Thiên Ma

Chương 36: Cửu Mệnh Mèo Yêu



Diệp Vân nhìn chằm chằm vào ống tay áo Thanh Tùng, đang nghĩ xem ông ấy lấy ra cái gì, kết quả Thanh Tùng móc ra được một đôi truyền âm bùa.

Diệp Vân khó hiểu nhìn năm lão đầu đang cười híp mắt ngồi trên đại điện, thưởng cho truyền âm bùa, có phải là có điểm quá keo kiệt hay không a?

“Truyền âm bùa này, hai người các ngươi mỗi người một cái, để tiện liên hệ cùng với chúng ta, khi đến giờ chúng ta sẽ gọi các ngươi, làm phép đem các ngươi ra khỏi đó”. Thanh Giản cười híp mắt nhìn Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong nói lời thấm thía. Nói xong đem truyền âm bùa giao ỗi người một cái.

Có ý gì? Đoàn Dật Phong cùng Diệp Vân đều nghi hoặc khó hiểu nhìn mấy lão đầu đều đang cười sáng lạn ngồi kia.

“Phần thưởng của các ngươi, chính là đến Thanh Sơn bí cảnh bế quan tu luyện năm ngày. Ở nơi đó, ngoại trừ tâm pháp, còn có rất nhiều bảo bối được ẩn giấu, các ngươi tự đi tìm. Tất nhiên, bên trong cũng có rất nhiều nguy hiểm. Cần phải cẩn thận một chút a”. Thanh Giản cười híp mắt nói, bốn vị trưởng lão khác ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.

Năm ngày? Thanh Sơn bí cảnh là nơi nào? Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong đều nghi hoặc khó hiểu.

“Chúng ta ở nơi này chỉ là năm ngày, nhưng bên trong bí cảnh lại là năm tháng. Ở trong đó hãy tự lo liệu cuộc sống, không nên kẹt lại đó nha. Sau năm ngày chúng ta sẽ mở bí cảnh ra đem các ngươi mang về”. Thanh Dịch cười “Hòa ái dễ gần”, “Bên trong có bảo bối, cũng có yêu thú hung ác, tin các ngươi, tùy ý dễ dàng có thể đánh được chúng nó . Chỉ có một chút nguy hiểm như vậy mà thôi”. Thanh Dịch lão đầu vươn ngón tay út ra dấu.

Diệp Vân khóe miệng co quắp, rất không tin vào lời của sư phó mình, tức giận hỏi: “Vậy lúc trước chúng ta đến Kiếm Phần Mộ nguy hiểm lại là bao nhiêu?”

“Nơi đó a, chỉ có như vậy”. Thanh Dịch lão đầu bấm lên gần móng tay của ngón tay út

Diệp Vân há to miệng, đây là thưởng cho hay vẫn là tra tấn? Trong đại điện năm lão đầu cười đến hòa ái dễ gần, phảng phất như phần thưởng này là vô cùng tốt. Nếu đây là phần thưởng? ! Không cẩn thận là sẽ bỏ mạng trong đó, này cái này gọi là phần thưởng? !

“Dạ, đệ tử lập tức liền chuẩn bị”. Đoàn Dật Phong trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, đứng dậy thản nhiên nói.

“Ừ, mau đi đi, mang chút đồ ăn y phục gì gì đó, mang theo linh thú của các ngươi nữa, nhanh một chút. Muốn mở ra được bính cảnh này chúng ta phải tiêu hao không biết bao nhiêu công lực đâu”. Thanh Dịch lão đầu nhíu mày nói rất đúng như là càng vất vả công lao lại càng lớn vậy, Diệp Vân thấy vậy không khỏi trợn trắng mắt.

“Sau nửa canh giờ quay lại đại điện, chúng ta sẽ mở ra cửa vào Thanh Sơn bí cảnh”. Chưởng môn Thanh Giản lời nói sâu xa nói.

“Dạ”. Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong hành lễ lui xuống.

Diệp Vân quay về phòng vội vã thu thập này nọ vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa, liền thấy vẻ mặt ai oán của Sở Phi Nhi.

“Phi Nhi ~” Diệp Vân nhìn Sở Phi Nhi đứng ở cửa có chút áy náy, cuối cùng lần này quay về cũng không có mang cái gì cho nàng, đã đồng ý lúc về sẽ thưởng cho nàng nếu luyện công tốt nhưng mà không kịp.

“Sư huynh, sư phó bọn họ lại giao nhiệm vụ gì cho huynh phải không?” Sở Phi Nhi bàn tay đặt sau lưng có chút do dự.

“Ừm”. Diệp Vân gật gật đầu.

“Muội sẽ chờ sư huynh trở về, cái này cho huynh”. Sở Phi Nhi lấy bàn tay phía sau lưng ra, trên tay rõ ràng chính là một túi hương có chút xấu, mà ngón tay của nàng thì đang quấn vải trắng, xem ra để thêu được túi hương này bị kim châm vô cùng thê thảm.”Sư huynh, bên trong này có dược thảo, mùi tuy không thơm lắm, nhưng có thể tỉnh táo”. Sở Phi Nhi vừa dứt lời đã đem túi hương nhét vào trong tay Diệp Vân, xoay người liền chạy ra, rất xa truyền đến tiếng của nàng: “Muội sẽ chờ sư huynh trở về “.

Diệp Vân nhìn theo bóng Sở Phi Nhi càng lúc càng xa, lại cúi đầu nhìn nhìn túi hương trong tay, thở dài một tiếng, trong lòng càng bất an. Xem ra, Phi Nhi đúng là xem mình là nam tử mà đã thích rồi, phải tìm chút thời gian nói rõ cho nàng biết, nhưng mà hiện tại lại phải đến Thanh Sơn bí cảnh, chờ quay về rồi nói rõ với nàng đi.

Khi Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong quay lại đại điện, chưởng môn hướng về phía bốn vị trưởng lão khác gật gật đầu: “Bắt đầu đi”.

Chưởng môn cùng bốn vị trưởng lão ngồi xếp bằng, ngồi thành hình tròn bắt đầu thi pháp. Năm người đều nhắm mắt lại trên tay làm ra dấu ấn, ngoài miệng nói lẩm bẩm, trong nháy mắt, ở giữa năm người xuất hiện một vòng tròn ánh hào quang bắn ra bốn phía.

“Đi đi”. Chưởng môn khẽ quát một tiếng, ý bảo hai người nhanh chóng tiến vào vòng sáng.

Diệp Vân mang theo Bạch Hổ, Đoàn Dật Phong mang theo Thủy nhi đi vào vòng sáng, biến mất trong ánh sáng đó.

Hai người sau khi biến mất, năm người thu hồi lại pháp lực, vòng ánh sáng lập tức biến mất.

“Như vậy, không có vấn đề gì chứ?” Thanh Dịch bỗng nhiên trầm giọng nói, sắc mặt ông lúc này trở nên nặng nề, không còn là dáng vẻ hi hi ha ha thoải mái như vừa rồi. Thì ra, bộ dáng trêu đùa vừa rồi của ông cũng chỉ là giả vờ.

Thanh Phồn cũng nhíu mày, từ trong ngực móc ra một chiếc truyền âm bùa cùng với cái của Đoàn Dật Phong , ánh mắt có chút nặng nề, không nói gì.

“Chúng ta chỉ có thể làm như vậy. Ta cũng biết rất mạo hiểm, nhưng mà, nếu như cứ để cho hai người bọn họ thong thả tu luyện như vậy sẽ khó lòng mà tiến bộ, không có kinh nghiệm chiến đầu, vậy thì không cách nào mà trưởng thành được”. Chưởng môn Thanh Giản thở dài một tiếng, trong lòng lo lắng cùng mâu thuẫn tuyệt không hề ít hơn so với Thanh Dịch cùng Thanh Phồn.

Năm ngày ở trong Thanh Sơn bí cảnh đối với Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong mà nói là năm tháng, chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão không phải là không tương đương với năm tháng dày vò?

____ phân cách tuyến đáng yêu _____

Nói về phía bên này, ngày ấy Trình Lạc Y cùng Diệp Vân sau khi tách ra, liền mang theo Chu quả cùng Tiểu Mễ ( tức là cự xà bát đầu ) quay trở về. Tiểu Mễ quấn trên cổ tay Trình Lạc Y, chỉ cần dừng lại nghỉ ngơi Trình Lạc Y lại liền bắt đầu tẩy não Tiểu Mễ.

“Tiểu Mễ a, bên ngoài, có rất nhiều đồ ăn ngon. Bánh gạo nếp, bánh hạt sen vô cùng ngon, khi nào chúng ta đi ngang thành nào đó thì mua cho ngươi ăn được không?” Trình Lạc Y tựa người vào cây bắt đầu dụ dỗ Tiểu Mễ.

“So với sương sớm còn ngon hơn sao?” Tiếng Tiểu Mễ vang lên trong đầu Trình Lạc Y .

“Đó là đương nhiên rồi”. Trình Lạc Y dùng sức gật gật đầu, ở trong bao tìm kiếm thức ăn.

“Tỷ tỷ a, vì sao không để cho người kia đưa tỷ về a. Hắn có thể bay a”. Giọng Tiểu Mễ tràn đầy khó hiểu, người kia rõ ràng có thể bay còn nói đưa tỷ tỷ về, vì sao tỷ tỷ không để cho hắn đưa, lại còn tự mình vất vả gấp rút lên đường như vậy.

“Ừm~~” Trình Lạc Y nghĩ nghĩ, rốt cuộc nên giải thích thế nào cho Tiểu Mễ đây. Hiện tại Tiểu Mễ đối với thế giới bên ngoài như một trang giấy trắng, phía trên có cái gì toàn bộ đều là nhờ mình viết lên, cũng không thể loạn viết!

“Bởi vì nơi tỷ tỷ muốn đến có người xấu, tỷ không muốn người xấu xúc phạm tới hắn a”. Trình Lạc Y nghĩ nghĩ ra câu trả lời như vậy.

“Vậy người xấu kia sẽ làm tỷ tỷ bị thương sao?” Tiểu Mễ có chút bối rối. Bảo vệ Chu quả cũng chính là bảo vệ tỷ tỷ, nhất định phải bảo vệ tốt tỷ tỷ mới được.

“Ha ha, tỷ tỷ hiện tại có Tiểu Mễ nha, tỷ tỷ mới không sợ đâu”. Trình Lạc Y ha hả nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn về nơi phương xa, ánh mắt trở nên thâm sâu. Cửu mệnh mèo yêu! Hừ! Ngươi muốn ta chết, ta sẽ không chết! Ta còn mang theo Chu quả trở lại bên cạnh Mạc Ly. Ta cũng thực muốn xem ngươi có đúng là có chín cái mạng hay không a. Dù cho ngươi thực sự có chín mạng, ta cũng bóp chết từng cái từng cái một!

Lúc này trong nơi sâu nhất Hắc Phong cốc, sâu thẳm phía dưới là một tòa cung điện, trên chiếc giường thật lớn là một người đang hôn mê bất tỉnh. Người trên giường một đầu tóc ngân bạch, đôi mắt trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhắm nghiền, đôi lông mày đẹp nhíu lại, trên mặt không có một tia huyết sắc. Bên giường là một nữ tử ăn mặc hở hang, xinh đẹp mà phong tình vạn chủng lo lắng nhìn người nằm trên giường.

“Lạc Y ~~” chợt người trên giường nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Cô gái xinh đẹp bên giường nghe được câu này, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, bàn tay càng thêm nắm chặt, cúi đầu giọng căm hận nói: “Ngươi chỉ biết tiểu yêu tinh kia! Ả có gì tốt chứ? Vừa xấu vừa ngu! Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi lại nhìn thấy ả!”

Chỉ có ả ta vĩnh viễn chết đi ngươi mới không gặp được ả! Nữ tử xinh đẹp chậm rãi đứng dậy, trong mắt lộ ra lạnh lùng thấu xương. Cô gái xinh đẹp đi từ từ ra khỏi gian phòng, tay nhẹ nhàng vung lên, bên người lập tức xuất hiện một bóng đen.

“Đi, điều tra xem tiểu tiện nhân kia đã chết hay chưa. Nếu như chưa chết..”. Cô gái xinh đẹp cũng không nói thêm gì, mà bàn tay chợt xiết chặt lại.

“Dạ, thuộc hạ hiểu rõ”. Bóng người màu đen kia âm hiểm đáp lại một câu sau đó biến mất trong không khí.
Chương trước Chương tiếp
Loading...