Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2
Quyển 6 - Chương 2
Một căn biệt thự vắng vẻ vùng ngoại ô.Ngọn đèn pha trước xe ô tô có rèm che rọi xuyên qua màn đêm u tối, dừng trước cửabiệt thự. Cửa xe mở, một người đàn ông vận âu phục bước xuống, trong tay cầm theomột cái hòm thuốc chuyên dùng của các bác sĩ, vệ sĩ canh gác rất cung kính cúi chàoanh ta, thay anh ta mở cửa.Người đàn ông theo chân người hầu tới phòng khách, chủ nhân của căn biệt thự đangngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi, thấy anh ta, khoát tay, xem như là chào hỏi."Khí sắc của anh nhìn qua có vẻ không tốt lắm." Quan sát sắc mặt của chủ nhân, ngườiđàn ông bình thản nói."Nếu nói là tốt thì ta đã không mời cậu tới giữa đêm khuya rồi, mỹ nhân à."Chủ nhân cười tự giễu, vươn tay cởi nút áo, thoáng một cái đã cởi sạch hết quần áođang mặc. Cơ thể mạnh mẽ, cao lớn, rắn chắc của đàn ông hoàn toàn lộ ra dưới ánhđèn, nhưng mà dường như bác sĩ không mấy thích thú với cách chào đón này lắm,nhíu mày đứng lên.Cảm nhận được anh không vui, trên mặt người đàn ông hiện lên nụ cười quỷ dị: "Yêntâm đi, tuy rằng ta rất hứng thú với cậu nhưng vẫn là không đến mức ra tay với bạnhợp tác của mình đâu, ta chỉ muốn cho cậu xem rõ ràng vết thương của ta mà thôi."Hắn nghiêng người về phía bác sĩ, một vết thương đã thâm đen rất sâu kéo dài từ lồngngực trái đến sau lưng, vết thương dường như là do một loại binh khí có tẩm độc gâyra, bởi không chữa trị kịp thời nên độc mới xâm nhập vào da thịt, tạo thành mủ loét,xung quanh vết thương sưng lên rất dữ dội, không thể khép miệng, dưới ánh đèn tạocho người ta có cảm giác khiếp đảm.Đôi mắt tím của vị bác sĩ nháy mắt trở nên thâm thúy, hỏi: "Bị thương khi nào vậy?""Hơn hai tháng rồi, ta đã thử hơn mười loại phương pháp mà vẫn không trị dứt được,vết thương lại còn càng ngày càng lan ra, càng ngày càng đau đớn." Người đàn ôngnhếch môi cười, bất quá cười đến là mất tự nhiên, rõ ràng là vết thương kia đã hành hạhắn không ít."Là do binh khí có nhiễm ma khí gây thương tích, anh có thể chống đỡ lâu như vậy đãlà lợi hại lắm rồi." Sau khi xem xét kĩ vết thương của người đàn ông, bác sĩ ngước mắtlên nhìn hắn, "Anh dùng rất nhiều cách không nên dùng lắm đúng không?""Với ta mà nói, chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề thì hai chữ "không nên" chẳng hềtồn tại."Người đàn ông dửng dưng cười, loại khí tức tàn nhẫn này khiến bác sĩ nhíu mi, nói:"Tôi có thể kê đơn thuốc giúp anh giảm đau, thế nhưng trị ngọn lại không trị được gốc,cho tôi một chút thời gian, tôi phải tra cứu lại.""Được thôi, bất quá đừng kéo dài thời gian, ta xảy ra chuyện đối với cậu cũng không cóchỗ nào hay đâu, mỹ nhân."Bác sĩ coi thường hành động ve vãn của người đàn ông, sau khi lấy thuốc từ trong hòmra cho hắn, từ biệt rồi rời khỏi. Người đàn ông nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta,vươn lưỡi, liếm liếm khóe môi, đối với vị bác sĩ lãnh diễm cho đến giờ tạm thời khôngcó cách nào ăn vào miệng này có tí tiếc nuối."Chờ tất cả vấn đề đều được giải quyết xong ta nhất định phải thượng được cậu!""Hay là đợi thương tích của ngươi được chữa lành rồi hãy nói." Cánh cửa bên cạnh mởra, một lão già ngồi trên xe lăn đi tới."Trước hết tôi phải báo thù một đao này đã!" Cho tới bây giờ chưa từng chật vật nhưvậy, người đàn ông cắn răng, căm giận nói.Lão già trái lại không xúc động, phẫn nộ như hắn, vẫn như trước bình thản nói: "Thânthể này của ngươi xem ra cũng không chống chọi được bao lâu nữa, thân thể củangười bình thường thì không có cách nào thuận lợi chiếm đoạt, ta ngược lại có mộtcách rất tốt, vừa có thể giúp ngươi chiếm được thân thể lại còn có thể báo thù.""Cách gì?" Vừa nghe nói có hi vọng, trong đôi mắt ngoan lệ của người đàn ông lập tứchiện lên sắc thái vui mừng.Tay của lão già chậm rãi viết vài chữ lên đầu gối, chân mày của người đàn ông cau lại,nụ cười âm hiểm hiện ra, đột nhiên cảm thấy đây là một lời đề nghị vô cùng tốt."Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nhớ phải nắm chặt lấy." Giọng nói của lão già cóvẻ bình thản, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng, ông ta tùy lúc sẽ vứt bỏ quân cờ đã mất giá trị.Trong mắt người đàn ông hiện ra nét âm lệ, vẫn là nét cười suồng sã như cũ, thậtgiống như đối phương vừa nói ra chuyện gì đó buồn cười lắm.Tay khoát lên vai lão già, hắn vô cùng dịu dàng nhắc nhở: "Vứt bỏ tôi thì có nhiềuchuyện ông muốn làm cũng khó đó, sư phụ."Lạc Dương ra khỏi biệt thự, trên đường nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói ưunhã từ đầu dây bên kia truyền đến:『Lý Hưởng hình như phiền phức to rồi. 』"Hắn bị Yên Bắc Bức chém bị thương, độc trên đao tạm thời tôi không thể giải được."『Vậy từ từ mà chữa, suy cho cùng lấy công lực của Lý Hưởng mà nói, chốc lát chảthể nào chết được. 』Ngao Kiếm hời hợt nói.Lạc Dương do dự một chút, nói: "Tôi nghi ngờ những người mất tích trong khoảng thờigian này có liên quan tới hắn."『Việc này không liên quan đến chúng ta, một người làm xằng làm bậy cho lắm vào thìsớm muộn báo ứng cũng rơi ngay trên đầu bọn họ mà thôi. 』Ngụ ý của Ngao Kiếm rất rõ ràng, đã bầu bạn bên hắn nhiều năm, Lạc Dương đươngnhiên hiểu rõ hắn không thích mình nhiều chuyện, cho nên anh chỉ cần làm việc thuộcbổn phận của mình là đủ rồi.Đỗ Vi Vi luôn không thích ăn chơi chè chén vào ban đêm, cho dù là cuối tuần, bất quátối nay là tiệc sinh nhật một người bạn, đòi về quá sớm cũng không tốt lắm, kết quả chờtiệc sinh nhật kết thúc, lúc từ quán bar đi ra đã là ba giờ sáng.Trước quán bar có taxi, nhưng nhà Đỗ Vi Vi và nhà người bạn kia ngược hướng nhau,vì vậy sau khi cô tạm biệt mọi người liền chuẩn bị sang đường bắt xe.Mấy người bạn đều biết cô làm việc ở văn phòng trinh thám, bản lĩnh rất khá, đừng cónhìn dáng vẻ cô thon thả gầy yếu, thật ra đánh đấm còn mạnh hơn cả đàn ông, cho nêncũng không lo lắng cho cô, hẹn liên lạc sau rồi cũng rời đi.Đỗ Vi Vi một mình loạng choạng đi về phía trước, đêm nay uống hơi nhiều, đầu choángvoáng, giày cao gót giẫm lên mặt đất, phát ra những âm thanh đứt quãng. Cô cũngđang buồn, vì vậy bắt đầu hát vu vơ, hát một bài tình ca mà vừa nãy hát cùng bạn bètrong quán bar.Giọng mũi phát ra tiếng hát rất nhẹ, chỉ đơn giản là tự mình tiêu khiển mà thôi, nhưngĐỗ Vi Vi rất nhanh phát hiện ra tiếng hát từ từ khuếch đại lên, như thể nhiều ngườicùng nhau hợp ca vậy. Lúc đầu cô không để ý, sau càng nghĩ càng thấy không thíchhợp, không phải do mình say rượu nên mới nghe nhầm, mà quả thực là có người đitheo cô cùng hát. Cô nghi hoặc dừng bước, nhìn xung quanh một chút, phát hiện giọnghát là từ trong một con hẻm nhỏ cắt ngang ngay bên cạnh truyền ra, giống như tiếngngâm nga của nữ sinh, trong buổi tối thanh vắng lại có tiếng hát nhè nhẹ tinh tế ngânvang tạo nên cảm giác thật quái dị.Đỗ Vi Vi theo tiếng hát cất bước.Phụ nữ luôn luôn bị coi là người yếu ớt, nhưng có đôi khi sự can đảm của phụ nữ cònvượt xa cả đàn ông, nhất là loại nữ sinh bản lĩnh cao cường như Đỗ Vi Vi đây, mạohiểm đối với cô mà nói chỉ là trò tiêu khiển, khi phát hiện có chuyện quái dị, chuyện đầutiên cô nghĩ đến là tìm cách xác minh, xem có phải là kỳ án gì không? Nếu như đến taymình, còn không phải là kiếm thêm được một khoản thu nhập sao? Về phần nguy hiểmư, trong thế giới của cô định nghĩa này chưa từng tồn tại.Rất nhanh, Đỗ Vi Vi đã đi vào hẻm nhỏ kia, giọng hát của nữ sinh càng ngày càng gần,cô hốt hoảng thấy có rất nhiều bóng người lượn qua lượn lại trong ngõ hẻm, nhưngnhìn kĩ lại thì không có. Thế là cô lấy đạo phù Trương Huyền cho ra, huơ qua huơ lại,lầm bầm: "Thứ này mà không dùng được thì bà đây quay lại giết tên thần côn kia."Nói đến Đỗ Vi Vi thật ra không tin quỷ thần, cô đem theo đạo phù này bên mình,nguyên nhân lớn nhất là vì bị Trương Huyền ép bán, không mang theo lẽ nào để uổngphí mất hai ngàn đồng à?Đáng tiếc bùa hộ mệnh này không dùng được, mấy cái bóng trước mặt cô đu đưa vẫnhoàn đu đưa. Đỗ Vi Vi bùng cháy, dứt khoát sải bước đi tới, chỉ thấy cuối hẻm có mộtnữ sinh ngồi xổm xuống, hai tay trên mặt đất không ngừng lục lọi. Đến gần, Đỗ Vi Viphát hiện cô bé không phải đang ca hát mà là đang rên rỉ, quần áo của cô bé rất dơ,trên mặt đầy những đốm vết bẩn, tóc dài hỗn độn, giống như ăn mày vậy. Đỗ Vi Vi tiếnlại gần một chút, thấy cô bé nhặt dưới đất lên một vật..."Em không sao chứ?"Đây không phải là một vấn đề hay ho gì, bất quá lại là cách vào đề đơn giản nhất. Đỗ ViVi thấy tuổi tác cô bé không lớn, nên mới đoán rằng liệu cô bé có phải đang trong giaiđoạn nổi loạn bỏ nhà ra đi hay không, nếu như gặp phải phiền phức gì, cô cũng có thểgiúp đỡ một chút.Nghe được câu hỏi của cô, nữ sinh ngẩng đầu, nhờ ánh trăng nhạt nhòa, Đỗ Vi Vi kinhngạc phát hiện ra rằng thứ cô bé đang cầm trong tay lại là một khúc xương trắng. Nhìnhình dạng của đầu xương hình như là xương đùi, bất quá so với khúc xương đùi thì nữsinh kia còn kinh dị hơn, phân nửa khuôn mặt cô bé hoàn toàn thay đổi, như thể bịđánh một cách tàn nhẫn, toàn bộ bị lõm xuống, máu đỏ không ngừng tuôn ra.Bốn mắt nhìn nhau, lát sau nữ sinh đột nhiên hét a lên một tiếng rồi ngã nhào trên đất.Đỗ Vi Vi liếc mắt, nghĩ thầm cô em hơn nửa đêm tóc tai bù xù, mặt bê bết máu, đã vậytrong tay cầm khúc xương đùi hát hò, Sadako(1) còn không kinh khủng bằng cô em, bàđây chưa sợ đến hét lên mà cô em hét cái gì!(1) Sadako: Yamamura Sadako (山村 貞子) Nhân vật chính, bạn ma trong tiểu thuyếtkinh dị "リング - Ringu" aka "The Ring" của Nhật Bản đã được chuyển thể thành phim.Khuyến khích mấy má coi Sadako 3D năm 2012 của Nhật, có Seto Koji xinh lắm =]]]Tặng mấy bạn cái hình đây.Nữ sinh lồm cồm bò dậy, lảo đảo định chạy đi, Đỗ Vi Vi nhấc chân tính đuổi theo, aingờ phía sau truyền đến tiếng bước chân. Gió lạnh thổi qua, cô có luyện võ, theo bảnnăng nghiêng mình tránh, quay đầu lại liền thấy một người đàn ông mặc áo choàng đenđứng trước mặt mình, một tay buông thõng nghiêng nghiêng, trong tay dường nhưđang cầm thứ gì đó có hình lưỡi hái. Bởi vì khuất bóng, Đỗ Vi Vi không thấy rõ mặt mũihắn ta, chỉ cảm thấy hắn có hơi béo lùn, thế là bèn nói: "Anh giai, dáng người của anhthực sự không có hợp cosplay tử thần đâu ha."Người đàn ông làm như không nghe thấy, thình lình giơ đao bổ về phía cô. Đỗ Vi Vivung túi xách da trong tay ra đỡ, ai ngờ đường đao y như không khí xuyên qua túi xáchcủa cô, may thay cô nhanh như chớp, chỉ bị chuôi đao đánh trúng đầu, đơn thuần cảmthấy tâm hồn nháy mắt treo ngược trên không, thân thể lắc lư một chút rồi té ngã ra đất.Người đàn ông dùng hai tay bóp cổ cô, ánh mắt đảo qua bùa hộ mệnh rơi trên mặt đất,phía dưới bùa có hai chữ Trương Huyền viết bằng thể chữ Triện(2) lấp lánh. Hắnnhướng mày, thả lỏng hay tay, đứng dậy, đuổi theo nữ sinh đang lảo đảo chạy đi, lưỡiđao quét qua, nữ sinh té ngã, một luồng ánh sáng màu lam từ trên đỉnh đầu cô bé toátra, theo binh khí kia thu về tay người đàn ông nọ.(2) Chữ Triện: Là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ, được chia thành Đại Triện vàTiểu Triện. Vì nó khá phức tạp nên hay được dùng để khắc con dấu cho đẹp (làmmàu=]])Chữ Khải được dùng chính thức để viết tiếng Hoa và chữ TriệnNgười đàn ông lấy hồn phách xong xoay người bỏ đi. Đỗ Vi Vi mơ mơ màng màng tétrên mặt đất, trong hoảng hốt chỉ thấy bóng lưng người đàn ông đang đi xa dần, cảmgiác u tối vô bờ bến, giống hệt như tử thần giáng xuống trần thế."Lúc sơ khai của loài người, hỗn độn vẫn chưa sinh ra, thờ thần linh thanh minh trongsạch, hai mắt chính là cội nguồn của hai giới âm dương, tùy thời mà phát triển, trongsạch dần dần thấm nhuấn, âm thì từ từ tách ra, chỉ còn lại vạn vật trên dương giới, trênđó lại có những người khác thường, có thể nhìn thấy âm linh quỷ quái, gọi là âmđồng."(3)(3) Câu này Lạc đã cố hết sức, nó là cổ văn mà, người ta còn không hiểu đừng nói chilà mình OTLTrong phòng khách biệt thự, Nghệ đang chậm rãi cầm quyển sách cổ của TrươngHuyền không biết tìm đâu ra ngâm nga, xung quanh có vài người cổ vũ ngồi nghe. Buổichiều quang đãng, tiếng đọc sách lanh lảnh của Nghệ thay vì nói là bổ sung kiến thứcthì chẳng bằng nói là bài hát ru con. Thế là mọi người tắm trong ánh nắng mặt trời ấmáp cũng bắt đầu mệt mỏi rã rời.Cuối cùng vẫn là tiểu hồ ly đóng vai trò nhân vật tạo động lực, giơ tay đặt câu hỏi: "Âmđồng có phải là mắt âm dương không?""Cái này á."Nghệ thật ra cũng không biết. Thế là loay hoay tìm trong sách, nhưng mà lục lọi cả buổicũng tìm không thấy, cuối cùng vẫn là Tiểu Bạch giúp nó giải vây. "Không giống nhau.Mắt âm dương ý nghĩa giống như tên, có thể nhìn âm cũng có thể nhìn dương, mà âmđồng chỉ thấy được âm, nói cách khác những vật thuộc về dương gian người này sẽkhông thấy được."Mọi người đều tập trung tinh thần nghe, cũng không ai phát hiện Nhược Diệp sau khinghe những lời này, lông mi khe khẽ run lên.Hoắc Ly gật đầu, có vẻ đã hiểu được đôi chút, "Âm đồng giống như là người mù vậy,chỉ là người đó có thể nhìn được nhiều hơn so với người mù một vài thứ.""Tìm được rồi tìm được rồi." Nghệ đảo qua sách cổ, đột nhiên phát hiện một thông tinvô cùng quan trọng, hô lên: "Trong sách nói, thực chất những người mù đều có linh lựccủa âm đồng, đây cũng là lí do vì sao mấy thầy bói mù tiên đoán tương đối chuẩn, chỉlà bất quá đa số những người này sau khi lớn lên giác quan thứ sáu càng ngày càngyếu, thậm chí biến mất hoàn toàn.""Thật là đáng thương." Hoắc Ly thở dài."Cũng không phải là chuyện xấu gì." Dơi nhỏ lúc lắc móng vuốt đính chính: "Chỗ này cóghi: Người có âm đồng, vi phạm âm dương thiên địa, là điềm không lành. Tiếp cậnnhững người này nhiều sẽ không may mắn, cho nên những người có âm đồng phầnlớn đều tự mình sống cuộc sống cô độc suốt quãng đời còn lại, rất thê thảm, cái thứ âmđồng này không có cũng được.""Lạch cạch!"Tiếng vang truyền đến, mọi người quay đầu, thấy Nhược Diệp quẳng chén trà trong taylên bàn, đứng dậy bỏ đi, Nghệ rất kì quái hỏi: "Sao không nghe nữa?""Ta đi luyện công.""Ngươi không phải tối mới luyện sao?"Không trả lời nó, Nhược Diệp bước đi rất nhanh, như là đang trốn tránh cái gì đó."Hắn làm sao vậy?" Nghệ không hiểu gì, cắn móng vuốt nhìn Tiểu Ly và Tiểu Bạch,"Chúng ta mới vừa nói cái gì đụng chạm à?""Ta cảm thấy Nhược Diệp dường như không thích nghe mấy chuyện liên quan đến đềtài âm đồng thì phải." Tiểu Bạch lúc lắc lỗ tai, ra chiều có điều cần suy nghĩ."Tại sao chứ? Mắt Trường Không có mù đâu.""Cái này là ngươi muốn hỏi hắn chứ không phải hỏi ta."Sủng vật nhà nó có tâm sự sao? Nghệ ngoẻo ngoẻo đầu, cảm thấy rằng thân là chủnhân, bản thân mình phải quan tâm một chút, "Ta đi xem một lát, các ngươi tự mìnhđọc sách tiếp đi."Sách cổ bị quẳng lại, Hoắc Ly nhanh tay tiếp được, lật lật, lại hỏi Tiểu Bạch, "Kế tiếp làđến chuyện đầu thai uống Mạnh Bà Thang, có hứng thú nghe tiếp không?""Cứ tùy tiện đọc đi." Tiểu Bạch chẳng thành vấn đề.Cuối cùng thì mấy câu chuyện mất trí nhớ, đầu thai, qua cầu luân hồi gì đó, không có gìlàm thì để tiểu hồ ly đọc một chút giết thời gian cũng tốt.Nhược Diệp quay về tầng hầm, từ sau khi anh chuyển tới đây, tầng ngầm hầu như làkhông gian riêng của anh, bên trong có không ít du hồn do anh triệu hoán tới cư ngụ.Cảm giác được tâm trạng anh không bình thường, đám du hồn đều theo bản năng dạtsang một bên.Đối với quỷ hồn mà nói, ngự quỷ sư so với ***(4) còn là loại tồn tại kinh khủng hơn, ***sẽ không giết quỷ, nhưng ngự quỷ sư chỉ cần nhẹ nhàng ra lệnh thì có thể làm chúngnó hồn phi phách tán. Tâm trạng của Nhược Diệp luôn rất bình thản, nhưng đột nhiênmột ngày xuất hiện biến động thì sát khí tự nhiên bộc phát ra, không một con quỷ nàodám đến gần anh trong phạm vi mười bước chân.(4) Đây là do bản raw nhưng theo bạn nghĩ thì *** chính là thiên sư.Nghệ thẳng một đường bay theo, lúc định đi qua cửa phòng thì bị chặn lại, lộn mèo mộtvòng xém nữa rớt xuống đất. Nó xoa xoa đầu, gọi: "Trường Không, ngươi làm gì vậy?Tại sao lại giăng kết giới trong phòng mình chứ? Trường Không, ngươi mà còn khôngtrả lời nữa là ta giận đó nha!"Không để ý đến dơi nhỏ đang hò hét, Nhược Diệp lấy hai tay che mặt, dựa vào tườngtừ từ trượt xuống. Cùng là một đôi tay, tay phải lại mang theo ấm áp trong khi tay tráichỉ là một mảnh lạnh lẽo. Từ sau năm sau tuổi ấy khi cánh tay này nhiễm đầy máu tanh,anh vẫn chưa từng dùng đến nó, phong ấn lâu năm đến thế, anh đã không còn cảmnhận được sự ấm áp từng có, giống như con mắt trái vậy, tất cả những gì thấy đượcchỉ là bóng tối mà thôi."Trường Không, nếu ngươi không mở kết giới là ta xông vào đó, ta nói được làmđược!"Tiếng rống của Nghệ bị Nhược Diệp hoàn toàn cách ly ở một chiều không gian khác,tâm hồn anh lúc này đang đắm chìm trong sắc đỏ thê lãnh của máu. Đối với đoạn kí ứclộn xộn đó, những chuyện anh nhớ kĩ không phải rõ ràng lắm, trong trí nhớ chỉ có haimàu trắng cùng đỏ đan xen, trắng là tuyết, đỏ là máu, văng đầy trên nền tuyết trắng tinhlà chất lỏng đỏ thẫm, là kết quả mà khi anh điên cuồng đã tạo ra."Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, xin hãy tha cho tôi, tha thứ cho tôi đi mà!" Anh tự mình lẩmbẩm, thân thể cố gắng co lại cúi người xuống, tạo thành tư thế sám hối thật tiều tụy.Cố sức nhắm mặt lại, muốn nhìn rõ xem trong Thập thế mệnh thư viết cái gì, đáng tiếccái gì cũng không thấy. Mộc Thanh Phong phong bế kí ức của anh lại, con mắt bên tráichỉ có thể thấy quỷ mị đông lúc nhúc đang đong đưa phía xa xa."Đáng ghét!"Trong tiếng thét, từ phía cửa phòng có tia sáng vàng hiện lên, kết giới Nhược Diệp bàyra bị Nghệ phá vỡ. Nghệ hóa thành hình người, vừa vọt vào đã định túm lấy NhượcDiệp chửi xối xả cho thông suốt, nhưng nhìn thấy bộ dạng kia của anh liền ngây ngẩncả người. Cho đến bây giờ, cảm giác Nhược Diệp tạo cho người khác chính là bìnhthản và trầm tĩnh, một sự tồn tại như có như không. Ngoại trừ lần trước ở Italia tấncông Ngao Kiếm, anh chưa từng biểu hiện ra cảm xúc kịch liệt như vậy. Đây là lần đầutiên Nghệ thấy được nơi Nhược Diệp dáng dấp của con người bình thường.Hoang mang, hối hận, sợ hãi, còn có tuyệt vọng, cảm xúc lẫn lộn vào nhau, như mộtkhối đá nặng trĩu đè Nhược Diệp cuộn người lại, vùi đầu vào lòng bàn tay, ngã quỵ trênđất, như đang cúng bái cầu khẩn thần linh."Trường Không đừng sợ, có ta ở đây rồi." Sợ mình đã hù dọa anh, Nghệ chậm rãi đi tới,thoải mái vỗ bả vai anh.Nhược Diệp không nói, thế là Nghệ cũng không nói, chỉ là dựa vào bên cạnh anh.Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rọi vào, kéo dài chiếc bóng của Nhược Diệp, cái bóng u ámvặn vẹo lớn lên, bỗng nhiên hiện ra phía sau anh.Nghệ nhíu đôi mi tuấn tú, đột nhiên phát hiện, người đàn ông nhìn qua có vẻ bình thảnlạnh nhạt này kỳ thực cũng có lúc không cách nào xua tan đi bóng ma kia."Ngươi nói rằng sau khi Nhược Diệp nghe chuyện liên quan đến đề tài âm đồng thì độtnhiên trở nên rất khác thường?" Buổi tối, Niếp Hành Phong nghe Nghệ miêu tả xongbèn hỏi."Đúng vậy, cho nên ta nghi ngờ không biết Trường Không có âm đồng hay không, thếnhưng thị lực của hắn tốt lắm mà.""Sư phụ của cậu ta là người mù đó, sau này không nên nhắc chuyện này trước mặt cậuta nữa.""Thì ra là như vậy." Dơi nhỏ rất hối hận gãi đầu: "Sau này ta đây chú ý một chút làđược rồi, Trường Không rất tôn kính sư phụ của hắn, cả buổi chiều hôm qua tinh thầnhắn không tốt chút nào.""An ủi, giúp đỡ cậu ta là được."Được chủ tịch đại nhân tán thành, Nghệ thật là vui vẻ, lát sau nhớ ra, lại hỏi: "Ờm, chủtịch này, các ngươi vẫn chưa tìm ra sư phụ hắn đang ở đâu sao?"Niếp Hành Phong lắc đầu. Từ lúc Mộc Thanh Phong mất tích đến giờ cũng đã lâu, bọnhọ không chỉ tìm một lần nhưng đừng nói là ở đâu, ngay cả một chút đầu mối cũngkhông có. Trương Huyền vì chuyện này còn dùng tiền âm phủ hối lộ quỷ soa, để chobọn họ hỏi han dưới âm giới xem sao, đáng tiếc là vẫn không có. Bị Nghệ trơ mắt ranhìn, anh đang muốn nói lời xin lỗi thì cổ họng lại đau, ho khan.Trương Huyền vốn đang tựa vào đầu giường xem ti vi, thấy Niếp Hành Phong ho khan,vội vàng nhảy xuống giường chạy tới, nhanh như đạn thộp cổ dơi nhỏ, "Ngươi có biếtmấy ngày nay chủ tịch khó chịu hay không? Lại còn tới làm phiền anh ấy, nếu có tin tứccủa lão tiên sinh, không cần ngươi hỏi ta cũng sẽ nói.""Gia đây chỉ là hỏi han một chút thôi mà."Nghệ đương nhiên biết Trương Huyền vẫn luôn luôn điều tra, vừa rồi chỉ là thuậnmiệng hỏi, chủ tịch bị ho tại sao lại trút lên đầu nó? Bất quá những lời này đánh chết nócũng không dám nói, mắt lúng liếng, vỗ cánh bay đi.""Tôi giúp chủ tịch nấu canh gừng nhé."Dơi nhỏ chạy mất hút, Trương Huyền vỗ vỗ sau lưng Niếp Hành Phong, giúp anh thuậnkhí.Mấy ngày nay trời chuyển lạnh, rất nhiều người bị cảm mạo. Trợ lý của Niếp HànhPhong trúng số độc đắc sốt cao hết mấy ngày, lây bệnh sang cho Niếp Hành Phong,tuy là không đến mức bị sốt, nhưng hai ngày nay tinh thần của Niếp Hành Phong vẫnkhông được tốt lắm, lúc nào cũng bị ho, mà anh lại không chịu uống nước bùa củamình, chỉ nốc vài viên thuốc cảm, dẫn đến bệnh tình lúc tốt lúc xấu."Sao anh cứ không chịu uống nước bùa vậy chứ?" Trương Huyền xoa lưng cho NiếpHành Phong, chờ anh ngừng ho mới oán hận hỏi."Thuốc tây thích hợp với tôi hơn."Nhưng thật ra là Niếp Hành Phong không dám uống. Lúc trước làm linh thể cũng bởi vìuống nước bùa của Trương Huyền mà ói mửa hơn nửa tiếng đầu tiên, linh thể còn bịvậy huống chi bây giờ anh đang trong trạng thái người bình thường? Cho nên anh vẫnlà không nên uống nước bùa thì hơn.May là Trương Huyền không ép buộc anh, nói: "Vậy nếu như bệnh trở nặng thì nhấtđịnh phải uống đó.""Tới lúc đó rồi nói."Thật ra ho cũng không phải nghiêm trọng gì, thay vào đó cơ thể đôi khi ớn lạnh, kèmtheo đầu có hơi choáng váng, nhưng không muốn Trương Huyền lo lắng Niếp HànhPhong chưa nói ra, lảng sang chuyện khác: "Kỳ thực tôi nghĩ người mang thể chất âmđồng không chỉ riêng Mộc lão gia tử, nói không chừng Nhược Diệp cũng thế."Mộc Thanh Phong trời sinh mù loà, cho dù có âm đồng cũng rất bình thường, NhượcDiệp không thể nào phản ứng gay gắt như thế, loại khiếp sợ này, thậm chí còn có cảmgiác trốn tránh giống như anh ta không dám đối mắt với sự thật rằng mình có âm đồnghơn. Lấy thể chất tứ hồn bát phách cửu mệnh của Nhược Diệp mà nói thì cho dù anhta có sở hữu âm đồng cũng chẳng kỳ quái chút nào."Có phải Nhược Diệp lo lắng rằng nếu mọi người biết anh ta có âm đồng thì sẽ xa lánhanh ta hay không?"Niếp Hành Phong nghĩ Nhược Diệp không phải là loại người nông cạn như vậy, nói:"Hoặc là trong lòng anh ta có bí mật gì đó không muốn bị nhắc đến, chúng ta cứ thuậntheo anh ta là được rồi."Niếp Hành Phong uống xong chén canh gừng nóng Nghệ đưa tới, sau khi tắm nướcấm thì đi ngủ sớm, đến cả cơ hội mở máy tính ra làm việc cũng không có. Từ khi anh bịbệnh, Trương Huyền đã cấm anh giải quyết công việc ở nhà, cũng may gần đây côngty không bề bộn nhiều việc. Niếp Hành Phong đem mọi việc giao cho cấp dưới, địnhnhân dịp cuối tuần nghỉ ngơi thật tốt, chờ hết bệnh lại đi làm.Sau khi đèn tắc, chăn bông hơi giật giật, bên cạnh truyền đến hơi thở ấm áp, lập tứcthắt lưng bị ôm lấy, một cánh tay rất không biết điều cọ cọ phía trên, Niếp Hành Phongkhông mở mắt, đẩy cánh tay đó ra."Chủ tịch..." Bị đẩy ra, Trương Huyền rất không vui, ý đồ bộc lộ rõ ràng trong giọng nóimềm nhẹ êm dịu.Ngày mai là cuối tuần, hai người đều được nghỉ, đối với một đôi tình nhân đã vài ngàykhông thân thiết thì đêm nay quả thật là một đêm đẹp, bất quá Niếp Hành Phong khôngđược thoải mái lắm, đầu óc choáng váng, thật sự không dậy nổi tinh thần, bèn nói: "Tôiđang bệnh mà.""Tôi biết chứ, cho nên muốn anh truyền bệnh sang tôi nè, để anh nhanh hết bệnh hơnmột chút."Niếp Hành Phong phì cười, thấy tiểu thần côn bị bệnh có khi so với bản thân mình mắcbệnh còn khổ sở hơn, cậu chàng không chừng cũng nghĩ y như thế nên mới định dùngcách này để lây nhiễm qua mình."Đừng có hồ đồ." Niếp Hành Phong đè lại cái tay không biết điều kia, quát cậu: "Ngàyhôm nay đến đây thôi, tôi hơi mệt."Lần này Trương Huyền không cứng đầu nữa, chỉ là ôm chặt lấy anh, rất nhanh hơi thởđã trầm xuống. Đêm, yên tĩnh trở lại, thân thể ấm áp xua tan khí lạnh trên người NiếpHành Phong, thế nên Trương Huyền ôm càng chặt hơn, theo tiếng hít thở nhẹ nhàngmà chìm vào mộng đẹp.Sáng sớm, Trương Huyền bị một hồi chuông giục giã làm cho giật mình tỉnh giấc. NhìnNiếp Hành Phong vẫn còn ngủ say bên cạnh, cậu vội vàng bịt loa điện thoại, quyết địnhnếu như là ông chủ gọi thì lập tức tắt máy, cậu hôm nay phải chăm lo bên cạnh chủ tịchthật chu đáo, cho dù án lớn đến cỡ nào cũng không nhận.Lúc đang chuẩn bị tắt máy, Trương Huyền mới phát hiện cuộc gọi này không phải làcủa ông chủ Tả Thiên đáng ghét kia mà là từ thư kí kiêm bộ trưởng bộ tài chính Đỗ ViVi. Đỗ Vi Vi bởi vì bị nhiễm dịch cảm cúm nên xin nghỉ một tuần, thế nào cuối tuần lạiđột nhiên gọi điện cho mình?Ma xui quỷ khiến, Trương Huyền nhấn nút trả lời, đồng thời hạ thấp giọng nhảy xuốnggiường, chạy đến phòng cách vách nghe điện thoại."Có chuyện gì không?"『 Không có chuyện thì không thể gọi điện thoại cho cậu sao? 』Giọng Đỗ Vi Vi ngherất gấp gáp: 『 Cậu không thể nói lớn một chút à? Giọng nhỏ như kiến làm cứ tưởng làkẻ trộm.』Chiêu tài miêu bị bệnh, còn đang ngủ đây nè, hỏi cậu làm sao dám lớn tiếng? Nhưngmà giọng của Đỗ Vi Vi lại rất lớn, Trương Huyền cầm điện thoại dời ra xa một chút, hỏi:"Chị hết cảm rồi à? Nghe giọng rất hăng hái!"『 Cảm gì mà cảm, thân thể của bà đây vô cùng mạnh khỏe, lớn đến từng này mà chođến nay còn chưa bao giờ bị bệnh đây.』Trương Huyền hết biết nói gì: "Chị Vi Vi, tôi hiểu ý của chị rồi, chị giả vờ bệnh nghỉ mộttuần rồi cuối cùng còn gọi tới khoe với tôi, giờ khè xong rồi chứ gì, tôi cúp điện thoạiđược chưa?"『 Đừng cúp máy!』Tiếng hô lớn đến mức Trương Huyền theo bản năng đưa điện thoại ra xa. Trong ấntượng của cậu tuy rằng Đỗ Vi Vi có cá tính hào sảng và thẳng thắng nhưng cũng khôngđến mức nóng nảy thế này, tiếng hô vừa rồi cho thấy hiện giờ cô đang trong tình cảnhcuống cuồng quẫn bách.Hình như cũng cảm thấy được sự thất lễ của mình, giọng Đỗ Vi Vi hòa hoãn lại mộtchút, nói: 『 Tôi không phải bị cảm, mà là mắc bệnh lạ, cậu tới nhà tôi đi, tôi có việcmuốn nói cho cậu nghe.』Bệnh lạ? Cảm giác được Đỗ Vi Vi không giống như đang nói đùa, Trương Huyền hỏiđịa chỉ nhà cô, đồng ý đến đó nhanh nhất có thể. Cúp điện thoại, cậu quay về phòngngủ, Niếp Hành Phong đã thức dậy, hỏi: "Em nghe điện thoại thôi mà cũng thần thần bíbí như vậy sao?""Sợ đánh thức anh đó." Trương Huyền đi tới, vươn tay sờ trán Niếp Hành Phong, hỏi:"Có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?""Cũng đỡ hơn rồi, chỉ là cổ họng còn đau."Đó chính là triệu chứng điển hình nhất của bệnh cảm, Trương Huyền không nói hai lời,ra lệnh: "Ăn cơm xong phải uống thuốc, tiếp tục nghỉ ngơi cho tôi.""Vừa rồi là ai gọi tới vậy?""Không liên quan đến anh đâu." Lo lắng Niếp Hành Phong lại nổi tính hiếu kì, TrươngHuyền rất cảnh giác nhét điện thoại di động vào túi: "Bây giờ anh là bệnh nhân, nhiệmvụ duy nhất là nghỉ ngơi."Dưới lầu không có ai, Hoắc Ly làm điểm tâm xong đã đến quán gà rán. Nhược Diệp vàNghệ thì ở dưới tầng hầm, Trương Huyền không muốn phiền đến bọn họ, đem thức ănlên cho Niếp Hành Phong, giám sát anh ăn xong thì đem thuốc cảm lại, nhìn anh uốnghết thuốc rồi mới thay quần áo ra khỏi nhà. Ai ngờ chìa khóa xe bị Niếp Hành Phonggiành lấy trước, anh cũng đã thay xong quần áo, dáng vẻ này là chuẩn bị đi cùng cậuđây mà."Tôi đi phá án, anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.""Đã bao giờ em phá án mà tích cực như vậy đâu." Thấy Trương Huyền nhào tới địnhgiật chìa khóa, Niếp Hành Phong nghiêng người né ra, nói: "Hẹn hò với mỹ nữ chứ gì,tôi phải đi theo."Không cướp được chìa khóa, Trương Huyền giận dỗi nhìn anh, lát sau, trên mặt hiện ramột nụ cười mờ ám: "Chủ tịch ghen sao?""Đúng thế, cho nên tôi phải trông coi cho cẩn thận, mắc công em lại bị người ta cướpmất."Trương Huyền đương nhiên biết Niếp Hành Phong đang nói đùa, bất quá trong lòngvẫn cảm thấy rất ngọt ngào, thế là cũng không để ý chuyện anh cố tình bám theo nữa,nói: "Để tôi lái xe, anh chỉ cần ngồi cạnh là đủ rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương