Thiên Sứ Bóng Đêm (Phần 2)
Chương 15: Thay Đổi Và Biến Mất
Dạo gần đây… giấc mơ và kí ức cứ lặp đi lặp lại liên tục…Yuri ngồi dậy và lấy tay vỗ nhẹ đầu. Cơn đau đang ập tới. Nó cứ buốt lên rồi lại lặng đi, từng hồi một, khiến cô khó chịu và tưởng như không thể kiểm soát được bản thân mình.Cô vội lấy tay nâng vài lọn tóc lên và xem. Nó không còn là màu nâu thuần tuý nữa, mà là một màu đỏ tươi.Yuri tung chăn, bước xuống giường, lao ngay vào nhà vệ sinh. Ngay lập tức, cô há hốc mồm trong kinh ngạc. Tóc của cô… chỉ đôi chỗ còn màu nâu, hầu hết màu đỏ đã chiếm hết gần nửa đầu.Yuri uể oải làm vệ sinh cá nhân và thay đồ. Xong xuôi, cô lê từng bước xuống phòng ăn.Ngồi xuống bàn và đợi người làm bưng bữa sáng lên, Yuri không ngừng lấy tay xoắn tóc. Cô chán chường, không hiểu tại sao tóc mình lại…Cô lấy tay đập bàn thật mạnh. Đột nhiên cô cảm thấy tức tối vô cớ, giống như là có một luồng điện đang xẹt rất mạnh ngang người vậy.Rắc!!Yuri cứng người, vội vã thu tay lại. Cô đứng bật dậy khỏi ghế và lùi ra sau. Không thể nào! Cô chỉ đánh nhẹ lên bàn thôi, làm sao mà…Làm sao mà nó lại bị nứt được chứ?“Cô chủ à, có chuyện gì vậy ạ?”- Những người làm vội vã chạy vào. Họ nhìn cảnh trước mắt và cũng ngạc nhiên không kém. “Cô chủ! Cô có sao không ạ?”Một cô hầu chạy đến bên Yuri, nâng tay cô lên và xem xét.“Không… không sao…”- Yuri giật tay lại, giọng như người mất hồn. Cô cầm cặp lên, bước đi thật nhanh.Cái gì chứ? Tại sao cô lại có thể mạnh tới nỗi làm nứt cái bàn đó?Ngồi xuống băng ghế trắng trong vườn trường, Yuri run run giơ đôi bàn tay của mình lên. Có chuyện gì sao? Cô cảm thấy cô không còn là cô nữa.Đột nhiên, một bàn tay khác đặt lên tay Yuri, khiến cô sợ hãi rụt tay lại, ngước mặt lên. Là Shinobu.“Em không sao chứ?”- Anh hỏi bằng giọng lo lắng.Yuri thở phào nhẹ nhõm, buông thõng đôi tay xuống. “Không sao! Em chỉ giật mình một chút thôi.”“Yuri, tóc em…”“Em biết.”Shinobu đành im lặng khi thấy gương mặt của Yuri trở nên ủ rũ. Anh lặng người mấy giây, nhìn cô. Đột nhiên, anh thấy đôi mắt của Yuri long lanh nước.Shinobu nắm chặt tay lại. Anh vươn người tới, vòng tay qua và ôm lấy cô. “Đừng khóc. Anh không muốn thấy em khóc trước mặt anh lần nữa đâu.”“Em nghĩ… em không còn là chính mình nữa…”- Giọng Yuri run run. Cô ôm ghì lấy anh, sợ hãi.“Dù em không còn là chính mình, nhưng em vẫn là người con gái mà anh yêu. Cho nên… đừng lo lắng, được chứ?”- Câu nói an ủi dịu dàng của Shinobu khiến Yuri bối rối. Đột nhiên, nước mắt cô rơi xuống, từng giọt một, lăn dài hai bên má. Đây là chàng trai mà cô yêu. Đây là chàng trai chưa bao giờ bỏ rơi cô. Anh là vậy! Yuri biết… anh đã phải đau khi nhìn thấy cô khóc quá nhiều lần, nên ngay lúc này, cô không muốn ngước mặt lên, cô sợ sẽ lại thấy gương mặt đầy những cảm xúc phức tạp của anh…Mặc dù đã an ủi Yuri, nhưng Shinobu vẫn thấy đôi vai của cô run lên và áo mình ươn ướt. Anh biết, cô đang khóc.Shinobu nhẹ nhàng lấy tay vuốt những sợi tóc đỏ của Yuri. Trong khoảnh khắc, đột nhiên… anh thấy màu tóc này thật thân quen. Hình như anh đã từng thấy nó trước đây, chắc chắn thế.“Kaori…”“Kaori… sao?”- Anh lầm bầm trong vô thức.Yuri ngồi thẳng dậy, chùi nước mắt thật nhanh và mỉm cười.“Ổn rồi chứ?”- Shinobu hỏi.“Ừm…”- Yuri gật đầu, nhìn anh.Đột nhiên, một cơn rùng mình thoáng qua trên cơ thể của cô. Và rồi, như một luồng điện chạy ngang, cô đứng phắt dậy, xoay người ra sau, đưa tay lên và chém vào không trung. Một đường màu xanh thoáng xẹt qua, rồi biến mất.Yuri chao đảo, ngồi phịch xuống. Cô không hiểu cơ thể mình đang bị gì nữa.Nhìn ra đằng trước, xém chút nữa cô đã hét lên vì sợ hãi. Ba con chim nằm dài trên mặt đất, thân thể đã bị chém đứt gần như làm đôi.“Có chuyện gì vậy?”Shinobu vội vã bước tới gần, ngồi xuống, vịn tay lên vai cô. Yuri quay ra sau, ôm lấy anh. Cô không muốn nhìn, cô không muốn thấy gì hết!!“ Shinobu, em không hiểu! Chuyện gì đang xảy ra vậy?”- Cô bắt đầu run lên vì sợ hãi.Shinobu im lặng, nhìn cô, rồi hướng đôi mắt nhìn lên lũ chim đang nằm trên vũng máu.Yuri đang biến đổi. Tóc của cô đã hoàn toàn biến thành màu đỏ.“Chuyện gì vậy chứ…?”Vòng xoáy của thời gianVòng xoáy của thời gian “Ưm…. Aaaaaa!!! Tại sao????”“Đưa mặt đây rồi la sau!”Đây là ván bài thứ mười hai mà Jigoko thua khi chơi với Moru. Cô ta nhíu mày, đưa mặt lại gần. Moru lấy tay, búng một cái lên mũi cô ta, cười hả hê.“Rõ ràng là anh cố tình để con Joker cho em bốc. Đồ đểu!”- Jigoko vừa xoa mũi vừa bực tức trách móc.“Ơ… Anh trong sáng thế này mà em lại vu oan giá hoạ cho anh sao?”- Moru giả ờ ngạc nhiên, nói giống như mình “trong sáng” thật vậy!“Đừng có tự nhận mình là thỏ trong khi anh là sói. Tối nay đừng có hòng ôm em mà ngủ đấy nhé!”- Jigoko xoay xoay con bài, đôi mắt mang vẻ bình thản đến lạ, nhưng giọng nói thì chẳng hạ hoả tí nào!“Ấy! Anh chỉ đùa chút thôi mà. Thôi nào, tối anh sẽ bị cảm lạnh mất…!”- Giọng Moru đầy nài nỉ và hối lỗi.“Hừ… Đồ khôn lỏi.”Jigoko đứng dậy, đi về phòng. Moru cũng vội vã đi theo. Hắn chẳng muốn cô ấy giận mình, nhưng lúc nào cũng “vô tình” làm cho lửa trong người cô ấy bùng lên.Vừa lên tới nơi, hắn đã thấy Jigoko đứng bất động ở giữa phòng. Hắn khẽ nhíu mày khó hiểu, rồi đi lại gần.“Jigoko, có chuyện gì vậy em?”- Hắn lay lay vai, rồi xoay hẳn người cô ta sang. Jigoko nhìn hắn với một đôi mắt vô hồn như đang ở cõi xa xăm vô định nào đó. Hắn thoáng giật mình, rồi lay mạnh vai của cô ta. “Jigoko, em bị sao vậy hả? Jigoko, tỉnh dậy đi!”“Kiba…”Moru ngạc nhiên, bất động mấy giây liền.“Kiba… Ta phải đi gặp anh ấy, để giúp anh ấy lấy lại ký ức…”“Jigoko, em bị điên rồi! Jigoko!”Moru cố gắng tìm hiểu thứ gì đang điều khiển Jigoko. Hắn bấu chặt vai cô ta, nhắm mắt lại.Hình ảnh của vương quốc Ác Quỷ và Quỷ Vương hiện ra trong đầu hắn.“Cái gì…?”Đột nhiên, Jigoko gạt thật mạnh tay hắn ra, đôi mắt của cô ta chuyển thành một màu đỏ máu đầy ghê rợn.“Tránh ra!”- Giọng cô ta không thể lạnh hơn. Jigoko chạy ra ban công, nhảy lên và bay mất dạng.Moru đứng bất động tại chỗ. Tay hắn nắm chặt, răng nghiến lại, đầy tức giận. Hắn điên tiết phất tay, biến mất, đi đến vương quốc Ác Quỷ.ẦM!!!Nơi ở của Deus lại rung chuyển một cách dữ dội. Ông ta bình thản nâng tách trà lên và uống một ngụm.“ Định mệnh… lại vần xoay.”Vòng xoáy của thời gianVòng xoáy của thời gianÁnh trăng tròn vằng vặc làm cho màu đen của màn đêm được vơi đi một chút. Gió đột ngột thổi, làm cho không gian trở nên lạnh lẽo và có chút gì đó huyền bí đến lạ. Một đôi cánh đen xuất hiện dưới trăng, bay tới gần ngôi dinh thự mà chủ nhân của nó cho đó là đích đến. Chủ nhân của đôi cánh ấy… chính là cận vệ của Kazuo.Hắn chầm chậm đáp xuống ban công. Khẽ nở một nụ cười ma quái, hắn bắt đầu bước tới gần cánh cửa đang đóng. Chạm nhẹ bàn tay tái nhợt với những móng tay dài ngoằng lên cánh cửa, hắn nhắm mắt lại và đẩy nhẹ…Keét…Hắn bước vào trong. Tiếng giày nện trên sàn nhà trải thảm vang lên đục ngầu trong không gian im ắng. Hắn đi lại chỗ “con mồi” đang nằm, đảo đôi mắt đỏ quạch của mình nhìn từ dưới lên người con gái đó đang say ngủ trên chiếc giường . Vẻ đẹp này, đúng là một vẻ đẹp của một thiên sứ thực thụ. Ngay cả trong khi ngủ, “Kaori” vẫn có thể dễ dàng hút hồn người khác. Tên cận thần thoáng bất động trước vẻ đẹp kì lạ này. Nhưng rồi hắn lập tức nhớ ra nhiệm vụ của mình.Hắn bế Yuri lên. Cô vẫn ngủ. Hắn có thể cảm nhận được mái tóc đỏ tươi của cô đang trượt dài trên tay hắn, buông thõng xuống. Đôi môi hồng đang phát ra nhịp thở đều đều. Cô như còn rực rỡ hơn khi hắn đưa cô ra ánh trăng. Nhìn cô một lúc rất lâu, hắn mới giang rộng đôi cánh đen, bay vút đi.Thời gian… như trôi đi trong vô hạn. “Hãy tỉnh dậy đi… Yuri…”Ai vậy?“Hãy tỉnh dậy… hãy tỉnh dậy…”Giọng nói này…“Kaori! Mau tỉnh dậy!!!”“Hơ!”Yuri mở mắt ra, tim đập thình thịch. Cô cúi mặt, đợi cho đôi mắt quen dần, mới ngước nhìn lên cảnh vật xung quanh.Đảo đôi mắt màu xanh ô liu nhìn xung quanh, cảnh vật trước mặt khiến Yuri không thể tránh khỏi sự ngạc nhiên. Một căn phòng tối om, thứ duy nhất làm ánh sáng trong này là những ngọn nến màu xanh lè đang cháy, nhưng chúng dường như chẳng làm cho không gian ở đây khá hơn.Yuri đứng dậy để xem xét xung quan. Cô thoáng kinh ngạc khi mình không bị trói. Lấy tay sờ vào các bức tường, lần mò đi xem các ngóc ngách của căn phòng mà cô đang ở. Chúng thật tối, khiến cô chẳng thể cảm nhận được gì.Keét…Âm thanh vang lên khiến Yuri giật mình, quay ra sau. Cánh cửa phòng được bật mở ra, đứng ở ngưỡng cửa là hai người, với một đôi cánh ở trên lưng.“Kaori, chiến binh của ta, nàng tỉnh rồi sao?”Một tên lên tiếng và bước dần tới, khiến Yuri bất giác lùi ra sau. Một sự sợ hãi dâng lên đầy ắp trong lòng cô. Tên này là ai? Cô tự hỏi.“Anh là ai?”- Bằng chất giọng run run, Yuri hỏi tên đang đước trước mặt mình.“ Nàng muốn biết? Được thôi. Ta là…”Yuri hoảng loạn nhìn trong bóng tối. Hắn đi đâu rồi?!“Ta là… một Ác Quỷ.”- Giọng hắn đột ngột vang lên bên tai khiến Yuri giật mình, suýt nữa té ngã.Ác Quỷ sao? Trên đời này có thứ đó ư? Không đúng! Cô không tin!“Nói dối! Tôi không tin. Anh điên sao? Trên đời này làm gì có thứ đó chứ?”- Giọng Yuri nhỏ nhẹ như gió, đầy sợ sệt.“Nàng cũng đâu phải là một con người cơ chứ?”- Giọng hắn giễu cợt.Yuri giật mình, tim đập đã nhanh lại càng nhanh hơn.“Cái gì chứ…?”“Nếu nàng không tin… chắc là… chúng ta phải làm một bài kiểm tra thôi.”- Kazuo cười lạnh lùng và nói.“Gọi tất cả những tên Quỷ con mạnh nhất vào đây.”- Hắn xoay người ra phía cửa, nói với tên đang đứng ở ngoài nãy giờ. Tên đó cúi đầu, và bay đi.“Ngươi muốn gì?”- Sự sợ hãi của Yuri đã dâng lên đến đỉnh điểm.“Chỉ là… một bài kiểm tra sức mạnh thôi mà!”- Hừ lạnh một tiếng, Kazuo buông ra một câu nói vừa lạnh lùng, vừa đầy tính khiêu khích. Hắn nhếch môi cười, nóng lòng muốn xem nàng chiến binh thiên sứ này sẽ hoàn thành bài kiểm tra tốt tới đâu…“Tới rồi ạ, thưa hoàng tử.”- Tên lúc nãy xuất hiện ở cửa và báo cáo.“Tốt!”- Kazuo bật cười- “Nàng đã sẵn sàng chưa nào, Kaori?”Thân người Yuri như rệu rã đi. Hắn làm thật sao?“Bài kiểm tra… bắt đầu!”Tách!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương