Thiên Thần Không Có Cánh

Chương 14



Sáng hôm sau, như thường lệ nó xuống nhà đã thấy Triết Vũ trong chiếc tạp dề màu hồng hình Hello Kitty ( của nó ạ ), đang chuẩn bị bữa sáng cho 2 người. Quả thật ngày hôm qua nó đã rất giận Triết Vũ vì đã bỏ về trước mà không thông báo với nó tiếng nào. Đôi khi ngồi một mình nó cũng thấy lạ là Triết Vũ lại chấp nhận về ở nhà nó và trở thành người giúp việc cho nó trong 3 tháng vì một lý do rất củ chuối như vậy. Nhưng nó lại không hề biết rằng thật ra Triết Vũ đã biết nó học ở Royal và cậu đã tìm cách tiếp cận, làm quen nó ngay từ khi cậu đặt chân tới Royal.

Bữa sáng nhanh chóng kết thúc trong im lặng và 2 người đi tới lớp. cả trên đường tới lớp nó vẫn im lặng vì vẫn đang giận Triết Vũ, còn cậu thì đang lo lắng liệu ngày hôm nay có được bình yên?

Quả thật không nằm ngoài dự đoán của cậu khi cả 2 người vừa đặt chân tới cổng trường thì đã có chuyện đợi họ. Một đám đông học sinh vây quanh ai đó nó không nhìn rõ mặt; đang định đi vào mà không quan tâm tới đám người ấy thì nó đã bị San San và Mỹ Linh kéo lại. Chán nản nhưng nó vẫn theo 2 cô bạn xem rốt cục họ muốn nó xem cái gì. Ba người đi vào trung tâm của vòng tròn người ấy, đi tới đâu là lại có người nhường lối cho cả 3 tới đó, theo sát ngay sau đó là Triết Vũ.

Khi vừa nhìn rõ mặt của nhân vật chính của cuộc náo loạn ngày hôm nay thì chân nó nặng như chì không thể bước tiếp nữa. Không phải đó là Gia Anh đó sao? Nhưng cô gái đang đứng trước mặt anh là ai? Trên người cô là bộ quần áo của Sunshine, quả thật nếu so về sắc đẹp thì cô còn kém nó nhưng đúng là một mĩ nhân. Khuôn mặt tròn trĩnh, đôi môi phớt hồng như cánh hoa anh đào. Cô gái ấy đứng trước anh làm nó có cảm giác như đã gặp người này ở đâu? Còn Triết Vũ thì quả thật khuôn mặt lúc này rất khó coi, không ai hiểu được đó là biểu hiện của cảm xúc gì nữa.

Trong tích tắc, mọi âm thanh như không còn vang vọng trên thế giới này, cô gái đã lên tiếng chất vấn anh:

“ Tại sao anh lại né tránh em như vậy? Sao anh không hề quan tâm tới vị hôn thê của mình như vậy?” – câu nói như một mũi tên găm thẳng vào trái tim của nó. Thì ra anh vẫn duy trì hôn ước với người con gái kia. Ra vậy, nó có nên đợi chờ một tình yêu không lối thoát.

“ Minh Huyền à hay là tôi nên gọi cô là Ngô tiểu thư, tôi không tránh né cô mà chỉ là không muốn gặp cô. Tôi cũng không muốn kết hôn với cô vì vậy mong cô đừng tự nhận mình là vị hôn thê tương lai của tôi nữa.” – câu nói của anh làm cho khuôn mặt cô gái ấy tái nhợt mất hết sức sống; giọng nói của anh vô cùng lãnh đạm khiến cho người chứng kiến cảm thấy như có một làn hàn khí vạn năm thổi qua khiến họ cảm thấy lạnh người mặc dù đó đang là tiết trời xuân ấm áp;.

“ Anh đang nói gì vậy? Anh đang đùa em đúng không cái gì mà không muốn gặp? Chẳng phải 2 năm qua em vẫn luôn ở cạnh anh sao? Hai năm qua anh và em đã rất vui vẻ mà.” – cô gái ấy nói giọng gần như mất kiểm soát run run.

Cô gái xinh như búp bê, môi mín chặt đôi mắt đã ầng ậng nước. Nhìn thấy cảnh ấy anh cũng không còn quan tâm. Lý do đơn giản là trong trái tim anh chỉ có một bóng hình duy nhất là nó, bóng hình ấy đã quá lớn và không còn chỗ nào trong trái tim anh dù là rất nhỏ để dành cho cô. Tốt nhất là anh nên phân định tình cảm thật rõ ràng để cô gái ấy dời bỏ anh và tìm được người yêu cô thật sự.

“ Cô còn chưa nghe rõ sao? Quả thật là tôi chưa từng yêu cô và bây giờ tôi đã tìm được người con gái mà tôi yêu thì tại sao tôi lại không thể ở bên cô ấy?”

“ Anh nói dối, em không tin chỉ trong thời gian ngắn mà anh lại có thể thay đổi như vậy được. Em đã làm gì để anh giận mà anh lại đối xử với em như vây? Còn nếu anh có thật thì đó chắc chắn là đứa con gái ấy đã quyến rũ anh” – những lời nói này như là lỗ lực cuối cùng của cô gái ấy đã cứu vãn lại tình thế. Nó không muốn nghe tiếp nữa, việc này là của anh thì tự anh phải giải quyết.

“ Cô không tin thì cũng tùy cô, mong là cô sẽ không quấy rầy tôi nữa” anh nói mà không chú ý những giọt nước mắt đã chảy trên khuôn mặt của Minh Huyền. Nhưng những giọt nước mắt ấy lại làm cho ai đó thấy thật đau lòng.

“ Như một món quà cuối cùng anh hãy cho em gặp người con gái ấy được không? Thua như vậy thì em không chấp nhận được” cô nói với giọng yếu ớt hết mức làm anh cũng thấy siêu lòng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...