Thiên Sứ Bị Thất Lạc

Chương 49: Âm mưu



Vẫn là bầu trời u ám, vẫn là nhưng án mây đen che khuất tầm nhìn, vẫn là cỏ cây khô héo, vẫn là nhưng tiếng quạ kêu lên từng hồi, làng Diabolical vẫn thế, vẫn chìm trong một màu đen u tối.

Trong hai năm qua đã có những cuộc tấn công làng nó, nhưng điều thất bại, điều này đã khiến Jack bị đám người phản bội gây áp lực, nhưng cũng may mắn là Jack vẫn được toàn bộ người trong làng ủng hộ, nên đám người kia vẫn chưa có cơ hội.

-chúng tôi còn tin ngài được nữa không đây? Đã hai năm nhưng chúng ta chẳng đánh bại được làng bên đó, chúng tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa đâu.

Trong chính điện đang diễn ra một cuộc tranh luận đầy căng thẳng giữa Jack và nhưng người đứng đầu bên ngoài, Jack ngồi trên mà nghe bọn họ chất vấn mà chẳng thể nói lí được câu nào.

-chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, lớp bảo vệ bên đó quá vững chắc, dù có tấn công hết sức vẫn không phá vỡ được, các người đâu có chiến đấu nên các người đâu hiểu được , chúng tôi đã phải đổ máu như thế nào? các người xem đến cả tộc trưởng, trên người ngài đầy những vết thương vì chiến đấu đấy, trong khi đó các người vẫn phè phỡn, rãnh rỗi đi nói này nọ.

Một người cận vệ thân cận của Jack ấm ức lên tiếng, nhưng khi vừa dứt lời những người bên ngoài đùng đùng nổi giận.

-tộc trưởng ngài xem đi, chỉ là một tên hèn mọn mà dám nói chúng tôi như thế, ngài nên dạy lại rồi đấy.

-ngài nên nhớ một nữa quyền lực đang thuộc về chúng tôi, ngài nên biết cách cư xử thì mới dễ sống hơn một chút đấy.

Người cận vệ mặt xám lại., nắm chặt cây giáo trong tay định tấn công.

-những kẻ phản bội như các người thì không có quyền…

-thôi được rồi Will!!! Jack nói lớn.

Mọi người trong chính điện im lặng nhìn Jack, Jack thở dài rồi nhìn qua những người bên ngoài.

-xin…xin hãy cho ta một cơ hội, một cơ hội cuối cùng này, nhất định lần này chúng ta sẽ thắng.

Đám người đó cười đắt thắng khi nghe Jack nói thế.

-nói như ngài có phải tốt hơn không, được một cơ hội nữa…nhưng chúng tôi cho ngài biết lần này là lần cuối, nếu như ngài thất bại thì xin ngài hãy giữ lời hứa của mình , là nhường toàn bộ quyền lực cho chúng tôi.

-ta biết rồi.

-vậy chúng tôi xin phép đi trước.

Cả đám người cười cười nói nói bỏ đi hết, còn Jack , cận vệ và ông Shifty, ông Shifty từ lúc vào chính điện vẫn không nói câu nào, vẫn lẵn lặng quan sát thái độ của Jack.

-tộc trưởng, sao ngài lại nhường nhịn bọn phản bội ấy?

-chuyện này đừng nhắc nữa, ta muốn nghỉ ngơi các ngươi lui hết đi.

Dù ấm ức nhưng Will vẫn nghe theo lời Jack mà lui ra vì Will biết ,mấy hôm nay Jack lo nghĩ nhiều nên sức khỏe cũng giảm, nhìn Jack chẳng còn hình ảnh dễ thương như hai năm trước, thay vào đó là khuôn mặt hốc hác hiện rõ sự lo lắng và mệt mỏi.

Ông Shifty cũng bỏ ra ngoài, một mình Jack lại ở lại chính điện, Jack nhân nhượng thì cũng có lí do riêng, nếu Jack không làm vậy người chịu khổ vẫn là dân làng, cho dù có hi sinh Jack cũng muốn mọi người trong làng có một cuộc sống an bình và đầy đủ hơn.

…….

-ông Shifty , chúng ta phải đợi đến khi nào đây?

Nhưng người phản bội tập trung ở khu nhà của ông Shifty để hợp như mọi khi, người cầm đầu những người phản bội lại chính là ông Shifty nên mọi quyết định của ông ta điều là mệnh lệnh cho những người kia.

-một chút nữa thôi, gần đến thời cơ rồi! ông ta chắc chắn.

-lúc trước ông cũng nói vậy, nhưng đã hai năm qua rồi, tôi không không nghĩ một thằng nhãi con đó mà cản trở được chúng ta.

-đúng thế, nếu ông không ra tay thì kế hoạch hợp tác giả chúng ta xem như chưa có, vì chúng tôi không còn kiên nhẫn được nữa đâu.

Ông Shifty khẽ nhíu mày, tuy ông là người đứng đầu, nhưng nếu thiếu nhưng người có mặt ở đây, dù có sức mạnh đến đâu cũng không đủ, nên không để học trở mặt được.

-nếu các ông muốn thế thì được thôi, nhưng chúng ta sẽ không tiến hành kế hoạch đã định trước.

Câu nói của ông Shifty làm đám người kia thắc mắc.

-không theo kế hoạch khác thì phải làm gì???

-ông đừng lo, ông Shifty là ai kia chứ? nếu ông ta nói vậy chắc hẳn đã có kế hoạch hoàn hảo khác rồi, tôi nói đúng chứ ông Shifty?

Ông ta cười khẩy.

-đương nhiên. kế hoạch này chúng ta đã từng làm rồi, nhưng mà lần này có chút thay đổi, nó sẽ làm cho mối thâm thù giữa làng bên đó và làng này càng thêm sâu đậm, đến khi hai bên đấu đá nhau, chúng ta chỉ cần đợi và tiêu điệt hết tất cả.

Cả đám người bọ họ cười lên khoái chí, chỉ tội cho Jack đang gặp nguy hiểm mà không hay biết.

……..

……….

Và ở tại một nơi khác….

Một căn nhà hai tầng trơ trội trên một cánh đồng hoa thật lớn, những lớp hoa đầy màu sắc đen khoe sắc dưới ánh nắng vàng gây rắc.

Bên trong ngôi nhà im lặng đến bất thường, đồ đạc bị vứt lung tung, từ tần trệt đến lầu hai điều trong tình trạng như thế.

Cánh cửa mở ra, nó gấp gáp chạy vào.

-có…có trộm sao?

Một cô gái đang cố gắp dọn mớ lộn xộn đó, thấy nó vào cô gái dừng tay và đi đến đứng cạnh nó.

-em không biết, em từ cửa hàng về đã thấy đống bừa bộn vậy rồi,và em gọi cho chị ngay đấy.

Nó nhìn xung quanh, đúng là một đống lộn xộn, nhìn là biết ngay là có trộm rồi, nhưng mà từ đó đến giờ nhà đâu bao giờ có trộm , với lại nhà nó lại ở chỗ vắng như vậy nữa.

-Min em lên lầu xem có mất gì không, chị sẽ xuống tầng hầm xem.

-vâng.

Nó đi vào bếp, và đến tủ lạnh nhẹ nhàng kéo nó qua một bên, đằng sau là một cánh cửa khác, nó nhập mật khẩu, sau khi có tiếng bíp cánh cửa mở ra, nó bước vào dò tìm công tắt mở đèn, đèn bật sáng nó quan sát mọi thứ.

ở trong phòng còn có cầu thang đi xuống, đây là phòng nó thiết kế riêng để phục vụ nghiên cứu thuốc giải và các loại hợp chất có ích khác, nó nhìn quanh, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, nó kiểm tra lại một lần nữa rồi lên lại phòng khách.

Min là một người bạn, nói đúng hơn nó xem Min như chị em ruột thịt, Min còn một người em sinh đôi nữa tên Tim, hai người họ mới ăn sinh nhật mười tám vào tháng trước, phải nói sao về hoàn cảnh của hai người họ đây? Nó vỏn vẹn chỉ trong hai chữ bi thảm.

Từ nhỏ chị em Min đã mồ côi ba mẹ trong trận chiến năm ấy, và Min và Tim là người của bộ tộc Diabolical, sau trận chiến đó hai người họ lưu lạc ra thế giới bên ngoài, không lâu sau gia nhập vào thế lực của bộ tộc Diabolical bên ngoài, họ làm những việc mà những kẻ phản bội kia bắt buộc, từ giết người, đánh phá và mọi thứ, Min đặt biệt rất thứ liên quan đến công nghệ còn Tim thì thích chế tạo vũ khí.

Trong một lần không hoàn thành một nhiệm vụ lớn hai người họ bị phạt , lại còn bị vu oan là nội gián, bị bọn người kia thủ tiêu nhưng cũng may, trên đường chạy trốn lại gặp nó, những kỹ năng của nó dư sức để đánh bại được những người kia.

Tuy cứu họ, nhưng họ vẫn chưa tin nó, mất đến nửa năm nó và hai người họ mới hiểu nhau và thân như thế này.

-có mất gì không Min?

Nó đi đến ngồi cạnh Min trên ghế sofa, Min đang chăm chú xem gì trong laptop.

-em tìm trên lầu hình như là không mất gì, em đang xem lại camera, nếu có trộm sẽ thấy thôi ạ.

Trên màn hình hiện lên, các gốc của ngôi nhà từ hành lang tầng trệt đến lầu hai, còn có cả phòng khách , xem từ những ngày trước , rồi lần lượt đến những ngày gần đây.

-thấy rồi.

Nó và Min cùng nhìn vào màn hình, ngày hiện trên ảnh chính xác là ngày hôm qua, ảnh được lấy từ góc phòng khách.

Màn hình hiện lên là Tim và một cô gái nào đó bước vào nhà, cô gái này nhìn ăn mặt rất mát mẻ, còn Tim hình như là đang say, bước đi cứ loạng choạng phải tựa người vào cô gái đó mà đi vào nhà.

Sau khi đặt Tim xuống ghế sofa, cô gái đó đi tìm xuống phòng bếp lấy cóc nước cho Tim uống, chăm sóc rất chu đáo.

Nó nhìn Min.

-là bạn gái của Tim sao?

Mắt Min vẫn dán vào màn hình , rồi Min khẽ nhíu mày.

-là kẻ trộm thì đúng hơn, chị xem này đây là cảnh quay được ở nhà bếp.

Lúc cô gái đó đi vào bếp lấy nước, đã bỏ một viên thuốc màu trắng đục vào nước, khuấy cho tan rồi mang ra cho Tim uống, khoảng năm phút sau khi uống thứ thuốc đó Tim hình như đã ngủ.

Cô gái đó khẽ lây mạnh người Tim để kiểm tra xem, thật sự Tim đã ngủ hay chưa, xác nhận xong cô gái khẽ nhếch môi cười.

Và cuối cùng , cô ta gần như lục tung mọi thứ ở tầng trệt và hai tầng của ngôi nhà,và không bỏ trống một phòng nào, nhìn vẻ mặt cô ta hình như chưa tìm được thứ mong muốn.

Đột nhiên cô ta mở cửa nhà kho, khoảng năm phút sau cô ta với vẻ mặt hớn hở đi ra trên tay còn ôm cái gì đó.

Nó kêu Min, phóng to ảnh lên để xem trên tay cô ta là thứ gì.

-là hạt giống, cái bao mà con nhỏ đó ôm chính là bao hạt giống hoa Lily mà chúng ta định gieo đấy chị.

Nó thở phào nhẹ nhõm.

-vậy là tốt rồi, làm chị cứ lo từ lúc em gọi đến giờ.

-sao chị lại nghĩ tốt?? con nhỏ đó chắc là người của những công ty khác sai đến ăn cấp hạt giống của chúng ta, làm như vậy loại hoa Lily tím đó sẽ bị bọn chúng cướp, chị à hay em đi báo cho cảnh sát nhé.

Nó lắc đầu.

-không sao đâu, họ muốn lấy thì cứ lấy, nếu họ có trồng chưa chắc đã được, cho dù có trồng được thì chưa chắc bán được, mọi loại hoa mới, chị điều đăng ký bản quyền rồi.

Min nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ.

-woa, chị đúng là tuyệt thật, mỗi khi làm gì chị cũng chuẩn bị rất là chỉnh chu, suy tính kỹ càng.

-thôi, thôi đừng tân bóc chị mãi thế, em đi tìm Tim về đi, hôm nay là đợt thử thuốc rồi.

-vâng em biết rồi, nhân tiện hôm nay em phải cho nó một trận, cái tật ăn chơi mãi không bỏ được, đằng này lại dẫn trộm vào nhà nữa.

Nhìn Min hùng hụt khí thế đi ra ngoài mà khiến nó phì cười, nó cũng vào lại tầng hầm , lấy ra từ ngăn đông một lọ thuốc màu tím.

Đây là loại thuốc giải đó, tuy chưa được hoàn thiện lắm, trong hai năm nó đã tạo rất nhiều nhưng điều thất bại, nhưng từ khi quen biết chị em Min và Tim, hai người họ tự nguyện để nó thử thuốc, đã không biết là bao nhiêu lần thất bại, và gây tác dụng phụ chụ hai người họ nhưng họ vẫn kiên trì cho nó thử thuốc.
Chương trước Chương tiếp
Loading...