Thiên Ma

Chương 17: Nguyệt Luân



“Ta đã chờ mấy nghìn năm..”.

Diệp Vân nhíu mày nhắm nghiền hai mắt, mà thanh âm kia vẫn không ngừng vờn quanh bên tai Diệp Vân, thậm chí ở trong trái tim.

Rốt cuộc là ai ở nơi này đang kêu gọi mình? Ta đã chờ mấy nghìn năm lại là có ý gì?

Sở Phi Nhi lo lắng nhìn bộ dáng nhíu mày của Diệp Vân, vội lên tiếng nói: “Sư huynh, huynh làm sao vậy, có phải là không thoải mái hay không?”

“Không có việc gì. Đi về phía trước đi”. Diệp Vân lắc lắc đầu, nhìn về phía trước. Thanh âm chính là từ phía trước truyền đến, chỉ có mình có thể nghe được, Phi Nhi lại không nghe thấy gì. Vì sao? Rốt cuộc là người nào đang gọi mình?

Càng đi về phía trước, Diệp Vân việt cảm thấy âm lãnh (âm u lạnh lẽo), cảm giác bị nhìn trộm kia lại càng mãnh liệt.

Là ai? Rốt cuộc là ai?

“Sư huynh!” Sở Phi Nhi dường như cũng đã cảm nhận được bầu không khí không bình thường, vô ý thức nhích lại gần bên người Diệp Vân.

“Là ngươi đang kêu gọi ta sao?” Diệp Vân ngẩng đầu bình tĩnh nhìn không khí trước mắt hỏi. Sở Phi Nhi kinh ngạc nhìn nhìn phía trước, không có vật gì a, sư huynh đang nói chuyện với người nào vậy?

“Ha ha, ta gọi ngươi điểu (tiếng chửi bậy ko tiện dịch @@) a”. Một giọng nói thô lỗ của nam tử từ trong không khí truyền đến, “Là nhân tình mấy nhìn năm trước đang gọi ngươi”.

“Người nào?” Sở Phi Nhi kinh hãi nhìn phía trước không một bóng người, không có người, đúng là không có người nào! Nếu thế thì giọng nói thô lỗ này phát ra từ đâu đây? Sở Phi Nhi lần đầu tiên nghe được những lời thô tục không chịu nổi như vậy, mặt đỏ lựng lên, chăm chú tựa vào bên người Diệp Vân.

“Nhân tình? Mấy nghìn năm”. Diệp Vân khẽ nhíu mày, người có giọng nói thô lỗ này hiển nhiên chính là kẻ đã luôn quan sát bọn họ khi bọn họ vừa tiến vào đây. Nhưng mà rốt cuộc hắn đang nói cái gì? Vì sao chính mình không rõ. Nói chẳng hiểu ra sao, cũng giống như Trưởng Tôn gia lão tổ tông nói những lời nói vô cùng khó hiểu.

“Lâu như vậy không gặp, ngươi cư nhiên biến thành cái dạng này. Thực sự là cười chết người “. Giọng nói thô lỗ kia tràn đầy cười nhạo cùng vui sướng khi người gặp họa, “Nhân tình kia của ngươi chờ ở đây lâu như vậy lại gặp được bộ dáng này của ngươi, không biết có thể tức giận đến phun máu hay không đây”.

“Ngươi, ngươi là ai?” Sở Phi Nhi nơm nớp lo sợ nhìn không khí trong suốt trước mắt lên tiếng hỏi.

“Ở đây còn chưa tới phiên ngươi tới nói chuyện!” Nháy mắt giọng nói kia tràn đầy hung ác, ngay sau đó, một cỗ sức mạnh đáng sợ đánh úp về phía Sở Phi Nhi.

Diệp Vân chợt đem Sở Phi Nhi chắn ở phía sau, một tay vận công đem trận kình khí cuồng bạo này ngăn trở. Nhưng mà khối kình khí cuồng bạo này cũng không phải Diệp Vân có thể ngăn cản, cường đại kình khí đem Diệp Vân đánh bay về phía sau một đoạn. Diệp Vân trong lòng cả kinh, lập tức vận chuyển toàn thân công lực để ngăn cản, rốt cuộc đem kình khí đánh tan mất. Nhưng vẫn là bị khối kình khí cuồng bạo này gây thương tích.

“Phốc” một tiếng, Diệp Vân không nén được khí huyết đang sôi trào trong lồng ngực, chợt phun ra ngụm máu tươi. Máu đỏ tươi bay lên không trung tạo ra một đường cong yêu dị, Sở Phi Nhi thấy vậy vừa giận vừa kinh vừa sợ.

“Sư huynh, sư huynh, huynh thế nào ? Không có sao chứ? Sư huynh

” Sở Phi Nhi giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở, trong lòng cũng hối hận về hành động mạo muội vừa rồi. Nếu không phải do mình xen mồm vào, sư huynh cũng sẽ không vì mình chặn lại kình khí này mà bị thương nặng.

“Không có việc gì”. Diệp Vân lau đi vết máu ở khóe miệng, hướng Sở Phi Nhi khẽ cười cười, đứng lên.

“Người canh giữ Kiếm Phần Mộ..”. Diệp Vân nhìn không khí trong suốt trước mắt kia nhẹ nhàng nói một câu.

“Ái chà, ngươi điểu nhân, vẫn còn nhớ ta?” Trong không khí giọng nói kia mang theo tia hưng phấn cùng ngoài dự đoán, không một chút hối hận hay áy náy khi mình vừa mới đả thương người khác.

“Không, ta cũng không nhớ rõ ngươi. Ta chỉ là suy đoán ngươi là người canh giữ kiếm phần mộ mà thôi. Mà ngươi nói cái gì mấy nghìn năm, ta không biết ngươi nói vậy là có ý gì”. Diệp Vân tay âm thầm xoa lồng ngực của mình, khối kình khí cuồng bạo vừa rồi thực lợi hại, nếu như trực tiếp đánh trúng Phi Nhi, sợ rằng hậu quả cũng không thể tưởng được.

“Cắt, ngươi điểu nhân! Thậm chí ngay cả ta đều không nhớ rõ. Lười cùng ngươi nói lời vô nghĩa, ngươi lăn vào đi thôi, nhân tình của ngươi sắp không đợi được nữa rồi. Sau này nhớ tới tìm ta uống rượu nữa đó”. Trong không khí thanh âm có chút tức giận lên. Hiển nhiên đang tức giận Diệp Vân không nhớ rõ hắn .

“Này ~~” Diệp Vân trêu chọc nở nụ cười, “Ta thật sự cũng không nghĩ sẽ tới tìm ngươi nữa”.

“Dựa vào (= Đéo đỡ được ^^! )! Ngươi điểu nhân, ngươi nói vậy là ý gì?” Giọng nói trong không khí kia như tức giận muốn chết, trực tiếp thô lỗ mắng lên.

“Đến Kiếm Phần Mộ, chỉ có hai loại tình huống, một là vì mình tìm vũ khí, hai là vì vũ khí của mình tìm chỗ an thân. Bây giờ ta là tới tìm vũ khí, lại đến lần nữa nhất định là vì sắp chết nên vội tìm chỗ an thân cho vũ khí của mình. Ta còn không muốn chết sớm như vậy a”. Diệp Vân khóe miệng hiện lên nụ cười trêu chọc.

Trong không khí trầm mặc lại, qua một hồi lâu mới có điểm thanh âm, chỉ là khí thế đã không còn xúc phạm như vừa rồi, mà là thản nhiên nói: “Điểu nhân, cút đi”.

Diệp Vân mỉm cười gật gật đầu dựa vào Sở Phi Nhi dìu đi về phía trước, phía sau lại truyền tới giọng nói thô lỗ kia, lần này lại là cách nói khác hẳn: “Điểu nhân, hi vọng ngươi vĩnh viễn đừng tới tìm ta”.

Diệp Vân phất phất tay, tiếp tục đi về phía trước. Không biết có phải do ảo giác của Diệp Vân hay không, cảm giác như trong giọng nói kia mang theo đau thương nhàn nhạt.

“Sư huynh, huynh bây giờ cảm giác thế nào?” Sở Phi Nhi sau khi cho Diệp Vân ăn bí thuốc của Thanh Sơn lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Vân hỏi. Trong lòng càng hối hận cùng xấu hổ, đều là mình hại sư huynh biến thành như vậy. Sư phó cũng không có nói trong kiếm phần một lại có một người canh giữ thô tục mãnh liệt như vậy!

“Tốt hơn nhiều rồi”. Diệp Vân gật gật đầu, nhìn về ngọn đồi phía trước, vươn tay ra mặc niệm mấy câu khẩu quyết, cảnh vật trước mắt lưu động, xảy ra biến hóa, gò núi vừa rồi đã không còn thấy đâu, lộ ra một tòa điện màu bạch ngân. Lại là huyễn ảnh kết giới, nơi này bố trí kết giới cao cấp như vậy rốt cuộc là người nào? Diệp Vân trong lòng mang theo nghi vấn bước vào đại điện màu trắng bạc này.

“Ngươi tới đây, ta đã chờ mấy nghìn năm..”. Thanh âm u lãnh kia lại vang lên bên tai Diệp Vân.

“Đúng, ta tới”. Dường như trong vô ý thức, ánh mắt Diệp Vân chợt thẫn thờ, thì thào đáp trả, trong mắt đã tất cả đều là ưu thương.

“Sư huynh?” Sở Phi Nhi bị kinh hãi không nhẹ, khẩn trương lắc lắc tay Diệp Vân, đem thần trí Diệp Vân gọi về.

“Cái gì?” Diệp Vân giật mình bừng tỉnh, có chút mờ mịt nhìn vẻ mặt lo lắng của Sở Phi Nhi.

“Sư huynh, huynh đang nói cái gì a? Huynh đang nói chuyện cùng ai vậy?” Sở Phi Nhi trong lòng khẩn trương vạn phần, từ khi bước vào Kiếm Phần Mộ đến giờ, sư huynh liền rất kỳ quái, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Ta, nói chuyện? Ta nói cái gì ?” Diệp Vân hơi nhíu mày cũng không hiểu.

“Huynh nói, là, ta tới”. Sở Phi Nhi lặp lại lời nói của Diệp Vân vừa rồi, trên tay càng nắm chặt lấy cánh tay Diệp Vân, rất sợ Diệp Vân trong nháy mắt sẽ biến mất không thấy.

Diệp Vân ngơ ngẩn, chính mình nói như vậy sao? Ngay vừa rồi? Vì sao mình lại không hề có cảm giác gì? Chẳng lẽ là trong vô ý thức nói ra câu như vậy sao? Diệp Vân nhìn xung quanh cung điện màu trắng bạc to lớn này, trong lòng có chút thán phục. Xung quanh tất cả đều là màu trắng bạc, tường màu trắng bạc, cột nhà màu trắng bạc, sàn nhà cũng màu trắng bạc. Ở giữa đại điện là một vòi phun nước, nước trong suốt phun ra, bọt nước trong suốt văng lên. Trên tường cùng trên cột nhà đều được khắc hoa văn hình trăng non. Cung điện xa hoa như này là do ai tạo ra đây? Ở một nơi hoang vắng như kiếm phần mộ lại có một nơi xinh đẹp như vậy.

“Sư huynh! Huynh xem!” Sở Phi Nhi bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên tiếng, ngón tay chỉ về phía trước.

Diệp Vân nhìn theo hướng Sở Phi Nhi chỉ cũng ngây ngẩn cả người. Trên một chiếc bàn màu trắng bạc, một vật thể có hình bán nguyệt có màu lam nhạt trong suốt, cứ yên lặng như vậy được đặt ở đó, ánh sáng màu lam nhạt trong trẻo lạnh lùng tỏa ra, làm cho người ta cảm thấy đau thương mà tịnh mịch một cách khó hiểu, niềm thương cảm cứ kéo dài không dứt đó đánh sâu vào trong lòng Diệp Vân, ‘hắn’ vô ý thức nhấc chân đến gần. đi đến bên cạnh chiếc bàn kia đưa tay ra chạm vào vật thể bán nguyệt màu lam kia.

“Ngươi, rốt cuộc đã tới..”. Một tiếng thở dài dường như đã đợi đến mấy ngàn năm, yếu ớt đột nhiên truyền từ phía chân trời đến.

“Ngươi, đang đợi ta. Là ngươi đang kêu gọi ta sao?” Diệp Vân nhìn vật thể màu lam nhạt óng ánh trong suốt kia nhẹ nhàng mở miệng hỏi, nhưng mà không hiểu sao đáy lòng lại dâng lên một nỗi đau thương.

“Chủ nhân, ta đã chờ thật lâu”. Thanh âm u lãnh rõ ràng là được truyền ra từ phía vật thể bán nguyệt màu lam nhạt kia.

Diệp Vân lẳng lặng nhìn vật thể bán nguyệt kia, ánh mắt bỗng nhiên sâu sắc hơn: “Tên của ngươi”.

“Nguyệt Luân”. Thanh âm u lãnh kia đáp trả.

Hai chữ vừa được nói ra, Diệp Vân chợt kịch liệt đau lòng, nơi đáy lòng dâng lên một cỗ đau xót không sao diễn tả được. Đau đến không thể hít thở, đau đến mức tâm như sắp rách ra. Nguyệt Luân? Nguyệt Luân? Nguyệt Luân! ! ! Rốt cuộc là ai? Tên này làm cho tim của mình đau quá, đau quá. Diệp Vân nhìn thật sâu vào Nguyệt Luân trước mặt, chậm rãi đưa tay của mình ra.

“Tăng” một tiếng giòn vang, Nguyệt Luân rời khỏi chiếc bàn màu trắng bạc kia, thẳng tắp bay đến tay Diệp Vân. Trong nháy mắt, ngân quang bắn ra bốn phía, chói mắt vạn phần, làm cho người ta không thể nào mở mắt ra được.

Mà vào giờ phút này, đại điện màu trắng bạc lung lay như sắp sụp đổ, Diệp Vân cùng Sở Phi Nhi rõ ràng nghe được thanh âm mặt tường cùng cột nhà đang nứt ra.

“Sắp sụp, Phi Nhi, chúng ta đi!” Diệp Vân vừa kéo lấy tay Sở Phi Nhi vừa chạy vụt ra ngoài.

“Chủ nhân, người còn cần thêm thời gian, ta sẽ gặp lại sau..”. Thanh âm u lãnh kia trong tiếng đại điện đang sụp đổ càng lúc càng nhỏ đi.

Ngay khi Diệp Vân kéo Sở Phi Nhi chạy ra đến bên ngoài, đại điện hoàn toàn sụp đổ.

“Nguyệt Luân?” Diệp Vân nhìn nhìn Nguyệt Luân trong tay mình nhẹ giọng gọi, nhưng mà trả lời ‘hắn’ là một mảnh yên lặng”.Nguyệt Luân?” Diệp Vân nhíu mày gọi lần thứ hai, nhưng trả lời ‘hắn’ vẫn là một mảnh tịnh mịch.

“Điểu nhân! Vừa rồi nhân tình của ngươi không phải nói rồi sao, cần thời gian mới xuất hiện”. Trong không khí truyền đến giọng nói thô lỗ kia, bên trong còn mang theo khinh thường, phảng phất cho rằng chỉ số thông minh của Diệp Vân thực thấp, ngay cả điều Nguyệt Luân vừa mới nói xong đã không nhớ được.

Sở Phi Nhi vừa nghe thấy giọng nói này lập tức sợ hãi trốn phía sau Diệp Vân, người canh giữ Kiếm Phần Mộ hỉ nộ vô thường lại thêm bạo ngược xuất hiện là muốn làm gì đây?
Chương trước Chương tiếp
Loading...