Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 64: Chú Ơi, Chú Phiền Quá!
Translator: NguyetmaiMấy người phía sau nhìn hành động thân mật của hai người, há hốc miệng. Mới vừa rồi còn khóc dữ dội là thế, sao giờ đã ôm hôn thắm thiết vậy rồi? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, người lên tiếng trước là giáo viên thể dục đang đứng ở vị trí gần bọn họ nhất. Thầy ho khẽ một tiếng, cắt ngang hành động của hai người, đôi môi hồng hào của Tiểu Miêu Miêu rời khỏi gò má của Hạ Kỳ, chậm rãi ngoảnh đầu sang. Đôi mắt mờ mịt của cô bé nhìn giáo viên thể dục, giáo viên thể dục thấy cô bé dễ thương xinh đẹp như vậy, cố ý điều chỉnh giọng nói trước nay vẫn luôn lạnh lùng, cứng nhắc trở nên dịu dàng hơn đôi chút. "Bạn Miêu Miêu ơi, em nói với thầy nào, ban nãy có phải là anh Hạ Kỳ đã đánh em không?" Tiểu Miêu Miêu khó hiểu nhìn giáo viên thể dục một cái, sau đó ngoảnh đầu lại, mờ mịt nhìn Hạ Kỳ. Chại hao cô bé không hiểu nừi này đang nói gì vậy*? (*) Tại sao cô bé không hiểu người này đang nói gì vậy? Giáo viên thể dục nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Miêu Miêu, lại hiểu nhầm thành cô bé đang sợ Hạ Kỳ, nên đang phải thăm dò ý kiến của cậu ta. Hạ Kỳ mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng bỗng cảm nhận thấy một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn. Hạ Kỳ ngây ra, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy giáo viên thể dục trừng mắt nhìn cậu. "Bạn Miêu Miêu, em có ấm ức gì thì nói với thầy, ai cũng không được bắt nạt em." Lúc giáo viên thể dục nói chuyện với Tiểu Miêu Miêu, thì ánh mắt vẫn không quên trợn mắt nhìn Hạ Kỳ, chỉ cần Hạ Kỳ nhếch miệng một chút thôi, ánh mắt của giáo viên thể dục sẽ trở nên hung dữ hơn một chút. Đôi mắt to tròn đen láy của Tiểu Miêu Miêu mờ mịt nhìn giáo viên thể dục: "Không có ai bắt nạt cháu." Giáo viên thể dục vẫn đang cố gắng động viên Tiểu Miêu Miêu, hy vọng cô bé có thể nói ra chân tướng sự việc. "Miêu Miêu ngoan, em đừng sợ, có thầy ở đây, không ai dám bắt nạt em đâu." Tiểu Miêu Miêu nhìn người trước mặt cứ hỏi mãi không ngừng, im lặng trợn trừng đôi mắt xinh đẹp lên. "Cháu nói không có là không có." Tiểu Miêu Miêu nhíu đôi lông mày xinh xắn ghét bỏ nhìn giáo viên thể dục một cái: "Chú ơi, chú phiền quá đi!" Giáo viên thể dục: "…" Chú? Năm nay anh ta mới 25 tuổi, vừa có bạn gái, thế mà bị một cô nhóc gọi là chú. Chẳng lẽ trông anh ta trải đời lắm sao? "Hì hì…" Sau lưng vang lên tiếng cười, giáo viên thể dục cau mày ngoảnh đầu lại nhìn. Lúc nhìn thấy tên cà lơ phất phơ Miêu Kỳ Phong đang ngậm một cây kẹo mút, thì lông mày càng cau lại chặt hơn. "Miêu Kỳ Phong, em có biết là đang trong giờ học không?" Miêu Kỳ Phong chẳng hề sợ dáng vẻ giận dữ của thầy thể dục, cậu ta rút cây kẹo mút ra liếm liếm mấy cái, giễu cợt một tiếng: "Thầy ơi, em đâu có ngốc." "Vậy mà em còn mang kẹo mút vào lớp học, trong mắt em có người thầy như thầy nữa không?" "Có chứ!" Miêu Kỳ Phong nhét cây kẹo mút lại vào trong miệng, ngón tay chỉ vào con ngươi của mình: "Thầy ơi, thầy lại đây nhìn thử xem, trong mắt em rốt cuộc có thầy hay không." Trong mắt của Miêu Kỳ Phong quả thật có giáo viên thể dục, nhưng… là cái bóng ngược của thầy giáo. "Miêu Kỳ Phong." Giáo viên thể dục tức đến nỗi mặt mày xanh lét, tim ở lồng ngực đập dồn dập hơn bình thường. Cứ như là vừa chạy điền kinh xong vậy. Từ trước đến nay giáo viên thể dục và Miêu Kỳ Phong cứ như là kẻ địch, dường như mỗi tiết học đều có thể nhìn thấy cảnh hai người đối chọi gay gắt với nhau. Giáo viên thể dục là người trưởng thành, theo lý mà nói, anh ta không nên tính toán với cậu nhóc vắt mũi chưa sạch, thế nhưng Miêu Kỳ Phong luôn có bản lĩnh chọc tức người khác. Miêu Kỳ Phong vẫn mang dáng vẻ biếng nhác như ban nãy, trong miệng vang lên tiếng mút kẹo mút chụt chụt. "Thầy gọi em làm gì ạ?" Giáo viên thể dục cố gắng nén lại sự nóng giận trong lòng, khuôn mặt màu lúa mạch u ám sắp giống như Bao Công: "Ban nãy em cười cái gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương