Thiên Thần Và Ác Quỷ

Chương 67



Không thể leo xuống một cách nhanh chóng được.

Trong nhà nguyện Chigi, Langdon lần từng bậc trên chiếc thang cọt kẹt… mỗi lúc một xuống sâu thêm. Xuống hang quỷ, anh nghĩ thầm. Mặt Langdon hướng về bức tường, lưng quay về phía hầm mộ, lòng thầm hỏi không hiểu hôm nay anh sẽ còn phải xông vào bao nhiêu chỗ tối tăm tù túng kiểu này nữa. Mỗi bước chân của Langdon lại khiến cái thang gỗ như muốn rên lên, và mùi thịt đang phân huỷ, mùi ầm thấp cùng một lúc ập vào lỗ mũi khiến anh ngạt thở. Không hiểu lúc này Olivetti đang ở chỗ nào.

Vittoria đang đứng trên miệng hố, đưa cầy đèn xì xuống dưới để soi đường cho Langdon. Càng xuống sâu, ánh sáng toả ra từ đốm lửa càng yếu đi. Thứ duy nhất trở nên mạnh thêm chính là mùi hôi thối.

Xuống được mười hai bậc thì Langdon giẫm phải một bậc thang bị mục trơn nhãy và trượt chân. Anh vội nhoài người về phía trước, hai tay bám chặt vào bậc thang để khỏi rơi xuống dưới. Vừa nguyền rủa những vết trầy xước trên cánh tay, anh vừa bám chặt vào cái thang và tiếp tục trèo xuống.

Thêm được ba bậc nữa, Langdon lại suýt ngã, nhưng lần này chẳng có nấc thang nào bị mục. Thật hãi hùng. Anh vừa đối mặt với một cái hốc trong tường và trông thấy vô số đầu lâu ngay trước mặt. Cố giữ cho hơi thở đều đặn, anh nhìn quanh và nhận ra rằng ở độ sâu này thì tất cả các mảng tường đều có những hốc lõm như thế - hốc nào cũng đầy hài cốt. Trong ánh sáng xanh của đèn xì, cảm giác như cả một mê cung những hốc mắt trống toang hoác và những bộ khung xương đang trong quá trình phân huỷ vây chặt lấy Langdon.

Những bộ khung xương trong ánh lửa bập bùng, anh nhăn mặt đầy hài hước, nhớ lại cách đây đúng một tháng, anh cũng đã trải qua một buổi tối y như hôm nay. Một buổi tối với những bộ khung xương và ánh lửa bập bùng. Bữa ăn tối trong ánh nến để gây quỹ cho viện khảo cổ học New York - món cá ngừ sốt trong bóng của một bộ xương khủng long. Anh là khách mời của Rebecca Strauss người mẫu một thời, nay là bình luận viên trong chuyên mục nghệ thuật của tờ Thời báo, một trận cuồng phong với vải nhung đen, thuốc lá, và bộ ngực được tôn cao đầy khiêu khích. Từ hôm đó Rebecca đã gọi cho anh hai lần. Nhưng Langdon vẫn chưa trả lời cả hai cú gọi đó. Mình chả lấy gì làm mã thượng, anh tự la rầy bản thân. Không hiểu trong cái hố hôi thối này thì Rebecca sẽ chịu được bao lâu nhỉ.

Hết bậc thang cuối cùng, đặt chân xuống nến đất xốp và ẩm ướt Langdon thấy nhẹ cả người. Tự trấn an rằng các bức tường xung quanh sẽ không ùa vào quây chặt lấy mình, Langdon đưa mắt quan sát hầm mộ. Hình tròn, đường kính khoảng 6 mét. Lại tiếp tục lấy ống tay áo bịt mũi, Langdon quay lại nhìn cái xác. Trong ánh sáng yếu ớt, cái xác hiện ra lờ mờ. Một cái xác trắng ởn, nhẽo nhẹt, mặt quay về phía đối diện. Bất động. Im lìm.

Vừa bước dò dẫm trong hầm mộ âm u, Langdon vừa tự hỏi người này đang nhìn cái gì. Ông ta quay lưng lại nên Langdon không thể trông thấy mặt, nhưng rõ ràng là ông ta đang đứng.

- Xin chào. - Langdon đã sắp sửa chết ngạt đến nơi. Không thấy gì Đến gần hơn, anh nhận thấy người này rất thấp. Quá thấp…

- Có chuyện gì thế! - Từ trên cao, Vittoria hỏi vọng xuống, cây đèn xì trên tay cô gái hơi rung rung. Langdon không trả lơi. Anh đang đến gần để quan sát. Với cảm giác kinh tởm, anh dần hiểu ra sự việc Hầm mộ như đang co hẹp lại quanh Langdon. Thân thể ông già này như một con quỷ nhô lên từ trong lòng đất. Một nửa thân thể thì đúng hơn. Ông ta bị chôn đến ngang thắt lưng trong đất. Bị đặt trong tư thế đứng, nửa người bị vùi dưới đất. Quần áo bị lột sạch. Hai tay bị trói quặt ra sau bằng chính chiếc khăn choàng của Hồng y. Tấm thân đã mềm rũ ra bị dựng thẳng lên, sống lưng ngả ra sau, y như một cái ba lô du lịch đã bị gãy sống bằng sắt ở trong. Đầu người này ngửa hẳn ra sau, mắt hướng lên thiên đường như thể đang cầu xin chúa xuống cứu giúp.

- Ông ấy chết rồi à? - Vittoria gọi xuống.

Langdon tiến lại gần cái xác. Hy vọng là thế để ông ấy đỡ phải chịu đựng. Còn cách không đầy 1 mét, Langdon nhìn vào đôi mắt đang hướng lên trên - chúng lòi hẳn ra ngoài, xám xịt và bê bết máu. Langdon cúi xuống để nghe hơi thở, nhưng lập tức lùi phắt ra. - Lạy chúa tôi.

- Gì thế?

Langdon gần như nghẹn lời.

- Ông ấy chết rồi. Tôi vừa phát hiện ra nguyên nhân! - Cảnh tượng thật khủng khiếp. Miệng vị Hồng y này đã bị găng ra, rồi bị lèn dầy đất. - Hung thủ đã nhét một nắm đất vào họng ông ấy. Ông ấy bị chết ngạt rồi.

- Đất à? Vittoria hỏi. - Đất phải không?

Langdon chợt nhớ ra đất. Anh gần như quên hẳn. Bốn thành tố Đất Khí, Lửa và Nước. Kẻ sát nhân đã đe doạ sẽ dùng bốn thành tố cổ xưa của khoa học để đóng dấu lên từng nạn nhân. Yếu tố đầu tiên là đất. Từ lăng mộ trần tục của Santi. Choáng váng vì mùi hôi thối, Langdon vòng ra trước mặt thi thể của vị Hồng y. Với hiểu biết sâu sắc về biểu tượng học, anh băn khoăn không hiểu biểu tượng đối xứng của Đất trông như thế nào. Nhưng chỉ sau tích tắc, biểu tượng ấy đã hiện ra ngay trước mắt. Bao thế kỷ tồn tại của hội Illuminati xoay đảo trong tâm trí Langdon. Ngực vị Hồng y già cả này đã bị nung cháy, và bê bết máu. Da thịt cháy đen. Ngôn ngữ thuần khiết…

Langdon trân trối nhìn biểu tượng ấy, và bắt đầu thấy hầm mộ tròng trành xoay đảo.

- Đất! - Langdon lẩm bẩm, cố nghiêng đầu để nhìn biểu tượng này ngược từ dưới lên. - Đất!

Rồi kinh hãi đến tột độ, anh nhớ ra. Còn ba biểu tượng nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...