Thiên Thần Hoa Hồng

Chương 42



Hứa Vy loạng choạn bước trên hành lang, khóe mắt ngấn nước giờ đã khô tới nứt nẻ, lòng căm phẫn khiến cô muốn nổ tung. « Vũ Thiên, anh quả là tàn nhẫn, em hận anh, hận suốt đời, sẽ em không để anh hạnh phúc đâu, không bao giờ !!! »...

Một tiếng trước...

« Hứa Vy giọng nghẹn ứ, không thốt lên lời_ Anh ... anh nói gì cơ ?_ nước mắt lưng trong trực trào ra, đưa ánh mắt tuyệt vọng và cũng hi vọng về phía người đối diện, cô chỏ mọng cô nghe nhầm mà thôi

_ Tôi muốn cô chấp nhận hôn ước với Dương HẢi Trình, à, nhưng tất nhiên sự lựa chọn vẫn là ở cô

Hứa Vy quỳ sụp xuống, cô hoàn toàn tuyệt vọng

_ Tại sao ? Tại sao em lại phải làm như thế ? Tại sao !!!!

_ Vì như vậy, Hứa Anh mới đường đường chính chính thuộc về tôi_ Giọng Vũ Thiên lạnh lùng đến đáng sợ_ Chẳng phải cô nói cô yêu tôi sao, vậy để tôi lợi dụng tình yêu đó lần cuối cùng này thôi, như vậy sẽ chứng mình rằng cô yêu tôi, cô biết mà, tôi luôn tin tưởng sự chứng minh

Từng câu từng chữ phát ra đến ớn lạnh, một con người đã trắng trợn nói ra từ lợi dụng, ha ha, không phải tàn nhẫn hay sao ?

Cô mím chặt môi, khi nghe những lời đó, sự yếu ớt của cô không còn nữa

_ Anh nói em phải chứng minh ư ? Chứng minh bằng cách hủy hoại hạnh phúc cả đời mình ư ? Anh có biết những lời nói đó tàn nhẫn lắm tàn nhẫn thế nào anh biết không ?!!!!_ Cô mất bình tĩnh hét lên

Vũ Thiên vẫn bình thản, hình như khóe môi cậu còn khẽ nhếch lên

_ Tôi không quan tâm, cô nói cô yêu tôi và đứng về phía tôi, vậy cô hãy làm theo, tôi đã nói rồi nhỉ, quyết định nằm trong tay cô, huống hồ, cô cũng chẳng có lựa chọn, dù muốn hay không, cô cũng phải đính hôn với cậu ta...

Hứa Vy nghiến rằng nhìn Thiên quay người và đang bước đi. Anh đối xử với em như vậy, món nợ này em sẽ tính với người anh yêu. Khóe môi cô giật giật và sau đó, nụ cười chua chát nhếch lên. Anh đã khiên em thành kẻ tội đồ, vậy em sẽ thành kẻ tội đồ tới cùng. Vũ Hứa Anh, có lẽ tôi với cô sẽ tính chung món nợ, cho cả hai người »

Hai ngày sau, Hứa Anh ngồi trên giường bệnh, mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, tóc rũ xuống hai vai, nhìn cô tiều tụy đến đáng thương

Cạch !

Thiên mở cửa đi vào, trên tay là một hộp cháo

_ Cậu cứ như thế mãi thì được gì chứ, cuối cùng thì người đau khổ vẫn là cậu thôi_ Mở hộp cháo rồi cho vào bát và đi tới cạnh giường_ Nghe lời tôi, ăn đi, cả ngày hôm qua bạn đã không ăn gì rồi_ Thiên đưa thìa cháo vào miệng cho Hứa Anh nhưng cô quay mặt đi. Hai ngày nay cô chỉ uống nước và truyền dinh dưỡng, không chịu ăn chút gì và cũng chưa chịu nói với ai câu nào. Tình yêu làm con người ta tốt đẹp hơn nhưng tình yêu cũng gắm nhấm nỗi đau trong lòng con người, tình yêu là thứ đáng sợ như vậy hay sao ?

Cạch !

Thiên đặt bát vào khay

_ Bạn như vậy vì Dương Hải Trình ư ? Có đáng hay không ? Trong khi bạn là người đau đớn thì cậu ta đang làm gì, chẳng phải cậu ta đang chuẩn bị đính hôn với vị hôn thê của mình? Bạn hãy quên cậu ta đi, đó chẳng phải cũng là điều bạn đã nói với cậu ta vì vậy hãy sống hạnh phúc!!

Khóe môi Hứa Anh giật giật, cô quay lại nhìn Thiên, ánh mắt vô hồn không sức sống

_ Làm sao cậu biết?

Thiên Thoáng giật mình, cậu nói hớ mất rồi, ở đó chỉ có Hứa Anh, Hải Trình và Y Linh….

_ Là Y Linh nói, hay quá, bạn chịu nói chuyện rồi_ Và chuyển ngay sang chủ đề khác

_ CẬu đứng hành hạ mình nữa_ Thiên ngập ngừng

Môi Hứa Anh lại lay động và khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh ngắt

_ Tôi đâu vì cậu ta….Đưa cháo cho tôi, tôi phải ăn và sống thật tốt…_ “Nhưng dễ như vậy sao”

Thiên reo lên

_ Đúng đó, bạn phải sống thật tốt

Hứa Anh cầm lấy bát cháo và ngồi quay lưng về phía cửa sổ, chân chạm đất, dù miệng đắng ngắt ngay cả khi thìa cháo đưa vào

Ngôi chùa cổ, cô đã nấu cháo cho Hải Trình ăn, hai người đã có những giây phút giản dị mà hạnh phúc bên nhau,

Tay run run, cô đưa tay lên bịt miệng, ngăn không ột tiếng nấc nào phát ra nhưng giọng nghẹn ứ, khóc cũng không thành tiếng, Thiên kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi

_ Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi

Hứa Anh cắn chặt răng rồi đẩy Thiên ra, gạt nhanh đi nước mắt dù người cô vẫn run lên nhưng vẫn cố để mình không khóc nữa, khóc cũng vô dụng, chẳng phải chính cô đã đẩy Hải Trình ra khỏi mình hay sao? KHóc ư? Khóc vì cái gì chứ…Nhưng cô vẫn đau lòng

Hứa Anh cắn chặt răng rồi đẩy Thiên ra, gạt nhanh đi nước mắt dù người cô vẫn run lên nhưng vẫn cố để mình không khóc nữa, khóc cũng vô dụng, chẳng phải chính cô đã đẩy Hải Trình ra khỏi mình hay sao? KHóc ư? Khóc vì cái gì chứ…Nhưng cô vẫn đau lòng

Cạch!

Cửa lại mở, mẹ Sa cầm trên tay một lá thư màu đen, kèm theo là một bông hồng đỏ thắm

_ Có người đưa cho con cái này

Hứa Anh đưa tay ra nhận lấy nhưng Thiên liền lấy trước, cậu toan bóc lá thư nhưng Hứa Anh nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng thế là cậu trả lại lá thư. NHưng cậu cứ nghĩ lá thư đó là của Dương HẢi Trình là cậu không tài nào chịu được

Mẹ Sa ngồi xuống cạch giường, vỗ vỗ lưng Hứa Anh

_ Con vẫn chưa chịu ăn gì à

Cô không nói gì, cầm lá thư trên tay tưởng trừng sẽ vò nát nó

Mẹ Sa đưa ánh mắt thẫn thờ về phía Thiên, cậu hất mặt về phía Hứa Anh nhưng mẹ Sa lắc đầu

« _ Cài gì ?

_ Bà chưa nghe rõ hay sao ? Để tôi nhắc lại nhé, cô ấy đang suy sụp và tôi cần bà nói rằng ba mẹ ruột của cô ấy thực sự đã chết ngay hôm nay, để cô ấy hoàn toàn ngục ngã và tin tưởng duy nhất vào mình tôi »

_ Hứa Anh_ Bỗng Thiên lên tiếng làm mẹ Sa giật thót tim, bà ra sức lắc đầu

Hứa Anh quay lại nhìn

_ Đừng !!!_ Mẹ Sa bỗng thốt len nhưng có vẻ như tất cả đã nằm trong dự tình của Thiên, cậu làm bộ mặt thê thảm hết sức

_ Cô ! Cô không thể giấu cô ấy mãi được, sớm muộn gì cô ấy cũng biết !!

Mẹ Sa vẫn lắc đầu

_ Chuyện gì vậy ? _ Hứa Anh thắc mắc

_ Đừng....đừng mà...

_ Dù cô có ngăn cản con vẫn cứ nói

_ Có chuyện gì mà hai người đang giấu con hay sao ?

_ Hứa Anh... bó mẹ ruột của cậu...

Hai mắt Hứa Anh sáng lên

_ CẬu tìm thấy họ rồi sao ? Họ ở đâu ?_ Cô toe toét cười, mọi phiền muộn như tan hết, cô nắm lấy tay Thiên, sung sướng muốn phát điên, nhưng điều cô sắp nghe thật tàn khốc

_ HỌ _ CHẾT_ RỒI !

ĐOÀNG !!

Như một phát súng xé tan những phân tử không khí, tay Hứa Anh khựng lại, hai mắt mở to

CHÁT !

Tay cổ đỏ ửng, mặt Thiên cũng đỏ ửng, cô nhìn Thiên bằng đôi mắt phẫn nộ, cậu há hốc mồm, HỨa Anh nắm chặt tay

_ Họ chết rồi, Hứa Anh ơi...._ Mẹ Sa ôm lấy cô từ phía sau, khóc nức nở, mẹ khóc tất nhiên không phải vì đau buồn cho cái chết đó mà mẹ đau buồn thực chất vì cảm thấy tội lỗi. HỨa Anh cười khổ, quay người lại nhìn mẹ Sa

_ Mẹ cùng Thiên đùa con à, không vui đâu,còn sẽ không bất ngờ đâu

Vừa nói đến đây, hai hàng nước mắt vừa khô lại chảy thành dòng, nóng rát chảy ra từ khóe mi

_ Hứa Anh....

_ Các người im hết đi !!!!_ Cô hét lên rồi chạy ra ngoài

Thiên khẽ cười rồi trở lại bộ mặt thảm thương và chạy theo Hứa Anh

Trời đã tối, Hứa Anh tự ý trốn viện, bước chập choạng trên đường. Một bàn tay cầm lá thư gần nhiw bị bóp nát, còn một tay, do chạy đi vội vàng, kim truyền bị giật mạnh làm tay chảy máu bà rách một đướng nhỏ. Nhưng dù cho vết thương đó có sau đến đâu thì cũng không thể bằng vết thương lòng. Cô không thể chết được, như thế này ư ? sống không bằng chết là thế này ư ? Hai mắt cô cạn khô nước mắt, cô lạnh lùng nhìn mọi thứ lướt qua mình

Trời đã tối, Hứa Anh tự ý trốn viện, bước chập choạng trên đường. Một bàn tay cầm lá thư gần nhiw bị bóp nát, còn một tay, do chạy đi vội vàng, kim truyền bị giật mạnh làm tay chảy máu bà rách một đướng nhỏ. Nhưng dù cho vết thương đó có sau đến đâu thì cũng không thể bằng vết thương lòng. Cô không thể chết được, như thế này ư ? sống không bằng chết là thế này ư ? Hai mắt cô cạn khô nước mắt, cô lạnh lùng nhìn mọi thứ lướt qua mình

Bố mẹ cô chết rồi, họ chết rồi, bọn họ nói bố mẹ cô chết rồi ! Cô còn lí do gì để sống đây, Cô cố gắng sống thật tốt và thật kiên cường chỉ mong một ngày nào đó họ sẽ tìm ra cô hay chính cô sẽ tìm thấy họ nhưng giờ còn ý nghĩa gì nữa không ? Họ đã chết và cô lại lẻ loi giữa thế gian cô độc. Cô thành trẻ mô côi thật sự rồi. HA ha ha... CÔ cười vang, ngửa mặt lên trời mà cười trong chua xót. Cuộc đời đúng là bất công mà, cô mất tất cả rồi, chỉ trong chớp mắt... tất cả... Khóc ư ? Nước mắt cô đã cạn khô, trái tim cô đã nứt nẻ.... Cô đúng là đồ bỏ đi

« Cho em một lí do sống đi

Khi em đã hoàn toàn tuyệt vọng

Cho em một lối thoát nơi đây

Để em không còn biết khổ đau »

Đôi khi chết là giải thoát

Cô lao ra giữa đường, ánh đèn lóe lên làm chói mắt, cô bất giác mỉm cười

Nhưng chiếc xe đó đã phanh kịp, cô thất thần nhìn chiếc ô tô còn người đàn ông trong xe chửi bới câu gì đó rồi cũng lao xe vun vút đi

Cô đang điên, cô điên thật rồi, điên thật rồi. Cô hận đời, hận tất cả, và cô hận chính mình. Ông trời ơi, ngay cả chết ông cũng không cho tôi chết hay sao ?Cô dựa lưng vào tường, hơi thở đứt quãng nhìn trời đen đúa và nổi sóng ầm ầm. Cô giơ lá thư trên tay lên, cười nhạt. Còn có người viết thư cho cô nữa cơ đấy, buồn cười thật

Nhưng người viết thư là Hứa Vy

« Hứa Anh, chúng ta đã lâu không nói chuyện rồi nhỉ, tôi muốn cô đến dự lễ đính hôn để chứng kiến giây phút nghiệt ngã nhất đời tôi, nhất định cô phải đến đấy ! »

Lá Thư bị cô xé làm đôi, làm tư, làm tám rồi tung những mảnh vụn lên trời

Ha ! Tình bạn cũng chấm dứt luôn, bây giờ chỉ còn là người dưng, người dưng thôi. Khóe mắt cô âm ấm, lại khóc, rõ ràng không muốn khóc mà vẫn cứ khóc, nhưng cô cũng muốn cười, làm sao đây, cười cũng không được mà khóc cũng không xong

Nhưng nước mắt đã trào ra, cô ôm lấy miệng khóc nức nở. Khóc đi, đây sẽ là lần cuối cùng mày khóc. Sẽ là lần cuối cùng, sau này Vũ Hứa Anh sẽ không khóc nữa, khóc đi, lần cuối cùng này thôi

_ Cô bé, cô muốn cắt mài tóc dài này sao ? Nó rất dài, mượt và thẳng, cắt đi thì tiếc lắm

_ Cắt bỏ nó, ngang vai và làm xoăn_ Cô lạnh lùng nói

Cắt bỏ mái tóc 10 năm cũng đồng nghĩa với việc sẽ quên đi tất cả, oán hận, ân tình, tất cả sẽ rũ bỏ cũng mái tóc, rồi đây, cô sẽ không cho phép mình gục ngã, KHÔNG_ BAO_ GIỜ

Hôm sau, Hứa Anh lại đến trường trong sự đổi khác đến ngạc nhiên, cô vẫn lặng lẽ đi trên hành lang nhưng không ai dám bắt nạt cô nữa, cô phải chứng minh cho họ thấy, cô không phải cái bóng của Dương Hải Trình hay là cái bóng của Đình Vũ Thiên, không có họ, cô vẫn sống tốt. Nhắc đến Đình Vũ Thiên, cô cũng không biết vì sao không muốn gặp, cô không muốn Thiên nhìn thấy cô như thế này sao?

Bốp!

Trên hành lang vang lên tiếng đánh nhau của học sinh, nhìn từ xa là biết kẻ vừa ra tay là ai, đó là kẻ vừa bị cô đánh hôm qua, cô tiến lại gần đám đông

_ SHIT, mày vừa nói cái gì hả?_ Hắn gầm lên

Kẻ bị đánh thở hổn hển, hết bị kéo lên rồi lại bị đánh

_ KHông chỉ mình tao đâu, tất cả mọi người đều biết mày trở thành con chó của cô ta!!

Bốp!!

Có tiếng hét vang lên

_ Tao mà làm con chó của cô ta sao!!! Mẹ kiếp chúng mày!!! Tao sẽ giết con chó cái đó!!!

BỐp!

Từng chữ, từng chữ của hắn rất rõ lọt vào thính giác của Hứa Anh, cô đanh mặt lại, giữ chặt quai cặp, nhìn quanh thì thấy một người đang cầm một cây gậy đánh bóng chày. Cô giật lấy và đi thật nhanh về phía thằng khốn đó với bộ mặt vô cùng đáng sợ

BỐP!!!!!!

AAAAAAAAAA

Tiếng hét thất kinh vang lên, một cú đánh gậy vào mặt tên đó, hắn ngã vật ra đất, mặt nhầy nhụa máu

BỐP!!!!

Lại một cú đánh nữa, cú này mạnh hơn cú trước, máu miệng hắn trào ra, Hứa Anh điên tiết chỉ cây gậy vào mặt hắn, giọng gằn từng chữ

_ Mày-nói-ai-là-con-chó-cái???!!!!!

_ Mày-nói-ai-là-con-chó-cái???!!!!!

_Xin....xin lỗi....tôi xin lỗi....tôi xin lỗi....._ Hắn rên rỉ không nói lên lời, chắp hai tay lại cầu xin

_ CHẾT ĐIIIIIIIIIIIIII !!!!

Cô hét lên và giơ cây gậy lên và dồn hết lực vào nó, mọi người nhắm mắt lại chờ đợi một hình phạt đnga sợ nhưng một giọng nói vang lên chặn ngang

_DỪNG LẠI !!!

Hứa Anh quay đầu lại nhìn người đó, đôi mắt vẫn hằn lên những tia lửa. Chấn Minh và Hải Di chạy đến nhưng chưa kịp nói gì thì Hứa Anh vứt cây gậy xuống đất rồi bỏ đi

_ Hứa Anh, Hứa Anh, cô chờ tôi đã !

_Chị Hứa Anh !!!

Nhưng cô không thèm nghe mà vẫn thẳng thừng đi tiếp

_ Cô ta, cậu có thấy không, thật đáng sợ !!

Mọi người đưa ánh mắt về kẻ xấu số nằm trên đất vừa thoát khỏi tay tử thần

_ Cô ta thật giống Dương HẢi Trình !!

_ Đúng vậy, Dương Hải Trình cũng từng đánh hắn bằng gậy đánh bóng chày, máu cũng bê bết !!!

_ Ôi chúa ơi !!!!

Chấn Minh cố đuổi theo và níu kịp tay của Hứa Anh

_ Cô không nghe tôi nói gì à ?!!

Hứa Anh giựt tay ra

_ Muốn gì ?

Chấn Minh thật sự không biết con người đang đứng trước mặt mình có phải là Vũ Hứa Anh mà cậu từng biết hay không, đôi mắt của cô hoàn toàn không có tia cảm xúc nào, cái tôi mỏng manh đã bị thay thế bằng cái tôi cao ngạo hơn và đáng sợ hơn rất nhiều….Giống hệt Dương Hải Trình trước đây….

Hải Di đuổi kịp, cô đứng đối diện với Hứa Anh

_ Tóc…tóc của chị…

Hứa Anh cười nhạt và vuốt vuốt tóc mình

_ Sao hả, mái tóc mới của tôi đẹp chứ, nhìn khác lạ đúng không, lúc đầu tôi cũng thấy nó hơi ngắn nhưng mà chẳng sao cả, chỉ là tôi quen để tóc dài thôi, nó là su hướng của năm nay đấy…

_ Cô điên thật rồi, trong khi Hải Trình đang đau khổ thì cô đang làm cái gì thế hả? !! Cô có còn nhân tính hay không? Cô chỉ biết đứng đây khoe mái tóc của mình hay sao, sao cô không cắt trọc luôn đi!!!

Hai bàn tay Hứa Anh nắm chặt, nét mặt sa sầm xuống, cô hít một hơi thật sâu và rít lên

_ Mày đừng tưởng mày thích nói gì cũng được !!!!

BỐP!!!!

Một cú đấm vào mặt, Chấn Minh không kịp tránh và lãnh trọn cú đánh đó, Hải Di khẽ thốt lên, cô đỡ Chấn Minh dậy nhưng bị Hứa Anh xô ngã

BỐP!!!

Lại một cú đám nữa

_ Mày nói hay lắm mà, sao giờ mày không nói tiếp đi, việc của hắn sao lại liên quan tới tao, tao ngáng chân hắn mà, vậy thì hắn phải là người vui mừng nhất chứ?!!!

_ Cô đúng là không biết điều, anh ấy đã cãi lại ba mình và xin được hỏi cô rằng cô có yêu anh ấy không nhưng cô có biết cô dội thẳng gáo nước lạnh vào anh ấy không!!!!!!!!anh ấy hoàn toàn tuyệt vọng cô có biết không!!!

_ TÔI KHÔNG CẦN BIẾT!!!!_ Cô hét lên rồi chạy đi

Đứng sau bức tường rộng và cô đơn, Hứa Anh không thể thở được, lời nói của Chấn Minh cứ văng vẳng bên tai, cái gì chứ? Vậy người sai là cô ư? Cô làm vậy là sai hay sao? Vì tương lai của Hải TRình, cô có thể làm tất cả mà, cô chỉ muốn anh ấy sống thật tốt, cô không quan tâm mình tổn thương như thế nào….Nhưng rốt cuộc anh ấy cũng không thể hạnh phúc, anh ấy đang đau khổ, nhưng cô có thể làm gì đây. Cô ôm miệng khóc, không có tiếng nấc nào phát ra, cô ngồi thụp xuống. Em phải làm sao đây….xin anh… hãy tha thứ cho em….
Chương trước Chương tiếp
Loading...