Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 33: Tàn hồn bí ẩn.​



Mà theo những gì trung niên gầy gò biết thì Tích Thân thuật này bá đạo vô cùng, nó không chỉ tạo ra một bộ hóa thân giống hệt bản thể mà còn có sức mạnh ngang với bản thể, cùng với đó là việc Tích Thân thuật tạo ra một bản sao tồn tại vĩnh viễn cùng bản thể chứ không mất đi khi dừng thi pháp. Thuật này chính là tự tạo ra một người anh em sinh đôi với sức mạnh như mình. Mỗi lần sử dụng lại nhân đổi bản thể nên tên của nó mới có một chữ "tích".

Một đặc điểm nữa là Tích Thân thuật không phân biệt chính phụ, hai bản thể đều giống nhau về mọi mặt thần thông nhưng lại cùng chung một linh thức điều khiển nên không hề có chuyện một bản thể tự phân luồng ý thức mà làm phản. Không chỉ thế mà trong chiến đấu những bản phân thân này lại như một phối hợp vô cùng ăn ý, chúng che lấp điểm mù cho nhau tạo thành một thế bất bại. Mà nếu không muốn dùng các bản thể khác thì chỉ cần thu thần thức lại một bản thể duy nhất. Khi đó những bản thể không có thần thức phụ thể sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông mà không hề bị phân dải. Vì vậy nếu một trong số bản thể do thuật này tạo ra có bị giết chết thì linh hồn chủ thể cũng không hề bị ảnh. Chừ khi phải cùng lúc giết hết tất cả phân thể thì mới thực sự tiêu diệt được người sử dụng Tích Nhân Thuật.

Tích Nhân thuật này có nhiều điểm mạnh nhưng cũng có nhiều hạn chế. Hạn chế thứ nhất là thuật này có điều kiện tu luyện quá hà khắc, độ khó thì khỏi phải nói, từ trước đến nay chỉ nghe qua có mỗi hai người luyện thành thuật này mà thôi.

Hạn chế thứ hai chính là việc phân tách cơ thể này nói thì đơn gian nhưng khi phân tách lại khiến thân thể mắc đại tổn thương, đan điền được dị thuật này dùng biện pháp đặc thù mà phân tách nên tu vi cũng vì đó mà tụt xuống. Mà ở cấp độ cao thì việc tụt xuống một tầng là cả một vấn đề. Còn ở cấp thấp thì tạo ra một bản sao cấp thấp cũng không có bao nhiêu tác dụng. Lúc đó lại phải cùng lúc tu luyện hai hóa thân thì càng khó khăn trồng chất khó khăn.

Hạn chế thứ ba là chỉ cần cùng lúc điều khiển hai bản thể cũng tốn rất nhiều tâm thần của người sử dụng, việc này dẫn đến thần thức tiêu hao rất nhanh, trong chiến đấu lâu dài thì đúng là một vấn đề đáng lo ngại. Thuật này có thể cùng lúc sử dụng được nhiều bản thể nhưng các bản thể không thể cách nhau qua xa.

Tích Nhân thuật này từng xuất hiện nên nó rất nổi tiếng và cũng có nhiều người nghiên cứu về ưu nhược điểm của nó. Trong đó có phần là thật có phần là giả thế nhưng không ai có thể minh chứng điều đó. Trung niên gầy gò cũng chỉ qua sách vở mà biết những thông tin trên mà thôi, gã chưa giao đấu cùng người có Tích Thân thuật bao giờ. Đến hôm nay gã gặp thì không khỏi kinh sợ trong lòng. Mà không chỉ có gã mà ngay cả hai nữ nhân còn lại cũng ngưng trọng nhìn vào hai trung niên cổ bào đứng trên mái đình kia.

“Tích Thân thuật? Haha! Bản tôn tuy có chút thần thông nhưng lại không biết thuật đó!” Lúc này một trong hai trung niên cổ bào vừa tách ra kia thì người bên phải khẽ lẩm bẩm rồi cười lớn nói.

“Trích huynh đã nhầm rồi! Đó không phải là Tích Thần thuật mà là Phân Hồn đại pháp!” Lúc này từ phía xa một âm thanh truyền đến rồi ngay sau đó thân hình đại hán vừa bị đánh bay đi kia đã xuất hiện trên không cách trung niên cổ bảo hơn năm mươi mét. Mà nhìn kỹ thì đại hán tuy bị áp lực bắn ra xa nhưng cơ thể lại không hề thương tổn.

“Cái này!” Trung niên gầy gò nghe đại hán nói vậy thì lại nhíu mày rồi dùng nhãn thuật một lần nữa quan sát hai trung niên cổ bào.

“Sao Trương huynh có thể khẳng định?” Lúc này, đạo cô đứng dướng đồ án lớn phía bên kia cũng nghi hoặc hỏi. Với đạo cô này thì vị trung niên gày gò kia là một trong những người có lịch duyệt sâu rộng và độ hiểu biết cao nhất mà nàng từng biết. Vì vậy khi này thì đạo cô luôn cảm thấy những gì trung niên đó nói đều đáng tin cậy hơn là đại hán kia.

“Ta có thể khẳng định vì ta biết hắn không phải là bản thể, đây chỉ là một tia tàn niệm mà thôi!” Đại hán kia lúc này ánh mắt thâm túy nhìn trung niên cổ bào kia nói.

“Haha! Một chiêu vừa rồi người cũng đã đủ để nhận ra bản tôn là một tia phân thần! Cũng không tệ!” Lúc này, trong hai người trung niên cổ bào kia thì vẫn là người phía bên phải cười lớn tỏ vẻ tán dương nói, người còn lại vẫn đứng im không hề động đậy nhìn lên phía trên cao.

“Phần thần, thì ra là vậy! Người này tu vi chắc chắn rất cao thì phân thần mới có khả năng tạo dựng bản thể giống thật như vậy!” Trung niên gầy gò lúc này đứng trong vầng sáng của kiếm quang bỗng thu nhãn thuật lại rồi bày ra vẻ mặt trầm ngâm phán đoán.

Mà hai người nữ nhân còn lại tu bộ dáng vẫn sẵn sàng xuất thủ nghe vậy thì cũng không ai tiếp tục ra tay. Thứ nhất là mấy người họ chưa biết thần thông của đối thủ có bao nhiêu thứ hai là mục tiêu đối phương là gì? Thứ ba đối với bốn người là trong khu vực tông môn này nếu không phải ra tay thì tốt nhất không nên ra tay. Mà một tia tàn niệm thì càng phải xem xét kỹ hơn.

“Hừ! Các hạ là ai mà lại dùng phân thần xâm nhập bổn tông?” Đại hán vạm vỡ sau khí đánh giá một lượt hai trung niên cổ bào thì khẽ hừ một tiếng rồi lại gằn từng chữ hỏi.

“Ta là ai? Ta là ai ta cũng không rõ, có điều ta đã làm hết nhiệm vụ của mình rồi! Phía xa kia có người đang đợi!” Trung niên cổ bào phía bên phải kia vẻ mặt mê muội tự hỏi rồi lầm bẩm tựa như trả lời mà cũng tựa như độc thoại, ánh mắt thì cũng không nhìn đám người Tứ Cực thành mà lại nhìn lên phía trời cao.

"Nhiệm vụ?" Cả bốn người nghe đến từ này thì không khỏi giật mình kinh hô. Khí thế bốn người một lần nữa đại thịnh chuẩn bị ra tay bắt tàn hồn kia lại.

“Ta đi trước!” Thế nhưng ngay lúc này, trung niên cổ bào phía bên trái bỗng quay ra nói với trung niên cổ bào bên phải rồi thân hình nhoáng lên lao vào khe lứt không gian kia. Mà khe lứt kia sau một chút thời gian bị khống chế thì lúc này lại được lực lượng không gian tu bổ nên đang khép lại với tốc độ rất nhanh.

“Hỗn đản! Dừng lại cho ta!” Nữ đạo cô thấy một phân thần của đối phương vừa chui vào khe hở kia thì giật mình rồi tức giận quát lớn, ngay sau đó cự kính trên đỉnh đầu bỗng sáng rực rồi từ trong đó một luồng sáng chiếu thẳng đến chỗ không gian lứt vỡ kia.

Thế nhưng như cùng lúc trung niên cổ bào còn lại cũng đã đứng chặn trước và dùng hai tay đón đỡ ánh sáng dỏ rực kia chiếu đến. Chỉ thấy dải sáng phóng vào người trung niên này thì lúc va chạm trung niên kia còn tạm thời chặn được một nhưng chỉ vài nhịp thở đôi tay trung niên kia đã bị bào mòn, ánh sáng kia lại như một loại vật chất ăn mòn rất nhanh làm cho đôi tay của trung niên cổ bào tan ra với tốc độ cực nhanh. Vừa va chạm chưa được mấy giây thì dải sáng màu hồng kia đã chiếu tan cánh tay rồi đánh lên ngực trung niên kia và dần ăn mòn cả ngực của trung niên cổ bào.

“Trùng hợp a! Ích Linh Quang kính! Thế nhưng cũng đủ rồi!” Trung niên cổ bào còn lại sắp bị chiếu cho tan chảy thì thản nhiên nói rồi ngày sau đó tự động phân dải biến mất trong hư không.

Dải sáng không còn bị ngăn cản thì ngay tức khắc phóng đến phía không gian lứt vỡ phía sau trung niên nhưng có điều điểm lứt vỡ đó đã thu nhỏ lại như đầu đũa rồi biến mất trong không trung. Vì không đánh vào điểm lứt vỡ kia nên dải sáng vụt cái lướt qua người thiếu nữ phía bên kia rồi chiếu ra xa. Chưa đến một giây sau dải sáng đã vô tình cắt đứt một đỉnh sơn phong khác ở mấy chục dặm phía ngoài.

Thấy vậy nữ đạo cô vội thu pháp quyết, dải sáng từ bảo kính biến mất, bản thân bảo kính quay tròn vài vòng rồi một lần nữa biến thành một mặt kính màu hồng như sắt nung lơ lửng trên đỉnh đầu đạo cô.

Cùng khi dải sáng của đạo cô cắt đứt một đỉnh sơn phong thì một đại tiễn của thiếu nữ bên kia cũng không đánh chúng đích mà lại phá không bắn ra phía xa. Thế nhưng khác với dải sáng kia, đại tiễn chỉ phóng đi mấy dặm thì tự động tiêu tan. Mà để ý lúc đại tiễn vừa tiêu tan thì trên tay của thiếu nữ kia bỗng xuất hiện một cây ngọc tiễn nhỏ như cái đũa đang lập lòe thanh quang. Ngọc tiễn này vừa về tay thiếu nữ thì quang mang dần thu liễm rồi tắt hẳn.

Phía bên trung niên gầy gò vừa vận kiếm ảnh phóng lên trời cao như muốn trảm xuống thì bỗng dừng lại rồi từ từ tiêu tan để lại một thanh trường kiếm đang quay trong quang trụ.

Đặc biệt là trong bốn người thì đại hán kia chưa xuất kích nhưng nhìn lại cơ thể gã lúc này thì thấy trên lớp da nâu của gã nhiều hình săm chồng chéo xuất hiện, trên mặt cũng có mấy vệt đen loằng ngoằng cắt qua. Mà ánh mắt gã lúc này thì chuyển sang màu đỏ đảo quanh như đang tìm kiếm gì đó.

“Haha! Các ngươi không cần nhọc lòng. Bản tôn không có ý xấu, chỉ là muốn tham quan cơ ngơi của tên kia một lượt mới rời đi được!” Lúc này trong không trung bỗng phát ra tiếng cười nói của trung niên kia.

Sau khi câu nói xong thì mọi thứ lại trở lên im lặng, Tứ Cực thánh khi này đều phóng thần thức ra mọi hướng để tìm kiếm.

“Hừ! Vậy mà để hắn chạy mất!” Trung niên gày gò vẻ mặt có phần bức bội khẽ hừ một tiếng nhàn nhạt nói. Vừa rồi gã tìm tòi một hồi trong bán kính mấy dặm nhưng không hề thấy một tia khí tức của trung niên cổ bào thì biết đối thủ đã chạy mất nên không khỏi có chút khó chịu.

Thế nhưng có khó chịu thì gã cũng không để lâu trong lòng mà liền điều động pháp quyết thu hồi trường kiếm. Chỉ thấy trường kiếm của trung niên gày gò đang quay tròn trên không với vô số quang đoàn thì sau vài nhịp pháp quyết đã tự động thu liễm rồi trở về chui vào vỏ, quang trụ xung quanh theo đó mà cũng vụt tắt.

Quay sang phía bên kia thì nữ đạo cô cũng biết đối phương đã chạy thoát nên liền thu bảo kính vào tay rồi đồ án dưới chân cũng theo gió mà tiêu tan. Nữ tử thướt tha ở phía khác thì lại đưa tay ra vẩy vẩy hai cái, cự cung nhoáng lên tự thu nhỏ lại rồi bay về phía cánh tay của thiếu nữ. Chỉ thấy cự cung tiến vào cánh tay của thiếu nữ thì biến mất chỉ để lại trên làn da trắng mịn như ngọc kia một đồ án nhỏ màu xanh lục.

Mấy người cùng thu hồi thế chiến đấu lại rồi nhoáng cái đã tụ tập trên không Thái Linh phong cùng đại hán có thân hình vạm vỡ kia.

“Kẻ đột nhập thần thông sâu không lường được! Liệu hắn có phải gian tế của Quần Long điện?” Nữ đạo cô cau mày hỏi.

"Đúng vậy! Hắn còn nói nhiệm vụ hoàn thành, có lẽ đã dò thám được thứ gì đó?" Thiếu nữ thướt tha kia gật đầu nói.

“Cái này cũng khó nói, nếu là gian tế thì không vào Thái Linh phong làm gì? Lại nói phân thần kia qua khe không gian chốn đi cũng không nhất định sống sót còn phần tàn hồn còn lại cũng không thể thoát ra khỏi Cửu Cửu Tử Linh trận của bản tông. Chúng ta chỉ cần nhờ các Thánh Lão phát động Đại Xung Đồ thì sẽ tìm được thôi.” Trung niên gầy gò vẻ mặt âm trâm từ từ nói, trong giọng nói thì không hề có một tia bực bội hay lo lắng gì cả. Xem ra với trung niên gầy gò thì việc để trung niên cổ bào kia phân hồn rồi thoát đi cũng không phải không có cách giải quyết.

“Trích huynh nói cũng đúng nhưng chúng ta bốn người lại để một phần hồn chạy mất thì có phần khó nói với hội đồng Cửu Tinh và Tông chủ!” Thiếu nữ kia nhìn quanh bốn phía, ánh mắt có phần phiền muộn nói.

“Có người đến!” Lúc này trung niên gầy gò định nói gì thì đại hán lực lưỡng liền nhìn ra hướng phía xa hô lên.

Phía xa khi này lại có hai điểm sáng một xanh một trắng xuất hiện, hai điểm sáng này cũng chỉ mất có mấy nhịp thở đã di chuyển đến trước Thái Linh phong rồi dừng lại. Trong hai điểm sáng đó hai thân ảnh một già một trẻ hiện lên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...