Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị
Chương 44: “Em Chưa Ăn Tối Thật À?”
Nhưng lúc này, Tiêu Sách cũng không thèm nghĩ nhiều như vậy, không lấy được tin tức mà anh muốn trên người Ngụy Nam Diễm, anh đã không vui rồi, lúc này cũng không muốn ở lại thêm nữa. Cũng không nhiều lời, Tiêu Sách bước ra khỏi câu lạc bộ. Phần lớn bảo vệ nghe được là yêu cầu của khách ở phòng chữ Thiên số 1 thì cũng không dám ngăn Tiêu Sách lại, ngược lại lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi, đưa mắt nhìn Tiêu Sách rời đi. Rất nhanh Tiêu Sách đã rời khỏi câu lạc bộ Hoa Hồng. Trên đường đi về nhà, anh cũng không nghĩ nhiều khách ở phòng chữ Thiên số 1 là ai, tại sao lại giúp anh, bởi vì anh đang tự hỏi, tiếp theo nên đi nơi nào tìm dì Hàn. Sáu năm trước cạnh xe của dì Hàn là ảnh chụp ở thủ đô Yên Kinh, còn lần này dì Hàn lại đáp chuyến bay từ nước M trở về, có lẽ là lén lút rời đi, không muốn bị người khác biết được hành tung của dì ấy, còn lần này rời đi, chắc hẳn là không giấu diếm được nên không thể không đi. Nói cách khác, sau khi dì Hàn rời đi, khả năng cao là quay lại nước M rồi. Nước M lớn như vậy, Tiêu Sách muốn tìm dì ấy, không khác gì mò kim đáy biển, không có một chút manh mối nào. “Này, anh trai, anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Em chạy theo anh cả nửa buổi mà anh cũng không phát hiện ra em” Đúng lúc này, giọng nói dí dỏm vang lên ở phía sau anh. Tiêu Sách quay đầu lại thì phát hiện là cô bé anh gặp ở cổng khu chung cư Cẩm Long lúc sáng - Mân Nhi. Đột nhiên Tiêu Sách có chút cạn lời, tại sao ở đâu anh cũng có thể gặp được cô bé kia thể. Anh thản nhiên nói: “Đã muộn thể này em - một cô bé vị thành niên còn ở bên ngoài làm cái gì? Còn không nhanh về nhà làm bài tập đi, bên ngoài rất nguy hiểm đấy.” Mân Nhi nghe thấy vậy lập tức ngày người, líu lưỡi nói: “Làm... làm bài tập? Anh đang nói em đấy à?”. “Nếu không thì nói ai?” Tiêu Sách thản nhiên nói, không có tâm tình nói chuyện với cô bé này. Mân Nhi bĩu môi nói: “Anh trai, em chính thức nói cho anh biết, em đã trưởng thành rồi, không còn là cô bé nữa! Cũng không cần làm bài tập nữa!”. Nói xong, cô tiến lên vài bước, cười hì hì với Tiêu Sách: “Anh trai, em muốn ăn đồ nướng, anh mời em đi ăn đi.” "Tôi mời em ăn sao? Da mặt em cũng dày đấy chứ?” Tiêu Sách nói. Không đợi Mân Nhi lên tiếng, Tiêu Sách tiếp tục nói: “Mà tối thế này còn đeo kính râm, cô bé không bị sốt đấy chứ? Mau về nhà đi không bố mẹ em lại lo lång..." Mân Nhi nghe vậy thì bĩu môi, có vẻ rất không vui. Cô ấy nhỏ giọng nói: “Bố mẹ em không quan tâm em nữa, về nhà cũng chỉ có một mình em, giường chiếu nhà cửa lạnh lẽo, em không muốn về.” Tiêu Sách nghe vậy thì lập tức ngẩn người ra, thấy vẻ mặt cô ấy đáng thương như vậy, đột nhiên có chút mềm lòng. Anh nhẹ nhàng nói: “Thế thì em cũng không thể ở ngoài muộn thế này được, không an toàn! Không cần biết bố mẹ em có quan tâm em hay không, là con gái thì không được hút thuốc.” “Vậy em nghe lời anh, sau này không hút thuốc nữa, anh có thể mời em ăn đồ nướng được không? Một lần thôi, người ta còn chưa được ăn tối, được không?” Mân Nhi vừa nói vừa ôm tay Tiêu Sách, ra sức đung đưa tay anh. Tiêu Sách lập tức nhíu mày, có chút không chịu nổi cô bé Lolita này, cô ấy ôm lấy cánh tay anh làm nũng, lòng anh nhất thời trở nên mềm mại. Anh dò hỏi: “Em chưa ăn tối thật à?” “Thật mà! Vốn là đã định ăn, kết quả là bị mấy người kia chọc tức nên em đập bỏ hết bữa tối rồi! Sau đó muốn ăn thì lại gặp chuyện phiền phức, em lại không được ăn.” Mân Nhi đếm trên đầu ngón tay nói. Tiêu Sách nói: “Thôi được rồi, nhưng không ăn đồ nướng, tôi biết gần đây có nơi bán cháo hải sản Triều Sán, mùi vị chính tông luôn đó, tôi dẫn em đi ăn.” “Được! Chỉ cần có thể đi ăn với anh, ăn gì cũng được, ăn gì em cũng vui!”. Mân Nhi vừa cười vừa nói, vẫn ôm lấy cánh tay Tiêu Sách không rời. Tiêu Sách thử rút tay ra, phát hiện Mẫn Nhi ôm rất chặt, sợ làm cô ấy bị thương nên anh đành để như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương