Thiếu Dưỡng Khí

Chương 9: Tôi Không Muốn Anh



"Người quen?" Trần Hân Di kích động kéo tay Đường Vũ, chặc lưỡi: "Đường đại tiểu thư, Hoắc Tam gia là ai? Anh ấy cần phải dùng đến người quen sao? Ở Giang Thành này, ai dám không nể mặt mũi Hoắc Tam gia chứ?”

"Đúng nhỉ, cũng đúng, anh ấy rất giỏi." Đường Vũ nói năng có chút lộn xộn, cô đè gối đầu, phía dưới giấu giấy báo danh kia giống như bỏng tay, khiến cô nôn nóng.

Trần Hân Di ngồi trên ghế, thân thiện nhìn Đường Vũ, nói: "Đường Vũ, nói thật, cậu cùng Hoắc Tam gia có dự tính gì?”

"Không có dự định gì." Đường Vũ lắc đầu, cô làm sao có tư cách dự tính gì cùng Hoắc Vân Thâm.

"Không có dự tính? Cậu thật vất vả mới leo lên cành cao Hoắc Tam gia này, mà không định bò lên trên thêm chút nữa? Trần Hân Di hỏi.

"Không có ý định, tớ chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, không nghĩ nhiều như vậy." Đường Vũ nói.

Trần Hân Di thở dài, nói: "Nói cũng đúng, với thân phận như Hoắc Tam gia, nhất định phải tìm một người môn đăng hộ đối, nói không chừng, loại hào môn đỉnh cấp như họ này, thay phụ nữ giống như thay quần áo vậy.”

Đường Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ cười cười, dựa vào đầu giường không nói chuyện, cô căn bản cũng không phải vì leo lên vị trí nào mới tới, thứ duy nhất cô muốn, chẳng qua là ở bên cạnh anh thêm vài năm mà thôi.

Trần Hân Di thấy Đường Vũ không nói lời nào thì thở dài, hạ thấp giọng: "Đường Vũ, cậu sẽ không phải còn nhớ đến Tần Dư Triết đó chứ? Nếu để Hoắc tam gia biết, vậy cậu sẽ phiền toái lớn đó! Hơn nữa, Tần Dư Triết kia..."

"Hân Di" Đường Vũ cắt ngang cô ấy, nói: "Đừng nói nữa.”

Trần Hân Di bất lực nhìn Đường Vũ một cái, nói: "Được rồi, tớ không nói, cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tớ lại đến thăm cậu.”

Đường Vũ gật đầu, cũng không có tâm tư chào hỏi Trần Hân Di, dì Trương liền thay cô tiễn người đi, Đường Vũ nằm trên giường, muốn ngủ nhưng không ngủ được, bỗng dưng nhớ tới lúc đầu gặp Hoắc Vân Thâm, hoặc là nói, lúc cô trăm phương ngàn kế tiếp cận người đàn ông này, cũng là mặc váy dạ hội dài màu đỏ, cười duyên đem một ly rượu đổ lên âu phục của Hoắc Vân Thâm, sau đó tự nhiên nói: "Hay là, em lấy bản thân bồi thường cho Hoắc Tam gia?”

Người đàn ông bên cạnh Hoắc Vân Thâm kinh ngạc đến tròng mắt sắp rớt ra, Hoắc Vân Thâm là ai? Cả Giang Thành không ai là không biết lão tam của Hoắc gia từ trước đến nay không gần nữ sắc, nữ minh tinh nào muốn tiếp cận anh cũng không có lá gan đó.

Đường Vũ là ai? Con gái riêng không được chào đón nhất của Đường gia, lẳng lơ trời sinh, miệng lưỡi khéo léo, tâm ngoan thủ đoạn, thanh danh đã thối đến không thể thối hơn nữa, cho dù là rời khỏi Giang thành nhiều năm, thứ có thể làm cho người ta nhớ kỹ chỉ có gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia và những chuyện xấu khó quên đó.

Hoắc Vân Thâm ngược lại hiếm khi tức giận, nhìn người phụ nữ ngũ quan tinh xảo trước mắt này, nghĩ cô cười rộ lên thật giống một con mèo. Anh lắc lắc rượu vang đỏ trong tay, cười: "Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ tiếp nhận bồi thường này?”

Đường Vũ nheo mắt cười cười, ngũ quan của cô tinh xảo, sống mũi cao, lúc cười rộ lên mị nhãn như tơ, thật giống mèo, thanh âm của cô lười biếng mà mị hoặc, nói: "Dựa vào tôi xinh đẹp, dựa vào thứ tôi muốn không phải Tam gia."

"Không muốn tôi, cô muốn cái gì?" Hoắc Vân Thâm có hứng thú hỏi, đây là lần đầu tiên anh nghe được cách nói này, hoặc là nói, còn là lần đầu tiên có phụ nữ tiếp cận anh lại không muốn anh. ( Truyện chỉ đăng ở dtruyen )

Đầu ngón tay Đường Vũ vẽ vòng quanh lên cà vạt Hoắc Vân Thâm, giống như muốn xoá đi những vết rượu kia, cô cười nói: "Muốn tiền đó, muốn tiền của người giàu nhất Giang Thành như anh.”

Hoắc Vân Thâm kéo cà vạt, cười phất phất tay, Minh Thành phía sau đi lên, Hoắc Vân Thâm thì thầm với anh ta hai câu, rồi rời đi, Đường Vũ đứng tại chỗ với vẻ mặt mờ mịt , không biết đây là thành công hay thất bại.

Sau đó Minh Thành bưng một gương mặt lạnh lùng giống Hoắc Vân Thâm, đi tới nói: "Cô Đường, Hoắc tổng bảo tôi đưa cô về nghỉ ngơi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...