Thiên Tống

Chương 8: Tiềm long xuất vực



Chương 8: Tiềm long xuất vực

Chịu khổ mười lăm năm, rốt cục sắp tốt nghiệp rồi. Nhưng trước khi tốt nghiệp còn có một việc cần phải làm, đó chính là liệt kê chí hướng.

Trong đêm lễ đội mũ kia, đại bá cùng Âu Dương châm trà đàm đạo lý tưởng, vừa mới bắt đầu, hắn đã bị đại bá Âu Dương Lôi của mình kinh ngạc hỏi:

" Ngươi muốn thi cử?"

Dựa theo lời của tiên sinh mà nói, tiểu tử này ngay cả Luận Ngữ cũng không thể đọc được mấy câu, mỗi lần thi cử đều là làm bừa, cứ như vậy còn muốn thi cử sao?

Âu Dương khiêm tốn nói:

" Có câu là việc do con người."

Việc do con người điều kiện tiên quyết chính là ngươi phải đạt được yêu cầu cơ bản. Có điều lời này đại bá không nói ra, đắn đo suy ngẫm một hồi rồi nói:

" Ngươi đã có chí thi cử, ta đương nhiên không thể không đáp ứng. Có điều, ngươi phải thành hôn trước đã."

"Cái này..."

Âu Dương vã mồ hôi, hắn thực sự có ý định phổ cập luật hôn nhân, có điều, dường như tạo phúc là con cháu của mình, bản thân một chút cũng không có.

Đại bá kiên quyết nói:

" Chuyện này không cần nhiều lời, coi như ta bức ngươi cũng được, chỉ cần ngươi không thành hôn, ta cũng sẽ không cho ngươi văn điệp thân phận."

Văn điệp thân phận tương đương với chứng minh nhân dân, dân chúng bình thường bình thường không có, nhưng muốn tham gia thi hương nhất định phải có. Muốn lấy văn điệp này còn có chút phiền phức, thi cử phải vào trong huyện tìm Quốc Tử Giám, phải được người bổn thôn giới thiệu đến huyện nha làm việc, Đây chính là Tống triều, đổi lại là Đường triều, tham gia khoa cử đều cần người làm quan giới thiệu mới có thể tham gia. Nếu trở thành nhân viên công vụ của Tống triều, sẽ có ngư phù. Bên trên viết ngươi tên gì, quan mấy phẩm, nhậm chức ở đâu.

" Nhưng mà, lỡ như điệt nhi thi cử thuận lợi, đi lần này chính là ba năm. Đây không phải khiến Tú nhi muội muội làm góa phụ sao?"

" Tú nhi nhà họ cũng là thư hương môn đệ, quan lại nhân gia, đức của người làm vợ tất sẽ có. Ta thấy Đặng Tú Nhi bản tính hiền dịu, chính là hiền thê hiếm thấy."

Đại bá nói:

"Mồng tám tháng sau chính là ngày hoàng đạo, ngươi nếu như không có dị nghị, ta sẽ thu xếp người chuẩn bị, mặt khác cho ngươi thêm vài mẫu ruộng đất, cũng dễ kiếm kế sinh nhai.

Âu Dương biết, chỉ cần mình vừa thành hôn xong, xem như là thở phào nhẹ nhõm, trên không phụ lòng cha mẹ đã chết, dưới không phụ lòng đệ đệ đã chết của mình. Âu Dương chỉ có thể nói:

"Điệt nhi nghe theo đại bá an bài."

...

Âu Bình ở bên tai Âu Dương nói:

" Đại bá sai người đi vào huyện tìm đường ca của ngươi, dường như là làm văn điệp thân phận cho ngươi."

" Làm sao ngươi biết?"

" Trong phòng khách nói, chúng ta nhỏ, người khác nói cái gì cũng không cân nhắc tồn tại của chúng ta."

Âu Dương khen:

" Làm tốt lắm."

" Cám ơn thiếu gia khích lệ."

Âu Bình lại nói:

" Thiếu gia, ngươi đã hứa, sau khi đào hôn mang ta đi theo trải nghiệm cuộc sống chứ,"

" Không có vấn đề."

Âu Bình còn nhỏ chưa từng ra khỏi Âu gia thôn, Âu Dương lần trước vào trong huyện tham gia thi năm, đủ khiến hắn hâm mộ mấy ngày, cả ngày kéo Âu Dương hỏi han. Mặc dù hắn không biết Âu Dương tại sao phải đào hôn, nhưng phải kiên trì nghe theo lãnh đạo của thiếu gia, thiếu gia nói phải chạy trốn, tức là nhất định phải chạy trốn, phải chạy thật nhanh.

" Mấy ngày nay ngươi lượn vài vòng ở bến phà, văn điệp vừa đến, chúng ta nửa đường chặn lại, lập tức chuồn đi."

"Hả? Thiếu gia không gói gém hành lý sao?"

"Ngốc! Trong thôn nhiều người quen như vậy, ai thấy chúng ta xách bao lớn bao nhỏ, cũng biết chúng ta muốn làm gì. Đại bá ra lệnh một tiếng, đừng nói không thể lên thuyền, cho dù là lên thuyền, đều có thể bị chặn trở về."

" Nhưng chúng ta không có tiền."

Âu Dương cười hắc hắc:

" Tiền không là vấn đề, Chúng ta cần lo lắng nhất chính là làm sao để chạy. Chỉ cần tới thị trấn rồi, vào đường quan, ta bảo đảm ngươi cơm áo không lo."

...

Trương đại thúc là thợ rèn duy nhất trong thôn, hắn vừa ra bến phà đã bị Âu Bình dán chặt lấy. Âu Bình thân mật hô:

" Trương đại thúc."

" Âu Bình à!"

Trương đại thúc từ trong lòng ngực lấy ra một tập nói:

" Đây là văn điệp thân phận của tiểu thiếu gia nhà ngươi, đường ca hắn nhờ ta mang về, đúng lúc ngươi có ở đây, giúp ta mang về, đừng để bị mất."

" Cám ơn Trương đại thúc."

Trong lòng Âu Bình nói thầm, tiểu thiếu gia cung lo lắng quá rồi, bố trí cho mình ba thủ đoạn mánh khóe, ba cách có được văn điệp đều không dùng đến cái nào.

Âu Bình đường nhỏ chuồn về trong thôn, đã tìm được Âu Dương đang giúp tiên sinh bổ củi, xa xa ra hiệu. Âu Dương hiểu ý vừa chất củi lên đống củi vừa đứng dậy nói với tiên sinh:

" Tiên sinh, sau này có việc nặng cứ bảo học trò làm, ngài là tiên sinh, phải chú ý thân thể của mình. Ngài nếu bị bệnh rồi, Âu gia trang chỉ sẽ có thêm dân đen thôi. Ta đi trước."

Tiên sinh một bên thở dài nói:

" Ngươi có phải muốn đào hôn không?"

"..."

Âu Dương vã mồ hôi, đều nói con mắt quần chúng sáng như tuyết, con mắt tiên sinh khi nào thì cũng trở nên gian xảo quá vậy?

" Đi đi, đi đi, chuyện sau này ta sẽ nói rõ với thôn trưởng."

Tiên sinh lại thở dài:

" Tiên sinh ta năm đó cũng đào hôn bỏ trốn, ba mươi năm không về nhà, ngươi không thể học, thường xuyên về nhà đi."

"Vâng, tiên sinh."

Âu Dương than, ở hiện đại, Âu Dương cảm thấy tất cả thầy giáo đều gây khó dễ với mình. Quay về cổ đại cảm giác cùng tiên sinh hợp ý như vậy. Tố chất mà! Đội ngũ giáo sư tố chất cần phải nâng cao! Từ điểm đó cũng nhìn ra, ngàn vạn lần đừng đem cổ nhân coi thành đứa ngốc, người không hỏi thế sự như tiên sinh liền có thể xem thấu bàn tính của mình, tương lai làm việc phải chú ý mới được.

"Đợi đã."

Tiên sinh vào nhà cầm một túi tiền ra ngoài nói:

" Nơi này có một xâu tiền, ngươi trước tạm cầm lấy làm lộ phí lên đường đi."

Tiên sinh vuốt chòm râu dưới cằm cười nói:

" Đây là mượn, hơn nữa ngươi còn sợ thôn trưởng không trả thay ngươi sao?"

" Tạ tiên sinh."

Âu Dương cúi đầu.

...

Một quan tiền cũng không phải là số nhỏ, một thạch cũng chính là hơn một trăm cân gạo cũng chính là năm trăm văn. Tiên sinh thoáng cái cho hơn hai trăm cân gạo, đương nhiên vô cùng đủ thành ý.

Mặc dù một quan tiền kì thực không nhiều lắm, nhưng đối với Âu Dương mấy chục năm túi tiền trống trơn mà nói, không thua gì một món tiền lớn. Âu Dương lúc này mới khắc sâu nhận thức cái gì gọi là ngàn dặm tặng lông ngỗng, lễ nhẹ tình nặng. Lúc trước hắn vẫn luôn buồn bực, đi một nghìn dặm tặng lông ngỗng, không bằng sai người tặng một đôi giày, mọi người đều có lợi.

Âu Dương đứng trước đầu thuyền, đón gió lớn, mái tóc dài đen nhánh phất phới theo gió. Thực ra là không phải tóc dài sao biết nỗi khổ của tóc dài. Tống Triều lại không có dầu gội, quan lại quyền quý ba ngày gội đầu một lần, năm ngày tắm rửa một lần đã là sạch sẽ lắm rồi. Âu Dương cũng mong muốn cạo sạch đầu mình, có điều mình bây giờ phải đi thi, thân thể là do cha mẹ ban cho, cố ý để cái đầu trọc lóc thì phiền phức lớn rồi.

" Âu Bình, chúng ta trước tiên là nói về quy củ chút."

" Quy củ gì? Thiếu gia."

"Thứ nhất: Mỗi ngày đánh răng hai lần. Thứ hai, mùa hè tắm rửa mỗi ngày, mùa đông hai ngày ít nhất tắm một lần."

" Biết tiểu thiếu gia từ nhỏ đã thích sạch sẽ, ta hiểu mà."

Âu Bình hỏi:

" Thiếu gia, chúng ta bây giờ đầu tiên đi đến chỗ nào?"

"Huyện Tân Thành."

Âu Dương vuốt tay áo:

"Đi kiếm chút lộ phí đã."

"Làm sao kiếm?"

"Đánh bạc."
Chương trước Chương tiếp
Loading...