Thiên Kim Thật Là Một Đại Lão

Chương 29: Nuôi Không Nổi



Hoàng đại nương tử là yêu quái ít nói lời tàn nhẫn, nói đánh là đánh, hướng về phía Hứa Chiêu nhào tới.

Hoàng Nhị nương tử cảm thấy ủy khuất, nhưng nhìn thấy chị gái xông lên, vẫn khẩn trương lại chờ mong, chẳng lẽ rất nhanh được báo thù?

Kết quả chứng minh, hoàn toàn do nó suy nghĩ nhiều.

Hoàng đại nương tử mới vừa vọt tới bên người Hứa Chiêu, còn không có kịp làm cái gì, liền bị một cái ngón tay của Hứa Chiêu chống lại đầu. Hoàng đại nương tử tứ chi nhảy ra xa, chính là không đụng được một góc áo của Hứa Chiêu.

Cảnh tượng này tràn ngập cảm xúc vui mừng, Hoàng Mao súc ở bên cạnh bọn chồn run bần bật “Xì” một tiếng nở nụ cười, tâm tình thả lỏng.

Hoàng Mao cho rằng mình khẳng định muốn chết ở chỗ này, không nghĩ tới gặp được chân chính đại sư.

Hoàng Nhị nương tử bị anh ta ôm trong ngực đang u oán mà nhìn anh ta một cái.

Hoàng Mao cực lực nhịn xuống thanh âm của mình, nhưng tươi cười trên mặt lại không có thu liễm.

Xứng đáng, ai kêu chồn cướp người làm chú rể? Hiện tại gặp được đối thủ đi?

Hoàng đại nương tử thấy nó biến thành người đánh không lại Hứa Chiêu, không thể không biến trở về nguyên hình, con chồn này so với Hoàng Nhị nương tử lớn một vòng.

Con chồn này so với Hoàng Nhị nương tử được Hoàng Mao ôm trong ngực, cùng với bọn chồn ngồi xổm chung quanh thể tích đều lớn hơn, trên đỉnh đầu còn có mấy dúm lông trắng, còn rất thời thượng. Nghĩ đến con chồn này mới vừa đùa giỡn anh ta, Hoàng Mao mặt run rẩy.

Hoàng đại nương tử biến trở về nguyên hình hướng tới Hứa Chiêu lần nữa công kích, lúc đầu Hứa Chiêu đối với một đại mỹ nữ như hoa như ngọc còn không xuống tay được, nhưng đối với một con chồn mập đô đô, Hứa Chiêu đã không còn do dự, tiến vào giai đoạn giáo dục quen thuộc.

Nhìn Hoàng đại nương tử bị đánh đến kêu oa oa, Hoàng Nhị nương tử cùng nhóm tiểu chồn ngồi xổm bên người Hoàng Mao đều run bần bật, lần thứ hai nhớ tới thời điểm ở cửa tiểu khu bị Hứa Chiêu đánh bầm dập.

Hoàng đại nương tử bị đánh đến nản lòng thoái chí, ngạnh cổ, ngạo khí như cũ: “Muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được.”

Hứa Chiêu nhíu nhíu mày: “Ta khi nào nói muốn giết ngươi?”

Hứa Chiêu biết yêu quái không dễ thành tinh, nếu không phải yêu quái tội ác tày trời, cô sẽ không động thủ chém giết. Môn phái có răn dạy, chấp chính đạo quản bất bình, đương nhiên bao gồm cả mạng sống.

Hoàng đại nương tử hai cái lỗ tai tròn tròn giật giật: “Ngươi thật không giết ta?”

Hứa Chiêu vỗ vỗ đầu Hoàng đại nương tử: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, thành thật công đạo những chuyện ngươi làm. Hoàng Nhị nương tử lúc trước đã khai báo, nếu các ngươi nói không giống nhau, tội thêm nhất đẳng.”

Hoàng đại nương tử quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoàng Nhị nương tử, trong ánh mắt kia tràn đầy cảm xúc hận sắt không thành thép, sao nó lại có một cô em gái không có cốt khí như vậy.

Hoàng Nhị nương tử hổ thẹn mà rụt rụt trảo trảo, không có biện pháp a, Hứa Chiêu quá hung, nó không dám không nói.

Bọn nó đều nói giống nhau, Hoàng Mao thấy Hứa Chiêu chế phục Hoàng đại nương tử, kích động hô to: “Đại sư, cứu ta.”

Trong lòng Hoàng Mao cũng chỉ có một cái ý tưởng, hối hận, phi thường hối hận. Anh ta không nên vì muốn bạo mà đi vào nhà ma, ai có thể nghĩ đến nhà ma thật sự có quỷ, nhờ anh họ mời đến đại sư lại là Hoàng Đại Tiên?

Nhìn thấy bộ dáng Hoàng Mao đáng thương hề hề, Hứa Chiêu lại đấm Hoàng đại nương tử hai cái: “Ngươi trói người thường làm gì? Lưu trữ ăn sao?”

Nhìn bộ dáng Hoàng đại nương tử, cũng không giống thông qua tà đạo tu luyện thành tinh.

Hoàng Mao run lên một chút.

Hoàng đại nương tử nhìn Hoàng Mao liếc mắt một cái, có chút u oán: “Triệu lang, ngươi không muốn kết hôn với ta sao?”

Có Hứa Chiêu ở đây, Hoàng Mao lá gan lớn, học khẩu khí lão quỷ: “Ai nguyện ý cùng một con chồn mặt đầy lông kết hôn a?”

Hoàng đại nương tử biểu tình càng thêm u oán.

Hứa Chiêu: “???”

Diệp Cẩn Ngôn: “???”

Hứa Chiêu chỉ vào trên người Diệp Cẩn Ngôn, mặt đầy nghi hoặc: “Chú rể ngươi đoạt tới không phải anh ta sao?”

Hứa Chiêu nhớ rõ Diệp Cẩn Ngôn là do cô cứu ra từ trong hỉ kiệu.

Hoàng đại nương tử tuy rằng đánh không lại Hứa Chiêu, nhưng nó lại không ngại hướng về phía Hứa Chiêu mắt trợn trắng: “Ta không thể có hai chú rể sao?”

Diệp Cẩn Ngôn đều bị thao tác không biết xấu hổ của Hoàng đại nương tử kinh sợ: “Ta trịnh trọng giới thiệu cho ngươi luật hôn nhân của Hoa Quốc, Hoa Quốc chỉ thừa nhận chế độ một vợ một chồng, không cho phép vượt giống loài kết hôn, ngươi hoàn toàn không phù hợp yêu cầu mà ta muốn kén vợ kén chồng.”

Hoàng đại nương tử nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Cẩn Ngôn, bị anh ta thương thấu tâm: “Diệp lang, ta đã quan sát ngươi một tháng, hoàn toàn không ngại ngươi có muôn vàn con cái, tại sao ta không phù hợp yêu cầu kén vợ kén chồng của ngươi?”

Đối với chồn rình coi mình một tháng, Diệp Cẩn Ngôn không lưu tình chút nào, đả kích nói: “Đối tượng của ta ít nhất muốn đánh thắng được Huyền Hải đại sư, ngươi được không?”

Thanh Sơn Tự Huyền Hải đại sư đức cao vọng trọng, ở quỷ giới cùng Yêu giới đều có danh tiếng, Hoàng đại nương tử tự nhiên nghe qua thanh danh của ông ta, cũng đã từng gặp mặt một lần, lúc ấy nó chỉ nhìn từ xa, liền biết ông ta tinh thâm Phật pháp, khẳng định là nó kém xa.

Làm không được vợ chồng, Hoàng đại nương tử nhe răng trợn mắt, lộ ra răng nanh, phát ra nguyền rủa ác độc: “Không ai có thể đạt tới tiêu chuẩn của ngươi, ngươi mang theo muôn vàn con cái của ngươi cô độc sống quãng đời còn lại đi.”

Diệp Cẩn Ngôn lại lần nữa cường điệu: “…… Ta độc thân, mới 25 tuổi, không có con cái.”

Thấy một màn thiếp cố ý nhưng lang quân tâm như sắt, Hứa Chiêu có chút buồn cười, đồng thời còn tò mò: “Ngươi là một con chồn sao lại muốn tìm hai con người làm chú rể, còn có tiêu chuẩn ngươi tìm chú rể rốt cuộc là cái gì?”

Diệp Cẩn Ngôn ngũ quan tuấn lãng, khí chất ổn trọng, nhìn qua chính là gia thế tốt đẹp tổng tài thành công. Nhưng Hoàng Mao một đầu tóc ngắn màu vàng rối loạn, hơn nữa trên người mặc trang phục hip-hop, hoàn toàn là bộ dáng tên côn đồ.

Cũng không biết thẩm mỹ của Hoàng đại nương tử như thế nào, mới có thể tìm được hai người có phong cách hoàn toàn bất đồng làm chú rể.

Hoàng đại nương tử như đang nghĩ tới chuyện nó thống hận, nhe răng trợn mắt: “Đương nhiên là muốn chứng minh ta so với con hồ ly tinh kia ưu tú hơn.”

Nó hiện giờ rơi vào trong tay Hứa Chiêu, cũng không rảnh lo chuyện mất mặt, thành thật công đạo: “Ta quan sát qua, Diệp Cẩn Ngôn là người được chọn làm chồng được người trên mạng hoan nghênh nhất, vô số người muốn gả cho anh ta. Hoàng Mao tuy rằng lớn lên kém một chút, nhưng hôm nay ta nhìn thấy anh ta phát sóng trực tiếp, fans của anh ta cũng thật nhiều nha, danh khí cũng không kém, vừa lúc đưa tới cửa, ta liền thu.”

Hoàng đại nương tử kiêu ngạo: “Ta cùng hai chú rể như vậy thành thân, con hồ ly tinh kia dù nhận được chủ gia lợi hại thì thế nào? Căn bản so không bằng ta.”

Hoàng đại nương tử vừa nói ra ngọn nguồn của buổi tối hôm nay bắt nguồn từ con hồ ly tinh ở trong miệng nó, đều là yêu quái nổi danh, danh khí của chồn lại so không bằng hồ ly tinh.

Rõ ràng chồn có cái đầu tròn tròn cũng thực đáng yêu, hóa thành hình người phi thường có mị lực, nhưng những thiên sư này lại có mắt như mù, đem hồ ly tinh nâng đến bầu trời, chướng mắt Hoàng Đại Tiên bọn họ.

Đặc biệt là Hoàng đại nương tử quen biết một con hồ ly tinh tuổi cùng nó không sai biệt lắm, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc đầu quan hệ cũng không tệ lắm. Nhưng hồ ly tinh bởi vì được con người truy cầu ở trước mặt nó kiêu ngạo, gần nhất trở thành Gia Tiên cho một thiên sư nổi danh, càng làm cái đuôi vểnh đến bầu trời, hoàn toàn không đem nó để vào mắt.

Nhất thời phẫn nộ, Hoàng đại nương tử mới nghĩ tới phương pháp kết hôn này. Lúc đầu nó coi trọng chỉ có Diệp Cẩn Ngôn. Nhưng không nghĩ tới Hoàng Mao chủ động đưa tới cửa, còn thay nó tìm được phòng tân hôn thích hợp. Nó dứt khoát một lần trói lại hai chú rể.

Mọi người không nghĩ tới con chồn này còn biết lên mạng, không hổ là chồn thời thượng lúc biến thành hình người màu tóc còn muốn nhuộm hai sợi trắng.

Hoàng đại nương tử thời thượng hùng hổ, nhưng nghĩ đến cục diện hiện giờ, cái đầu cao ngạo hạ thấp xuống: “Lần này kết hôn không thành, ta ở trước mặt con tiểu hồ ly tinh lại không dám ngẩng đầu. Chủ gia của nó tuy rằng diện mạo không đẹp, nhưng thực lực không tồi, ở trong giới thiên sư rất có địa vị, người bình thường so ra kém.”

Trừ phi Hoàng đại nương tử có thể tìm được chủ gia mới cùng hồ ly tinh lực lượng ngang nhau, mới có thể ở trước mặt hồ ly tinh tranh mặt mũi.

Nghĩ đến đây, Hoàng đại nương tử ý thức được cái gì, hai tròng mắt sáng lên, trên dưới đánh giá Hứa Chiêu, càng xem càng cao hứng, miệng vỡ ra, răng nanh lần thứ hai lộ ra: “Đại sư, ta có cái thỉnh cầu.”

Nghe được Hoàng đại nương tử vẫn luôn mạnh miệng đột nhiên kêu cô là đại sư, Hứa Chiêu đang nghe bát quái da đầu tê rần, trong lòng có dự cảm không tốt, liên tục xua tay: “Thiên sư cùng yêu quái muốn bảo trì khoảng cách, ta sẽ không đáp ứng ngươi bất luận chuyện gì. Ngươi mau rời khỏi phòng 1801, đem phòng ở trả về cho chủ nhân, bằng không đừng trách ta xuống tay vô tình.”

Hoàng đại nương tử cũng không để ý Hứa Chiêu nói cái gì, nó cười hắc hắc, lông đuôi xù xù quấn lên mắt cá chân Hứa Chiêu, hai lỗ tai tròn tròn không ngừng đong đưa: “Đại sư, nếu ngươi đánh bại ta, ta tự nhiên cái gì cũng đều nghe ngươi. Không bằng đại sư đem ta mang về, ta làm Gia Tiên cho ngươi.”

Hứa Chiêu: “……”

Trăm triệu không nghĩ tới, đi một cái Bạch Xà yêu, lại tới một con chồn.

Hứa Chiêu kiên định cự tuyệt: “Không cần, ta cự tuyệt.”

Hoàng đại nương tử liên tiếp bị cự tuyệt, có chút không cao hứng, nhưng nó đánh không lại Hứa Chiêu, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất mà làm nũng, dùng đuôi to cọ cọ Hứa Chiêu: “Vì cái gì? Là ta lớn lên không bằng hồ ly tinh sao?”

Còn đừng nói, cái đuôi của chồn rất mềm, đáng tiếc cô không có tiền.

Hứa Chiêu kiên định quyết tâm: “Nuôi không nổi, nuôi không nổi.”

Hoàng đại nương tử biểu tình nhe răng trợn mắt thu lại: “Nguyên lai là bởi vì cái này, ngươi không cần lo lắng. Chồn một nhà chúng ta đều có tiền, không cần ngươi nuôi, chúng ta có thể nuôi sống chính mình.”

“Chỉ cần ngươi cho ta một cái danh phận, chờ đến lúc nhìn thấy tiểu hồ ly tinh, liền có thể nói cho nó biết là ngươi tự cung cấp nuôi dưỡng Gia Tiên.”

Hứa Chiêu không nghĩ tới còn có loại thao tác này, giới Gia Tiên đều bắt đầu nội cuốn sao?

Chồn nguyên bản chính là động vật nhạy bén, Hoàng đại nương tử càng là nhân tài kiệt xuất trong đó, nó đoán được Hứa Chiêu để ý cái gì, tròng mắt xoay chuyển: “Đại sư, bên kia ta còn có một ít vàng bạc châu báu, chỉ cần ngươi đồng ý thu ta làm Gia Tiên, ta liền đem vàng bạc châu báu tặng cho ngươi.”

Hứa Chiêu tâm địa đáng xấu hổ lại động, vẻ mặt cô vui vẻ: “Tất cả những cái đó đều là hợp pháp sao?”

Diệp Cẩn Ngôn: “……” Đây đúng là bản tính của tiểu quỷ nghèo bản.
Chương trước Chương tiếp
Loading...