Thiên Thần Bóng Tối

Chương 30



Lâm Chấn Đông ngồi trước bàn làm việc, mặt tối sầm, 2 nắm tay xiết chặt để trên bàn. Ông đã chờ buổi gặp này khá lâu, và giờ chỉ vì 1 câu nói của Uỷ Viên Black Uyliam mà mọi việc có thể đổ bể.

- Cha đang lo lắng về cuộc gặp ấy sao?

- Ta nghĩ lúc này, con nên nghĩ về lỗi lầm của mình. Một buổi tiệc thiết lập mối quan hệ mà con biến thành hoạ rước thêm thù. Con nghĩ con chịu trách nhiệm được sao?

- Con rất tiếc về chuyện ấy!

- Davinci muốn đứa con gái đó phải không? Sáng mai đưa con bé đến biệt thự nhà Uyliam!

- Không được! Thưa cha!

- Ta bảo con làm! Không bảo con chống đối gây rắc rối cho ta!

- Nếu đưa cô ấy đến chỗ Davinci, hắn chỉ thêm ngu muội vì tình thôi. Chưa kể mang cô ấy ra bên ngoài, nhiều thiếu gia các nhà quyền thế sẽ chú ý và tranh giành đấy àh!

- Chứ không phải con muốn giữ con bé làm của riêng? Vậy con cho ta 1 cách giải quyết hay hơn đi!

- Con không đủ năng lực thuyết phục ngài Uỷ Viên, nhưng có người làm được đấy àh!

- Ai?

- Hoàng Bá Nguyên! Chẳng phải ông ta quan hệ rất tốt với ngài Uỷ Viên sao?

- Con nghĩ ông ta sẽ giúp ta?

- Đương nhiên phải có điều kiện hấp dẫn rồi. Con đoán cả ông ta và con gái ông ta đều muốn… trở thành người 1 nhà với chúng ta đấy!

- Ý con là… Ta hiểu rồi! Con đổ trách nhiệm cho kẻ khác giỏi lắm. Những việc con gây ra, con luôn tìm cách để kẻ khác phải nhận hậu quả thay…

- Đó không phải là khôn ngoan sao cha?

….

Khang ra khỏi phòng Lâm Chấn Đông, giải quýêt mọi chuyện không làm hại đến lợi ích của mình là thói quen của Khang . Cậu bước đi trên hành lang về phòng, và gặp em trai đi ngược lại. Phong cũng vừa bị gọi tới gặp cha.

- Làm thế nào mà em trở thành con rối bị giật dây, cha nói 1 thì không dám nói 2 vậy? Phục tùng với bổn phận 1 người con chứ đừng biến mình thành nô lệ bán thân chứ!

Phong không quan tâm và vẫn bước ..

- Còn nữa! Anh cảnh cáo mày đấy, đừng co nhúng tay vào chuyện của anh. Anh không cảm ơn vì đã cứu hộ người con gái của anh đâu. Đừng có chạm vào cô ấy lần nữa. Nếu không, sẽ không chỉ là cảnh cáo! – Khang liếc nhìn em trai = đôi mắt sắc ngọt.

……

Sáng. Khu A. Cân vệ của Lâm Chấn Đông đến chuyển lệnh của ông chủ:Từ giờ, Thuỵ An sẽ trở thành quản gia.

Đám giúp việc sưng húp mắt vì cả đêm khóc cho Như, cứ thế là há hốc miệng. Ở đây, An gần như nhỏ tuổi nhất.. vậy mà…

An thì chẳng có gì ngạc nhiên, nhận đồ của quản gia như nhẽ ra nó thuộc về mình vậy

- Mọi người yên tâm. Em sẽ đối tốt với tất cả như lúc còn làm việc cùng nhau thôi.

- Vậy.. còn… còn chị Như ..

- Chị Như cũng tốt. Nhưng mọi người không thấy chị ấy đổ lỗi của mình cho chị em 1 cách thản nhiên sao? Đương nhiên, làm việc cùng nhau bấy lâu, chúng ta cũng phải giúp chị Như trả thù chứ…

- Trả thù?

- Chị Như không muốn con nhỏ đó sống thì lại bị chính con nhỏ đó hại chết. Chúng ta phải giúp chị Như trả thù!

- Nhưng.. cậu cả…

- Mọi người yên tâm, em sẽ không bắt ai gây lỗi với cậu cả. Trả thù, không nhất thiết phải tỏ ra khó chịu trứơc mặt. Con bé đó sẽ không sống yên được lâu đâu…

Vẻ mặt An đắc thắng và đầy nham hiểm.

….

Quản lí của Phong gặp riêng tên đàn em ở một chỗ kín:

- Thế nào?

- Không tìm thấy 1 bức ảnh nào về người vợ của Hunter, 2 đứa con gái cũng không! Em đoán CIA đã bảo mật chuyện này.

- Nếu CIA đã tìm cách bảo mật thì khó mà tìm hiểu được gì!

- Không! Hồ sơ về vụ Hunter không có ảnh nhưng em lại dễ dàng điều tra được chuyện hắn có 2 đứa con gái, cô em đã bị ông chủ giết cùng vợ hắn, còn cô chị…

- Cô ta còn sống sau khi ông chủ ra tay! Nhưng lí do ông chủ không cho giết đứa bé ấy là gì?

- Ông chủ đã thả nó đi. Lúc đó là lúc Hunter mới bắt tay vào điều tra tổ chức của ta. Em nghĩ ông chủ chỉ giết vợ và 1 đứa con gái của hắn để cảnh cáo. Nhưng không ngờ tên Hunter tiếp tục điều tra và tìm thấy vài manh mối quan trọng, lúc đó là 4 năm sau, ông chủ chính thức truy sát hắn và hắn mất mạng trong 1 đêm mưa lớn.

- Phải! Chưa giết Hunter thì khi ấy, 1 đứa bé đc tha mạng không khó hiểu. Nhưng không lẽ sau khi giết Hunter, ông chủ vẫn để nó thất lạc và ôm mối thù?

- Một đứa bé 6t thấy mẹ và em gái bị giết thì cũng chẳng nhớ được gì khi lớn lên đâu àh.

- Nhưng nếu sau đó Hunter tìm thấy đứa con bị thất lạc và kể cho nó nghe mọi điều?

- Thật rắc rối, em vẫn chưa sắp xếp nổi…

- Vẫn là nhiều khả năng đứa con gái ông chủ mang về là đứa con bị thất lạc của tên điệp viên Hunter!

- Điều này thì em nghĩ không thể!

- Vì mày nghĩ ông chủ không thể nào có 1 sai sót lớn như vậy, đưa chíh đứa bé mình đã tha mạng cho nó, đã giết cả gia đình nó vào trong biệt thự của mình?

- Đó là lí do thứ 2. Có 1 lí do khiến em chắc chắn đứa con gái ấy không phải! Vì tính theo số tuổi thì cô chị bị thất lạc khi xưa phải 19t, trong khi người tình của cậu Khang giờ mới chỉ 17!

- Là trong sổ sách của CIA ghi chép vậy?

- Không! Là em điều tra được từ bên ngoài, có thể khẳng định là chuẩn xác!

- Vậy… ta đã nhầm??

Quản lí của Phong vào phòng cậu chủ, trong đầu vẫn có 1 mớ suy nghĩ rối tung và phức tạp. Rốt cuộc thì Băng không thể là con gái Hunter? Hắn thấy Chấn Phong đang ngồi dưới thành cửa sổ, không đeo mp3!

- Cậu chủ lại không dùng bữa tối sao? Cả ngày nay cậu lại sao vậy?

Phong ngồi im, bất động, mắt xoáy vào 1 điểm trong không gian như kẻ vô hồn

- Em đã nghĩ do chỉ thị của ông chủ nên cậu mới đi xử lí lũ chó hoang. Nhưng vừa rồi người của ông chủ mới đến thông báo về chỉ thị ấy. Cậu… chưa bao giờ làm 1 việc gì khác mà không có lệnh của ông chủ!

- …

- Cậu chủ… đang bắt đầu thay đổi.

- …

- Em đang nghi ngờ… cậu xử tên Leader, có phải vì cô ta?

Phong không trả lời, vẫn bất động.

- Cậu ngồi thế này từ sau khi ông chủ gọi đến hôm qua… Rốt cuộc, ông chủ lại muốn cậu làm gì vậy?

Phong đứng dậy, bước vào phòng ngủ phía trong…

….

" - Mẹ, sao cha không đi chơi cùng?

- Cha bận mà con, con ngoan nhé!

- Dạ, đi siêu thị hả mẹ? Mua cho em cái váy đỏ hôm trước nha mẹ…

- An! Con chạy đi!

- Mẹ! Mẹ!!

- ….

- Huhuhu… mẹ… mẹ ơi…

- Câm miệng! không được khóc!

- Các người là kẻ xấu… kẻ xấu…

- Ranh con! Câm miệng!

- Mẹ! Mẹ ơi! Đừng bỏ con mẹ ơi!

- Cha! Cha ơi cứu con! Cha ơi… huhu.. Cha ơi…

- Ngoan nào! Theo ta…

- Không đâu! Cần mẹ cơ…

- Theo ta nào!

- Đợ cha, đợi cha cơ…cha… Không! Không đâu! Không! Không! Không!!!

Hunter!

Hunter!

Hunter!"

Thuỵ An bật dậy, thở dốc… Mồ hôi ướt mặt, đẫm lưng áo. Những giấc mơ này không đến thường xuyên, nhưng luôn làm An sợ hãi. Nhỏ không biết đó có là thực không? Những hình ảnh dường như rất thực nhưng lại rất mập mờ.Chỉ có 1 cái tên là luôn rõ ràng: Hunter!

"Ông ta đâu phải người cứu mạng mình trong vụ bắt cóc? Mình chỉ bịa ra để được nói chuyện với cậu ba, tiện thể biết thêm ông ta là ai thôi. Một điệp viên đã chết, làm sao mình quen được? Ông ta là ai? Có liên quan đến kí ức mình không nhớ rõ sao?? Hunter…"

Cộp…Cộp… Cộp…

Tiếng bước chân đều và nhẹ vọng lại trên dãy hành lang sáng đèn, tĩnh mịch và lạnh lẽo. Hai bức tường hai bên như hai tảng băng dài, phả vào không trung những luồng hơi lạnh trắng mỏng như voan. Phía bên kia bức tường, cách một dãy hành lang nữa là khu tháp làm lạnh. Đây là tầng hầm thứ nhất.

Bên này, là một khu vực bí mật riêng, chỉ có một lối vào duy nhất là từ phòng ngủ của Chấn Phong xuống. Một khu vực chỉ Phong có quyền vào và có thể vào, nhiệt độ ở đây luôn âm.

Phong vẫn bước chậm rãi trên hành lang… chỉ khi vào khu này, cậu mới không Băng đeo mp3!

Dừng lại trước một cánh cửa lớn bằng sắt, trắng toát, Phong đưa tay quay mã số trên cửa… Khi mâtk mã vừa khít, cánh cửa từ từ tự động mờ, một làn hơi lạnh trắng mù thoát ra như hơi như hơi nước bị ngưng tụ lâu… Phong bước vào phía trong và lập tức, cánh cửa đóng lại.

Bên trong này là một căn phòng với không gian rộng, bao phủ một màu trắng toát, hơi lạnh dày đặc trong không khí. Nhiệt độ quá thấp làm tay Phong tê buốt. Cậu vẫn bước tiếp…

Căn phòng rộng nhưng chỉ kê cao một chiếc tủ kính dài duy nhất giữa phòng… Phong đang bước lại gần chiếc tủ, đôi mắt vô hồn nhìn vào phía trong…

"- Phong à. Con chăm em nhé, mẹ đi vài ngày sẽ về.

- Ốm thì phải cố mà ăn cho khoẻ chứ Phong? Con ốm, mẹ ra ngoài thì ai trông nom Chấn Nam? Mẹ sẽ lo lắm!

- Phong, con thích món đồ này sao? Con thích thì chắc Chấn Nam cũng thích lắm nhỉ?

- Phong!

…..

- Mẹ không sống tiếp được nữa. Phong à, con có thể bảo vệ em con khi không có mẹ ở đây được không?

- Phong! Mẹ mệt quá, mẹ ngủ trong vòng tay con được không? Lúc Nam dậy… hãy nói với em là… mẹ yêu em.. rất nhiều…"

- Cha muốn căn biệt thự này được xây lại với hệ thống an ninh cấp cao và hiện đại nhất. Nhưng ta không muốn người ngoài nhúng tay vào, ta không muốn bất kì 1 ai biết về thiết kế của nó. Người ta tin tưởng nhất, có thể thực hiện được điều đó, chỉ có con thôi, Chấn Phong! Ta biết bộ nào của con… là bộ não của thiên tài!

- Thôi đi! Ông không thấy có lỗi với mẹ tôi sao? Mẹ đã chết vì ông! Và giờ ông vẫn còn hoang tưởng với kế hoạch vĩ đại của ông!

- Con vẫn nhớ đến bà ấy sao? Khi còn sống, bà ấy đã lúc nào coi con là con trai chưa? Trong mắt bà ấy, con chỉ là 1 công cụ để bảo vệ cho Chấn Nam thôi! Con hãy theo ta, hãy làm mọi việc để ta đạt được mục tiêu cuối cùng. Ta sẽ cho con vị trí thừa kế!

- Tôi không cần vị trí ấy, không cần tiền bạc hay quyền lực của ông!

- Con trai, ta sẽ cho con bất kì thứ gì con muốn. Chỉ cần con trung thành với ta thôi!

- Bộ óc và tự do của tôi… quan trọng với ông vậy sao?

- Phải! Ta sẽ mua nó với bất cứ giá nào. Tai sao cha con ta không thể có 1 cuộc giao kèo? Chất xám của con, sự tự do của cuộc đời sẽ thuộc về ta! Còn ta… sẽ cho con bất cứ thứ gì con muốn!

- Được! Chỉ 1 thứ thôi! Mẹ tôi… được - sống!!"

Những ngón tay tê buốt đến mất cảm giác đưa lên, khẽ chạm vào thành tủ kính. Mắt Phong vẫn không dời vào bên trong chiếc tủ. Bên trong ấy, một người phụ nữ mới ngoài 30, như đang ngủ, khuôn mặt rất hiền và rất đẹp. Dù cơ thể đã đóng băng hoàn toàn, nhưng môi người phụ nữ ấy dường như vẫn đang cười.

Phong có thể đứng thế này, chỉ nhìn thôi, hàng giờ!

- Mẹ .. rất vui.. vì gặp lại Chấn Nam .. phải không???

10năm qua, Phong đã luôn sống như kẻ vô hồn và chỉ làm theo mệnh lệnh của cha, chỉ vì muốn được nhìn thấy người phụ nữ ấy thế này. Một - kẻ- vô - hồn? Thực chất chỉ là cái vỏ bọc bề ngoài bằng sắt đá! Cái vỏ bọc ấy từng ngày lớn dần lên, không cho kẻ nào biết ở bên trong đó, luôn là một trái tim cô độc và khao khát được yêu thương…

Phong từ từ ngồi xuống cạnh chiếc tủ kính, khẽ dựa đầu vào đó. Cậu đã từng ước, từng ước rất nhiều lần… được 1 lần mẹ ôm vào lòng…

" Con trai, cuộc gặp đó vô cùng quan trọng với ta. Chỉ con mới có thể giúp ta giải quyết vấn đề. Có lẽ, con vẫn còn nhớ về giao kèo giữa chúng ta? Con sẽ làm mọi việc nếu ta yêu cầu phải không? Mọi việc! Vì tự do của con .. là của ta mà! Chỉ có một cách giải quyết duy nhất.. là nhờ Hoàng Bá Nguyên can dự. Và muốn điều đó xảy ra thì….

….Con trai! Ta muốn con kết hôn với con gái ông ta – Hoàng Yến Chi!!"

….

- Kết – hôn? – Băng lặp lai 1 cách chậm rãi.

- Phải! Em trai ta sẽ kết hôn, sẽ là một buổi tiệc vui đấy. Ta muốn em tham dự

Khang nhìn cái vẻ mặt khó hiểu của Băng, bật cười:

- Chẳng có gì phải ngạc nhiên đâu. Cha ta chỉ cần nói 1 câu nó cũng có thể tự cầm dao xuyên vào tim mình ấy chứ. Đằng này chỉ là kết hôn với một cô gái. Kể ra nó cũng hời trong chuyện này, làm con rể của một gia đình quyền lực. Giá ta được cô tiểu thư nhà đó để ý, ta cũng không từ chối việc này đâu.

Khang đưa tay vuốt nhẹ lên má Băng :

- Đương nhiên, nếu em phản đối. Ta sẽ suy nghĩ lại.

- Haizzz, coi nào, cô tiểu thư khó chiều ấy mà về làm cô chủ nhà này.. cũng mệt người đây. Cô ta có chịu nổi thằng em bất cần của ta 1 tháng không nhỉ? Thằng đó nó không có khái niệm nào về "đàn bà" đâu… Ukm, chắc trừ mẹ nó ra.

Khang cúi xuống, hôn nhẹ lên má người con gái trước mặt:

- Sao nào? Em có muốn dự buổi lễ thành hôn không? Cứ như party hôm nọ, ta cũng đến điên đầu mất thôi.

- Ngày mai, ta và Chấn Phong sẽ đến thưa chuyện với cha cháu.

- Chuyện này…

- Cháu không muốn sao?

Không muốn? Kết hôn với Phong là chuyện trong mơ Yến Chi cũng chưa dám nghĩ tới! Đương nhiên nhỏ cũng đã từng có chút hi vọng điều đó sẽ thành hiện thưc, nhưng đã bị sự lãnh đạm của Phong dập tắt rồi.

- Không phải không muốn… nhưng ý anh Phong thế nào ạ?

- Còn thế nào được nữa. 1 cô gái thông minh xinh xắn như cháu, có thằng đàn ông nào không thích sao?

- Cháu cứ nghĩ… anh Phong ghét cháu.

- Nó không thích nói ra thôi. Tóm lại, nếu cha cháu đồng ý, ta muốn hôn lễ được tổ chức cuối tuần này.

- Cuối tuần này? – Chi sửng sốt – Sao nhanh vậy ạ?

- Ta muốn có con dâu lắm rồi. Nguồn: http://

- Cháu nghĩ cha cháu sẽ ủng hộ thôi – Nhỏ vẫn chưa tin lắm vào điều mình vừa được nghe

- Vậy còn chờ gì nữa… Sao không đổi cách xưng hô luôn đi, con dâu?

- Dạ… thưa cha!

Lâm Chấn Đông cười to: "Tốt lắm. Nhìn xem, phu quân tương lai của con đến rồi kìa". Chi quay lại, mặt tươi như hoa. Không thể ngờ được mọi chuyện lại mĩ mãn đến vậy… Lâm Chấn Phong đang bước vào

- Anh Phong! – Phong không hề để ý đến sự có mặt của Chi, bước về phía bàn làm việc của cha.

- Con trai, nên học cách cư xử tốt với phụ nữa 1 chút, nhất là với vợ sắp cười của mình.

Yến Chi lập tức tiến lại, vòng tay ôm lấy Phong

- Anh Phong…Không ngờ… anh lại muốn kết hôn với em. Không cầu hôn lãng mạn… nhưng không sao,chú rể là anh nên em bỏ qua đấy!

Phong hơi giằng tay mình ra và bước xa khỏi Chi. Cậu lại nhìn Lâm Chấn Đông

- Con đừng để ý đến vẻ vô tâm của nó. Nó không biết biểu lộ tình cảm đâu.

- Con biết mà. Chỉ cần anh ấy chịu ở bên con, những chuyện nhỏ nhặt như vậy cơ bản không cần nhắc đến - Chi liếc nhìn Phong – Chúng con chắc chắn sẽ sống tốt.

Lâm Chấn Đông bật cười… Cái đám cưới này chẳng qua cũng chỉ là 1 quân cờ tốt, giúp ông có thể có mặt trong danh sách cuộc gặp các nhà lãnh đạo trong 1 tuần nữa, có gì đáng để ông quan tâm chứ?

……

- Aaaa…. Aaaaa……

- Không thể nào!!! Cậu hai…. Kết hôn????

- Phải! Chính xác đó! Tao mơ cũng không tưởng tượng ra nổi…

- Trời ơi! Kiếm đâu ra người xứng với cậu hai nhà mình kia chứ….

- Điên quá! Cậu hai chỉ để… ngắm từ xa thôi, sống cùng cả đời có mà… không chết vì sợ cũng chết vì cô đơn!

- Mấy người đừng có nói linh tinh… Đây chắc chắn không phải chủ ý của cậu hai, chỉ có thể là do ông chủ ép buộc mà thôi.

- Cô dâu… là cô tiểu thư hôm nọ đến đây à? Nếu vậy… không phải là lấy vì yêu mà chỉ lấy vì… môn đăng hộ đối thôi sao?

- Ai mà biết, nhỡ đâu cậu hai phải lòng cô tiểu thư đó thật thì sao.

- Dù sao vẫn khó tin lắm…

* * *
Chương trước Chương tiếp
Loading...