Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2
Quyển 6 - Chương 18
Ánh mắt cơ trí của ông cụ đảo qua mọi người, cuối cùng mỉm cười, tiếp rằng: "Cha củaNhược Diệp là sư huynh của ta, ngộ tính cao nhất, đạo thuật cũng giỏi nhất; Lý ÚyNhiên có linh tính nhất; ta nằm ở giữa, bất kể là thời gian nhập môn hay là đạo thuật."Đúng như lời âm ưng vừa nói, bọn xuất thân từ cùng một sư môn ngự quỷ, sư tổ là ẬmDương Song Đoạn, Ngự Quỷ Thần Tương Hiên Viên Lạc. Việc được nhận vào sư mônlà sư phụ lo, còn việc tu hành cốt ở cá nhân, sau khi bái sư ba người đều tự tu hành,rất hiếm khi liên hệ với nhau, một đêm mười mấy năm sau, sư phụ Mộc Thanh Phongđột nhiên xuất hiện trước mặt ông, khi đó pháp thuật của Mộc Thanh Phong đã rất caominh rồi, ông cảm nhận được sư phụ đã đến thời khắc định mệnh, nhưng đều là ngườitu đạo, họ không quan trọng hóa việc sinh tử, sư phụ cũng không nói nhiều, chỉ đemquyển thập thế mệnh thư kia và tín vật ngọc quan của sư môn giao cho ông, đó là căncứ chứng minh cho việc truyền thừa y bát(1).(1) Truyền thừa y bát: Y và bát vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư Phật giáotruyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung cho việc truyền lại tư tưởng, học thuật, kỹnăng...cho đời sau.Lúc Mộc Thanh Phong học đạo từng nghe sư phụ thuật lại một số chuyện liên quan đếnmệnh thư, không ngờ nó thế mà lại thực sự được lưu giữ trên nhân gian, lại càngkhông ngờ sư phụ lại đem y bát giao lại cho mình. Người sư phụ coi trọng nhất vẫnluôn là đại sư huynh Tiêu Trường Không, người sư phụ kỳ vọng nhất thì là sư đệ Lý ÚyNhiên, cho nên lúc đó ông vô cùng kinh ngạc trước quyết định của sư phụ, thậm chícòn cho rằng chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra, dẫn đến việc sư phụ phải truyền thừa lạicho mình.Sư phụ thấu hiểu sự nghi ngờ của ông, nhưng không nói gì nhiều, chỉ kể nguồn gốccủa mệnh thư cho ông nghe. Thì ra ngàn năm trước đây thần giới và âm phủ xuất hiệnphản tặc, rất nhiều tàng thư (văn thư được lưu trữ) trong lúc hoảng loạn đã bị mất, thậpthế mệnh thư là một trong số đó, sau đó mệnh thư truân chuyên đến tay Hiên Viên Lạc,đây cũng là lý do vì sao Hiên Viên Lạc đoạn tuyệt với cả âm dương, trở thành ngườingự quỷ thông thần, sau khi đã bình định phản loạn, Bắc Đế Âm Quân từng muốn đemmệnh thư quay về, lại bị Hiên Viên Lạc từ chối.Nhưng quyển mệnh thư này cũng chẳng mang lại điều gì tốt lành gì cho ngự quỷ môn,ngược lại, phải chấp nhận cả đời trông coi nó, bởi vì môn quy nói rằng thiên cơ bất khảlộ, dẫn đến thần lực có thể nhìn trộm thiên cơ trong quá trình truyền thừa đã dần dầnbiến mất, giống như một gia đình quý tộc suy vong mà vẫn tử thủ nơi đồng không môngquạnh, không có năng lực giữ gìn, rồi lại không cam lòng buông tay, vậy thì chỉ có thểđời đời kiếp kiếp buộc chặt nó bên mình, ôm hồi ức và kỉ niệm xót xa cho một thời hưngthịnh sớm đã không thể phục hồi."Cầm trong tay bảo bối mà không dùng được tại sao không chịu trả?" Nho Chua thấy kỳlạ.Mộc Thanh Phong cười khổ: "Nghe sư phụ ta nói, trước có một số vị tiền bối từngthương lượng chuyện này với Âm Quân đại nhân, đều bị từ chối, có thể ngài còn đangbực bội chuyện năm đó sư tổ không chịu trả đồ. Hơn nữa bởi vì đã có chúng tôi bảoquản vật quý miễn phí, không cần bọn họ nhọc lòng, bọn họ cớ sao lại không làm?Nhưng mà bây giờ xem ra Âm Quân đại nhân cũng biết mọi chuyện có biến chuyển,muốn lấy lại rồi."『 Trường Không và Úy Nhiên ngộ tính tuy cao, một vô cùng trọng tình, một lại quálanh lợi xảo trá, ngự quỷ Hiên Viên nhất phái của ta chỉ có về tay con mới có thể đượctruyền thừa chân chính.』Trước lúc sư phụ qua đời có từng nói với ông như thế, lúc đó ông không giải thíchđược, đến tận mấy năm sau những vấn này liền sáng tỏ. Mười lăm năm trước ông chợtcó linh cảm, tính ra việc sư huynh gặp nạn, thế là khởi hành đi tìm huynh ấy, nhưng màTiêu Trường Không sống trong núi bốn bề đều có giăng kết giới, ông tìm thật lâu mớivào được. Lúc đó đã là nửa đêm, ông đi đến đỉnh núi liền thấy cả một trời rực đỏ, giannhà vốn xây cất tỉ mỉ chìm trong biển lửa, máu tươi nhuộm đỏ lớp tuyết trước cửa,trong đêm đen tối có một người đàn ông điên cuồng chém giết, điên cuồng cười sằngsặc, còn có tiếng hét của một đứa bé.Đó là lần đầu tiên ông nhìn thấy Nhược Diệp, nhưng chỉ đơn thuần biết đó là con traicủa sư huynh. Bàn tay đứa bé đầy máu, đang mạnh mẽ chiến đấu với kẻ khác, nhữngkẻ đó đều là người của Lý Úy Nhiên, vài tên đã bị Nhược Diệp giết chết, thi thể nằmtrên nền tuyết, tình trạng thê thảm đến mức khó có thể tin nổi đây là do một đứa bé chỉmới năm sáu tuổi gây ra.Thấy Mộc Thanh Phong, Lý Úy Nhiên vừa giật mình vừa hoảng hốt, Lý Hưởng thừa cơbắt được Nhược Diệp vẫn còn đang trong cơn điên loạn, nhận thấy đứa bé đã hết giátrị lợi dụng, Lý Hưởng moi sống trái tim cậu bé ra, nhân lúc Mộc Thanh Phong đangcứu chữa cho Nhược Diệp, hắn cùng sư phụ vội vàng trốn đi.Ông lúc đó những tưởng Nhược Diệp đã hết cứu được, nhưng rất nhanh phát hiện raanh trời sinh có bốn hồn tám phách chín mạng, bèn vội vàng giúp anh cầm máu chữathương, nhưng mà trái tim kia thì không có cách nào phục hồi lại như cũ, trong lồngngực trống rỗng, vĩnh viễn cũng không thể cảm nhận được nhịp đập của con tim nữa.Lúc mai táng vợ chồng sư huynh cùng gia nhân trong nhà họ, Mộc Thanh Phong mớihiểu được hàm ý những lời nói cuối cùng của sư phụ năm đó trước lúc lâm chung. Têncủa Nhược Diệp là tên cha mẹ của anh ghép lại, mẹ của anh thật ra từ trước đã khôngcòn hồn phách, hẳn là lúc mất Tiêu Trường Không đã giữ chặt người vợ bên cạnh mình,sử dụng một loại pháp thuật cấm kỵ nào đó, dẫn đến việc Nhược Diệp trời sinh đã cóthể chất khác người thường, quá mức trọng tình cho nên mới vi phạm nguyên tắc củakẻ tu đạo, nghịch thiên hành sự, cuối cùng đẩy nhanh tốc độ thiên mệnh giáng xuốngmà chết thảm.Nhược Diệp sau khi tỉnh lại, nói cho ông biết rằng Lý Úy Nhiên đến đòi đồ vật gì đó từchỗ cha anh, hai người bất hòa đánh nhau, Mộc Thanh Phong đoán rằng khi Lý ÚyNhiên nghe được chuyện mệnh thư, cho rằng y bát của sư phụ đã truyền cho sư huynhnên mới đến đòi, nhớ lại lệ khí lúc Nhược Diệp giết người, tỏ tường thể chất nửa ngườinửa ma của anh, nếu phế đi tay trái của anh thì không đành lòng, cuối cùng vẫn chỉdùng phong ấn giam lại ma tính của cánh tay trái, còn cả phần ký ức về đêm hôm đó.Chuyện này Mộc Thanh Phong chưa từng nhắc lại với Nhược Diệp, hiện tại cũng đemphần quan trọng nói ra luôn thể, ông rất hiểu tính tình của đồ đệ mình, kẻ ưa giết chócđêm đó chẳng hề liên quan đến anh, đứa bé này lúc đó còn quá nhỏ, không thể khốngchế được sự hung ác trong người, chỉ là bị thầy trò Lý Úy Nhiên dùng để thỏa mãn hamthích giết chóc của chúng, là quân cờ bị bọn chúng thao túng.Thật ra chuyện cũ liên quan đến đêm ấy, Nhược Diệp vẫn còn chút ấn tượng, theo lờikể của Mộc Thanh Phong, sắc mặt của anh dần tái đi, ngồi thất thần hoảng hốt một bên.Cảm giác được sự bất an của anh, Nghệ dùng móng vuốt vỗ vai anh, ra vẻ ông cụ nonnói: "Mọi chuyện đã qua lâu vậy rồi, có ngoảnh lại cũng chẳng thấy gì, chỉ cần hướngvề phía trước mà đi thôi.""Lý Úy Nhiên không tìm được mệnh thư ở chỗ sư huynh, đoán được rằng có khả năngnó đang nằm trong tay ta, liền quay sang tìm ta, ta một lòng mang theo Nhược Diệpvân du tứ hải, làm hắn không thể nào tìm được; sau đó bọn chúng để mở rộng việckinh doanh, đã đem sự nghiệp dời dang nước Ý xa xôi, cũng xem như cho chúng tađược mười lăm năm sinh sống yên ổn, không ngờ cuối cùng vẫn bị bọn chúng tìm ra,lần trước lúc ta bị bắt thì mệnh thư đã bị bọn chúng cướp đi một nửa, hiện thời trongtay ta chỉ còn một nửa mà thôi.""Thảo nào lúc ở Italia thầy trò Lý Úy Nhiên tại cấp bách bám theo chúng ta giành TácThiên Thu như vậy, thì ra bọn chúng đã có được một nửa mệnh thư." Trương Huyềnlầm bầm, đột nhiên nghĩ đến một việc, vội hỏi: "Cái tên Lý Hưởng rốt cuộc đã bao nhiêutuổi? Nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn, mười lăm năm trước hắn hẳn vẫn còn là trẻ conphải không?""Mười lăm năm trước hắn cũng là dáng vẻ như thế này, một chút cũng không thay đổi,ta nghi ngờ hắn đang dùng linh hồn người sống để kéo dài sinh mệnh, kẻ này nếu đemso với Lý Úy Nhiên thì chỉ có hơn chứ không kém, bất kẻ là về pháp thuật hay là độ độcác."Trương Huyền gật đầu, vô cùng thông cảm."Bọn chúng có thể vẫn chưa biết Nhược Diệp chính là con trai của đại sư huynh, nếunhư biết nó có âm đồng còn có cả năng lực chết đi sống lại, tuyệt đối sẽ không buôngtha cho nó. Lý Úy Nhiên dã tâm bừng bừng, muốn được trường sinh bất lão, muốn chomọi người phải thần phục hắn, pháp thuật của ngự quỷ môn bị hắn dùng như tà thuật,ta đã không phải là đối thủ của hắn nữa rồi, cho nên chỉ có thể âm thầm gây rối pháhoại kế hoạch của bọn chúng."Mộc Thanh Phong lo lắng Nhược Diệp bị thương tổn, bèn bảo anh đi tìm Niếp HànhPhong, ông tin rằng với năng lực của Niếp Hành Phong và Trương Huyền, có thể bảovệ anh, mà chính bản thân ông sau khi rời khỏi chỗ của Ngao Kiếm, bèn đi tìm NiếpDực là bởi vì không có ai biết giao tình của hai người, mà Niếp Dực cũng có năng lựcche giấu thân phận giúp ông.Niếp Hành Phong nở nụ cười, chiêu này của Mộc lão gia tử thật cao cường, ngay lúccảnh sát đang tìm thủ phạm của án mạng liên hoàn, ai sẽ ngờ rằng ông đang ẩn náutrong biệt thự bí mật của ông trùm thương giới chứ?"Việc làm ăn của Lý Úy Nhiên ở Italia bị phá, tiền tài bị tổn hại hết non nửa, thế nên mớicàng điên cuồng hơn muốn tìm người bổ khuyết vào kho dự trữ sau lưng lão ta, vụ ánmạng giết người vứt xác nổi lên gần đây đều là do bàn tay Lý Hưởng, ta vài lần theodõi bọn chúng bảo vệ mục tiêu, hy vọng có thể giúp họ thoát khỏi tai kiếp, đáng tiếc làđều bị Lý Hưởng cắt đuôi giữa chừng, hắn đã biết hành tung của ta, ngay sau đó liềnchỉa mũi nhọn chú ý của cảnh sát về phía ta, khiến ta không có cách nào ngăn hắn ratay với họ.""Hắn trắng trợn đoạt lấy sinh hồn như thế mà không sợ bị âm giới phát hiện truy sátsao?""Ta không biết Lý Úy Nhiên đã động tay động chân gì mà làm cho âm giới không cócách nào sờ gáy hắn, bất quá gần đây hành động của chúng quá tày rời, ta đoán rằngLý Hưởng bị ngoại thương nào đó phải dựa vào nguồn nguyên khí để bồi dưỡng lại,cho nên dù bị âm giới chú ý thì cũng không còn cách nào khác."Ngụy Chính Nghĩa và Giovanni nhìn nhau, lòng thầm hiểu thì ra Lý Hưởng cố ý tìmngười có liên hệ với Giovanni không phải chỉ đơn thuần để vu oan giá họa."Bên sườn phải của Lý Hưởng bị thương." Giovanni nói.Cậu ta từng đấu với Lý Hưởng bên ngoài cục cảnh sát, Lý Hưởng tuy rằng nhìn qua cóvẻ kiêu ngạo hiếu thắng, song thực chất tấn công rất thận trọng, cậu có để ý tên kialuôn bảo vệ bên sườn phải, ngược lại chẳng để tâm đến vết đạn trên vai, lúc này đượcMộc Thanh Phong Thanh Phong khai sáng, lập tức nghĩ đến khả năng đó là vết thươngcũ của hắn.Nhược Diệp ngây người, bỗng nhớ đến việc Lý Hưởng từng bị thương dưới đao củaNghệ, lúc đó mình cũng có bị tổn thương, vết thương không có cách nào khép miệng,rốt cuộc vẫn là chính Nghệ dùng phép thuật chữa cho anh mới xong, từ đó suy ra, LýHưởng bị Nghệ đả thương, vết thương không lành được là vô cùng có khả năng.Anh nhìn con dơi nhỏ đã đổi tư thế thành ngồi trên vai anh, thấy nó cắn móng vuốtnghe kể chuyện say sưa đến sắp chảy ke, hoàn toàn không xem mình là đương sự,Nhược Diệp do dự một chút, không biết tại sao, rốt cuộc vẫn chọn lặng thinh không nói.Bọn Niếp Hành Phong cũng không lăn tăn Lý Hưởng bị thương thế nào, mà đem vấnđề đặt ở trọng tâm tiếp theo phải làm sao, Ngụy Chính Nghĩa nói: "Chúng ta thật bịđộng, bị hai con hồ ly dắt mũi, sao lại không chuyển sang thành chủ động?"Nho Chua thắc mắc: "Ngươi biết hang ổ của bọn người Lý Hưởng ở đâu à?""Ta không biết nhưng mà có được ít manh mối đây."Ngụy Chính Nghĩa đưa mắt sang Giovanni, trước đó Giovanni từng bảo anh ta điều traPhó Nguyệt Kỳ, lúc đó anh ta chẳng qua là thấy kỳ lạ, bây giờ đã hiểu, Giovanni khônglàm chuyện gì mà không rõ lý do, anh ta bèn để mắt đến Phó Nguyệt Kỳ, bởi vì chuyệnnày liên quan đến Lý Hưởng, nhưng mà không được phép anh ta cũng chẳng dám nóira.Ánh mắt mọi người noi theo Ngụy Chính Nghĩa tập trung trên người Giovanni, trướcmắt bao người, Giovanni lẩm nhẩm Tam Tự Kinh, bọn ngốc kia tuy rằng không nói,nhưng động tác này còn rõ ràng hơn cả nói miệng, căn bản là vô hình ép cậu ta khai.Không còn cách nào khác, cậu ta không thể kháng cự nói: "Căn cứ vào tư liệu LaPhong để lại cho chúng ta, tôi nghi ngờ thầy trò Lý Úy Nhiên liên quan đến nhà họ Phó,bọn chúng hẳn đang ở trong một căn biệt thự nào đó của nhà họ Phó, càng có khảnăng là Phó Nguyệt Kỳ từ lâu đã bị Lý Hưởng chiếm xác.""Trăm phần trăm là thế!" Trương Huyền vỗ tay, ngàn lần đồng ý với quan điểm củaGiovanni.Cậu vừa đụng mặt Phó Nguyệt Kỳ một lần ở cửa hàng, Mộc Thanh Phong lắc đầu:"Khó trách ta vẫn không có cách nào tra ra hành tung của Lý Hưởng, thì ra hắn trốn ởnhà họ Phó à.""Chiêu này xảo diệu hệt như cách của Mộc lão tinh sinh." Trương Huyền nói xong, thấyNiếp Hành Phong trầm mặc, liền hỏi: "Anh đang nghĩ gì đó?""Có lẽ nào Lý Hưởng giết La Phong không chỉ đơn thuần là tránh để bị điều tra hay là vìmuốn hãm hại em và Giovanni, mà còn bởi La Phong đã biết hắn đang chiếm xác PhóNguyệt Kỳ. Em có còn nhớ trước khi chết La Phong đang nhìn búc ảnh chụp con mắtxanh chứ? Đó không phải là em hay Giovanni, mà là Phó Nguyệt Kỳ.""What?""Ngẫm lại mà xem, La Phong cũng từng chụp ảnh cho Phó Nguyệt Kỳ và Tình Tình,Tình Tình nói rằng contact lenz màu xanh của Phó Nguyệt Kỳ là được chế tạo đặc biệt,rất khó để nhìn ra, La Phong có khả năng vô cùng lớn là đã cho rằng đó là mắt màuxanh thật, cho nên mới chụp lại, thế nhưng sau khi không ngừng ngắm nghía nó anh tamới nhìn ra điểm quái lạ của đôi mắt xanh này. La Phong là người có thể thông linh,xem như anh ta thực sự có thể nhìn thấu linh hồn của con người qua đôi mắt, vậy nếuanh ta thấy được, mọi người nói xem chuyện gì sẽ xảy ra đây?""Nhất định sẽ bị Lý Hưởng giết người diệt khẩu." Trương Huyền tiếp: "Vu oán giá họachỉ là tiện tay, nếu như cảnh sát tra ra hung thủ thật sự, cũng chỉ chỉa mũi dùi về phíaPhó Nguyệt Kỳ, chẳng dính dáng gì đến cái tên Lý Hưởng, nếu như cảnh sát điều trakhông ra, vậy hắn ta vẫn có thể mượn xác Phó Nguyệt Kỳ. Đừng quên rằng nhà họ Phótiền tài quyền thế đều dồi dào, nếu như có thể khống chế được Phó Nguyệt Kỳ, cănbản là mỡ dâng miệng mèo, hốt cả gia tài bạc triệu về làm của riêng, thiệt muốn biết cáitrò chiếm xác đó chơi làm sao ghê."Trương Huyền càng nói càng hưng phấn, bắt đầu vạch ra một bản kế hoạch chi tiếttrong đầu, nếu như mình biết được chiêu này, mượn xác một chút là muốn gì có thểlàm đó, đây tuyệt đối là một trải nghiệm tuyệt vời, đặc biệt là nếu mượn được thân thểchiêu tài miêu...Còn đang chìm trong mộng đẹp, một ánh mắt sắc như dao cạo của Niếp Hành Phongquét tới, "Biết trò mượn xác đó chơi thế nào thì sao?"Một xô nước đá tạt từ trên đầu tạt xuống, Trương Huyền lập tức tỉnh táo lại, lúng búng:"Thì có sao đâu, chỉ là nghĩ vu vơ thôi."Những người khác không có được sự lạc quan như Trương Huyền, đều trầm mặc cả,không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía đứa trẻ đang ngủ say trong lòng Nho Chua. Thầytrò Lý Úy Nhiên nắm trong tay nửa cuốn mệnh thư, đoán được ai có thể chất âm đồng,bây giờ còn sử dụng cấm thuật chiếm lấy thân thể Phó Nguyệt Kỳ, không chế suy nghĩcủa anh ta, hết thảy sự thật đều chứng tỏ bọn chúng hiện nay là những nhân vật nguyhiểm bậc nhất, Phùng Tình Tình ở bên cạnh Lý Hưởng lại càng không ổn.Ngụy Chính Nghĩa vội vàng nói: "Tôi đến nhà họ Phó, tiện thể thăm dò tên kia mộtchút.""Thấy tư cách gì mà đi?" Giovanni liếc anh ta, "Cảnh sát chắc? Đó chẳng phải trực tiếpnói với Lý Hưởng rằng chúng ta đang nghi ngờ hắn à?""Để tôi đi." Niếp Hành Phong nói: "Tình Tình bất thình lình đính hôn, tôi vẫn chưa tặngquà, lấy giao tình hai nhà Niếp Phùng thì đến viếng thăm sẽ không khiến hắn nghi ngờ."Trương Huyền lập tức gật đầu đồng tình, lần trước ở tiệc đính hôn, cậu chỉ lo chămchăm vào đồ ăn, lần này cần phải chú ý Phó Nguyệt Kỳ thật kỹ, giả sử anh ta thật sự làbị Lý Hưởng chiếm xác, cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho cho tên khốn đó.Kết quả bàn bạc cuối cùng là Niếp Dực ra mặt đến thăm nhà họ Phùng. Gần đây PhóNguyệt Kỳ một mực ở cạnh Phùng Tình Tình, Phùng Tình Tình nghe nói Niếp Dực đếnthăm, nhất định sẽ về nhà tiếp đón, Phó Nguyệt Kỳ cũng sẽ cùng đi, cứ như vậy là thếnào cũng phải đụng mặt Phó Nguyệt Kỳ, nhưng cũng không làm hắn ta cảnh giác.Mọi người thảo luận xong, trời đã tối đen, Hoắc Ly đi nấu bữa tối. Vì lý do an toàn, ởbiệt thự này không hề có người làm, muốn ăn thì phải tự mình lăn vào bếp, thế là tiểuhồ ly rất vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này, lúc nó ra ngoài Trương Huyền bảo nó tiện thểđem con âm ưng bị người đời quên lãng kia vào trong."Con người các ngươi lại dám vô lễ với ta đến nhường này, ta..."Ở bên ngoài đón ngay đầu gió, cho dù là âm ưng cũng phải khó chịu, nhưng không đợinó bức xúc xong đã bị Trương Huyền cắt ngang hỏi: "Là ai đã bảo ngươi đến tìm Mộclão tiên sinh?""Đương nhiên là sếp Bắc Đế đại nhân nhà ta, ngoại trừ ngài ấy, còn ai có tư cách saibảo ta chứ?" Hamburger hất mặt lên gần chín mươi độ trả lời.Trương Huyền quay đầu nhìn Giovanni, Hamburger hơi ngượng ngùng, ho hai tiếng,lầu bầu: "Đó là khế ước ngắn hạn thôi, chúng ta hợp tác cùng có lợi, không hề tồn tạiquan hệ chủ tớ đó."Trương Huyền hoàn toàn chẳng hứng thú với tự tôn hão huyền của cái con này, hỏixong, lập tức vươn tay làm động tác mời Mộc Thanh Phong, Mộc Thanh Phong bèn hỏiâm ưng: "Bắc Đế Âm Quân sai ngươi truyền đạt gì cho ta?""Cũng chuyện mệnh thư đó, đại nhân hi vọng ngươi nhanh nhanh trả lại mệnh thư, đưacho ta mang về âm giới, tuy rằng con người các ngươi giữ gìn nó chẳng tốt gì cả, đếnnỗi chỉ còn lại nửa cuốn, nhưng mà thấy ngươi đã làm hết sức mình, ta cũng không truycứu nữa. Được rồi, trả đây."Vừa rồi tuy âm ưng bị vứt ra ngoài hành lang nhưng lời mọi người nói nó đều ngheđược, nó cũng đã hiểu tính tình Trương Huyền dữ dội cỡ nào, còn đấu với cậu nữanhất định mình sẽ không có trái cây ngon để ăn, bây giờ chỉ mong sớm lấy được đồđem về phụng mệnh, còn về phần nửa cuốn kia có hay không thì còn phải chờ xem ÂmQuân đại nhân.Quả nhiên, nghe giọng điệu "mẹ thiên hạ" của nó, Trương Huyền cười nhạt: "Ngươi cóbản lãnh đem nó về sao? Coi chừng nửa đường đã bị người ta cướp mất.""Lần trước là do ta không cẩn thận, ai mượn dương gian toàn là thể loại âm hiểm giảdối như các ngươi chứ! Tên Lý Úy Nhiên kia ta sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!" Theo sựkhôi phục của pháp lực, âm ưng đã nhớ lại việc mình không cẩn thận rơi vào bẫy, tứcgiận mà không có chỗ trút."Ngươi nói cái gì? Người bắt ngươi là Lý Úy Nhiên?""Đừng để ta phải lặp lại chuyện mất mặt này chứ!" Con vẹt nổi điên, lồng lộn bên tronglồng chim, xích bạc có kèm phù chú trên chân nó dần phai mờ, hình như đã không thểkhống chế được linh lực của nó nữa.Thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm, lúc nó ở dương gian tìm Mộc Thanh Phong, vô tìnhphát hiện âm hồn vô chủ bị người khác câu đi, bởi vì lúc còn ở địa phủ nó từng nghechuyện thu nạp âm hồn gần đây biến động, thế nên liền quyết tâm, đuổi theo, vừa vặnphát hiện thầy trò Lý Úy Nhiên trong một căn nhà ngoại ô.Thân là âm sử, chuyện này không nằm trong phạm vi cai quản của âm ưng, nó vốnđịnh đang đợi để báo cáo với Bạch Vô Thường, đáng tiếc lại bị Lý Úy Nhiên cảm giácđược, dùng chiêu hồn linh (chuông chiêu hồn) đối phó với nó. Cách chiêu hồn này rấtgiống pháp thuật của Bắc Đế Âm Quân, nó thấy sợ hãi, vừa sơ ý một chút đã bị bắt,nhưng Lý Úy Nhiên không giết được nó, lại lo lắng bị nó tố cáo chuyện bọn chúng đoạtâm hồn trước địa phủ, bèn làm phép giấu đi linh lực và phong ấn ký ức của nó, némvào chợ thú cưng, để cho nó tự sinh tự diệt, ai ngờ nó lại bị Đỗ Vi Vi mua, gió dập sóngdồi thân em lại tấp vào tay Trương Huyền."Lý Úy Nhiên lại có thể biết được pháp thuật của Bắc Đế Âm Quân à?" Trương Huyềnhơi kinh khạc.Âm ưng tỏ vẻ coi thường: "Chỉ là bắt chước thôi, bắt chước thì ai mà không biết? Bấtquá tên trứng thối kia có chút năng lực, sức mạnh âm giới của ta căn bản không làm gìđược hắn."Lợi hại vậy à? Lợi hại!Trương Huyền tự hỏi tự trả lời, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, hiểu ý cậu, Niếp HànhPhong mỉm cười, ý nói, em cũng rất lợi hại."Ta giải quyết xong chuyện với Lý Úy Nhiên tự khắc sẽ đem mệnh thư trả lại, mời âmsử ở lại ăn miếng bánh uống miếng nước vài ngày."Thân là ngự quỷ sư, Mộc Thanh Phong rất tôn trọng âm ưng, nhưng đáp án này khôngphải điều âm ưng muốn nghe, đang định phủi bay chỉ thấy mắt xanh của Trương Huyềntrừng nó nói: "Quyết định vậy đi, dù sao thì giao đồ cho ngươi ngươi cũng không mangđược về đến nơi đến chốn."Âm ưng tức giận đến hộc máu, đang định mở miệng ra nói, Trương Huyền đã ra dấuvới Giovanni, "Giữ con chim này lại, nhưng không cần cho nó hút máu, nó chẳng chếtđược đâu."Giovanni ngẩn người, Trương Huyền cười nhạt: "Pháp thuật không phải chỉ liếc sơ quamấy cuốn sách cổ là có thể học được, đồ đệ ngu xuẩn, cậu bị người ta đùa bỡn rồi, cáihuyết khế đó căn bản là hiệp ước bất bình đẳng, nó có thể tùy thời chấm dứt khế ước,còn cậu không thể, chờ nó hút cạn máu của cậu xong thì phá vỡ phong ấn của Lý ÚyNhiên, cậu đừng nghĩ có thể gặp lại cái bản mặt nó lần nữa."Mắt bạc của Giovanni híp lại thành một đường chỉ, Hamburger đột nhiên cảm giác cảngười lạnh toát, xuất phát từ một người, nếu không nhầm thì đây tuyệt đối chính là cáinhìn lạnh lẽo âm lệ, hơn nữa cái lạnh ngày một đến gần, rất nhanh đã sừng sững trướcmặt nó.Lồng chim bị người ta nhấc lên, nó thấy Giovanni nhìn mình chằm chằm, mắt bạc hấpháy nét cười: "Cảm ơn sư phụ đã cho tôi biết, tôi sẽ thảo luận vấn đề khế ước với nóthật cẩn thận."Không phải ảo giác, có vẻ sắc bén âm hiểm như rắn độc phát ra từ đôi mắt bạc, từngchút từng chút một đóng băng nó. Cổ dường như bị siết chặt, âm ưng hơi khó thở, trựcgiác mách bảo hành trình đến dương gian lần này của nó chắc còn kéo dài lâu.Lúc theo mọi người vào phòng ăn, Nhược Diệp cố ý nán lại đằng sau, hỏi Nghệ đangbay lòng vòng quanh mình, "Vết thương trên người Lý Hưởng có phải là do đao củangươi tạo thành không?""Gì?" Dơi nhỏ hình như không hiểu anh nói gì, chớp chớp mắt."Song đao của ngươi đó, bị chém một phát thì không thể nào tự khỏi được."Thấy dơi mén vẫn mù mờ như trước, Nhược Diệp thấy đau đầu, bèn nhắc lại chuyệnnó đả thương Lý Hưởng lúc ở Ý, ai ngờ Nghệ vẫn chẳng hiểu gì. (Xin lỗi đồng bàođồng chí chứ gặp tui tui vặt lông hầm thuốc bắc cái con não teo này rồi ==)"Có chuyện đó à? Đã lâu thế rồi, ta làm sao nhớ rõ."Nhược Diệp xém ói máu, "Không nhớ cũng không sao, chỉ là đao của ngươi có xuất xứthế nào? Sao lại lợi hại như vậy?""Vấn đề này lại càng cao siêu hơn, bảo ta làm sao trả lời?""Vậy là ngươi nhớ hay không nhớ?""Ahihi, thơm quá ta, chỗ này có rượu ta thích nè, Niếp gia gia, yêu ông muốn chếtluôn!"Nhược Diệp còn định tiếp tục hỏi, con dơi mén đã đập cánh bay mất, anh bó tay, thởdài, đi theo."Cuộc sống của Nhược Diệp có vẻ cũng không dễ dàng." Trương Huyền khoanh hai taytrước ngực dựa vào tường, nhìn bóng lưng Nhược Diệp đang ngày càng xa."Tôi không biết em còn có thói xấu thích rình rập xem trộm đó.""Cái gì mà xem trộm? Tôi đường đường là đang đi toilet, đi ra thì không cẩn thận ngheđược thôi." Trương Huyền ngóc đầu lên nhìn Niếp Hành Phong, cái vẻ mặt đó nhưđang nói: Chẳng phải anh cũng nghe rồi sao, sao không đi chỗ khác đi.Niếp Hành Phong làm biếng đôi co với cậu, nói: "Nghệ đang nói dối.""Nó không có nói dối đâu, nó chỉ là không nói mà thôi.""Khác nhau chỗ nào?""Trường hợp trước là lừa dối người khác, trường hợp sau là bảo vệ riêng tư của bảnthân, bản chất khác nhau." Trương Huyền nói xong, nghiêng người ra sau, nhìn NiếpHành Phong, mỉm cười nói: "Mỗi người đều có quyền được giữ bí mật, lẽ nào chủ tịchđại nhân không cho như vậy là đúng?"Bị đôi mắt xanh kia nhìn chòng chọc, chẳng biết tại sao Niếp Hành Phong đột nhiênthấy chột dạ, từng mảnh ký ức ghép lại với nhau hết lần này đến lần khác từ từ kéo đến,giống như một đứa bé nghịch ngợm đã cố tình xáo trộn bộ ghép hình của nó, rồi lạighép lại từng mảnh từng mảnh một. Anh không thích chơi trò này, nhưng bản năngkhông vâng lời ý chí của anh, càng không muốn biết những mảnh ghép nhỏ lại càngkích động tìm đến nhau hơn, dần dần, kết hợp lại thành những hình ảnh mà anh cũngkhông muốn thấy, bởi vì anh biết đó là một bức tranh mình không dám đối diện, âm u,đẫm máu, đầy hận thù và tuyệt vọng.Cho nên, anh không nói chuyện mình băn khoăn cho Trương Huyền nghe, có một sốviệc, nói ra, nó sẽ hoàn toàn bị thay đổi.Niếp Hành Phong tới gần Trương Huyền, ôm eo cậu, ghé vào lỗ tay cậu nhẹ nhàng nói:"Cảm ơn em."Cảm ơn em đã chỉ lối cho tôi, để lòng dạ đang bứt rứt vì giấu diếm của tôi có thể tĩnhlặng lại, giống như Trương Huyền nói vậy, anh chỉ là đang giữ bí mật của mình thôi,không phải là lừa dối.Trương Huyền không cảm giác được trong lòng Niếp Hành Phong đang dậy sóngmãnh liệt, rất thoải mái dựa vào ngực anh, tiếp tục nhìn hành lang, "Nhưng mà consủng vật này có gì đó sai sai, vừa rồi lúc Mộc lão tiên sinh nói chuyện, nó hầu nhưkhông hề ăn cơm hớt, cái này không giống tính tình nó lắm... Sau này phải để ý nó mộtchút... Chủ tịch, anh làm gì đó?"Đang tự lải nhải một mình bỗng dưng cảm thấy thắt lưng giật nảy, Trương Huyền vừaxoay người, đã bị Niếp Hành Phong vừa vặn hôn lên, tay mò vào trong áo siết lấy eocậu, hôn đến điên cuồng đầy chiếm hữu, không giống người mà bình thường cậu vẫnbiết.Nhưng mà hành động mãnh liệt muốn chiếm cậu làm của riêng này cũng không tệ,Trương Huyền mỉm cười phối hợp với người yêu tiếp tục hôn: "Đêm nay tôi muốn ănnhiều một chút, bởi vì sắp tới có lẽ sẽ phải lao lực lắm."Ngày tiếp theo Niếp Hành Phong và Trương Huyền theo Niếp Dực đến nhà họ Phùngthăm hỏi, vừa hay, Phùng Bỉnh Thành nói với Niếp Dực trong điện thoại rằng trưa nayPhó Nguyệt Kỳ sang dùng cơm để tránh cho bọn họ phải ngượng ngùng. Trên đườngđến nhà họ Phùng, Niếp Hành Phong vào cửa hiệu chọn một cặp đồng hồ tình nhânsang trọng, đưa cho Trương Huyền, chỉ mất vài phút Trương Huyền đã gắn máy nghelén siêu nhỏ lên, nghề trinh thám tay trái của cậu rốt cuộc cũng được nở mày nở mặtmột cách hoàn hảo."Vừa ra tay đã mất hơn một trăm ngàn mua đồng hồ đeo tay, cho tới bây giờ anh vẫnchưa từng tặng cho tôi quà có giá trị cao đến vậy đó."Nghe Trương Huyền phàn nàn, cộng thêm ánh mắt trách móc của ông nội đang ngồighế trước, trên đầu Niếp Hành Phong có ba con quạ đen bay vòng vòng.Anh không thể nào mua vật có giá trị cao cho Trương Huyền, đó là bởi vì tiền trongngân hàng của anh đều đã nằm trong tay cậu ấy, ngoại trừ một tấm thẻ vàng và vài tàikhoản ngân hàng cần thiết ra, còn lại không lúc nào là không chuyển về dưới danhnghĩa của Trương Huyền, con rùa vàng anh đây bây giờ chỉ còn lại lớp ngoài mạ vàngthôi.Trong lòng thì bất bình lẩm nhẩm, nhưng trước mặt ông nội vẫn không dám nói linh tinh,Niếp Hành Phong đành nhẹ giọng dỗ dành Trương Huyền: "Em thích gì về nhà tôi sẽmua cho em."Nghe xong những lời này, long thể của Trương Huyền sảng khoái cực kì, đem đồng hồđôi đã qua cải tiến đưa cho Niếp Hành Phong, cười híp mắt nói với anh: "Không cầnđâu, tôi chỉ nói vậy thôi, tiền kiếm được trên lưỡi dao(2) không thể tùy tiện lãng phíđúng không nào?"(2) Ý nói tiền kiếm được từ việc mạo hiểm.Phản ứng đầu tiên của Niếp Hành Phong là muốn ném tên đã chiếm được lợi lại cònkhoe mẽ này ra khỏi xe, khóe miệng giật giật, rít qua kẽ răng: "Cảm ơn sự thông cảmcủa em."Đến nhà họ Phùng, Phùng Bỉnh Thành rất nhiệt tình ra đón, trước đó Niếp Dực lấy lý dotrong người không khỏe không tham gia tiệc đính hôn của Phùng Tình Tình, cho nênPhùng Bỉnh Thành rất lo cho ông cụ, kéo tay Niếp Dực vào thẳng vấn đề hỏi xem thânthể của ông đã khỏi hẳn chưa, còn lấy thuốc bổ đã chuẩn bị từ trước ra, nói rằng đó làmua riêng cho ông; thấy ông nội mỉm cười nhận lấy, còn "vàng thật không sợ lửa" kể lạibệnh tình của mình Trương Huyền len lén liếc qua Niếp Hành Phong, thầm nghĩ thì ratài lừa gạt căn bản là gien di truyền của dòng họ.Mọi người trò chuyện một lúc, Phùng Tình Tình nhận được điện thoại của cha liền dắttheo Phó Nguyệt Kỳ trở về nhà. Lần này Trương Huyền cố ý quan sát Phó Nguyệt Kỳ,vẻ bề ngoài thỉ chỉ có thể nói quá giống nhau, tổng quan nhìn khí chất khá tốt, nhưngđôi mắt xanh kia làm người ta cảm thấy quái lại. Phó Nguyệt Kỳ thuộc loại hình quân tửnho nhã, không xuất chúng mà lại có hơi thở ôn hòa, ấy thế nhưng cặp mắt xanh kia tựdưng phá hủy sự hài hòa đó, Trương Huyền nghĩ mắt kính gọng không viền(3) sẽ hợpvới anh ta hơn.(3) Kính gọng không viền:Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là việc cậu cảm nhận được tàkhí trên người Phó Nguyệt Kỳ. Có lẽ không phải là chiếm xác theo cách âm hồn thườngdùng nên rất khó cảm nhận được, nhưng đôi mắt âm lệ kia khiến người ta thấy khôngthoải mái chút nào, trong hơi thở đầy sức ép lộ ra sự thâm thúy khó dò, khóe miệng kéothành một nụ cười rất nhẹ, giống như nụ cười tà ma của Lý Hưởng, bất quá hắn rấtquan tâm đến Phùng Tình Tình, sau khi ngồi xuống còn giúp cô lột vỏ trái cây, còn bảongười làm mang thức uống lạnh lên cho Phùng Tình Tình, vẻ ân cần này khiến TrươngHuyền thấy phát ói, chỉ bằng tài năng diễn xuất của tên khốn kiếp đó, không đi tranhgiải Oscar quả thật là tổn thất to lớn nhất cho môn nghệ thuật thứ bảy.Sau khi tán dóc, Niếp Hành Phong đem quà đã chuẩn bị đưa ra trước mặt hai người.Anh từ nhỏ đã cùng Phùng Tình Tình trưởng thành, rất hiểu những thứ cô yêu thích,quả nhiên thấy đồng hồ đôi, Phùng Tình Tình yêu thích không rời tay, vẻ mặt vui vẻ đeolên cổ tay, Phó Nguyệt Kỳ để lấy lòng cô cũng đeo lên theo."Đẹp quá, cảm ơn anh Hành Phong.""Đương nhiên rồi." Niếp Hành Phong nói xong, bèn mỉm cười với Phó Nguyệt Kỳ nói:"Từ nhỏ tôi đã nhìn Tình Tình trưởng thành đến hôm nay, thân thiết như em gái ruộtvậy, sau này xin hãy chăm sóc cho nó thật tốt.""Yên tâm đi, tôi sẽ đối xử thật tốt với Tình Tình." Phó Nguyệt Kỳ cũng mỉm cười trả lời.Cách ứng xử của hắn rất khéo léo, mang theo một phong thái quý phái được rèn giũanghiêm khắc, nhưng ngôn từ đúng mực hơi lộ ra vẻ xa cách rõ ràng, đặc biệt lãnh đạmnhất là với Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong định trò chuyện đôi câu về đề tài tàichính cổ phiếu và sức tiêu thụ, hắn ta rõ ràng không muốn trả lời, hầu như mỗi lần đềuđánh trống lảng sang đề tài nói chuyện phiếm của Niếp Dực và Phùng Bỉnh Thành,Trương Huyền nhìn thấy, nghĩ thầm trình thách thức người ta của chiêu tài miêu thật"pro", Lý Hưởng có thần thông quảng đại cách mấy cũng không dám giỡn mặt, thế làcũng chẳng buồn nói nhiều, chỉ ở bên cạnh hi hi ha ha nhìn mèo nhà mình nuôi thongthả nhàn nhã vờn con chuột kia thôi.Nhưng để tránh cho Lý Hưởng sinh nghi, Niếp Hành Phong chẳng lâu sau đã ngừng đềtài tài chính lại. Sau khi dùng cơm ở nhà họ Phùng xong, Niếp Dực đứng dậy chào tạmbiệt, lúc ra đến cửa Niếp Hành Phong thân thiết vỗ vai Phó Nguyệt Kỳ, nói rằng tâm sựvới hắn rất ăn ý, hi vọng sẽ có thời gian để gặp gỡ thêm, dáng vẻ tươi cười giả tạo đólàm Trương Huyền phải thầm trợn trắng, tự động chuyển tượng vàng Oscar nam diễnviên chính xuất sắc nhất sang cho chiêu tài miêu nhà mình.Phó Nguyệt Kỳ lại không cảm nhận được sự nhiệt tình này của Niếp Hành Phong, bị vỗvai, chân mày hắn khẽ nhíu lại, dường như đỡ không nổi, Niếp Hành Phong kỳ lạ hỏi:"Anh không khỏe à?""Còn phải nói, gần đây anh ấy xui xẻo ghê nơi, không đụng chỗ này thì cũng va phảichỗ khác, ngày hôm qua đang đi còn bị một cái chậu hoa từ trên lầu rơi xuống trúng, đãhơn ba chục tuổi rồi, vậy mà còn hấp tấp thế, chẳng bằng anh Hành Phong." PhùngTình Tình khoái trá trả lời, có thể thấy cô rất quan tâm Phó Nguyệt Kỳ, tuy rằng tronggiọng nói có chút trách móc nhưng đồng thời cũng có sự lo lắng.Vài quả bom oanh tạc xuống đầu, Trương Huyền thấy sắc mặt Phó Nguyệt Kỳ hơi khócoi, cái này cũng khó trách, hiện tại kẻ đang chiếm giữ thân xác là Lý Hưởng, không thểnào hắn lại để mình bị chì chiết như thế đâu, Trương Huyền âm thầm lau mồ hôi lạnh vìPhùng Tình Tình, sợ cô chọc giận Lý Hưởng, sau này hắn sẽ tính sổ với cô.Phùng Bỉnh Thành cũng thấy được Phó Nguyệt Kỳ lúng túng không có đường lui, bướcđến trước hòa giải, Niếp Hành Phong khách sáo thêm vài câu cũng chào tạm biệt, trênđường về Trương Huyền nói: "Cô nhỏ đó quá thẳng tính nhể? Có muốn nhắc nhở cônhỏ chút không?""Không, tính tình của Tình Tình không giấu nổi bí mật đâu, nhắc nhở ngược lại sẽ đánhrắn động cỏ, mục tiêu bây giờ của Lý Hưởng không phải là nó, tạm thời sẽ không độngđến nó đâu, máy nghe lén em đặt sẽ không xảy ra trục trặc gì chứ?""Không dễ phát hiện ra đâu, hơn nữa để cho an toàn, tôi còn đặt thêm phù ấn lên trên,cả cái này nữa." Trương Huyền giơ sợi tóc dài quấn quanh ngón tay lên, cười meo meo.Sợi tóc này của Phùng Tình Tình là do cậu lén nhặt được, phù ấn dùng để che giấumáy theo dõi được gắn trên đồng hồ, Tả Thiên keo kiệt thì keo kiệt, nhưng mà thứ đưacho cậu đều là hàng thật giá thật, khi cả hai thứ này đều bị phát hiện thì dùng sợi tóclàm chú tìm người cũng phát huy được công dụng, lúc này đây để đối phó Lý Hưởng,cậu thế nhưng đã tận tâm tận lực hết mực rồi.Nghe Trương Huyền nói như vậy, Niếp Hành Phong yên tâm, rồi nhìn ông nội một chút,ông cụ cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó, anh không dám quấy rầy, không bao lâuchợt nghe Niếp Dực nói: "Thằng nhóc nhà họ Phó kia có gì đó không ổn."Bị chiếm xác chứ gì nữa nội, ổn mới là lạ đó, Trương Huyền lẩm nhẩm trong miệng, lạikhông dám nói ra, lại nghe ông cụ nói: "Nó bây giờ rất khác lúc nó gặp ta ở Thái Lan,thế nhưng ánh mắt và cử chỉ thì cho ông cảm giác đó vẫn là nó, thành thật mà nói, ôngkhông hề ghét.""Ông nội đừng nói là ông thích tên biến thái đó nha?" Trương Huyền vừa nói xong liềnbị Niếp Hành Phong bịt miệng, tên thần côn ngốc này, ở trước mặt ông nội mà dám ănnói xằng bậy, coi chừng ông không nhận thằng cháu dâu nảy nữa bây giờ.Để tránh gia tăng nguy cơ Trương Huyền bị đuổi ra khỏi nhà, Niếp Hành Phong vộivàng chuyển trọng tâm câu chuyện: "Ông nội, bây giờ là thời buổi rối ren, Duệ Đình ởđây cũng không giúp được gì, không bằng hãy điều nó về Italia trước?"Chuyện này anh từng nói chuyện điện thoại với Niếp Duệ Đình, lại bị thằng em lảnglảng dắt đi đề tài khác, rất rõ ràng thằng nhóc kia không muốn ra nước ngoài, bây giờtình thế nguy cấp, anh sợ mình không thể phân tâm để chăm sóc cho Niếp Duệ Đình,nhưng nói mãi nó không nghe, chỉ có thể nhờ ông nội giúp đỡ.Ông cụ nhìn ra ý đồ Niếp Hành Phong cố ý nói sang chuyện khác, mỉm cười, tựa lưngvào ghế ngồi hai mắt khẽ khép lại, lát sau mới thản nhiên nói: "Cái thằng cháu thành sựkhông thấy đâu mà bại sự có thừa đó, ông đã đá nó đi từ sớm rồi, qua Ai Cập đó. Nónói nó không muốn sang Italia, cho nên ông mới đổi cho nó đi chỗ khác, lần này đủ xarồi nha, cho dù có người muốn động đến nó cũng ngoài tầm với, hơn nữa bên cạnh nócòn có Nhan Khai, không cần lo lắng, công ty bên đó ông cũng đã sắp xếp người xongxuôi rồi, con chỉ cần tập trung giải quyết phiền phức là được."Niếp Hành Phong hoàn toàn đứng hình, nhìn ông nội qua kính chiếu hậu, ông đangnhắm mắt nghỉ ngơi, mang theo khí chất đạm nhiên gặp biến không sợ hãi, đáng tiếcphong thái đạm nhiên này không được di truyền cho Niếp Hành Phong.Duệ Đình bị đẩy đi lúc nào ế? Anh thế nào mà một chút cũng không hay biết? Khôngđúng... Trước khi nói về vấn đề này, anh có nên hỏi chút xem làm sao ông nội biếtđược người tên là Nhan Khai chứ? Còn nữa... (Hình như tui nhớ Nhan Khai là ma:v)"Ông nội thiệt kinh khủng!" Trương Huyền thay mặt Niếp Hành Phong nói ra lời anhkhông dám nói, ghé sát vào lỗ tai anh, luyên thuyên hỏi: "Ông nội làm sao biết NhanKhai? Ông nội rốt cuộc có thể nhìn thấy quỷ hồn không vậy?"Thật ra, điều anh càng muốn biết chính là mấy bước sắp đặt này ông nội đã hành độngkhi nào? Ông nội biết nhiều hay ít về phiền phức bọn họ đang đối mặt? Còn có, làm saomới có thể thật sự nhìn thấu được ông nội đây?Niếp Hành Phong cái gì cũng không trả lời, chỉ nắm thật chặt bàn tay của TrươngHuyền, mấy vấn đề này kỳ thực cũng chẳng phải quan trọng nhất, quan trọng nhất làanh biết ngoại trừ Trương Huyền, còn có một người vẫn đứng bên cạnh anh, là hậuphương vững chắc nhất của anh."Cảm ơn ông nội."Ông cụ hình như đã ngủ, không có câu trả lời nào, Niếp Hành Phong cũng không nóithêm, quay sang nhìn Trương Huyền, mỉm cười đề nghị: "Chờ mọi chuyện giải quyếtxong chúng ta sai Ai Cập thăm Duệ Đình nhé?""Không được!" Trương Huyền lập tức phản đối, làm bản mặt sợ hãi nói: "Tôi khôngmuốn đi nửa vòng trái đất qua bên đó bắt cương thi Pharaoh đâu!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương