Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2
Quyển 6 - Chương 11
Hai người tới phòng tư liệu, Ngụy Chính Nghĩa mở máy chiếu La Phong trước khi chếtđã dùng ra, tia sáng xuất phát từ máy chiếu tạo thành bức ảnh con mắt xanh, NiếpHành Phong nhìn xong, nhờ Ngụy Chính Nghĩa đưa cho mình bao tay, bắt đầu nhấnnút, mỗi lần ấn vào liền có ảnh của một con mắt khác hiện ra, không tấm nào giống tấmnào, nhưng rõ ràng ảnh chụp mắt có màu lạ chiếm đại đa số."Màu mắt khác hẳn với người thường, là người ngoại tộc."Niếp Hành Phong nhìn Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng lắc đầu: "Cáinày không phải tôi nói, tôi chỉ lặp lại lời của La Phong mà thôi, anh ta khẳng định đãnghiên cứu chuyên môn về phương diện này rồi, nghĩ rằng người có màu mắt khác biệtthì đều là ngoại tộc.""Theo suy luận này mà nói, chẳng lẽ người nước ngoài phải có bộ dạng kì dị sao?"Tiếng nói lười biếng từ sau bay tới, hai người quay đầu lại, chỉ thấy Trương Huyềnđang tựa vào khung cửa, mặt cười hì hì."Sao sư phụ ra được?" Ngụy Chính Nghĩa kinh hãi."Vấn đề này không quan trọng."Trương Huyền đóng cửa lại, vừa rồi ở trong phòng tạm giam cậu một mực cúi đầu,Niếp Hành Phong không thấy được sắc mặt cậu, giờ mới phát hiện ánh mắt cậu rànhrành đang mệt mỏi rã rời, hình như là ngủ không ngon, dụi mắt ngáp một cái, điều nàylàm Niếp Hành Phong theo bản năng nghĩ đến bọn âm hồn người giấy."Có phải mệt lắm không?" Anh khẩn trương."Mới sáng sớm đã chơi game nên mắt hơi mỏi."Trong nháy mắt, Niếp Hành Phong vô cùng khát khao muốn đạp tiểu thần côn ra ngoài,anh biết mà, cái tên thần kinh thô này không thể nào mệt mỏi được, căn bản là tự mìnhlo lắng.Anh tức giận nói: "Ngụy Chính Nghĩa đang nói đến loại người có màu mắt đặc thù, vídụ như em và Lạc Dương, mà gia tộc nhà Ngao Kiếm là do nguyên nhân liên quan đếnchủng tộc và di truyền, mắt bạc là bình thường."Vừa nói xong, trong đầu anh lóe lên cái gì đó, hình như cảm giác được chỗ nào khôngbình thường nhưng khi muốn đào sâu vào thì lại nghĩ không ra.Mắt xanh của trương huyền hơi nheo lại, dường như cảm thấy khó chịu với ánh đènchói mắt, Niếp Hành Phong vội bảo Ngụy Chính Nghĩa hạ thấp độ sáng của đèn xuống.Cường độ ánh sáng ở đây là mô phỏng theo nguyên trạng phòng làm việc của LaPhong, có thể tùy ý điều chỉnh độ sáng, ai ngờ khi hạ độ sáng xuống, Trương Huyềnđột nhiên chỉ vào màn hình hô: "Hai người xem kìa!"Đồng tử màu xanh trên màn hình biến thành xanh nhạt theo ngọn đèn, nhìn đồng tửbiến hóa, Niếp Hành Phong đột ngột hiểu ra cảm giác nghi hoặc vừa nãy của mình rốtcuộc là gì, anh vội vàng đi tới trước nút điều chỉnh ngọn đèn, tiếp tục chầm chậm điềuchỉnh cường độ ánh sáng, cường độ sáng thay đổi, đồng tử biến thành màu xanh bạc,gần với màu bạc hơn, màu xanh nhạt bên trong dường như chỉ là phối thêm để tăng mỹcảm."Í, rất giống mắt Giovanni." Cùng là mắt bạc, màu mắt của Giovanni tương đối nhạt hơn,cũng không có được phần sắc bén như mắt Ngao Kiếm, cho nên Trương Huyền nghĩtới cậu ta đầu tiên.Niếp Hành Phong phát hiện sắc mặt của Ngụy Chính Nghĩa khi nghe thấy câu này độtnhiên trở nên rất khó coi, liền hỏi: "Có vấn đề gì sao?""Trước khi La Phong gặp chuyện không may có gọi cho Giovanni, trong điện thoại củaanh ta có ghi lại cuộc gọi giữa hai người, cách lúc gọi cho sư phụ khoảng nửa phút, tôiphải kêu người đến mời Giovanni hỗ trợ điều tra thôi."Nói cách khác, nếu như lúc đó La Phong còn có thời gian để chỉnh cường độ ánh sángthì bây giờ đối tượng tình nghi có lẽ là Giovanni.Niếp Hành Phong và Trương Huyền nhìn nhau, cùng nghĩ sự tình đang tiếp tục pháttriển theo phương hướng mà bọn họ không hề mong muốn."Giovanni sau khi nói chuyện qua điện thoại với La Phong thì có đến phòng làm việccủa anh ta không?" Niếp Hành Phong hỏi."Còn đang điều tra, theo camera giám sát của cao ốc thì không, nhưng không thể loạitrừ khả năng Giovanni leo lên bằng lối cầu thang thoát hiểm, về phần quan hệ của bọnhọ, bây giờ vẫn đang điều tra.""Bọn họ hình như rất thân quen." Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, cả hai ngườiđều có cảm giác này.Đêm đó trong tiệc đính hôn của Phùng Tình Tình, bọn họ đều thấy Giovanni trò chuyệnrất ăn ý với La Phong, xem ra bọn họ không chỉ là biết nhau, mà còn rất thân thuộc, chonên mặc kệ Giovanni có liên quan đến cái chết của La Phong hay không, cũng cần mờicậu ta tới hỗ trợ điều tra, nói không chừng Giovanni còn có thể biết một số chuyện màLa Phong không muốn để người khác biết.Nghe suy luận của Ngụy Chính Nghĩa, Trương Huyền hỏi Niếp Hành Phong, "Tại saotôi cảm thấy phiền phức cứ từng cái từng cái một ập tới? Chủ tịch nói xem, năm nay cóphải chúng ta phạm Thái Tuế(1) hay không?"(1) Phạm Thái Tuế: Dân gian quan niệm rằng Thái Tuế là sao chủ một năm, đứng đầutrong các thần sát, quyết định sự cát, hung của năm đó, chính vì thế nên tránh phạmvào Thái Tuế, nếu phạm sẽ gặp điều không lành.Niếp Hành Phong nhịn cười, "Có tấm kim bài thiên sư là cậu đây, xem như là Thái Tuếđi thì cũng phải chùn chân."Câu này giống như thuốc kích thích, làm cho tinh thần của Trương Huyền toàn bộ đượcvực dậy, "Vậy thì chúng ta đây cứ tiếp tục phạm Thái Tuế đi."Buổi trưa, Giovanni được mời đến phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, do Ngụy ChínhNghĩa phụ trách thẩm vấn, Thường Thanh và một cảnh sát khác đứng bên cạnh ghichép, Trương Huyền ăn hamburger do đồ đệ dâng lên, xuyên qua cửa sổ thủy tinhquan sát tình hình bên trong phòng.Giovanni mặc âu phục của hãng Armani màu xám tro nhạt, trang phục tinh tế mà đơngiản tô điểm cho những đường cong trên cơ thể, toát ra vẻ lão luyện, những sợi tócvàng óng được chăm chút kĩ lưỡng, hai chân rất ưu nhã bắt chéo, tay đặt trên đùi kẹpmột điếu xì gà, nhìn qua giống như một nhân viên cấp cao đang đi đàm phán thươngvụ, giữa hai chân mày hiện ra ngạo khí cùng sự cao quý trời sinh, nét mặt bình tĩnh,hoàn toàn không để cảnh sát vào mắt."Nhị đồ đệ là hậu duệ của gia tộc lớn, có tình cảnh nào mà chưa gặp qua? Cảnh cụccỏn con này làm sao có thể khiến cậu ta để mắt đến." Trương Huyền gặm hamburgerphán một câu, nghe cậu miệng mồm khoe khoang, Niếp Hành Phong quét mắt nhìn cậumột cái, rất muốn biết cậu đang đứng về phía bên nào.Trương Huyền hiểu lầm ý của Niếp Hành Phong, lập tức đưa cái hamburger đã bị gặmhết một nửa cho anh, ý bảo anh ăn đi, Niếp Hành Phong từ chối, có đôi khi thưởngthức vẻ mặt thỏa mãn của người yêu khi được ăn đồ ngon so với việc bản thân mìnhăn còn thi thú hơn.Trong phòng thẩm vấn, Ngụy Chính Nghĩa nếu ra những lý do xin Giovanni hãy giúp đỡphía cảnh sát phá án, Giovanni nhướn mày, từ chối cho ý kiến, Thường Thanh bêncạnh thấy cậu ta có thái độ hống hách như vậy, rất tức giận, quăng gạt cái tàn thuốcxuống trước mặt cậu ta một cái bộp, nói: "Chỗ này là phòng thẩm vấn, xin dập thuốcđi!"Giovanni không để ý đến cậu, quay đầu nhìn Ngụy Chính Nghĩa, lát sau mới miễncưỡng nói: "Tôi thấy rất kỳ quái, sao lại muốn tôi giúp đỡ cảnh sát trong phòng thẩmvấn chứ? Hơn nữa cảnh sát các người hình như cũng không có quyền cấm nhânchứng hút thuốc.""Xin hãy hợp tác!"Bị nghi ngờ, Thường Thanh cũng không tỏ ra yếu thế, nhấn mạnh. Thân phận củaGiovanni bọn họ biết, căn bản là nhân vật đứng đầu một tổ chức tội phạm, nếu cóchứng cứ, đã có thể tạm giam cậu ta từ lâu, không cần chạy tới cúi đầu khom lưng cầuxin cậu ta đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra. Vừa nghĩ đến tình cảnh hôm nay đến côngty Giovanni và nhìn thấy cậu ta, Thường Thanh liền nổi giận, hai tiếng đồng hồ ăn canhbế môn, vất vả không kể xiết lại nhìn thấy trùm xã hội đen, ngẫm lại mà cay.Giovanni văn bản không xem lời Thường Thanh vừa nói ra gì, tự nhiên hút thuốc nhưtrước, Thường Thanh còn muốn nói nữa lại bị Ngụy Chính Nghĩa dùng ánh mắt cản lại.Cảnh sát bên ngoài quan sát tình hình trong phòng thẩm vấn thấy một màn kia, gật đầután thưởng: "Sếp Ngụy từ sau khi được thăng chức lên thanh tra đã biết tu tâm dưỡngtánh biết kềm chế hơn nhiều, trước đây nếu đụng phải thể loại phách lối này anh ấy đãra tay từ lâu.""Đồ đệ không phải là do tu tâm dưỡng tánh tốt, mà là bị Giovanni *** đến nước khôngcòn cách nào khác ấy chứ." Trương Huyền nhỏ giọng thì thầm.Có câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tính tình Ngụy Chính Nghĩa tuyệt đối không thểnói là tốt được, nhưng hết lần này đến lần khác lại không có cách nào bộc phát trướcmặt Giovanni, ở phương diện tinh thần đã không thể đấu lại Giovanni, sau cả một quátrình bách chiến bách bại cũng không thèm tranh chấp trên đầu môi chót lưỡi vớiGiovanni nữa, mà trực tiếp tấn công, giống như bây giờ vậy - mọi người giật mình nhìnNgụy Chính Nghĩa cúi thấp người, vươn một cánh tay cướp điếu xì gà Giovanni đanghút, sau khi dùng ngón tay dập tắt, búng gọn vào tàn thuốc.Thực hiện một động tác như nước chảy mây trôi, có thể gọi là nhanh nhẹn phóngkhoáng, nhất thời bên trong lẫn bên ngoài đều hoàn toàn im lặng. Giovanni híp đôi mắtbạc, mọi người có mặt đều tinh tường nhìn thấy sự ngoan lệ lóe lên trong mắt, ThườngThanh rất kính nể nhìn Ngụy Chính Nghĩa, nghĩ anh ta quả nhiên là ngọn cờ đầu giữgìn chính nghĩa, cảnh sát bên ngoài nhìn cảnh bên trong lắc đầu, nói: "Lát nữa phảikhuyên sếp Ngụy mua thêm mấy phần bảo hiểm nữa, có bảo hiểm không lo âu."Tia nhìn của hai sư huynh đệ chạm vào nhau, mắt đối mắt một hồi, môi Giovanni conglên, mỉm cười nói: "Muốn hỏi gì? Hỏi đi."Ngụy Chính Nghĩa vẻ mặt bình tĩnh, thấy Giovanni chịu mở miệng, không nói nhảm nữa,trước tiên hỏi vài vấn đề liên quan đến chức nghiệp thân phận của Giovanni, sau đóđưa trọng tâm câu chuyện trở về chủ đề chính, hỏi: "Anh quen biết La Phong đã baolâu?""Hai, ba năm gì đó, anh ta từng thiết kế trang sức cho người nhà tôi, chỉ là quen biết,không phải thâm tình, đơn giản thỉnh thoảng sẽ gặp gỡ một chút.""Theo tư liệu chúng tôi điều tra được hai người gần đây hay đi cùng nhau.""Xin hỏi tôi đi cùng bạn bè có vi phạm điều luật nào của quý quốc hay không?" Giovanniđặt hay tay trên đầu gối, nhàn nhạt hỏi vặn lại.Ngụy Chính Nghĩa nghẹn họng. Tên này nói tiếng Trung càng ngày càng lưu loát, cònmiệng lưỡi sắc bén thế này, làm anh ta rất hoài niệm dáng vẻ Giovanni lúc mới đến nhàmình, trong khi cự tuyệt và sợ hãi mọi người xung quanh vẫn không hề mất đi kiêungạo, nói cũng không nói nhiều, có đôi khi không nghĩ ra từ gì để nói thì sẽ bộc lộ vẻmặt đáng yêu, hơn bây giờ nhiều.Không trực diện đối đầu với cậu ta, Ngụy Chính Nghĩa tiếp tục hỏi: "Tối hôm qua LaPhong bị giết trong phòng làm việc của mình, anh biết chưa?""Người của tôi vừa cho tôi biết, thật đáng tiếc.""Anh ta trước khi chết có nói chuyện điện thoại với anh." Ngụy Chính Nghĩa nhìn thẳngvào Giovanni, hỏi từ câu từng chữ: "Anh ta nói với anh chuyện gì?"Tiếng nói trầm thấp, vô hình tạo áp lực lên người nghe, Niếp Hành Phong nhìn cảnhnày, đột nhiên cảm thấy Ngụy Chính Nghĩa đã trưởng thành rất nhiều, không còn làthằng nhóc nóng đầu cái gì cũng không hiểu chỉ sợ ma quỷ tới chết.Ý nghĩ này vừa mới lóe lên, anh đã ngây ngẩn cả người, trước mắt hiện lên một ít hìnhảnh lúc mới quen biết Ngụy Chính Nghĩa, rất mơ hồ, rất khó khăn mới liên kết lại vớinhau, hình thành nên một đoạn ký ức hoàn chỉnh.Trong ký úc đó hình như còn có Trương Huyền, tiểu thần côn cố tình trêu chọc NgụyChính Nghĩa, lòng dạ Niếp Hành Phong rối bời, thế nào lại không thể nhớ nổi đoạn kýức đó xảy ra khi nào.Cánh tay bị khều, Trương Huyền ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng hỏi: "Anh làm sao vậy?"Niếp Hành Phong lắc đầu, để chứng minh mình không có việc gì, ổn định lại tâm tình,chú ý nghe Giovanni trả lời."Không có gì, chỉ tùy tiện nói chuyện vài câu, sau đó hẹn nhau cuối tuần cùng đi ăn tốithôi, ai mà ngờ sẽ xảy ra chuyện này chứ.""Lúc đó giọng điệu của anh ta thế nào?""Rất bình thường.""Anh có cảm thấy tâm trạng anh ta gần đây có xao động gì không? Hay là có hành vibất thường gì đó?""Không, tôi đã nói từ đầu đấy thôi, chúng tôi không thân quen lắm.""Sau khi nhận điện thoại của La Phong, anh đi đâu?""Về nhà.""Có người làm chứng không?"Đi sâu vào trọng tâm vấn đề, sắc mặt Giovanni chầm chậm trầm xuống, thu hồi lạiphong cách ưu nhã lúc đầu, lạnh lùng nói: "Cậu cảnh sát, ngữ điệu bây giờ của cậuhình như đang xem tôi là kẻ tình nghi để thấm vấn đó!""Những câu này đều là câu hỏi thông thường, những người từng hỗ trợ cho bọn tôi đềuđược hỏi vậy." Ngụy Chính Nghĩa trả lời đúng mực."Không có!""Nói cách khác nếu lúc đó anh đến phòng làm việc của La Phong, cũng có khả năng."Nghe Ngụy Chính Nghĩa suy đoán, Giovanni quắc mắt đứng lên, cười nhạt: "Cảnh sátNgụy, nếu như cậu đang xem tôi là người bị tình nghi thì liền đem chứng cứ ra đây,bằng không thì đừng dùng giọng điệu này để nói lời khách sáo, tôi có thể kiện cậu tộiphỉ báng!""Chúng tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi, công tước, anh quá lời rồi."Sắc mặt Giovanni trong nháy mắt âm trầm xuống, hiển nhiên là chưa thích nghi với cáixưng hô công tước kia, Ngụy Chính Nghĩa cho tới bây giờ vẫn chưa từng xưng hô nhưvậy với cậu ta, cậu ta rất ghét nhìn thấy bộ mặt của Ngụy Chính Nghĩa khi làm việc.Ngày hôm nay nếu không phải chừa mặt mũi cho Ngụy Chính Nghĩa, cậu ta còn lâumới đến cục cảnh sát, ai ngờ sẽ bị thẩm vấn ở vị trí một kẻ tình nghi, Giovanni cườikhẩy, cậu ta mà thật sự muốn giết người, chỉ sợ La Phong tan biến vào hư không cũngkhông ai phát hiện ra, đối với một kẻ từ nhỏ lớn lên trong gia tộc Borgia, làm cho một kẻkhác không còn xuất đầu lộ diện có rất nhiều cách, nếu như còn bị cảnh sát đào rađược vậy thì cậu ta không cần lăn lộn trong giới xã hội đen nữa.Lười đấu đá với Ngụy Chính Nghĩa, Giovanni xoay người rời đi, Ngụy Chính Nghĩadang tay ngăn cậu ta lại, "Tôi vẫn chưa hỏi xong.""Hết thời gian rồi, tôi còn có việc." Giovanni đẩy anh ta ra, lạnh lùng nói: "Muốn tạmgiam tôi thì lấy chứng cứ ra đây.""Anh đây là cái thái độ gì vậy?"Thường Thanh ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, đưa tay ra, muốn đấm Giovanni quaytrở về chỗ ngồi, vừa đúng lúc Ngụy Chính Nghĩa tiến ra phía trước, kịp thời ngăn haingười ra, cú đấm của Thường Thanh rơi trên vai Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy Chính Nghĩakhông để ý, nói với Giovanni: "Anh muốn chứng cứ chứ gì, tôi lập tức lấy ra cho anhxem."Giovanni ngẩn ra, bị Ngụy Chính Nghĩa kéo trở về ghế, Trương Huyền ở bên ngoàithấy rõ, len lén cười: "Đại đồ đệ rất biết cách bao che khuyết điểm nghen, cảnh sát tộiphạm chung một nhà, chung một nhà."Niếp Hành Phong liếc mắt xem sắc mặt Trương Huyền, thấy trên khóe miệng cậu còndính vụn bánh, rất bất đắc dĩ đưa tay lau giúp cậu.Rất nhanh, máy chiếu dự phòng đã chễm chệ trên mặt bàn phòng thẩm vấn, Giovannihơi kỳ quái nhìn Ngụy Chính Nghĩa, thấy anh ta loay hoay một lúc, một hình chiếu đồngtử phóng rất to hiện lên trên vách tường trước mặt, Ngụy Chính Nghĩa còn điều chỉnhcường độ sáng của đèn, nhìn mắt bạc trên tường, anh ta nói: "Đây là gợi ý mà LaPhong trước khi chết đã để lại cho chúng tôi, anh không cảm thấy con mắt này rất quensao?"Giovanni hơi bối rối, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, như là đang nghĩ đến điều gì đó,nhưng rất nhanh đã im ắng lại. Ngụy Chính Nghĩa ở cùng cậu ta đã lâu, rõ như lòngbàn tay những động tác nhỏ của cậu ta, thấy loại phản ứng này, chỉ biết rằng cậu tađang có điều suy nghĩ, ngay sau đó liền hỏi: "Có phải là anh hay không?"Giovanni đã khôi phục thái độ bình thường, thản nhiên: "Cảnh sát Ngụy hỏi vậy đã nóilên được rằng cậu không có cách nào chứng minh chủ nhân của con mắt này là tôiđúng chứ?"Tên này đầu óc vận động thật nhanh. Phát hiện Giovanni biết một ít nội tình, NgụyChính Nghĩa lại càng không tình nguyện buông cậu ta ra, nói: "Trong những người LaPhong quen biết, số người có mắt màu bạc không nhiều, mà gần đây anh ta gặp nhiềunhất cũng chỉ có anh.""Vậy cũng không thể chứng minh tôi là chủ nhân của con mắt này.""Vậy thì anh có ấn tượng gì với con mắt này không?""Không có."Miệng tên này kín như trai ngậm ngọc, tách thế nào cũng không mở được, Ngụy ChínhNghĩa không thể làm gì khác hơn là nói: "La Phong ngoại trừ việc thiết kế trang sức còntinh thông cả việc thông linh, anh ta rất thành thạo với mấy chuyện linh dị thần quái, cótừng đem đề tài này ra nói với anh chưa?""Có à? Chuyện này là lần đầu tiên tôi nghe tới đó, tôi không có hứng thú với đời sốngriêng tư của người khác."Thường Thanh bên cạnh càng nghe càng tức giận, trực giác nhận định rằng tên kia cóliên quan đến cái chết của La Phong, đang định phản bác lại cậu ta thì bên ngoài liềncó tiếng đập cửa.Một viên cảnh sát dẫn hai người đến, Ngụy Chính Nghĩa biết, một người là bác sĩ tưcủa Ngao Kiếm - Lạc Dương, người đàn ông ngoại quốc còn lại gần đây mới xuất hiện,tên là Neil, phụ trách chăm lo đời sống hằng ngày và việc làm ăn trong gia tộc củaNgao Kiếm, thân phận đại loại có thể xem là quản gia của Ngao Kiếm.Sau khi gia tộc Borgia dời công việc làm ăn sang đây, Ngụy Chính Nghĩa chưa bao giờnới lỏng việc giám sát bọn họ, thấy bọn họ tới đúng lúc như vậy, Ngụy Chính Nghĩacười nhạt, nếu nói trong lòng bọn họ không có quỷ anh có chết cũng không tin.Sắc mặt Giovanni bình thản, dường như không ngờ sẽ gặp Lạc Dương và Neil, TrươngHuyền đi theo phía sau Neil, rất nhiệt tình quấn lấy bọn họ giả lả chào: "Tin tức của mấyngười nhanh thật,"Những lời này nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người, Neil mỉm cười: "Cảnh sát túc trựcở công ty chúng tôi suốt hai giờ, ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng công ty, nếu như chỉlà giúp cảnh sát phá án, không cần huy động lực lượng như vậy đến mời thiếu gia nhàchúng tôi đến cục cảnh sát chứ?"Thường Thanh tức xém xỉu, bọn họ đợi ở công ty Giovanni lâu như vậy căn bản là bởivì Giovanni không gặp, hại bọn họ phải uống gió trong đại sảnh, cậu chưa nói Giovannicản trở người thi hành công vụ thì thôi, mấy người này còn dám tới đây nói tầm bậytầm bạ."Căn bản là..."(Chỗ này raw bị khuyết, Lạc đoán chắc là hỏi Neil đến đây làm gì)"Đón thân chủ của tôi về." Neil móc danh thiếp ra đưa cho Ngụy Chính Nghĩa, "Tôi làluật sư riêng của cậu ấy, tôi nghĩ cảnh sát Ngụy hẳn là hiểu rõ luật pháp của quý quốchơn tôi, thân chủ của tôi chỉ là hỗ trợ điều tra, các anh đưa cậu ấy vào phòng thẩm vấnđã là sai trình tự tư pháp rồi."Ngụy Chính Nghĩa nhìn thoáng qua danh thiếp của Neil, làm thế nào mà mấy kẻ bạihoại này tên nào cũng miệng lưỡi sắc bén vậy chứ, bất quá cũng biết rằng cách làmcủa mình không hợp nguyên tắc, nếu như phía bên kia truy cứu, sẽ phiền phức lớn.Thế nhưng cứ thả Giovanni như vậy, anh ta thật không cam tâm, nói: "Chúng tôi cònmột số vấn đề muốn công tước xác nhận, xin hãy hợp tác.""Xin lỗi, đã đến giờ tôi phải đi gặp khách hàng." Giovanni nhàn nhạt nói: "Có vấn đề gìthì lần sau hỏi tiếp nhé."Lần sau có thể tìm được anh mới là lạ đó! Ngụy Chính Nghĩa nén giận, nói: "Sẽ khôngmất của anh bao lâu đâu, hỗ trợ cảnh sát phá án chính là tận trách với nghĩa vụ củacông dân.""Cảnh sát Ngụy, hình như cậu đang nhầm lẫn một chuyện, tôi không phải là công dâncủa đất nước này."Giovanni mỉm cười, Ngụy Chính Nghĩa thấy nụ cười đó quá sức thiếu đánh, nếu như làở nhà, anh ta tin chắc mình đã tung ra một đấm rồi, nhưng mà trước mặt luật sư, anh tavẫn có chút kiêng dè, chỉ có thể dõi theo bóng Giovanni theo Neil và Lạc Dương đi ra.Trương Huyền đuổi theo, cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi Neil: "Cậu có rất nhiều chứngchỉ giấy phép đúng không?"Neil có ấn tượng rất tốt với Trương Huyền và Niếp Hành Phong, lúc nói chuyện với bọnhọ vẻ mặt dịu lại, rất lễ phép cúi người, nói: "Cũng không nhiều nhưng những loại thựcdụng thì đều có cả."Trương Huyền vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, nghĩ lại mấy tên nhà mình nuôi, hình như khôngcó ma nào xuất sắc được bằng Neil, thế quay đầu nói với Niếp Hành Phong: "Tôi cũngmuốn có quản gia N thứ trong một.""Cũng chẳng phải khó tìm, nếu như cậu không ngại trả cho người ta N phần tiềnlương."Lời này vu vơ đâm trúng vào tử huyệt của Trương Huyền, cậu mấp máy môi, không nóinữa.Lạc Dương cũng sang chào hỏi bọn họ, "Thì ra Niếp tiên sinh các anh đã ở đây từtrước, cũng đến giúp cảnh sát phá án sao?"Vẻ mặt Lạc Dương hơi ngạc nhiên, cứ như là vừa rồi bước vào căn bản không pháthiện ra bọn họ, Trương Huyền tức tối, sự tồn tại của bọn họ nhạt nhòa đến thế à?"Không phải đâu, bây giờ tôi chính là kẻ tình nghi bị điều tra ấy chứ." Cậu nói.Trong mắt Lạc Dương lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, lập tức cười nói: "Đó nhất định là docảnh sát sai lầm, cần chúng tôi giúp đỡ không? Neil là một luật sư rất xuất sắc.""Vậy cũng không cần đâu, tôi vẫn chưa xui xẻo đến mức đó."Chủ yếu là tiền thuê Neil nhất định cao đến mức hù chết người, cậu chẳng dám mời vịthần này.Lạc Dương cũng không nói thêm nữa, gật đầu chào tạm biệt bọn họ. Ngay lúc Giovannibước tới cửa thì một viên cảnh sát chạy vội vào, liếc nhìn bọn họ, ánh mắt quái dị làmbước chân Giovanni khựng lại, chỉ thấy cảnh sát đó chạy đến trước mặt Ngụy ChínhNghĩa, đưa phần văn kiện trong tay cho anh ta, còn thì thầm vài câu, mày Ngụy ChínhNghĩa khẽ chau, đôi mắt nhìn sang mình, rất khác bình thường, là thứ ánh sáng phứctạp và do dự.Ngụy Chính Nghĩa là một người rất đơn giản, có thể làm cho anh ta lộ ra ánh mắt nhưvậy, trực giác mách bảo Giovanni phần văn kiện kia không tầm thường, hơn nữa cònliên quan đến mình. Cậu ta không lên tiếng, cũng không tiến về phía trước nữa, màbình tĩnh nhìn Ngụy Chính Nghĩa, mãi cho đến khi anh ta đi tới trước mặt mình."Công tước Borgia, xem ra anh phải ở lại cục cảnh sát một thời gian rồi." Ngụy ChínhNghĩa sắc mặt không thay đổi nói.Neil lách mình vào giữa bọn họ, nói: "Ngài cảnh sát, anh không có thẩm quyền đưa rabất kỳ yêu cầu vô lý nào đối với thân chủ của tôi."Ngụy Chính Nghĩa liếc nhìn cậu ta một cái, thản nhiên nói: "Tôi không biết luật phápcủa nước các anh, nhưng ở đây, là một kẻ tình nghi liên quan đến án mạng thì cảnh sátcó quyền tạm giam anh ta ít nhất hai mươi bốn tiếng.""Anh không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh thân chủ của tôi có liên quan đến vụán La Phong bị giết, nếu như chỉ bằng một tấm ảnh chụp mắt mà đòi giam người, tôi cóthể liệt kê ra mười người trong phạm vi nghi ngờ.""Chỉ bằng một tấm ảnh thì quả thật không có cách nào giam giữ người, nhưng mà ý tôilà vụ án này không liên quan đến La Phong mà là vụ án vừa mới xảy ra kia." NgụyChính Nghĩa giơ tập văn kiện trong tay, rất đúng mực nói: "Giovanni? Borgia, kẻ tìnhnghi của vụ án bắt cóc, *** mưu sát rồi vứt xác, nội dung cụ thể đã được trình bày đầyđủ ở đây, có cần đọc ra tí không, ngài luật sư?"Neil ngẩn ra, quay đầu nhìn Giovanni, sắc mặt Giovanni quả nhiên trong nháy mắt đãtái nhợt, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh, cố gắng thẳng lưng, duy trì khí chất ưunhã của một công tước, nhưng mà vẻ khẩn trương trong chớp mắt kia đã bị NgụyChính Nghĩa chộp được.Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, anh ta có thể cảm giác được hơi thở của Giovannirất hỗn loạn, giống như đang cố hết sức để kềm chế cái gì đó, hít một hơi thật sâu, nỗlực chống chọi này đột nhiên khiến anh ta thấy yêu thương.Giovanni đã khôi phục thái độ bình thường, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiênnhìn anh ta, hỏi: "Cậu nhất định phải điều tra tôi?"Câu hỏi bình thản không gợn sóng này lại làm cho Ngụy Chính Nghĩa lung lay. Con bànó, điều tra Giovanni là sự thật, hơn nữa cảnh sát phá án là chuyện thiên kinh địa nghĩa,thế *beep* nào lại thấy chột dạ chứ? Ngụy Chính Nghĩa thầm khinh bỉ bản thân, nói: "Làchức trách.""Hay cho chức trách!"Mắt bạc của Giovanni híp lại, nhớ lại trong thời gian gần đây Ngụy Chính Nghĩa thườnghay hỏi thăm hành tung của mình, lúc đó còn tưởng rằng anh ta hỏi là xuất phát từ lòngquan tâm, thì ra lúc đó anh ta đã nghi ngờ mình.Vừa nghĩ như thế, trong lòng càng thêm khó chịu, lưng lại vẫn thẳng, hơi thở lạnh nhưbăng toát ra cùng sự không hài lòng, Trương Huyền theo bản năng kéo Niếp HànhPhong lui về phía sau. Cậu hiểu cái tính cách quái đản của Giovanni quá mà, đã giậnlên rồi là bứng toàn bộ cục cảnh sát lên luôn, bây giờ không chừng còn rút súng ra, thờiđiểm quan trọng cậu nên bảo vệ tốt chiêu tài miêu nhà mình thì hơn.Những người khác không có phản ứng nhạy bén như Trương Huyền, nhưng cũng cảmthấy Giovanni không vui rồi, Ngụy Chính Nghĩa đưa xấp văn kiện chứng cứ có khảnăng tống giam Giovanni cho Neil, Neil xem xong, sắc mặt không hề đẹp đẽ, LạcDương không biết nội dung của văn kiện là gì, nhưng mà nhìn sắc mặt Neil cũng biếtvụ án này hư bột hư đường rồi, thế là giữ im lặng theo dõi chuyển biến.Trong phòng làm việc mọi người đều mang tâm sự riêng, vẻ mặt khác nhau, TrươngHuyền bị lòng hiếu kỳ thành công đánh bại, trước hết đưa Niếp Hành Phong đến chỗan toàn, sau đó bước đến giật tư liệu trong tay Ngụy Chính Nghĩa.Không ai để ý tới hành vi bất chợt này của Trương Huyền, người của Giovanni khôngcan thiệp, người thuộc phe cảnh sát cũng không dám can thiệp, thế là Trương Huyềntự nhiên như không, nghênh ngang đoạt được văn kiện cơ mật vốn chỉ có cảnh sát mớiđược xem, chạy đến cạnh Niếp Hành Phong, hai người cùng đọc.Niếp Hành Phong vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ tới lời của Ngụy Chính Nghĩa càng ngàycàng kỳ lạ, thấy vẻ mặt Giovanni thì hình như còn có ẩn tình khác. Sau khi lấy đượcvăn kiện tới tay, anh xem sơ một lượt, rất kinh ngạc, cũng khó cho Ngụy Chính Nghĩakhi tìm được đầu mối liên quan đến vụ án giết người vứt xác trong thời gian ngắn đếnvậy, còn giấu diếm rất cẩn thận, trước đây tâm tư anh ta nào có sâu sắc thế này.Đó là báo cáo liên quan đến vụ án vứt xác mới phát hiện gần đây, nạn nhân đều là namnữ làm việc trong hộp đêm, có nhân chứng cung cấp lời khai nói rằng trước khi bọn họmất tích đều từng tiếp xúc với Giovanni, về phần hành vi bạo lực của Giovanni thì domột nạn nhâm nam trước lúc mất tích đi tán gẫu với bạn tốt thì đề cập đến, không lâusau thì bốc hơi khỏi nhân gian, chờ đến khi phát hiện đã trở thành một xác chết lạnhnhư băng.Mấy hộp đêm kiểu này người làm thay đổi rất nhanh, cho dù có người mất tích cũng rấtkhó bị phát hiện, Niếp Hành Phong nhớ lúc trước Ngụy Chính Nghĩa từng nói như vậyvới bọn họ, không nghĩ tới anh ta có thể từ manh mối này lần ra sơ hở, quán bar rấtnhiều, người biết chuyện chắc chắn không dễ dàng hợp tác như vậy, muốn có đượcphần tài liệu này không đơn giản chút nào.Niếp Hành Phong sau khi xem xong bèn trả tư liệu lại cho Thường Thanh, chợt ngheGiovanni lạnh lùng nói: "Tôi không giết người.""Chúng tôi chỉ phụ trách điều tra, phán đoán thế nào là chuyện của tòa." Ngụy ChínhNghĩa thản nhiên.Mắt bạc Giovanni liếc anh ta, cười nhạt, không thèm nhắc lại, Ngụy Chính Nghĩa quayđầu nói với Neil: "Chứng cứ cậu cũng đã xem, vậy có ý kiến gì khác về việc chúng tôitạm giam thân chủ của cậu không?"Neil dường như cảm thấy bối rối trước tình hình đột nhiên phát sinh, thì thầm với LạcDương vài câu, Giovanni phất tay với bọn họ, nói: "Không có gì, chỉ là hai mươi bốntiếng thôi mà.""Được rồi, tôi lập tức giúp ngài lo liệu chuyện thủ tục và tiền bảo lãnh, từ lúc này, ngàicó thể từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào của cảnh sát." Neil nói xong, liếc mắt nhìn NgụyChính Nghĩa, nói thêm: "Xin yên tâm, bọn họ không dám làm ra hành vi uy hiếp hoặcxúi giục nhận tội đâu."Giovanni cười nhạt, không nói, loại dáng vẻ tự cao tự đại bệ vệ này là câu trả lời tốtnhất.Trương Huyền xoay cổ tay, nghĩ tên này bắt đầu thiếu đánh rồi, nhưng mà bây giờGiovanni là đồ đệ của mình, không thể tùy tiện đánh mắng giống như trước, đảo đôimắt, phóng đến cái ly giấy đặt trên bàn trước mặt Niếp Hành Phong, nháy mắt mấy cái;Niếp Hành Phong hiểu ý cậu, vừa rồi ăn hết hai cái hamburger, thiên sư đại nhân khátnước rồi, thế là không nói được lời nào, cầm ly đi rót nước."Tôi muốn uống Coke." Trương Huyền ngông nghênh ra lệnh.Niếp Hành Phong cũng không quay đầu lại, xoay người đi ra ngoài tìm máy bán hàngtự động.Lạc Dương khẽ nói vài câu với Giovanni, xoay người đi khỏi, Trương Huyền nhìnGiovanni bị cảnh sát áp giải đi, tặng cho Ngụy Chính Nghĩa một đấm yêu thương, nhỏgiọng khen: "Đồ đệ à, cậu thật không hổ thẹn với cái tên, quân pháp bất vị thân, làm tốtlắm!"Ngụy Chính Nghĩa đến một chút vui vẻ cũng không cảm thấy, thở dài: "Nhưng mà tôi lođêm nay mà ra cửa sẽ bị người ta giết mất xác."Dám công khai khiêu khích người của gia tộc Borgia, căn bản chính là đang đùa giỡnvới mạng sống của chính mình, Ngụy Chính Nghĩa nhớ tới lúc theo vụ án này, cụctrưởng vẻ mặt ngàn lời dạy bảo, bi tráng đến mức khiến anh ta có loại lỗi giác "Gió đìuhiu sông Dịch lạnh lùng ghê(2)." Tuy rằng từ lúc bước vào cánh cửa của cục cảnh sátnày, anh ta đã giác ngộ được phải vì chính nghĩa mà hy sinh thân mình, nhưng ngẫmlại cái cảnh bị mafia chém thành nhiều khúc ném xuống biển làm mồi cho cá vẫn cảmthấy ớn óc.(2) Đây là thơ Kinh Kha đọc trước khi đi ám sát Tần Thủy Hoàng, cả hai câu là"Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hànTráng sĩ nhất khứ hề, bất phục phản"Dịch:"Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghêTráng sĩ một đi không trở về.""Yên tâm đi, tôi sẽ che chở cho cậu." Vai bị người ta vỗ, Trương Huyền an ủi: "Nếu nhưcậu gặp phải chuyện không may, tôi sẽ giúp cậu xây dựng mạng lưới quan hệ thật tốtdưới âm phủ, tuyệt đối đảm bảo sẽ đầu thai vào gia đình người tốt.""Sư phụ, cậu tính xa quá rồi, đồ đệ tôi đây chưa mục ruỗng đến mức chết nhanh nhưvậy." Ngụy Chính Nghĩa xanh cả mặt, phủi tay Trương Huyền đang gác trên vai mình ra.Trương Huyền không để ý, tiếp tục nói: "Bánh ít đi, bánh quy lại, tôi đây bảo kê cho cậu,cậu có thể giúp tôi một chuyện được không?""Vay tiền thì miễn bàn."Trương Huyền khinh thường nhìn anh ta, "Nhà tôi đã có chiêu tài miêu bự như vậy cònvay tiền cậu làm gì? Tôi là muốn hỏi cậu có cách nào để tôi được giam thêm hai ngàynữa, để tôi có thể trải nghiệm cuộc sống lao tù một cách trọn vẹn.""Cậu giỡn hả?"Trương Huyền lắc đầu: "Đừng để chủ tịch biết, làm hay không làm?""Không thành vấn đề."Dù sao mới vừa này chủ tịch cũng có xin mình nhốt sư phụ thêm hai ngày, bây giờ nếucả bản thân đương sự cũng nói như vậy, mọi chuyện đúng là đơn giản rồi, Ngụy ChínhNghĩa bèn không chút suy tư đã gật đầu đồng ý.Dặn dò xong, đúng lúc Niếp Hành Phong mua đồ uống về, Trương Huyền cười hì hìđón lấy, thừa dịp cậu chạy đi giúp các cảnh viên khác đuổi quỷ trừ tai, Niếp HànhPhong hỏi Ngụy Chính Nghĩa, "Cậu ấy lén lút nói với cậu cái gì thế?""Sư phụ muốn ở lại cục hai ngày nữa, bảo tôi đừng nói cho anh biết."Bị chủ tịch đại nhân tra khảo, Ngụy Chính Nghĩa lập tức báo cáo công tác, còn về phầncó cảm thấy ngại vì bán đứng người ta không thì không nằm trong phạm vi lo lắng củaanh ta.Khóe miệng Niếp Hành Phong vẽ nên nụ cười âm hiểm, tiểu thần côn chết tiệt kia đangđụng trúng điểm yếu của người ta, xem ra hôm qua chỉ đánh một đấm đã là quá nhẹ,về nhà có cơ hội nhất định phải dạy dỗ lại đàng hoàng.Lúc Lạc Dương và Neil đi tới hành lang, một cậu cảnh sát đuổi theo, nói với Lạc Dương:"Lạc tiên sinh, cục trưởng của chúng tôi muốn gặp ngài, xin hỏi ngài có thể đến phòngcục trưởng không?"Cục trưởng cục cảnh sát muốn gặp anh? Lạc Dương cảm thấy lạ, nhưng không hỏi gìnhiều, bảo Neil về trước đi, còn mình thì theo cảnh sát kia quay trở lại, tới trước cửaphòng cục trưởng."Mời." Viên cảnh sát giúp anh mở cửa, làm động tác mời vào.Lạc Dương đi vào, trong phòng rất yên tĩnh, xuyên qua bức tường bằng kính, anh thấycục trưởng Trần(3) đang ngồi trên ghế phía trong phòng, đầu hơi rũ xuống như là đangngủ. Anh thấy không ổn, lại nghe tiếng cửa đóng lại sau lưng, tiếp đó là một giọng nói,có phần quen quen: "Lạc mỹ nhân, đã lâu không gặp."(3) Ở phần này Phiền Lạc-sama để là cục trưởng Phùng nhưng những phần sau ghi làcục trưởng Trần nên Lạc xin sửa lại là họ Trần luôn.Lạc Dương không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Trà trộn vào cục cảnh sát, anh thật làto gan lớn mật.""Mới có vậy thôi nhằm nhò gì? Thế gian này chỉ có chỗ ta không muốn đến, không cóchỗ ta không thể đến." Tên cảnh sát, không, phải nói là Lý Hưởng, cười tủm tỉm đi ratrước mặt Lạc Dương, nói: "Ai mượn gần đây ta không thể liên lạc được với cậu chứ?Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể dùng hạ sách này. Đừng lo lắng, ta đã dùngpháp thuật làm lão già kia ngất đi rồi, lão không nghe được những gì chúng ta nói vớinhau đâu."Phát ngôn ngông cuồng không che giấu, đúng là phong cách nhất quán của Lý Hưởng,ở mặt này, Lý Hưởng có một chút giống với Ngao Kiếm, nhưng theo bản năng LạcDương lại cảm thấy phản cảm. Lý Hưởng đến rất gần, ánh mắt gian tà suồng sã đảoquanh trên người anh, khóe môi nhếch lên thật nhẹ, làm cho khuôn mặt vốn rất bìnhthường sinh ra vẻ hiểm ác đáng sợ."Thuốc cậu để lại ta uống hết rồi, vết thương vẫn đau dữ dội, bám vào thân thể này làmta mất rất nhiều hơi sức, mỹ nhân à, cậu không đau lòng chút nào sao?"Lạc Dương không để lại dấu vết lui về phía sau một chút, hỏi: "Nếu anh có thể tùy ýnhập thân, sao còn cố chấp với thân thể cũ đã bị phá hủy?""Đây là bí mật, nếu như chúng ta hôn rồi thân mật một chút, ta không ngại chia sẻ bímật với cậu..."Tay Lý Hưởng càn rỡ vươn tới, nhưng lập tức lại bị một mũi đao vô hình hất sang mộtbên, bàn tay mơ hồ cảm thấy đau, hắn vẫy vẫy tay, trên mặt vẫn là nụ cười như trước,ánh mắt đảo đến hòm thuốc trong tay Lạc Dương, hỏi: "Có thuốc à? Trước hãy cho tamột ít để chống đỡ đi.""Có nhưng không nhiều lắm."Hòm thuốc luôn được Lạc Dương mang theo bên mình, anh lấy thuốc trị vết thương rađưa sang, trong mắt Lý Hưởng lóe ra tia ngạc nhiên, như là loại hưng phấn khi bọn nôlệ của đồng tiền nhìn thấy báu vật, đoạt lấy, đi đến cạnh cục trưởng đang mê mang, hấtông ta xuống đất, còn mình thì ngồi lên ghế da, cầm thuốc lên hít hai hơi, sau đó nhắmmắt lại, như bọn nghiện thuốc chậm rãi thưởng thức cảm giác phê hàng."Vị trí này không tồi." Hắn vuốt ve tay vịn ghế nói."Anh bám vào người cục trưởng là có thể ngồi cái ghế này mỗi ngày.""Ta cũng muốn nhưng mà bộ dáng của cục trưởng này quả thật không hợp với gu thẩmmỹ của ta."Lý Hưởng ghét bỏ nhìn cục trưởng Trần nằm dưới đất, vóc dáng trung niên mập mạpcòn hói nửa đầu, nếu bám trên kẻ như thế hắn quả thật gặp phải chướng ngại tâm lý,dù chỉ là một chút xíu cũng khiến hắn khó lòng chịu nổi."Gần đây có rất nhiều người chết, có phải anh làm hay không?" Lạc Dương sắp xếp lạihòm thuốc, thuận miệng hỏi.Lý Hưởng dời ánh mắt sang anh, suồng sã nhìn từ trên xuống dưới, mỉm cười: "Nếunhư ta nói không phải ta cậu có tin không?"Lạc Dương đương nhiên không tin, ngược lại câu trả lời của Lý Hưởng đã giấu đầu hởđuôi, anh trầm ngâm một lúc, nói: "Anh bám vào người tên cảnh sát này, không phải chỉđơn thuần để gặp tôi đúng không?""Loại tồn tại vừa có sắc đẹp vừa có trí tuệ này, tôi thích."Lạc Dương ngoảnh mặt làm ngơ, lạnh lùng nói: "Bệnh đa nghi của Ngao Kiếm rất nặng,sau này ít liên lạc với tôi đi, nếu như tìm được thuốc chữa sẽ báo cho anh.""OK." Lý Hưởng uể oải đưa tay về phía Lạc Dương, nói: "Mỹ nhân, ta muốn nhờ cậumột việc.""Việc gì?""Nghĩ cách giúp ta lấy được máu của Ngao Kiếm, không cần nhiều, vài giọt là đủ rồi.""Không thể nào!"Lạc Dương vừa nói xong, chỉ thấy trước mặt nhoáng lên, Lý Hưởng đã đứng trước mặtanh, cười rộ lên nói: "Ta đang nghiêm túc, đừng với ta là không thể."Khí tức lạnh lẽo ập đến, Lạc Dương nhịn không được nhíu mày: "Sao lại muốn máucủa ngài ấy?""Cái này cậu không cần biết, cậu chỉ cần biết rằng bây giờ chúng ta chung một thuyền,cậu muốn tự do, tôi muốn sống sót, muốn đạt được mục đích thì chúng ta phải hợp táccho tốt!""Tôi sẽ thử một lần."Rốt cục thấy vị băng sơn mỹ nhân này chịu thỏa hiệp với mình, Lý Hưởng rất đắc ý, lậptức cơ mặt giãn ra cười nói: "Cậu sẽ thành công, đừng quên rằng cậu chính là bác sĩ tưcủa ta."Lạc Dương xoay người rời đi, lúc ra đến cửa, nói: "Tôi là Lạc Dương, xin hãy nhớ chorõ tên tôi.""Ta sẽ nhớ kỹ." Lý Hưởng mỉm cười nhìn cửa phòng ở trước mặt mình khép lại.Lạc Dương là một người rất kỳ lạ, Lý Hưởng trước đến nay vẫn cảm thấy ăn mặcquyến rũ bộc lộ tài năng mới là gợi cảm, nhưng Lạc Dương cho dù quần áo chỉnh tề,cũng có thể làm hắn cảm thấy thật khêu gợi, tưởng tượng ra dáng vẻ người đàn ônglạnh lùng đạm mạc đó thở dốc dưới thân mình, trái tim Lý Hưởng đập nhanh không rõlý do.Hắn nhất định phải giành được anh ta về tay mình, chà đạp anh ta đến thê thảm, chỉcần nghĩ đến cảnh đó, hắn đã cảm thấy hưng phấn lạ thường.Tim đập càng lúc càng nhanh, thân thể này đã bắt đầu không chịu nổi âm khí của hắn,Lý Hưởng chửi một câu chết tiệt, hắn phải đối phó mọi việc trước khi thân thể nàykhông thể chống đỡ được nữa.Hắn hít sâu một hơi, ra khỏi phòng cục trưởng, lúc đóng cửa bèn búng tay một cái, cụctrưởng Trần sóng xoài dưới đất liền tỉnh lại, xoa mắt, mê mang phát hiện ra tự dưngmình lại quỳ dưới đất, vội vàng đứng lên, vẻ mặt ù ù cạc cạc."Ngu ngốc." Lý Hưởng cười lạnh khép cửa.Hắn sau khi ra khỏi cửa, đi thẳng đến phòng làm việc của tổ trọng án, trên hành langvừa vặn gặp phải Giovanni đang bị áp giải đến phòng tạm giam.Lúc Giovani vừa giao đồ tùy thân ra bởi vì cảnh sát cần thời gian lục soát nên cậu ta rấtrảnh rang, trước mặt liền thấy một gã cảnh sát đi tới, Giovanni vốn không để ý nhưnglúc nhìn thoáng qua, cậu ta nghe đối phương phát ra một tiếng hừ, rất nhẹ, quỷ dị đếnmức làm trái tim phải run lên.Âm thanh quen thuộc, là bóng ma mình không cách nào thoát khỏi, trong nháy mắt, rấtnhiều hình ảnh không thể chịu đựng nổi lập tức hiện ra trước mắt, tay Giovanni khôngtự chủ được run rẩy, vội vàng quay đầu lại, người đã đi xa, chỉ để lại một bóng lưnghoàn toàn xa lạ.Giovanni hơi mù mờ, lập tức vai bị Thường Thanh đẩy một cái, ý bảo cậu ta đi mau,Giovanni nhăn mặt hỏi: "Người vừa rồi là ai?"Thường Thanh vốn không muốn trả lời nhưng đối phương lại có khí thế khiến cậu taphải trả lời, nhớ tới Ngụy Chính Nghĩa đã cố ý dặn dò phải đối xử đúng phép tắc vớiGiovanni, thế là nói: "Là đồng nghiệp của tôi, anh hỏi nhiều thế làm gì?"Giovanni không nói, xoay người đi, Thường Thanh trái lại bị tụt phía sau, lòng thầm lảinhải, chẳng phải chỉ là mafia Ý thôi hay sao, có gì hơn người chứ, lão tử đây đến quỷcòn gặp rồi nè.Hai người cũng không thấy được Lý Hưởng khi đến cuối hành lang thì dừng lại, tay đặtlên máy lọc nước, lập tức có một ít bột màu trắng hòa tan vào trong, từ từ lắng xuống.Lạc Dương ra khỏi cục cảnh sát, có một chiếc xe limousine màu đen ngừng ở venđường cách đó không xa. Đậu xe ngay trước cửa cục cảnh sát, căn bản không xemcảnh sát ra gì, Lạc Dương bất đắc dĩ lắc đầu, phần kiêu ngạo này, dù đã trải qua ngànnăm cũng không có dấu hiệu kềm chế lại.Chờ anh đến gần, cửa xe tự động mở, Ngao Kiếm ngồi trong xe, mỉm cười nhìn anh.Lạc Dương leo lên xe, Ngao Kiếm phất tay bảo tài xế lái đi, nhưng sau đó lại cau mày,giữa chân mày lộ ra vẻ không hài lòng. Hiểu ý của hắn, Lạc Dương giải thích: "Bị LýHưởng quấn thân, phải dây dưa một lúc."Ngao Kiếm cảm giác được anh không vui, lấy một ly champagne đưa tới trước mặt anh,nói: "Ta cảm thấy ghét cuộc cá cược này rồi.""Ngài sợ thua?" Lạc Dương thưởng thức champagne, thản nhiên hỏi."Ta rất muốn giết tên khốn nạn ác ôn đó."Nghe thấy trong lời nói của người đàn ông này vẻ không vui nồng nặc, Lạc Dương nởnụ cười, bất quá nhớ tới vừa rồi tiếp xúc với Lý Hưởng, quả thật là một trải nghiệmkhông dễ chịu gì cho cam, anh không sợ Lý Hưởng nhưng rất ghét cảm giác bị ngườita càn rỡ ý dâm mình. Mắt phượng của Lạc Dương đảo qua Ngao Kiếm, nghĩ thầm nếunhư hắn thấy được bộ dạng hèn mọn vừa rồi của Lý Hưởng, chỉ sợ đang lúc cơn giậnxông lên não sẽ hủy mất vụ đánh cược này, thẳng tay diệt tên ác ôn đó, ném xuống địangục.Cái này không thể được nha, lần này anh muốn thắng Ngao Kiếm, không có lý do gì cả,chỉ là đơn thuần muốn thấy hắn ăn phải dưa bở mà thôi, cho hắn biết trần gian khônghề đau khổ u ám như hắn nghĩ, trên đời này vẫn có chân tình tồn tại, như Niếp HànhPhong và Trương Huyền vậy."Đang nghĩ gì đó?" Sợi tóc được nhẹ nhàng xoa, mang theo sự cưng chìu như đangnựng mèo nuôi trong nhà.Lạc Dương híp mắt, gần đây hình như Ngao Kiếm cảm giác được gì, động tác và ngônngữ đều trở nên càn rỡ, nhưng mà được xoa rất thoải mái, anh cũng mặc kệ, nói:"Đang suy nghĩ xem khi tôi thắng ngài thì bắt ngài làm chuyện gì cho tôi mới được?"Ngao Kiếm im lặng, nghĩ Lạc Dương lo xa quá, bây giờ ván cược còn chưa phân thắngbại mà.Vụ cá cược này bắt đầu như thế nào? Ngao Kiếm cau mày nghĩ, hình như dính đếnthời khắc khi bọn họ mới đến nhân gian.Hiếm khi Lạc Dương đưa ra chuyện đánh cược với hắn, hắn đương nhiên đồng ý,nhưng mà bây giờ xem ra Lạc Dương rất đặt nặng thắng thua trận này, đến tên LýHưởng hạ lưu bình sinh anh ghét nhất cũng gặp gỡ, rất ít khi thấy được một mặt háothắng thích ganh đua này của anh, điều này làm cho Ngao Kiếm nghĩ nếu quả thậtkhông được thì cứ để anh thắng cũng chẳng sao, đương nhiên hắn chắc chắn LạcDương không thể nào thắng được."Cậu chưa chắc có thể thắng trận này." Hắn mỉm cười nói."Là chưa chắc, không phải là nhất định không thắng, đúng chứ?" Lạc Dương vặn lại.Ngao Kiếm nhún vai, tự rót cho mình một ly rượu, từ từ thưởng thức, từ chối cho ý kiến,Lạc Dương cũng đờ ra, vừa rồi mới nói chuyện với Lý Hưởng, đương nhiên đã thấyqua động tác đùa giỡn này, Ngao Kiếm nghe xong, thản nhiên hỏi: "Nếu như nhân giantương lai phát triển theo hướng Lý Hưởng, thế phải làm thế nào?""Còn có rất nhiều người như Niếp Hành Phong và Trương Huyền.""Cậu nghiêng về khuynh hướng bọn họ thật lòng yêu nhau?""Tôi vẫn luôn tin là vậy.""Lạc Dương, có lúc cậu rất cố chấp.""Không, tôi chỉ là kiên trì mà thôi."Ngao Kiếm rất hiểu Lạc Dương, khi anh đã nhận định một việc thì tuyệt đối không từ bỏ,dù thập tử nhất sinh vẫn không hối hận chính là cá tính mà mình thích nhất, hắn để lyrượu xuống, hỏi: "Lý Hưởng muốn máu của ta?""Tôi nghĩ rằng cái này giống với mục đích của hắn đối phó Niếp Hành Phong, cho nêntôi từ chối, cố gắng kéo dài thời gian.""Sao lại từ chối?" Ngao Kiếm mỉm cười nhìn anh, "Nếu trò chơi đã mở màn thì chúng tađương nhiên phải tuân theo quy tắc, cậu nói xem?"Lạc Dương ngẩn ra, lặng thinh cân nhắc. Anh không hề muốn để Lý Hưởng dính dángđến Ngao Kiếm quá nhiều, bởi vì kẻ kia quá đen tối, mà bóng tối và tà ác là thứ NgaoKiếm thích nhất, sau khi vị thần hiếu chiến tà ác mà liên thủ với kẻ thâm độc thì hậuquả anh cũng không thể biết được.Anh không thể tính là con người, nhưng vẫn như trước có lương tri của con người, anhkhông thể nhìn nhân gian bị ác thần tùy ý đẩy vào địa ngục. Anh đã biết Ngao Kiếmđược một ngàn năm, từ lúc ban đầu theo sau đồng hành, mà bây giờ đã là thành đi tiênphong phía trước, thế giới bóng tối cũng cần có ánh sáng, anh hi vọng mình có thể trởthành tia sáng duy nhất bên cạnh Ngao Kiếm.Hiểu lầm ý nghĩ trong lòng Lạc Dương, Ngao Kiếm vươn tay, phủ lên bàn tay anh, cườian ủi: "Đừng lo, pháp thuật của thầy trò Lý tuy rằng cao minh, nhưng ta vẫn là không đểvào mắt, nếu bàn về âm ngoan tà ác, trên đời này còn có ai có thể so được với ác thầnTu La chứ?"Lạc Dương nở nụ cười, khí tức lạnh như băng tan đi trong nụ cười, "Ngài đúng là rấthiểu bản thân đó, chủ nhân của tôi."Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương