Thiên Kim Thật Và Hệ Thống Giả

Chương 1: Tôi Biết Cô Muốn Nhảy Nhưng Trước Hết Xin Đừng Nhảy Xuống



“Mày nhìn cả người mày từ trên xuống dưới mà xem, có chỗ nào sánh được với Nguyệt Nguyệt đâu!”

“Học Nguyệt Nguyệt, thay đổi cái sự quê mùa trên người đi!”

“Tại sao người bị tai nạn không phải là mày? Tại sao không phải là mày nằm trong bệnh viện!”

Kiều Mộng Mộng tuyệt vọng đứng trên sân thượng của bệnh viện, bên tai không ngừng vọng lại tiếng mắng chửi của bố mẹ và anh trai.

Đời này là một màu xám xịt, chẳng ai yêu cô, không ai bảo vệ cô mà chỉ có người sỉ nhục và phản bội cô thôi.

Người thảm hại như cô vốn dĩ không xứng đáng được sống trên đời này.

Cô cúi người nhìn xuống dưới, ngựa xe như nước, người qua kẻ lại nhưng không một ai để ý tới cô đang ở trên tòa cao tầng.

Tiếng lòng nói với cô rằng:

Nhảy xuống đi, nhảy xuống là được giải thoát rồi.

Cô giang hai cánh tay, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Khóe môi cô cong lên, cơ thể nghiêng về trước.

Cô nhấc chân nhún người nhảy lên.

Gió đang thét gào xung quanh.

Cuối cùng cô cũng được giải thoát rồi.

Cạch!

Bên tai cô vang lên tiếng của bảng quay phim, ngay lập tức mọi âm thanh xung quanh đều ngừng lại.

Không còn tiếng gió, không còn tiếng xe, không còn những tiếng mắng chửi đó nữa…

Mọi thứ trở nên tĩnh lặng.

Kiều Mộng Mộng dừng giữa không trung, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim vừa gấp gáp vừa mãnh liệt của mình.

Thình thịch!

Thịch thịch thịch!

Tay trái đặt lên vị trí trái tim, nhịp đập ấy đang nhắc nhở bản thân rằng, cô vẫn còn sống sót.

[Ký chủ có muốn liên kết với hệ thống "Không vui thì sẽ chết" không?]

Trong không khí vang lên một giọng nam vừa cuốn hút vừa trầm khàn.

Kiều Mộng Mộng từ chối chắc như đinh đóng cột: “Không!”

Giọng nói ấy tiếp tục nhắc nhở: [Không liên kết thì ký chủ sẽ chết đó~]

Ánh mắt Kiều Mộng Mộng tuyệt vọng chẳng còn sức sống: “Tôi từ chối liên kết, anh để tôi chết đi.”

Cô vốn dĩ lên đây là vì tìm cái chết mà.

[Tại sao?]

Cô lơ lửng giữa không trung, vùng vẫy muốn nhảy xuống nhưng xung quanh như được bọc bởi một lớp màn chắn, ngăn cản hành vi tự tử của cô.

Cô nhắm mắt đầy tuyệt vọng, nước mắt lăn xuống dọc theo gò má.

Cô nói: “Cuộc sống khổ sở quá, tôi muốn chết.”

[Không, cô không muốn chết.]

Hệ thống kéo Kiều Mộng Mộng quay lại sân thượng, tiếp tục khuyên nhủ:

[Cô chết rồi thì mấy người làm cô tổn thương kia vẫn còn sống, họ sẽ không thương hại cô mà ngược lại còn cảm thấy cô hèn nhát. Họ sẽ tiếp tục sống thảnh thơi, cô chấp nhận được ư?]

Kiều Mộng Mộng siết chặt nắm đấm.

Cô không muốn, người làm sai là bọn họ, tại sao bọn họ sống thảnh thơi còn cô phải tuyệt vọng chết một mình?

Cô đấu tranh rồi có được một chút ham mu,ốn được sống nhưng rất nhanh sau đó ham mu,ốn được sống ấy đã bị suy nghĩ bi quan của cô dập tắt.

“Nhưng tôi có thể làm được gì bây giờ? Tôi không quyền không thế, căn bản không có sức phản kháng lại bọn họ.”

Cô tiến về phía trước một bước.

[Đợi đã! Tôi biết cô muốn nhảy nhưng trước hết cô đừng nhảy xuống.]

Bước chân của Kiều Mộng Mộng dừng lại, khuôn mặt to chỉ bằng lòng bàn tay đầm đìa nước mắt. Cơ thể gầy yếu tới mức tưởng chừng chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã xuống ngay lập tức.

Giọng điệu của hệ thống vừa kiên quyết vừa ung dung:

[Trước đó là như thế nhưng bây giờ thì khác rồi.]

“Có gì mà khác?”

[Cô có tôi.]

Kiều Mộng Mộng ngây người.

Chưa từng có ai từng nói thế này với cô cả.

Trong thế giới của cô hình như chẳng có ai đứng cạnh cô cả.

Ấy vậy mà một chiếc máy lạnh lùng lại nói ra được câu này ư?

Kiều Mộng Mộng cười tự giễu, chắc là cô nghĩ nhiều rồi, một dãy số liệu thì làm sao có tình cảm được?

Hệ thống mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nếu như anh có cơ thể thật thì có lẽ Kiều Mộng Mộng còn có thể thấy được bộ dạng đỏ mặt của anh nữa.

[Chỉ cần cô liên kết với hệ thống, những tủi hờn và đau khổ cô từng chịu, tôi sẽ giúp cô trả lại cho họ, không chừa một ai!]

Đúng như dự đoán, hệ thống chỉ vì nhiệm vụ của anh thôi.

[Cô thật sự muốn lựa chọn đi chết sao? Cô muốn từ đây nhảy xuống để những kẻ làm tổn thương cô tiếp tục sống thảnh thơi, mặc kệ sự oan ức Kiều Kiêu Nguyệt đổ lên người cô ư?]

Kiều Mộng Mộng cúi đầu nhìn thấy có một người đang ở ngay tầng dưới cùng, bây giờ cô đang đứng trên sân thượng cao nhất, nếu nhảy xuống có khả năng chẳng còn cơ hội sống sót.

Cô di chuyển vị trí.

Sợ đập trúng người đó, hại người ta mất mạng.

Bên tai, hệ thống nói sắp toác cả miệng rồi nhưng Kiều Mộng Mộng vẫn không hề lay động.

Anh hừ một tiếng.

[Nếu cô đã không nghe lời khuyên, cứ muốn chết thì tôi cũng chẳng cản cô nữa, cô cứ chết đi!]

Quả nhiên, đây mới là lời trong lòng anh.

Sau khi bị chọc tức thì cuối cùng đã lộ đuôi cáo rồi.

Kiều Mộng Mộng lại dang hai cánh tay, cảm nhận tiếng gió bên tai. Gió nhẹ nhàng như thế, ánh nắng ấm áp như vậy nhưng lòng cô lại trống rỗng, đáy mắt cô tối sầm chẳng có chút sức sống nào.

Cái chết đã định.

Hệ thống chỉ có thể tìm ra bốn chữ này.

Ngay lúc Kiều Mộng Mộng nhấc chân lên chuẩn bị nhảy lầu lần hai thì đột nhiên một cánh tay kéo cô xuống: “Kiều Mộng Mộng! Mày đang làm gì thế?”

Kiều Mộng Mộng nghe thấy tiếng nói thì run rẩy theo bản năng, run như cầy sấy nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh trai của cô, Kiều Kiến Nam.

Sức Kiều Kiến Nam rất mạnh, cứ thế kéo ra một vết đỏ trên cánh tay cô, giọng nói tức giận của anh ta xen lẫn với sự căm thù, ánh mắt nhìn về phía Kiều Mộng Mộng như chìm trong chất độc.

Anh ta đẩy mạnh cô xuống đất, bóp lấy cổ cô cười lạnh lùng: “Muốn chết à? Cơ thể da thịt bố mẹ cho, bố mẹ chưa đồng ý mà mày dám chết à?”

“Khụ khụ!”

Kiều Mộng Mộng khua hai cánh tay đánh Kiều Kiến Nam, nước mắt lã chã tuôn rơi như nước lũ.

Trong đầu hiện lên những việc trải qua trong quá khứ, cô nhắm mắt tuyệt vọng chấp nhận bị nghẹt thở.

Cứ chết thế này đi, đỡ phải bị nghiền nát trong đau khổ vô tận.

Đồng tử của Kiều Kiến Nam co lại, bàn tay đang bóp cổ cô đột nhiên buông lỏng ra.

Kiều Mộng Mộng thở lấy thở để, vết đỏ trên cổ chứng minh rằng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

“Muốn để tao gi,ết chết mày à?”

Kiều Kiến Nam không ngớt giận đạp cô một cước, anh ta giật mái tóc ép cô nhìn thẳng vào mình: “Mày còn chưa xin lỗi Nguyệt Nguyệt đâu, sao có thể chết dễ dàng thế được?”

Hai hàng nước mắt tuôn rơi, Kiều Mộng Mộng vừa tuyệt vọng vừa hoảng sợ.

Cô không muốn quay về căn phòng đó, không muốn dập đầu với Kiều Kiêu Nguyệt, không muốn chịu sự ác ý và đánh đập của người nhà, cái quỳ nhếch nhác thảm hại ở chỗ đó giống hệt như một con chó đang thoi thóp vậy.

Không!

Cô không muốn quay về!

Hệ thống dò ra được cảm xúc hoảng sợ của cô, anh tức giận nói: [Kiều Mộng Mộng, cô khóc cái gì mà khóc, đánh anh ta đi! Anh ta đã đánh cô như thế rồi mà cô còn không đánh lại à? Có phải bị ngược đến điên luôn rồi không đấy!]

Nghe tiếng mắng mỏ của hệ thống, Kiều Mộng Mộng khóc càng đau lòng hơn.

[Tôi, tôi không dám.]

Cô cuộn thành một khối, ôm chặt lấy bản thân như một chú cún con bất lực đáng thương.

Hệ thống tức không làm gì được.

Ký chủ mà anh chọn dù có ra sao cũng phải liên kết bằng được.

Kiều Kiến Nam túm tóc của cô lên, kéo cô về phía trước: “Theo tao về xin lỗi với Nguyệt Nguyệt mau!”

“Không…”

Kiều Mộng Mộng thoát khỏi tay anh ta, ôm lấy đầu cuộn thành một cục, không động đậy.

Kiều Kiến Nam tức giận, ngũ quan vốn rất điển trai lại trở thành bộ dạng dữ tợn vì tức giận.

“Đứng dậy! Tao nói lại lần nữa, đứng dậy!”

Thấy Kiều Mộng Mộng vẫn im lìm như cũ, Kiều Kiến Nam giơ tay định đánh cô.

Hệ thống tức giận ấn nút dừng thời không lại.

[Rốt cuộc là cô đang nghĩ cái gì thế hả? Cô có biết cô đánh cũng không đánh trả, chửi cũng chẳng chửi lại thì sẽ chỉ khiến kẻ huênh hoang càng quá đáng, kẻ bắt nạt càng được nước lấn tới không hả!]

Giọng Kiều Mộng Mộng run rẩy:

[Tôi biết nhưng mà bị đánh sợ quá. Anh, anh giỏi anh lên đi…]

[Được thôi!]

Anh ở trong cái hộp rách này thấy khó chịu đã lâu lắm rồi, đúng lúc đi ra khởi động xương khớp cái.

Kiều Mộng Mộng ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc.

[Thật, thật à?]

Giọng nói của hệ thống chắc nịch:

[Chỉ cần cô ấn nút chấp nhận trên màn hình, liên kết với tôi là tôi có thể vào cơ thể của cô, giúp cô giải quyết cơn phẫn nộ này!]

Kiều Mộng Mộng lưỡng lự một lát.

Giọng hệ thống lạnh lẽo:

[Đến cả chết cô còn chẳng sợ mà lại sợ liên kết với tôi, tôi ăn thịt cô chắc?]

Kiều Mộng Mộng lắc đầu.

Thế nhưng cô mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, dù là người nào tiếp cận cô đều có xu hướng hoảng sợ theo bản năng cả.

Dù sao thì bây giờ cô đã chuẩn bị chết rồi, cùng lắm là đổi cách chết khác còn hơn bị đánh lần nữa.

Cô ấn nút chấp thuận.

[Liên kết ký chú thành công.]

[Nhận được quyền sử dụng cơ thể ký chủ mười phút.]

[Đang khởi động——]

Không gian đứng im khôi phục lại bình thường, cát tát trong dự đoán lại không hề giáng xuống.

“Thứ rác rưởi gì đây?”

Ánh mắt của “Kiều Mộng Mộng” trở nên ác liệt, “cô” nắm lấy cánh tay của Kiều Kiến Nam, nắm chặt tới nỗi Kiều Kiến Nam đau thét lên.

“Kiều Mộng Mộng, mày bỏ ra! Đau đau đau! Bỏ ra!”

Ánh mắt “Kiều Mộng Mộng” bình tĩnh, chỉ khẽ liếc nhìn anh ta một cái nhưng lại mang theo áp lực vô hình.

Lộ rõ hơi thở của người có quyền.

Kiều Kiến Nam sững người, anh ta chưa từng thấy Kiều Mộng Mộng nhìn anh ta bằng ánh mắt này, như thể đang nhìn một con kiến thấp kém vậy.

Đây chính là sự sỉ nhục nhân cách anh ta, là đang thách thức anh ta!

“Kiều Mộng Mộng, mày dám nhìn tao bằng ánh mắt này à? Bây giờ quỳ xuống nhận sai với tao thì tao sẽ không so đo với mày…”

Bốp!

Anh ta vẫn chưa nói hết, một cái tát giáng mạnh sang, trên gương mặt trông cũng tuấn tú kia ngay lập tức sưng đỏ.

[Nhìn thấy chưa? Đây chính là hiệu quả của kỹ năng “Như Lai Thần Chưởng” đấy, tôi chỉ dùng một chút sức thôi đấy.]

Hệ thống không quên phổ cập cho Kiều Mộng Mộng.

Kiều Kiến Nam ôm mặt, cơn đau nóng rát nhắc nhở anh ta rằng anh ta bị đứa em gái xấu xí luôn gọi dạ bảo vâng không dám phản kháng ấy đánh!

Anh ta trợn tròn hai mắt, chỉ vào cô: “Mày dám đánh tao cơ à?”

“Ai cho phép anh chỉ vào tôi như thế? Hả?”

Ánh mắt “Kiều Mộng Mộng" rét lạnh, nắm lấy ngón tay đang chỉ vào mình đột nhiên bẻ mạnh, đau tới nỗi Kiều Kiến Nam kêu lên như lợn bị chọc tiết.

“Đánh thì đã đánh rồi mà còn phải chọn ngày à?”

Kiều Kiến Nam tức tối gào lên: “Tao là anh mày đấy!”

“Kiều Mộng Mộng” cười lạnh lùng, đôi mắt hạnh đào sâu hút như rừng cây thăm thẳm, không thấy điểm cuối.

“Anh còn chẳng xem tôi là em gái mà lại muốn tôi xem anh là anh trai, có phải não anh bị đạp vào rồi không? Hay là trí nhớ của anh không tốt, lúc đi vệ sinh quên đem não theo?”

“Kiều! Mộng! Mộng!”

Kiều Kiến Nam tức run cả người gằn từng từ từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, tức không kiềm chế được.

[Mười phút sắp hết, Kiều Mộng Mộng, tới lượt cô đấy.]

[Hả? Cái gì?]

Vẫn chưa phản ứng lại thì Kiều Mộng Mộng đã quay về thân xác của mình, mặt của anh trai gần trong gang tấc, cơn giận bốc lên nhìn chằm chằm mình, hận không thể giết cô.

Cô run cầm cập theo bản năng, đuôi mắt đỏ ửng, một giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.

Kiều Kiến Nam giễu cợt.

Đúng là hổ giấy, anh ta vừa hung dữ một cái là quay về nguyên hình, lấy cái dáng vẻ yếu ớt của cô để thử lòng thương cảm của anh ta.

Hệ thống cổ vũ tiếp sức bên cạnh:

[Đánh anh ta giống như lúc nãy tôi làm ấy!]

[Tôi vẫn không dám.]

[Cô quên anh ta giúp Kiều Kiêu Nguyệt sỉ nhục bắt nạt cô thế nào rồi à? Cô không căm thù à?]

[Căm thù. Nhưng tôi…]

[Tiện thể nói với cô cái này, đưa cô tới chỗ lão già Trần Hoàng Vĩ cũng là ý kiến của người anh trai tốt của cô đấy.]

Dù hệ thống không chịu được nhưng vẫn đưa video vào trong ký ức của cô, sau đó trong ký ức của Kiều Mộng Mộng liền có thêm một khung cảnh Kiều Kiến Nam sai người lừa cô vào trong phòng.
Chương tiếp
Loading...