Thiên Thần Hoa Hồng
Chương 26
Mấy hôm nay Đan Thiên buồn hiu vì bô ba náo loạn giờ chỉ còn một, kẻ còn lại như rắn mất đầu, đìu hiu hơn cả từ đìu hiu. Nhưng hôm nay thì khác, vừa bước chân đến cổng trường đã nghe thấy ồn ào. Hứa Anh cảm thấy phấn chấn hẳn lên và còn trông thấy trước cổng trường có 3 chiếc xe ô tô một đen một trắng một mui trần trông vô cùng bắt mắt. Cô lè lưỡi rồi nhún vai bước vào trong Sau khi đưa Hứa Anh đến cổng trường, chị Hứa Vy đi cất xe vào gara, có lẽ bây giờ chị đang vào trong trường. Không mấy thoải mái nhưng cô cũng thấy tò mò vì sao hôm nay nhiều học sinh tập trung ở sân trường thế. Cô nghiêng đầu, quả lắc của mũ len cũng nghiêng theo trông vô cùng đáng yêu, nhưng thêm chiếc mũ này mọi người có vẻ khó nhận ra cô thì phải. Vì đặc biệt, khuôn mặt thật của cô nhìn vẫn chưa quen, tất nhiên chỉ mình cô nghĩ thế, nhưng quả thật là mọi người chưa nhận ra cô thật. Bằng chứng là Thiên vẫn chưa biết cô đến còn chị An Vy thì không thấy tăm hơi đâu cả, lẽ ra giờ này chị ấy phải ở trong trường rồi chứ? _ Daisy, sao cô lại ở đây_ Khuôn mặt Thiên nhăn như khỉ ăn ớt trước một cô tiểu thư năng động đến bạo động _ Eo ơi, từ bao giờ cậu thôi gọi tên thật của tôi để gọi bằng cái tên Daisy ấy nhỉ? _ Trần Anh, à quên, Daisy, đừng có lạc đề, trả lời tôi đi sao cô lại ở đây?_ Thiên nhăn nhó Đứng từ xa, Hứa Anh có thể trông thấy cuộc nói chuyện khá vui, nhìn điệu bộ bà cụ non của cô bạn mà cô không nhin được cười. Thật đấy! Thì ra cô bạn chính là chủ nhân của chiếc mui trần hot đỗ ngoài kia sao. Cô ấy ăn mặc sành điệu, cũng không hẳn vì chỉ có mình cô ấy không mặc đồng phục trường _ Tôi về Vietnamese rồi, không ở London nữa, một mình thui thủi ở đó chán chết, tôi vào đây học cùng cậu cho vui, đằng nào thì Đan Thiên vẫn luôn là tổ quỷ của tôi mà, ha ha ha…_ Cô bạn thu hút ánh nhìn của mọi người y như cục nam châm vậy , vừa xinh xắn vừa trẻ con và cũng là một kẻ lập dị-theo đúng từ mà Thiên thốt lên. Vậy là bây giờ, Dương Hải Trình càng bị cách biệt hơn, đó là cách biệt với Hứa Anh _ Hey!_ Vy chạy tới chỗ Hứa Anh. Nghe thấy tiếng của Hứa Vy, Thiên quay lại và khuôn mặt cậu bỗng biến sắc, từ ngạc nhiên chuyển sang lo lắng rồi chuyển sang sợ hãi, không thèm quan tâm đến cô bạn Trần Anh kia nữa, cậu hốt hoảng nhìn Hứa Vy và HỨa Anh nói chuyện với nhau rồi quay sang nhìn Daisy . Có lẽ Hứa Vy chưa biết Daisy đã về Việt Nam , cậu lấy hai tay đẩy người Daisy đi thật nhanh _ LÀm gì vậy? Làm gì vậy hả? _ Daisy hét toáng lên _ Đi chơi, nhanh lên!_ GIọng Thiên gấp gáp, Daisy cố ngoái đầu lại nhưng vì Thiên cao quá nên chẳng thấy gì cả, đột nhiên cô kêu lên _ A! Chị Hứa Vy! Khoan đã nào! Tôi chào chị Vy đã ! Khoan!! _ Không cần đâu! _ Thiên gay gắt hơn _ NHìn kìa!_ Daisy chỉ ra ngoài cổng trường, Thiên nhìn theo và thật may mắn cô đã thoát khỏi ách kìm kẹp. Nhưng không dễ dàng vậy đâu. Daisy chạy vòng quanh bồn hoa như đang chơi trò đuổi bắt còn Thiên thì mặt đang đỏ lựng lên vì tức _ ĐỨNG LẠI MAU!!!!!_ Cậu hét lên Giật mình vì nhận ra giọng nói của Thiên, Hứa Vy quay lại và trông thấy Daisy và Daisy tất nhiên cũng thấy cô _ Hey! Chị Vy!_ Cô kiếng chân nhảy với lên Vy hốt hoảng không chào lại, cô chợt nhận ra cô và Demon ngày càng gần hai người kia hơn Gấp gáp, cô kéo Demon chạy đi _ Khoan đã chị Vy, xảy ra chuyện gì vậy? Hứa Anh vừa chạy vừa hỏi, HỨa Vy vừa chạy vừa ngoái lại đằng sau, không giải thích, không cất lới, tât cả chỉ là sự lo lắng. Thiên đã đỡ lo hơn vì Hứa Vy đã trông thấy Daisy , nhưng cậu nhẹ nhõm thừa vì Daisy nhanh hơn cậu và đang chạy về phía Hứa Vy _ Daisy! Đứng lại!!_ Vừa chạy theo Thiên vừa gọi toáng lên _ CHị Vy! Thả ơm ra!_ Hứa Anh nài nỉ vì cô cảm thấy chân cô sắp chẹo tới nơi Rắc! _Á!_ Hứa Vy kêu lên, chân cô khụy xuống, đế giày cao gót của cô bị gãy làm đôi, chống tay xuống đất, cô kêu lên đau đớn. Theo đà Hứa Anh cũng ngã theo nhưng không bị sao cả, cô đỡ lấy Vy, nhưng Vy càng hốt hoảng hơn khi Daisy đang ở trước mặt mình, thở dốc _ đuổi kịp rồi nhé…_ Vừa thở cô bạn vừa cười _ đuổi kịp rồi nhé…_ Vừa thở cô bạn vừa cười _ Xin lỗi bạn là ai_ Hứa Anh sau một phút im lặng cũng cất tiếng hỏi _eo…_ Cô bạn le lưỡi bất lực rồi quay lại nhìn Hứa Anh 1s 2s 3s Khuôn mặt Daisy trắng bệch _ AAAAAAAAA_ hét xong cô ngất xỉu _ daisy ,,, Daisy _ Thiên chạy tới đỡ lấy cô, cô tỉnh lại và giữ chặt lấy áo Thiên _ MAAAAAAAA_ Giọng cô bạn như sắp khóc đến nới_ Maaa … _ Rồi cô hét lên _ MAAAAAAA!!!!- Chạy thật nhanh ra đằng sau Thiên, và cô khóc thật Khó hiểu vfa choáng váng bới tiếng kêu đó, Hứa Anh tiến lại gần hơn _ Xin lỗi.. _ Trời ơi Maa… Đình Vũ Lam… MA_ Cô thất thần không dám mở mắt, xua xua tay và khóc nức nở _ Tôi…_ Hứa Anh ngập ngừng Vy chạy đến, kéo Hứa Anh ra đằng sau mình, mọi chuyện rồi cũng sẽ xảy ra dù sớm hay muộn. Thiên quay lại, lắc mạnh người Daisy _ Trật tự nào!_ Thiên gắt lên Cô bạn im bặt nhưng sau đó lại rưng rức _ Maaaa…._ Cô bạn chỉ tay về phía Hứa Anh nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị mắng té tát _ Không phải ma! Cô ấy là người! _ Vậy…vậy Đình Vũ Lam còn sống hay sao? Thiên hít một hơi _ Nghe này, cô ấy không phải Vũ Lam! Chỉ giống Lam mà thôi _ Không phải? vậy cô ấy là chị em sinh đôi_ Cô bạn lai jkeeu lên khi Hứa Anh đến gần hơn _ Cô ấy không phải Lam!, cô ấy tên là.. _ Angel_ Thiên chen ngang lời của Hứa Vy Nghe vậy, Daisy từ từ tiến về phía Hứa Anh, từ từ chậm vào khuôn mặ cô, cơ mặt dần dãn ra và cô ôm chầm lấy Hứa Anh _ A! Tuyệt quá, cô ấy là người, ha ha, bạn giống Vũ Lam thật đấy! _ Cô bạn cười khoái chí Hiểu ra vẫn đề, hai tay Hứa Anh buông thõng, giọng cô lạnh tanh _ ĐÌNH_ VŨ_ LAM_ là ai? _ ĐÌNH_ VŨ_ LAM_ là ai? _ Hả? _ Daisy ngạc nhiên bỏ tay ra_ Bạn không biết sao? _ VŨ làm là… _ Hứa VY ngập ngừng _ LÀ em gái tôi!_ Thiên lên tiếng _ VÀ còn là bạn gái của Dương Hải TRình nữa_ Daisy nói thêm và cả Thiên lẫn Hứa VY đều tối sầm _ IM ĐI!_ Một giọng nói lạ lẫm vang lên làm Daisy giật mình, Dương Hải Trình lại gần, chỉ tay về phía Daisy , cảnh cáo. Hai bàn tay Thiên nắm chặt, giọng cậu sa sầm xuống _ Đình Vũ Lam chết rồi _ Vì sao?_ Giọng Hứa Anh thảng thốt _ Im hết đi!!!_ Dương hải Trình quát to hơn _ Kẻ phải im là cậu!_ Hứa Anh lại gần túm lấy cổ áo của Dương Hải Trình rồi gắt lên. Một chữ thôi: SHOCK! Để diễn tả sự kinh ngạc của mọi người lúc này, nói rồi cô bỏ tay ra quay lại Thiên, giọng lạnh tanh _ Vì sao? Trông cô thật đáng sợ. Hứa Vy lùi lại hai bước, trước mắt cô là ai thế này, là kẻ có thể làm cho Dương Hải TRình đang tức giận cũng phải dẹp bỏ cái tôi của mình để run sợ và im lặng dõi theo từng cử chỉ của Demon _ Vì cậu ta!!!_ giọng Thiên đay nghiến _ Tôi đã nói là im đi!_ một cú đấm như trời giáng giáng thẳng vào mặt Thiên, đám đông xung quanh tán loạn _ Sao hả? Muốn đánh nhau thế cơ à?_ Thiên tức giận lau máu trên miệng rồi tung một cú vào Hải TRình khiến cả hai cùng ngã nhào _ Hai cậu có thôi đi không!_ Hứa Vy hét lên_ Dương Hải Trình! Cậu ngày càng quá đáng đấy, Đình Vũ Lam vì cậu mà chết, nếu không có cô ấy thì cậu chết từ lâu rồi!!! Nhìn lại đi, đồ khốn! Cậu đã làm gì với Demon, cô ấy không phải Lam và cô ấy chỉ giống Lam mà thôi. Tỉnh lại đi! Trên đời này thiếu gì người giống nhau _ Cô ta nên chết thêm lầm nữa!!! BỐP! Chưa nói hết câu , một cái tát từ tay Hứa Anh làm HẢi TRình phải quay mặt Daisy ôm lấy miệng, không thốt lên lời. Thì ra tất cả đấy là lí do tại sao mọi người đối tốt với Demon, tất cả mọi người nói cô quen, hóa ra với họ, cô không hề tồn tại, bọn họ chỉ xem cô là ảo ảnh của quá khứ và không công nhận cô như một con người, cái ảo ảnh khốn kiếp vô tình còn sót lại TRình tức giận quay lại nhìn Hứa Anh cũng đang phẫn nộ. Bất ngờ cậu kéo Hứa Anh đi khiến cô không kịp phản kháng. Còn Thiên, không kịp kéo cô lại. chiếc xe phóng vụt đi _ Thằng khốn!_ Thiên gầm lên như một con sư tử _ Thả tôi ra!..._ Hứa Anh hét lên, cô cố mở cửa rồi lấy hai tay đập cửa, không thể làm được gì. Dù có mở được cửa thì làm gì được khi chiếc xe đang lao với tốc độ khủng khiếp như thế này. Chiếc xe phóng như điên như dại trên đường, Hải TRình không ngừng nhấn ga đến mức suýt đâm vào chiếc xe du lịch phía trước. Mặt Hứa Anh trắng bệch. Cô kéo cavat của cậu ta lại, bất ngờ chiếc xe phanh gấp, quay ba vòng rồi dừng hẳn Rầm! Đập đầu vào ghế trước, hơi choáng nhưng không bị gì cả. Trình xuống xe kéo cô ra một cách thô bạo Đập đầu vào ghế trước, hơi choáng nhưng không bị gì cả. Trình xuống xe kéo cô ra một cách thô bạo _ Bỏ tay ra!!_ Cô giật tay khỏi bàn tay của Dương Hải TRình rồi lùi lại mấy bước_ Anh bị điên rồi à? _ Phải! Tôi bị điên, tôi phát điên vì cô. Vì vậy tôi muốn biến khuôn mặt của cô thành của nguwoif khác. Sao hả? Tôi khốn nạn lắm phải không?_ Cậu hét lên, giọng cậu như sắp khóc Hứa Anh mở to mắt, Hải Trình vội kéo cô đi Hứa Anh giựt tay lại lần nữa BốP! _ Phải! Anh là đồ khốn nạn, tôi chỉ muốn cầm con dao đâm chết Anh. Tôi không hề có lỗi gì cả, chỉ là các người luôn nghĩ tôi là một người đà chết mà thôi!_ Cô khóc nấc lên_ Chỉ vì lúc nào các người cũng cho rằng tôi là Đình Vũ Lam rồi biến tôi thành ảo ảnh, chính các người mới là kẻ đáng trách hiểu không?!!!! Trình nghiến răng, cậu lạ lôi Hứa Anh đi, mặc dù cô trống cự nhưng cô không thể thoát được Chiếc xe dừng lại trước một vách đá ngoài biển, nước xô lên như muốn phá tan tất cả, nhẫn chìm mọi thứ vào lòng đại dương. Hải Trình kéo Hứa Anh ra nhưng không còn bao lực như trước. bây giờ không chỉ có mình Hứa Anh khóc mà cả Hải Trình cũng khóc _ Bọn họ cho rằng vì tôi hà Đình Vũ Lam chết, vì tôi mà mẹ tôi chết, vì cái tính ngang ngược của tôi, vì tôi mà mọi người lần lượt ra đi. Mọi người coi tôi chẳng là cái gì cả!!! Cô nói đi!!! TẠi sao!!!!!_ Cậu gầm lên Hứa anh không nói gì, cô càng khóc to hơn _ Phải! Tôi là quỷ dữ, là kẻ cướp đi mạng sống của người khác. Vậy thì tại sao lúc đó họ không để bọn khốn giết chết tôi luôn đi, còn cứu tôi rồi lại đẩy cuộc đời tôi vào vực thẳm thì mới xứng với tôi hay sao?!!!_ Bây giờ cậu vô cùng điên loạn, vô cùng đáng thương _ Hai năm qua, bọn họ nghĩ tôi sống vui vẻ lắm sao? Không hề! lúc nào cũng dằn vặt bản thân, sống mà như không sống, Tôi cô quạnh trong cái thế giới mà bọn họ tạo ra rồi đẩy tôi vào… HA HA Ha… Lúc này Hứa Anh không khóc ình nữa, cô không cảm thấy bị tổn thương nữa mà cô đang xót xa cho chính con người đang đứng trước mặt mình. HẢi Trình quỳ xuống, hai hàng mi ướt lệ. Hứa Anh bò lại gần, cô chỉ ước lúc này cô có thể ôm chầm lấy câu, dì chỉ là một chút, một chút _ Cô không hề có lỗi gì cả, tất cả chỉ là ảo tưởng của chính tôi… TRông cậu vô cùng yếu đuối và cần được chở che. Luôn giấu mình tròn cái vỏ bọc vô hình và trong đó, một sự cô đơn, ân hận, luôn cào xé cậu. Đau đến tột cùng. _ Tôi xin lỗi…_ Hứa Anh cúi đầu, mái tóc cô trũ xuống hai vai _ Tại sao? _... Nhưng Hứa Anh chưa kịp nói gì cả, Hải TRình chạy về phía vách núi _ Cô biết đấy, bọn họ muốn tôi sống khoogn bằng chết thì tôi cành phải sống tốt! Bọn họ muốn tôi vào vực thẳm tôi càng phải đứng lên! Hứa Anh hốt hoảng _ Vậy làm ơn vào đây đi, ở đó nguy hiểm lắm!_ Cô chạy đến giựt lấy bàn tay Hải TRình nhưng vì vách đá quá trơn nên cô xô vào người Hải TRình, cả hai cùng rơi xuống biển Sóng vẫn cuồn cuộn, không nghe thấy tiếng bọt tung lên mà chỉ nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Hứa Anh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương