Thiên La Địa Võng

Chương 2: Khoảng thời gian còn ngây ngô



Có rất nhiều cách đối mặt, nhưng Tần Lam Gia lại không có cơ hội dù chỉ một lần.

“Đàm Lăng Việt, thầy nói cậu sau giờ học ở lại. ” trong giờ học, Tần Lam Gia đi tới hàng cuối cùng, sắc mặt nghiêm túc hiện thân của một lớp trưởng.

Thân cao chân dài nam hài đem đồng phục học sinh ăn mặc hết sức xiêu vẹo, trên xương gò má có một khối nhàn nhạt xanh tím, trên trán lại dán một cái băng cá nhân, cong cong vẹo vẹo dựa lưng vào phía sau, khinh thường lớp trưởng trước mặt một thân nghiêm trang, từ trong mũi hừ một tiếng, lại đem dây phone nhét vào tai, nhắm mắt không thèm để ý tới.

Tần Lam Gia cũng không nhiều lời, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, lấy sách giáo khoa bắt đầu ôn tập. Hắn chuyển lời, Đàm Lăng Việt có thể nghe hay không, hắn muốn nhúng tay vào còn không được nữa là.

Phía sau một bạn học nữ đụng đụng bờ vai của hắn, vẻ mặt tò mò nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy đại lớp trưởng, Đàm Lăng Việt lại làm chuyện xấu nữa à?”

Tần Lam Gia đối với cái nhìn có chút hả hê hơi nhíu mày, trả lời: “Cậu ấy cùng người ngoài trường đánh nhau.”

“Nga, đây không phải là chuyện thường xảy ra sao?” nữ sinh kia không khui ra được chuyện gì lớn, thất vọng trở về ghế ngồi.

“Tôi nghe nói bọn họ đem người đánh vào bệnh viện, đối phương đòi bồi thường. Chủ nhiệm lớp đầu đau chết, năm nay tiền thưởng của ổng tám phần lại ngâm nước nóng. ” không có cách nào ngăn cản được tính bát quái của học sinh khác, thế là lại một nữ sinh kéo ghế lại, hăng hái gia nhập thảo luận. Tần Lam Gia tiếp tục chìm vào quyển sách, không tham gia nữa.

Mọi người đều biết tính tình lớp trưởng, chuyện không liên quan không xía vào, cái trách nhiệm lớp trưởng bất quá là khi hội họp chạy chân qua lại, trở về thì chuyển lời, còn lại thời gian khác toàn bộ đều là dùng ở học tập. Cao ngạo lại lạnh lùng, đây là mọi người đánh giá hắn.

Trừ thành tích học tập tốt, Tần Lam Gia không có một chút phù hợp với chức cán sự. Bất quá nơi này Cao Trung Huyền Thành không lớn không nhỏ, chỉ cần thành tích tốt là được rồi. Hơn nữa trong nhà người ta lại có chút ít gia cảnh, Tần ba ba cũng coi như là người làm ăn khá giàu có, tựa hồ cả huyện thành từ quan lớn quan nhỏ, từ giám đốc ngân hàng đến hiệu trưởng trường học, hắn cũng đã giao tiếp rồi có chút ít giao tình. Tần Lam Gia từ học kỳ một lớp mười đến lớp mười một cứ như vậy nhận chức lớp trưởng, hoàn toàn không thay đổi.

Mọi người không quan tâm hắn, nhiệt tình vùi đầu vào mấy cái vấn đề bát quái của mình, cho đến tiếng chuông vang lên mới tản đi, Tần Lam Gia thấy thế cũng thở phào nhẹ nhỏm. Hắn dựng thẳng lỗ tay nghe người ta nói chuyện cũng rất phí sức, mặc dù ở phía sau hắn rất gần, nhưng rất nhiều người nói cùng lúc, không chăm chú nghe thì rất khó đem từng câu nghe rõ.

Lúc vào học, đợi các nhóm nữ sinh tám chuyện về chỗ ngồi, thừa dịp thầy giáo chưa đến thỉnh thoảng nhìn về phía tên con trai lạnh lùng ngồi sau cùng, thỉnh thoảng bàn luận xôn xao mấy câu, cười đến đỏ khuôn mặt.

Tần Gia biết, các nữ sinh không ghét Đàm Lăng Việt, ngược lại bởi vì để ý mới có thể nương theo cơ hội đàm luận đến y. Chỉ có lúc này mới có thể không căng thẳng, lớn mật đưa ánh mắt nhìn  người kia, sẽ không bị người khác nhìn thấu lòng, về điểm này hắn hiểu rất rõ.

Giờ tan học Tần Lam Gia cố ý thả chậm động tác, đợi các bạn đều về hết, hắn nhìn thoáng phía sau, Đàm Lăng Việt vẫn như cũ nhét dây phone điện thoại ngồi trong góc, không có ý tứ muốn đi. Tần Lam Gia hơi yên tâm chút. Mặc dù Đàm Lăng Việt thường gây chuyện thị phi, nhưng là mỗi lần vẫn nghe lời thầy giáo ở lại giáo huấn. Bảo ở lại liền ở lại, nói viết tự kiểm liền viết, mặc dù thái độ không tốt nhưng cũng không gây trở ngại. Thật ra chủ nhiệm luôn muốn tống hắn khỏi lớp để mọi người khỏi phiền, lại không tìm được lý do nào cả.

Không đợi lâu lắm chủ nhiệm lớp Địa Trung Hải xuất hiện ở cửa lớp, thấy trong phòng còn lại hai học sinh, chủ nhiệm lớp nghiêm nghị nói: “Đàm Lăng Việt, đến phòng giáo viên với tôi.” lại nhìn về phía Tần Lam Gia, khẩu khí hòa hoãn: “Lớp trưởng cũng ở đây, vậy em đi theo luôn.” nói xong xoay người muốn đi.

Tần Lam Gia xách cặp đuổi theo, đi hai bước quay đầu nhìn lại, Đàm Lăng Việt nghe phone điện thoại nhắm mắt như đi vào cõi thần tiên hoàn toàn, không nghe thấy chủ nhiệm nói cái gì. Chủ nhiệm lớp hiển nhiên phát hiện, nổi giận đùng đùng đối Tần Lam Gia nói: “Đi kéo cậu ta lại đây cho tôi, tuổi còn trẻ cả ngày lỗ tay lại nhét này lọ, nghe toàn thứ quần ma loạn vũ không nghe tiếng người, muốn thành tiên sao?” nói xong liền chắp tay sau lưng nhanh bước đến phòng giáo viên.

Tần Lam Gia đi tới trước mặt Đàm Lăng Việt,  đưa tay đẩy bờ vai của y. Đàm Lăng Việt mở mắt, lờ mờ thấy một khuôn mặt trắng nhỏ cúi nhìn mình. Đây là tên chọc y phiền chán Tần lớp trưởng, Đàm Lăng Việt đôi mày anh tuấn liền nhíu, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

“Đến phòng giáo viên a.” Tần Lam Gia làm bộ không thấy nét ghét bỏ trên mặt y, lại duỗi tay lấy dây phone, mặt không thay đổi nói.

Trong phone truyền tới tiếng nhạc chấn động làm không khí xung quanh nó dao động, Tần Lam Gia nhìn Đàm Lăng Việt có thể vô cùng tự nhiên mà đem cái đồ vật này nhét trong lỗ tai, thứ âm thanh loạn thành một đoàn nghe trong tai, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau màng nhĩ.

Đàm Lăng Việt xách cặp trên lưng, nghiêng vẹo đi về phía cửa.

Tần Lam Gia đứng tại chỗ một lúc lâu, giơ lên bàn tay mới vừa rồi đẩy bả vai Đàm Lăng Việt nhìn vài giây. Tựa hồ trên tay còn lưu lại cảm giác săn chắc bền bỉ. Tần Lam Gia đem tay chạm lên mặt, trên mặt nổi lên một tia nhiệt độ mỏng.

Phòng giáo viên rộng rãi sáng sủa, chủ nhiệm lớp ngồi gần cửa kính hô to gọi nhỏ như muốn phá nát cửa sổ. Tần Lam Gia ngồi ở một góc khác cách thầy chừng ba thước xa, trên mặt còn có thể cảm thấy tia nước miếng phun tới, Đàm Lăng Việt đứng trước mặt bị nghe khiển trách rốt cuộc thành dạng gì cũng dễ hiểu.

“Em nói em a? Cha mẹ của em tạo điều kiện cho em đi học, em là từ trên trời rơi xuống sao? Đánh nhau đánh người ta vào tới bệnh viện, cảm giác mình rất lợi hại, rất vinh quang sao? Em cho rằng em đang sống ở xã hội dã nhân sao? Em cho rằng người người đều giống em tứ chi phát triển, đầu óc không có không thấy thẹn với lương tâm sao? Người ta là người có giáo dục, có người dạy có người nuôi, em có biết hay không người ta nhìn em như thế nào? Có biết hay không các bạn học ở sau lưng chê cười em? A? Không cho là nhục lại cho là vinh quang!”

Chủ nhiệm lớp là thầy dạy Toán, giáo huấn người khác so với lão sư nhã nhặn dạy Văn có kỹ xảo hơn nhiều. Người ta không mắng chữi thô tục, chỉ là cay độc một chút, hung hăng giáo huấn, đem cậu so sánh với đồ bỏ đi còn không bằng (hãn =.=!!). Trong lớp học sinh nhất trí thừa nhận, chỉ cần từng cùng ông già này lấy nước miếng tẩy lễ mà không ảnh hưởng đến tâm lý mới là lạ, nếu không thì sẽ trờ thành người được phong là —— có tố chất kiên định cường đại nhất.

Chủ nhiệm lớp dạy dỗ hồi lâu, uống ngụm trà thanh thanh cổ họng, bổ sung quá nhiều nước miếng bị tổn thất, nói tiếp: “Em biết cái gì gọi là quang vinh chân chính không? Cái gì gọi là bản lĩnh không? Em xem Tần Lam Gia người ta kìa!”

Tần Lam Gia trong lòng lộp bộp một chút, nhìn về phía Đàm Lăng Việt, quả nhiên được y quăng đến ánh mắt chán ghét khinh thường.

Tần Lam Gia dời đi tầm mắt, mặt không chút thay đổi. Hắn nghe được Đàm Lăng Việt nhỏ giọng phỉ nhổ: “Phi, động vật máu lạnh, vì tư lợi.”

Tần Lam Gia âm thầm cắn môi.

Chủ nhiệm lớp vỗ mặt bàn, ngón tay hung hăng gõ trán Đàm Lăng Việt: “Em nói cái gì? Em dám lớn tiếng nói lại lần nữa xem!”

Đàm Lăng Việt xoay mặt đi không nói lời nào, đem chủ nhiệm lớp giận sôi lên, nước bọt loạn  phun lại khiển trách nửa giờ.

Tần Lam Gia thật ra thì có thể về, lúc này hai người kia người nào cũng sẽ không chú ý tới hắn. Nhưng là hắn không có đi, như cũ ngồi ở chỗ đó, nhìn lão sư nói chuyện hà khắc, lúc Đàm Lăng Việt còn trẻ trên mặt luôn mang vẻ khó gần cùng căm tức, hắn thấy vậy cũng khó chịu. Song hắn chẳng qua là không nỡ bỏ đi.

Chỉ có lúc này, hắn mới có thể quang minh chính đại đem ánh mắt nhìn trên người y, mà không cần làm bộ không để ý, lại hận chính mình không thể lần lượt lướt từ trên mặt của y đến hết người.

.:.

Trong chương này mn sẽ thấy cách xưng hô “tôi-cậu” khác chương 1 là “tớ-cậu”. Vì 2 người vẫn chưa thân nhau nên để như thế này, sau khi quen thân sẽ đổi cách xưng hô.

Rồi sau này 2 ng`chính thức thành ng` êu thì sẽ là “anh-em” vì dù sao bạn công cũng lớn hơn bạn thụ 1 tuổi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...