Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân
Chương 16
Đường đường nhà Đại Nguyên, gian nịnh chuyên quyền, đắp đê đổi tiền trở thành mầm họa, nghìn vạn quân hồng cân nổi lên. Quan pháp hà khắc, hình pháp nặng, lê dân oán than. Người ăn thịt người, tiền mua được tiền, cảnh này đã bao giờ xuất hiện. Giặc làm quan, quan làm giặc, ngu hiền lẫn lộn. Năm Thái Bình thứ mười một, thiên hạ sắp đại loạn. Vô số nông dân không chịu nổi sưu cao thuế nặng, giơ cuốc tạo phản, các nơi rải rác nổ ra khởi nghĩa, nhưng dân chúng tụ tập vội vàng, bị triều đình phái đại quân quét sạch. Hệ thống kết minh của Bắc Hồng cân quân như mây, lấy Dĩnh Châu làm tổng căn cứ địa, Từ Châu ở lân cận là phụ, chỉ cần Hàn Sơn Đồng hạ lệnh sẽ có mười vạn người đã qua huấn luyện khởi nghĩa kháng Nguyên, nếu thành công sẽ thu hút đông đảo nông dân gia nhập, chắp cánh cho hổ. Mặt khác Từ Thọ Huy thống lĩnh năm vạn Nam Hồng cân quân sẵn sàng nổi dậy, sánh cùng bắc phương Hồng cân quân, tin tức Bắc Hồng cân quân và Cái Bang kết minh truyền đến tai, y cũng không hề vui vẻ gì. Nhất là bang chủ Cái Bang Thái Cực nửa năm trước từng xuất thủ đánh bại Nam Hồng cân quân tại Ngưu Ẩm sơn, Từ Thọ Huy không hiểu nổi Thái Cực có gì bất mãn với mình. Khi Hàn Sơn Đồng cùng Thái Cực hợp tác đảm nhiệm võ lâm minh chủ, phó minh chủ thì lòng kiên nhẫn của họ Từ đã cạn. Rõ ràng muốn thể hiện đồng chủ nhân của Hồng cân quân không phải y mà là Hàn Sơn Đồng ư? Từ Thọ Huy lúc nào cũng lo lắng bất an, định dấy binh chống Nguyên trước, đạt lấy cái danh chính thống, nhưng tâm phúc Trần Hữu Lượng lại phản đối. Trần Hữu Lượng chính là bạch diện thư sinh bị Thất Sách suýt nữa đánh thành tàn phế ở Ngưu Ẩm sơn, trên bàn hội nghị quân sự y chủ trương đợi Bắc Hồng cân quân ra mặt trước, thu hút đại bộ phận chiến lực chính quy quân của triều đình rồi mới khởi binh, dùng tốc độ như chẻ tre quét qua nam phương chư châu trước khi xưng vương. Đề nghị này hợp với ý Từ Thọ Huy, bèn nghĩ trước quốc hiệu là Thiên Hoàn (天完), có ý chơi chữ ‘đại’ (大) thêm một nét ngang còn chữ ‘nguyên’(元) cũng được bao lấy đầu, áp đảo “Đại Nguyên”. Cơn ghen tức của Từ Thọ Huy như ngọn lửa nóng, đốt cháy dã tâm của y. oOo Dĩnh Châu, tháng Năm. Bảy con đường thông đến Bạch Lộc trang dưới đáy sơn cốc đều là đường ruột dê u tĩnh. Đoàn người đi theo đường mé xuống sơn cốc, càng đi thì phong cảnh càng thanh u. Dần dần, đường đi nhỏ lại, cây cổ thụ che kín phần lớn ánh nắng, ban ngày cũng có cảm giác như đang hoàng hôn, ngoài xa là cỏ lau mọc ngút nghìn. “Hay cho Bạch Liên giáo, hành động thần bí, nơi ở cũng thần bí theo.” Triệu Đại Minh lên tiếng. “Huynh không cần theo bọn đệ đến Bạch Lộc trang, lắc lắc lư lư thế này chỉ nhìn cũng hoa mắt, huynh không bị lắc đến mức muốn thổ sao?” Thất Sách cầm tay Hồng Trung, nhìn cỗ kiệu tre đi phía trước. “Nằm cả ngày đúng là vô vị, không theo mấy tên ẻo lả các ngươi thì làm cách nào dạy các ngươi cách nói năng của đại nhân vật.” Trong kiệu trúc vang lên tiếng cười sang sảng, Triệu Đại Minh mồm còn ngậm một hồ rượu. Khiêng kiệu xuyên rừng là Trọng Bát, Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, cùng đệ tử tám túi Thang Hòa, đi đầu dẫn đường là Hàn Lâm Nhi ước hẹn bọn Thất Sách đến đây, mấy hảo thủ Bạch Liên giáo đi cạnh hắn, Thất Sách nhận ra hai người, đều gặp ở Thiếu Lâm tự. Hàn Sơn Đồng đa nghi cực độ, chỉ trừ vài tâm phúc Bạch Liên giáo ra thì Bạch Lộc trang ở đâu cũng được giữ kín, hai trăm nhân công xây lên tòa trang viện này đều bị giết, vùi xác trong núi, nếu không nhờ đi theo Thất Sách, nội gián như Trọng Bát vốn không được phép xuống. Việc lớn sắp diễn ra, để Bạch Liên giáo kết giao các môn các phái thì Hàn Sơn Đồng không thể làm thần long kiến thủ bất kiến vĩ được nữa, thành thử hai tháng nay nhân tài ra vào đông hẳn, hai vị tướng Lưu Phúc Thông, Đỗ Tôn Đạo được Hàn Sơn Đồng tối tín nhiệm đưa hai nghìn binh sĩ thuộc tiền phong doanh xuống sơn cốc tiến hành huấn luyện quân sự, đồng thời bảo vệ trang viện. Vất vả lắm mới tới được đáy cốc, sau cùng cũng thấy Bạch Lộc trang thần bí. Tường dày, cửa nặng, cung điện chiếm cả trăm mẫu trong núi. Hai nghìn quân lính được huấn luyện kĩ càng phòng thủ ngoài trang viên, trên cây cối có mấy tổ ong lớn, ẩn ước nghe được tiếng địch quái dị, chính là các Phong địch thủ đang luyện tập chỉ huy đàn ong. Thể Hồ vẫn nằm ngủ trên nóc nhà, nghe tiếng bước chân của chúng nhân, nhận ra có Thất Sách, y cất tiếng cười lạnh đầy sảng khoái. Trên đời có một số người nhất cử nhất động đều khiến người khác cảm thấy cao quý. Lúc sát nhân cũng như tiên nhân vẩy mực, ăn cơm cũng như quý phi thưởng thức. Tiếng cười lạnh của Thể Hồ ưu nhã cực độ, ai nghe thấy cũng tự thẹn mình thô thiển. “Âm dương quái khí.” Thất Sách đơn giản thốt lên một câu, Thể Hồ đang nhìn phù vân cứng nụ cười. “Sao lại nói người ta như thế?” Hồng Trung cười vang nhe chuông bạc, hết sức dễ nghe. “Lấy đâu ra tay nam nhân trắng như thế, à, lấy đâu ra nam nhân suốt ngày chỉ lo học theo lối cười lạnh âm bất âm dương bất dương như thái giám.” Thất Sách cười nói cùng cô, hoàn toàn không coi Thể Hồ ra gì. Hàn Lâm Nhi không để tâm. Kỳ thật hắn không thích Thể Hồ, nhất là phương thức sát nhân của y. Lương đình Hàn Sơn Đồng thường đánh cờ này tọa lạc dưới tòa nhà Thể Hồ nằm trên nóc, mái nhà cao chừng một trượng, nếu Thể Hồ khẽ hạ xuống là bảo vệ được cha con Hàn Sơn Đồng, cũng là nơi an toàn nhất trong trang. Lương đình được xây từ bạch vân thạch nguyên khối, tọa lạc trên ao nước đầy nụ sen cùng búp sen nõn nà, không khí đượm mùi hương ngọt ngào. Lương đình có sẵn mấy vị khách. Triệu Đại Minh quen biết toàn bộ, đều là đầu lĩnh bang hội. Trên mặt bàn đá bày một bộ bút mực cùng một cuộn tranh vừa vẽ xong. “Thái Cực bang chủ thiếu niên anh hùng, tiền bang chủ Đại Minh dũng mãnh vô cùng, hay lắm, hay lắm.” Hàn Sơn Đồng mặc đạo bào tử kim, quý phái sang trọng, tướng mạo từ tường, mỉm cười đứng dậy. Lão biết Thất Sách chính miệng đồng ý làm phó cho mình tại đại hội anh hùng thì đương nhiên có ấn tượng tốt về gã. Hàn huyên mấy câu xong xuôi, Hàn Sơn Đồng mời bọn Thất Sách thưởng lãm thư pháp lão mới viết xong. “Hổ bí tam thiên, trực để U Yến chi địa; long phi cửu ngũ, trọng khai Đại Tống chi thiên.” Chữ tròn trịa đầy đặn, nét mực lâm li, đích xác là bức thư pháp đẹp. Theo thư pháp, U Yến chi địa chỉ kinh đô nhà Nguyên, long phi cửu ngũ là mượn quẻ càn 5-9 trong Chu Dịch “long phi tại thiên, đại nhân tạo dã”, quẻ này đại cát, hàm ý có đại thánh nhân xuất hiện. Thư pháp thể hiện rõ tính tự tôn điên cuồng của Hàn Sơn Đồng. Triệu Đại Minh không biết chữ, Thất Sách giải thích hàm ý thư pháp cho y nghe. Triệu Đại Minh cười cợt, định lên tiếng trào phúng thì Hàn Lâm Nhi gọi người hầu đưa thức ăn lên. Chúng lãnh tụ giang hồ ăn cơm thưởng sen trong lương đình, bát đĩa đều là tinh phẩm, màu sắc thiên biến vạn hóa, vừa đẹp vừa ngon. Thất Sách cùng Hồng Trung chưa bao giờ thấy thức ăn tinh tế như thế, cười hì hì vừa ăn vừa hỏi Hàn Sơn Đồng tên món ăn, liên tục khen ngợi, đũa khua như chớp, hoàn toàn không coi bữa ăn là dịp tụ hội hạng nhất của anh hùng thiên hạ. Chúng nhân thấy hai người ngây thơ lãng mạn, chỉ mỉm cười, đều có hảo cảm. Chủ đề trò chuyện lúc ăn cơm là thiên hạ thương sinh. Hàn Sơn Đồng tỏ vẻ lo lắng, biểu thị trách nhiệm nặng nề giải cứu nỗi khổ cho lê dân bách tính, khiến lão ăn không ngon, hận không thể lập tức xua quân lên kinh đô, lên ngôi cửu ngũ, lúc lại cười cười, phân chia quan tước triều đình tương lai cho các hào kiệt có mặt, khiến Triệu Đại Minh được bọn Trọng Bát hầu hạ cười suýt nghẹn xương cá. “Giờ triều đình bạc nhược, chỉ con cha con Sát Hãn Thiếp Mộc Nhi là tướng tài, còn lại đều là hạng vô năng.” Chưởng môn phái Tung Sơn Bạch My đạo nhân chuyển đề tài. “Đúng vậy, ỷ trượng của triều đình không nhiều, trọng binh đều ở Tây Vực, hai cha con đón thống lĩnh hai mươi vạn đại quân bảo vệ kinh thành, đích xác là đại hoạn.” Trang chủ Bái Kiếm sơn trang Hùng Bá gật đầu. “Sát Hãn Thiếp Dược Cao gì đó có phải biết bắn tên không?” Thất Sách gặm đùi gà nướng hỏi. “Thái Cực huynh cũng biết? Nghĩa tử của Sát Hãn Thiếp Mộc Nhi tên Quách Thiếp Mộc Nhi, cũng là Vương Bảo Bảo, thì lợi hại lắm, bách bộ xuyên dương, nội công bất phàm. Không dám giấu, vai tại hạ vì đánh giá thấp tiễn kình của hắn mà bị phế.” Kì Liên sơn Hỏa bang chủ Bành Đại nói, sờ lên tay trái rủ xuống, không hề oán hận Vương Bảo Bảo bởi y đã thua tâm phục khẩu phục. “Nghe nói Vương Bảo Bảo tập luyện công phu Dã hô hảm của Miêu Cương, mười phần bất phàm.” Nam Miêu Ngũ Độc phái nữ chưởng môn Thẩm Anh Anh lên tiếng. “Đúng thế, lúc đó hắn bắn liền mười mấy mũi tên khiến thiết thuẫn của tại hạ rung rinh, tay tê cứng. Nếu không vì đỡ tên của hắn thì mấy trăm mũi tên mềm xèo kia có là gì, sớm dã lấy được đầu cẩu hoàng đế rồi. Đúng là dục tốc bất đạt.” Thất Sách nhớ lại, gắp cho Hồng Trung một miếng cá tầm ướp chanh. Chủ đề này thú vị, chúng anh hùng đua nhau hỏi về việc gã ám sát hoàng đế Thát tử. Thất Sách đương nhiên tỉnh lược chuyện Trọng Bát đề nghị, chỉ nói hôm đó tỉnh dậy, không có việc gì làm nên cầm đại thiết thuẫn đến trường săn thú định ám sát hoàng đế, cách giấu sát khí ẩn tàng sau lưng con hổ, rồi quá trình đón đỡ hai mũi tên của Vương Bảo Bảo, từng bước áp sát hoàng đế giữa làn mưa tên, tiếng gấm chấn nhiếp mấy trăm thiết kị. Gã đã quen thêm mắm dặm muối, kể lại linh hoạt, chưởng môn các phái há hốc miệng lắng nghe. Sắc mặt Hàn Sơn Đồng càng lúc càng cứng lại, y quen được xu nịnh, không thích người khác khi nói chuyện không ca công tụng đức mình, mà tập trung vào một xú tiểu tử ăn uống thô lỗ. “Huynh ấy vẫn nói nhăng như thế đấy, mặc kệ đi.” Hồng Trung phát giác sắc mặt Hàn Sơn Đồng, vội nhét một miếng bánh lớn vào miệng Thất Sách, gã cười hì hì ăn luôn. Đột nhiên, Thất Sách nhíu mày, nhìn Triệu Đại Minh, y cũng tỏ vẻ khác lạ. “Sao thế?” Thẩm Anh Anh hỏi. “Vừa có một làn sát khí lướt qua, cả giọng nói lạ.” Thất Sách bất an. Triệu Đại Minh nhắm mắt lại, toàn lực nắm bắt sát khí. Nhưng người mang sát khí cũng là cao thủ, hơi thở ẩn vào không trung, không thể nắm bắt được. “Không thể nào, có hai nghìn quân ngoài trang viên, lại cả Thể Hồ dùng Địa Thính đại pháp cảnh giới, đừng hòng có ai trà trộn vào được, các vị xin cứ yên tâm.” Hàn Lâm Nhi đứng sau lưng phụ thân cung kính lên tiếng, Thể Hồ vẫn không có động tĩnh gì. Quần hùng đều thuận theo ánh mắt Thất Sách rồi nhìn sang vẻ mặt nặng nề của Triệu Đại Minh. Đũa đều ngừng trên không. Triệu Đại Minh ngưng thần, đem chân khí toàn thân hóa thành vô số sợi tơ xạ khắp tứ phía như tấm lưới nhện vô hình. Dù khinh công cao nhất thiên hạ hoặc nhẫn giả đứng đầu Đông Doanh cũng không tránh được. Công phu này cao gấp Địa Thính đại pháp của Thể Hồ cả chục lần, kích cỡ của tấm lưới do công lực của người thi triển quyết định. Với công lực của Triệu Đại Minh có thể nắm rõ mọi động tĩnh trong vòng mười trượng. “Thất Sách.” Triệu Đại Minh mở bừng mắt. “Vâng.” Thất Sách vén tay áo, gai ốc nổi đầy. Cảm giác này quá quen thuộc. “Chuẩn bị.” Triệu Đại Minh nói ra mấy chữ đó, cánh tay gã mềm nhũn chợt thắt lại. “Vâng.” Thất Sách hít sâu, nhìn lên nóc lương đình, mười mấy cá chưởng môn nhân đồng thời ngẩng theo. Đột nhiên, lương đình bằng đá vỡ toác. Đá bay tứ tán, đánh vỡ thạch đình là một bàn tay còn nhăn nheo hơn rễ cổ thụ. “Lâu rồi, không gặp.” Bất Sát đáp xuống, một chưởng cuốn theo vô số đá vụn ập vào Thất Sách, chân đá Hàn Sơn Đồng, lão sử dụng Kim Cương La Hán quyền cơ bản nhất của Thiếu Lâm. Ngọn cước bị Hùng Bá, Bạch My đạo nhân, Thẩm Anh Anh liên thủ hóa giải, Thất Sách sử dụng Kiến Long Tại Điền ngạnh tiếp Bất Sát, để tá lực, thân thể y hơi bắn lùi lại. “Trọng Bát!” Thất Sách kêu to trước khi văng xuống ao sen. Không đợi gã kêu lên, Trọng Bát đã nghĩ cách mang theo Hồng Trung cướp đường thoát ra. Từ Đạt ôm Triệu Đại Minh, Thường Ngộ Xuân xuất chiêu Kiến Long Tại Điền chấn bật trụ đá đổ xuống, định thoát thân. Nhưng Bất Sát chặn trước con đường duy nhất ở cửa thạch đình, chúng nhân trừ nhảy xuống ao thì hết đường. Không. Hợp lực tất cả sao lại không thể đấu một trận? Mười mấy chưởng môn, bang chủ, trang chủ, đảo chủ đều là cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng tâm họ đều run rẩy, chỉ bởi bàn tay Bất Sát vẫn chưa xuất thủ cầm một bộ da. Bộ da đó có một cái mũi, hai con mắt và nửa cái miệng. Gương mặt của Thể Hồ. “Một chiêu, là, chết.” Bất Sát vò nát bộ da, máu văng tung tóe. Ban nãy Bất Sát vô thanh vô tức lướt sát măt đất, Địa Thính đại pháp cũng không phát hiện được, lén đến cạnh Thể Hồ trên nóc đình, chỉ một chiêu Long Trảo thủ là mặt Thể Hồ bị bóc ra, lặng lẽ táng mệnh. Không kịp trả đòn dù một chiêu. Bất Sát nhẹ nhàng đáp xuống, không hề phát ra thanh âm thừa thãi nào. “Bất Sát! Ngươi muốn gì?” Bạch My đạo nhân quát to, phất trân giơ ngang ngực, ông ta cực kỳ bực mình, không hiểu vì sao bị chúng nhân đẩy lên tuyến đầu. Bất Sát không nói gì, chỉ nhìn Triệu Đại Minh trên lưng Từ Đạt rồi nhìn xuống ao… Đã biến mất. Thất Sách khuất bóng rồi. “Trốn?” Bất Sát lạnh tanh nhìn mặt nước. Bên ngoài Bạch Lộc trang xôn xao. Ẩn ẩn ước ước, cách đó mười dặm có tiếng cả vạn thớt ngựa đang tung vó, khí thế kinh nhân. Hàn Lâm Nhi khẩn trương chặn trước mặt phụ thân, cả hắn cũng nghe ra chí ít có ba vạn nhân mã đang bao vây trên sơn cốc, chắc rằng triều đình biết tin quần hùng tụ hội nên phái đại quân đến tập kích. Hàn Lâm Nhi quay lại, phụ thân hắn không hề sợ hãi. “Mệnh trời ở ta, có gì phải sợ? Bản tọa là chư phật quang minh chi vương chuyển sinh, sáng gấp vạn lần nhật nguyệt, mấy… con rối các ngươi sao dám ra vẻ trước mặt bản tọa, còn không mau lui xuống?” Hàn Sơn Đồng cười từ ái, tay áo phơ phất, rảo bước tới. Quần hùng kinh hãi, Hàn Sơn Đồng nếu không bị điên thì tất thân hoài võ công thâm bất khả trắc. Bất Sát lơ Hàn Sơn Đồng đi, chỉ nhìn xuống mặt nước. “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, trên mình ta rực rỡ ánh sáng chiếu soi…” Hàn Sơn Đồng thấy Bất Sát làm lơ, liền từ ái vỗ vỗ vai lão. Bất Sát vẫn nhìn xuống nước, bàn tay khẽ phất. “Phụ thân!” Hàn Lâm Nhi gầm lên, hắn thấy phụ thân đang nhìn mình mỉm cười nhưng lưng ông ta quay về phía chúng nhân. “Ta là…” Hàn Sơn Đồng cười rất từ ái nhưng để lại một câu còn ngu xuẩn hơn là di ngôn. Vị Di Lặc chuyển thế từ từ ngã xuống, Ngũ Độc giáo Thẩm Anh Anh hô lên kinh hãi. Bên ngoài Bạch Lộc trang hỗn loạn, tiếng đao kiếm va chạm không ngớt. “Địch nhân ở đâu nhiều thế này. Mau kết trận.” “Tên mạnh quá. Vương Bảo Bảo! Vương Bảo Bảo đích thân dẫn quân đến.” “Mau chặn địch thủ lại. Còn không mau chặn.” Hồng cân quân bên ngoài thét vang, tình thế mười phần nguy cấp, bọn Trọng Bát cũng nghe rõ hai nghìn người đang hô quân Nguyên tấn công, loạt đầu tiên đến cả vạn người, hiện tại may nhờ Phong địch thủ điều khiển trăm vạn Hồ phong khống chế địch từ phía sau, hai nghìn tinh binh mới miễn cưỡng chống chọi được. Tình huống cực kỳ bất lợi. Hàn Lâm Nhi cùng Trọng Bát chưa kịp nghĩ xem ai báo tin, hay làm cách nào giải cơn nguy cấp này. Vì trí mưu là không đủ, chỉ có thể mở đường máu mà thôi. “Chủ giáo! Thát tử tấn công!” Lưu Phúc Thông dẫn mười mấy binh sĩ xông vào, thấy thạch đình đổ nát, Bất Sát đứng chặn, cùng Hàn Sơn Đồng đả thảm tử. Lưu Phúc Thông kinh hãi nghẹn lời. “Chém chết con lừa trọc này đi.” Hàn Lâm Nhi thét lên, quần hùng bày trận thế, chuẩn bị hợp lực mở đường máu. Binh sĩ sau lưng Lưu Phúc Thông xông qua con đường quanh co trên mặt ao, định dùng loạn đao chém Bất Sát, hai tay lão kẹp từng viên đá lên, vận kình ném ra, như hai viên đạn pháo đập tan bình sĩ, đá vỡ cùng máu văng tứ tán, Lưu Phúc Thông kinh hoảng lùi lại thật nhanh. “Ai, cũng, đừng, mong tẩu thoát.” Bất Sát nói đoạn, đáy ao vụt lên một trụ nước. Lão xuất một quyền, nước văng tứ tán, thị tuyến tất thảy đều nhòe đi. Một bóng người ướt sũng chợt xuất hiện sau lưng lão. “Thần Long Bãi Vĩ!” Thất Sách xoay người đá ra, ngọn cước không hề xảo diệu, xong như thân cây giáng xuống. Bất Sát không ngoảnh lại, tay trái búng ra hai ngọn Nhất Chỉ thiền hóa giải kình đạo của Thất Sách. Gã không ngã lòng, dù thế nào cũng phải vì quần hùng mở được đường máu. Vì Hồng Trung. Gã dốc roàn lực, quần cước như mưa, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước. Bất Sát lạnh lùng, chiêu nào cũng phát ra sau nhưng đến trước, khắc chế mọi quyền lộ của đối thủ. Thất Sách nghe kình lực, biết Bất Sát chưa dốc toàn lực. Bạch My đạo nhân cùng các chưởng môn vội xuất thủ, thi triển tuyệt học bình sinh vây lấy Bất Sát. Lão một mình đấu với mười bốn người nhưng không hạ phong. Long Trảo thủ càng lúc càng nhanh, không khí vang tiếng kình lực ràn rạt. Con đường rời khỏi thạch đình bị chưởng phong cước ảnh vây kín, đứng cạnh đó cũng khó thở, bọn Trọng Bát võ công thấp kém, định nhảy xuống ao bơi đi. Bất Sát phát hiện dụng ý của chúng nhân, nhanh chóng chụp lấy cánh tay Hùng Bá đầm đìa máu ném vào Triệu Đại Minh. Bị nội lực Bất Sát bao quanh, tay trái Hùng Bá biến thành viên đạn trầm trọng xé toạc không gian. “Không ổn!” Trọng Bát kêu thầm, Thường Ngộ Xuân tống song chưởng ra, Từ Đạt tung cước mới ngăn được. Triệu Đại Minh cười to: “Giặc trọc này đúng là nhỏ nhen, đến giờ vẫn chưa quên mối thù phân nóng của ta.” Bất Sát nổi giận, toàn thân nóng bừng. Đúng rồi, đúng là y. Có lẽ y vẫn có thể mang lại cho lão cảm giác khác lạ. Sát khí dâng tràn, chân khí trong thể nội lão áp lên huyệt đạo như khối thép nóng đỏ, nung chảy thành dung dịch, một chưởng xuất ra, mấy vị chưởng môn thổ huyết sa xuống nước. Bất Sát như chim đại bàng tung cánh trên không, tả thủ thành chưởng, hữu chưởng thành trảo, bọn Triệu Đại Minh đều bị trảo kình bao phủ. Quần hùng nhân lúc lão lao lên không, bất chấp liêm sỉ chạy ngược vào trong trang, khiến Thất Sách nhất thời không thể quay lại thạch đình đổ nát cứu viện. “Chết!” Bất Sát xuất trảo, Từ Đạt xuất Thần Long Bãi Vĩ, Thường Ngộ Xuân sử dụng Kiến Long Tại Điền, Hồng Trung múa Nga My song kiếm, tất cả tấn công vào mặt lão, đều bị cường kình chấn văng đi. Trọng Bát không kịp tránh liền chặn trước mặt Triệu Đại Minh, bị kình khí ép cứng đơ, chỉ còn cách nhắm mắt chờ chết. “Trọng Bát tránh ra!” Triệu Đại Minh cười ha hả, đẩy Trọng Bát dạt ra, dùng chút nội lực sau cùng phun nước dãi, xé toạc tấm thuẫn khí của Bất Sát, xẹt vào mặt lão. Tay lão đỏ lòm máu xuyên qua ngực Triệu Đại Minh, hai y trợn tròn, khóe môi nhếch lên, ra vẻ mười phần thống khoái. “Đại Minh huynh...” Thất Sách chặn trước chúng nhân ngẩn ngơ. Tay Bất Sát từ từ rút khỏi người Triệu Đại Minh, gương mặt khô như vỏ quít lưu lại một dấu máu, mắt trái của lão trong giây phút xuất thủ bị Triệu Đại Minh phun nước dãi làm mù, bộ dáng như lệ quỷ. Dù vậy lão vẫn không tỏ vẻ gì. Triệu Đại Minh nhắm mắt lại, hơi thở ngừng hẳn. Thất Sách giận điên cuồng, nhìn Bất Sát, chân khí toàn thân dâng lên: “Bất Sát, ngươi nên biết tay Triệu Đại Minh đã nối tay cho ta.” Gã nắm chặt tay. Bất Sát cảm giác người đứng trước mặt khác hẳn Thất Sách của nửa năm trước. Đích xác, Dịch Cân kinh thần diệu như vậy. Ông trời đã tuyển gã, chưa biết chừng để hủy đi chính lão, kẻ giết vô số người. Cả hai cánh tay đã từng sỉ nhục lão nữa. Thú vị… sẽ thú vị lắm sao? “Trọng Bát, tìm được chạy đi.” Thất Sách bước lên, Bất Sát cảm giác mặt đất rung lên. Tiếng đao kiếm va nhau bên ngoài trang dần lặng đi, tiếng hò hét cũng lặng dần. Tên lửa khắp trời bắn vào Bạch Lộc trang, khoảnh khắc sau nóc nhà rực lửa. Khói bốc ngùn ngụt, đột nhiên vang lên tiếng pháo bắn vào một góc tường trang viện. Thất Sách liếc nhanh, ánh lửa rừng rực chiếu lên mặt Hồng Trung. Đẹp quá. Dáng vẻ cô lo lắng cho gã thật khiến gã muốn ôm cô vào lòng. “Tái kiến, Hồng Trung.” Thất Sách thầm thì. Gã bước thêm một bước, toàn lực xuất ra Kiến Long Tại Điền! Bất Sát xuất quyền, bùng một tiếng, cả hai đều lùi hai bước, Thất Sách không hề lãng phí thời gian, cong người lao lên, xuất ra Kim Cương La Hán quyền, chiêu nào cũng tấn công với tốc độ tuyệt luân. Chân khí của gã ngưng trệ nhưng không chuyển mà xuất quyền cực độ cương mãnh ngạnh tiếp Bất Sát, tất nhiên kết quả là lần nào va chạm cũng thụ thương, nhưng gã càng lúc càng tiến tới, thi thoảng lại dùng Kiến Long Tại Điền đẩy chân khí lên đỉnh điểm chấn lùi đối phương. Bất Sát tuy biết dụng ý của gã nhưng liên tục thoái lùi trước dáng vẻ hung hăng của Thất Sách. Liên tục lùi lại, lộ ra một lối thoát. Trọng Bát cùng Hàn Lâm Nhi nhanh chóng cướp đường xông ra, Thất Sách bức được Bất Sát đấu vào đến tận đại sảnh, hơi nóng ngột ngạt khiến râu tóc cả hai dựng lên. Nóc đại sảnh rực lửa, ngói sụp xuống, xà nhà tô lớn cũng bị đạn pháo đánh gãy đôi, cả gian đại sảnh cơ hồ sập bất cứ lúc nào. Chúng nhân thuận lợi thoát khỏi phạm vi truy mệnh của Bất Sát, càng lúc càng chạy xa. “Tính, hay, lắm.” Bất Sát đá cái ghế bằng đá Đại Lý lên, cái ghế lao đi như tên bắn vào lưng Từ Đạt. “Đừng hòng!” Thất Sách nghiêng người bổ ra, cái ghế vỡ tan. Bất Sát nhân cơ hội gã phải cứu viện, lăng không búng ra khí tiễn vào sườn gã. Thất Sách hộc lên một tiếng thổ máu. Một quyền trí mệnh của lão quyên qua bình phong cháy rực, giáng xuống ngực Thất Sách, xà nhà trên đầu bị thế lửa làm gãy, vừa hay ngăn trở thân hình Bất Sát khựng lại, gã nhân cơ hội lăn mình đi. Gã thở hồng hộc, nhìn Bất Sát. Nội tức gã sôi trào như thùng nước không ngừng tỏa nhiệt trong Đan điền, mười phần khó chịu. Vừa tấn công dồn dập vì chúng nhân nên chân khí gã đại tổn, cộng thêm phải chịu một đợt khí chỉ như thiết côn, nếu không tu luyện Dịch Cân kinh, e rằng giờ gã đã chết vì nội thương. Bạch Lộc trang đã triệt để chìm trong lửa, khói như vòng tròn đen thẫm, hít phải một hơi là sặc nửa ngày, nhưng tên lửa ngập trời không ngưng không nghỉ, như châu chấu che kín không trung, thoáng sau biến mười mấy gian phòng thành tổ ong lửa. Quân Nguyên do Vương Bảo Bảo dẫn tới đã chuẩn bị kỹ càng, dũng mãnh tinh hãn, định làm cỏ cả Bạch Liên giáo. Hồ phong sợ khói lửa, lần này không thể trông chờ vào Phong địch thủ đến cứu viện. “Ngươi, vẫn, chưa được.” Giọng Bất Sát như hai thanh sắt cọ vào nhau, chân khí bạo phát. Trong làn khói, ngọn lửa bập bùng chợt lặng lại, như thể bị bàn tay vô hình giữ chặt. Rồi bỏ ra, ngọn lửa càng mãnh liệt. Trong khoảnh khắc đó, Bất Sát vận công lực lên đỉnh điểm. Tuy mất một con mắt nhưng sát chiêu của lão hiện giờ mới bắt đầu. Không gì sảng khoái bằng trong lúc bị thương như thế, trong biển lửa như thế, lại tỷ đấu với một quái vật như thế. Thất Sách không lo cho mình, đầu óc gã đều nghĩ đến việc Hồng Trung có tìm được đường thoát thân trong hoàn canh bị quân Nguyên vây kín thế này, bình bình an an rời khỏi trang viện chăng? Nên khi quyền đầu của Bất Sát xuyên qua lửa đỏ đến trước ngực, gã vẫn như người nhà quê ngốc nghếch tỉnh mộng, ồ lên kinh ngạc. Một quyền kinh nhân của Bất Sát bị gã nhẹ nhàng, ung dung đẩy đi. Không chỉ Bất Sát kinh ngạc, cả gã cũng thấy kì quái, làm cách nào mà tay mình lại đỡ lấy thân thể nặng nhe tấm thép của Bất Sát, quay mấy vòng là cơ hồ hất ngã lão. “Tá lực sử lực, dẫn kình lạc không.” Thất Sách ngây ra nhìn tay mình, lẩm bẩm. Bất Sát không bận tâm, Long Trảo thủ xuất ra, tứ phía bùng lửa cuốn về phía Thất Sách. Thất Sách dựa vào tính vô tri của người nhà quê, phấn khởi tinh thần, dùng chân khí tàn dư thi triển Thái Cực quyền đủ cả cương nhu, hóa giải Long Trảo thủ đáng sợ của Bất Sát. Hai chân đi vòng tròn, tả thủ âm, hữu thủ dương, kình lực từ song chưởng của Thất Sách mang theo thân thân thể xoay vòng, lại như con trốt xoay theo thế công của Bất Sát. Lửa cháy rừng rực, khói dày mịt che kín thị tuyến cả hai. Thất Sách nhắm mắt lại, lắng nghe kình lực trong bóng tối, lòng không hề sợ hãi, không còn giữ ý thắng bại, biến mình thành người sắp chết. Chân khí của Bất Sát cuồn cuộn, chiêu thức quyền cước cương mãnh vô cùng, mấy dải ngói đỏ cuốn lên bị Thái Cực kình của Thất Sách gạt đi. Bất Sát mới được thấy võ công này tại Noãn Phong cương, hiện giờ tấn công mãi mà không hạ được, lòng thoáng giận, có lúc thân thể bị quái kình của Thất Sách kéo đi, cơ hồ bước chân bất ổn, ngay cả ngọn lửa cũng cơ hồ trở thành địch nhân bị Thất Sách dùng chưởng phong thổi đến, đạo bào đen tuyền hóa thành những con bướm xám tan tác. “Như thế này, kì quái!” Bất Sát biến đổi Long Trảo thủ nhất biến, thành Bàn Nhược quyền đại khai đại hợp rồi lại chuyển thành Vô Tướng quyền lắt léo tiểu xảo, nhưng Thất Sách có thể tránh được công kích trong đường tơ kẽ tóc, thậm chí còn dùng tư thế xoay tròn kỳ quái quấn lấy lão, định hất ngã lão. Công cực kỳ bá đạo, tránh xảo diệu vô cùng, Thất Sách tựa như con lươn trơn tuột, di chuyển như hành vân lưu thủy. Thất Sách không nghĩ gì nữa, Thái Cực quyền “hoàn thành” trong tình huống ác liệt nhất, đạt đến cảnh giới dĩ nhu khắc cương, dĩ nhu hóa cương chân chính. Lửa từ tứ phía bốc lên, nhiệt độ trong đại sảnh tăng nhanh, dưỡng khí giảm hẳn, dù đứng bất động cũng cực kỳ vất vả rồi. Một hơi hít sâu là không khí khô nóng sẽ tổn thương đến phế phủ, giao đấu liều mạng với tốc độ đó là so đọ công phu hô hấp của ai hơn ai. Pho Thái Cực quyền của Thất Sách chú trọng toàn thân thả lỏng, thân chuyển theo kình lực, kình sát với thân, Bất Sát cậy vào nội công cao hơn, cứ cắm cổ tấn công, trong vòng trăm chiêu khó lòng đạt mục đích, do hoán khí không thuận nên dần nóng nảy, hốc máu trên mắt trái vì nhiệt độ cao nung nấu nên nhanh chóng kết vảy. Chiêu thức của Bất Sát vẫn mạnh mẽ nhưng giữa các chiêu bắt đầu xuất hiện dấu hiệu không liền lạc. Sơ hở. Cao thủ quá chiêu, thắng bại chỉ trong một hơi thở. Thất Sách chợt trượt chân, sa vào góc chết mà con mắt trái đã mù của Bất Sát không thấy gì, chiêu thức đột biến, Kiến Long Tại Điền giáng mạnh vào sườn lão. Bất Sát lộ ra vẻ mặt giống con người, điều hiếm khi xảy ra. Theo lão đoán, chỉ cần Thất Sách lộ sát khí là sẽ tự phá lớp phòng ngự vô địch. Lão đợi cơ hội đó để ngạnh tiếp. Long Trảo thủ dốc ra với kình lực mạnh nhất. Liều thôi! Hai chân Bất Sát lún xuống đất, Thất Sách văng về phía sau, lưng đập vào cột lửa. “Đáng ghét.” Thất Sách hoa mắt, mỗi tấc thân thể đều như rên lên đau đơn. Cơ nhục, khổng khiếu, mỗi tế bào đều sôi lên, phảng phất sắp trào khỏi ngũ tạng lục phủ. Bất Sát loạng choạng bước lên, từ từ giơ tay trái, chăm chú nhìn Thất Sách. “Trước khi chết, lại, khóc, có gì, thì nói đi.” Lão hỏi. Hai mắt gã rướm lệ, khóe môi nhếch lên. Vì đang ở trong ngọn lửa nên gã nhìn thấy tình cảnh chấn động nhất. Hồng Trung cầm song kiếm lặng lẽ đến sau lưng Bất Sát, cười hì hì nhìn Thất Sách. Song kiếm xuyên qua hỏa diễm đâm vào Bất Sát. Lão đang giao đấu đến thiên hôn địa ám, đánh ngã Thất Sách rồi thì buông lòng cảnh giác, quả thật không nhận ra Hồng Trung đánh lén, nhưng tu vi của lão đạt tới hóa cảnh, mũi kiếm chạm vào cơ bắp, cơ bắp lập tức cứng như thép, kiếm không đâm vào được mà cong vòng. “Hừ.” Bất Sát xòe năm ngón tay, chụp vào đầu Hồng Trung. “Hồng Trung ngồi xuống.” Thất Sách gào lên, đề khí lao vào Bất Sát. Vạn phần nguy cấp, Thất Sách xuất ra một chưởng nhẹ nhàng đỡ Hồng Trung, một chưởng tiếp trảo của Bất Sát, kiệt lực gánh chịu toàn bộ lực đạo. Bốp một tiếng, mũi gã trào máu, thân thể lún xuống thêm, một chân quỳ sụp. Chưởng của Bất Sát bị gã chặn lại, lão lật tay xuất tiếp một chưởng hung mãnh tuyệt luân. “Để xem ngươi, đỡ được, mấy chưởng!” Bất Sát nói. Thất Sách không hề do dự, giơ tay đón đỡ. Bùng. Lại đón đỡ thẳng thừng. Đón đỡ thẳng thừng. Đón đỡ thẳng thừng. Vẫn đón thẳng. Bất Sát từ trên bổ xuống lên tục tám chưởng, như thiết chùy giáng thẳng, nhưng đều bị Thất Sách lấy cứng chọi cứng, không hề sử dụng phương thức xảo diệu nào. Hồng Trung nằm trong lòng gã bị kình lực chấn động đến hoa mắt. Hổ khẩu Thất Sách toác ra, mũi mà khóe miệng rỉ máu. Nhưng gã vẫn cười. Bất Sát điên tiết, chưởng lực từ nhanh chuyển thành chậm, muốn so nội lực với gã. Thất Sách không hề e sợ, lại giơ tay đón đỡ, từ từ tiếp một chưởng chậm rãi, không hề biến hóa của Bất Sát, Lửa cháy, hơi nóng làm mơ hồ gương mặt cả hai, đã đến tuyệt cảnh gần như không còn dưỡng khí nữa. Nhưng hai con người điên cuồng này đang dùng chiêu thức đơn giản nhất hao kiệt khí tức hơn hết đối kháng nhau. Sắc mặt Bất Sát hơi đổi, mắt hơi hoa lên. Nụ cười trên mặt Thất Sách càng lúc càng tươi tắn. Vì gã nhìn thấy một cánh tay khác, cùng với gã đón đỡ áp lực của Bất Sát. Hóa ra là tay Hồng Trung cùng giơ lên, muốn tận chút lực bạc. Đột nhiên, mặt đất nứt toác, Bất Sát cả kinh nhảy vọt lên, Thất Sách cùng Hồng Trung bị chấn văng về phía sau. Giữa ba người xuất hiện môt vết nứt lớn. Hóa ra Hàn Sơn Đồng chôn long bào cùng kim ngân tài bảo dưới đất, mặt đất không phải nguyên bản, bị nung nóng lâu liền nứt ra, cộng thêm nội lực hùng hồn của hai người tỷ đấu nên cuối cùng không chịu nổi. Nhờ khoảnh khắc đó, Thất Sách có cơ hội nhìn kỹ ngọn lửa, nhìn Hồng Trung cùng mình chống lại cường địch. “Mẹ muội nói huynh ngốc như thế, vạn lần không được bỏ rơi huynh.” Hồng Trung cũng mỉm cười, không hề sợ hãi. “Huynh biết chứ.” Thất Sách chưa kịp rơi lệ đã bị hơi bóng làm khô. Bất Sát nhìn tử kim long bào dưới lòng đất rồi nhìn Thất Sách thân thụ trọng thương, tựa hồ đang nhìn xem hai hình thái đối lập trong thời loạn này. Long bào chạm vào lửa, thoáng sau đã hóa thành tro tàn, nhưng nam nhân đối diện lão lại đứng dậy. “Ngươi, muốn làm, hoàng đế?” Bất Sát dấy lên niềm hiếu kỳ hiếm thấy với động cơ của đối phương, biết rằng sắp chết nhưng vẫn gắng gượng đến cùng. “Không.” Thất Sách vuốt ve gương mặt đầy bụi đất của Hồng Trung, tay gã đen nhẻm theo. “Muốn trở thành, võ công, thiên hạ, đệ nhất?” Bất Sát lạnh lùng. “Không, ngươi mạnh hơn ta.” Thất Sách nói thẳng, giờ này mà gã vẫn đứng vững đã là kì tích. “Vậy thì, vì sao?” Bất Sát lạnh lùng. Nhưng lão rất chờ mong, có lẽ đối thủ mạnh nhất đời này có thể mang lại đáp án khiến cơ mặt lão biến đổi. “Vì ta sẽ thắng ngươi.” Thất Sách nói ra câu này, Bất Sát tựa hồ muốn bật cười. “Trước mặt người con gái ta yêu nhất, có Thái Cực quyền mà ta và Quân Bảo sáng tạo, không lý gì lại thua ngươi.” Thất Sách giơ song thủ, từ từ xòe ra. Như ánh trăng, như cánh ve. Không khí chuyển động theo. “Nói hay lắm.” Giọng nói cất lên vang vang, chỉ giây lát là đến gần. Biển lửa dạtra, gió lùa vào, thế lửa tăng thêm mấy lần. Một bóng người gầy gò xuất hiện sau lưng Bất Sát, thực hiện tư thế không linh hệt như gã. “Sao, có thể?” Bất Sát trợn mắt, khí trường trên mình như châm nhọn tủa ra. Tất cả đều bị hạo nhiên chính khí hóa giải vô ảnh vô tung. Người đến là một truyền nhân khác của Dịch Cân kinh, sáng tạo ra Thái Cực quyền - - Quân Bảo. Quân Bảo mỉm cười. Thất Sách vui mừng, nhiệt huyết dồn lên. “Nếu chúng ta thắng trận này.” Gã bước lên, khóe miệng hơi nhếch. “Sẽ khai tông lập phái, phổ biến Thái Cực quyền khắp thiên hạ.” Quân Bảo cũng bước lên một bước, mày kiếm rủ xuống. Bất Sát gầm vang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương