Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi
Chương 4-1: Luận Bàn Võ Nghệ
Editor: SelChu Cẩn Đồng tuy rằng nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong ý tứ chính là khinh thường. Tuy Bĩ Tử Đầu ít đọc sách, nhưng ý tứ coi thường như vậy vẫn phân biệt được, lập tức liền đen mặt. Vốn dĩ hắn không đánh con gái, cảm thấy như vậy rất mất mặt, chính là cô gái này rõ ràng không đem hắn cùng một đám phía sau để vào mắt. Hắn thẳng sống lưng, tàn nhẫn nói: "Mày biết mày đang nói chuyện với ai sao? Biết tao là ai không?" Chu Cẩn Đồng cười lộ ra má lúm đồng tiền, vô hại hỏi: "Đánh nhau còn phải biết thân phận của đối phương?" Bĩ Tử Đầu bị câu này của cô làm cho xấu hổ. Phó Trì cười một tiếng. Tiếng cười rất không hợp hoàn cảnh này đương nhiên chính là mồi lửa cơn tức giận của Bĩ Tử Đầu, hắn đến đây để giáo huấn người, chứ không phải đến đây để hai đứa ranh con vắt mũi chưa sạch này sỉ nhục. Nghĩ như vậy, hắn chẳng còn phân biệt con gái hay con trai, chọc hắn tức giận đều đáng phải bị đánh. Bĩ Tử Đầu ngón tay vung lên, đám lâu la như ong vỡ tổ mà ùa về phía Chu Cẩn Đồng. Cô lại nhếch miệng cười cười. Trong ngõ nhỏ vang lên thanh âm hỗn độn, Chu Cẩn Đồng nâng lên chân, sau đó lại xoay tròn người, nhẹ nhàng đá vào sườn khiến một tên ngã lăn ra xa. Tiếp theo, cô mím môi, đạp thẳng vào vai của tên muốn ăn đậu hũ của mình, tên kia đau đến nỗi kêu cha gọi mẹ. Phó Trì ôm cặp sách nhìn thân thể nhỏ bé của cô lẫn trong mấy tên đầu gấu, động tác cực nhanh, chân cẳng hữu lực, nếu lúc này cô có thanh kiếm trong tay, thì sẽ chẳng khác nào một nữ hiệp sĩ tràn ngập khí khái. Thời điểm Chu Cẩn Đồng học võ, thực chiến không nhiều lắm. Được đánh một trận vui sướng như hôm nay vẫn là lần đầu. Lúc đầu cô vẫn còn e dè, sợ làm người bị thương. Ai ngờ càng đánh càng thích thú, động tác cũng bắt đầu trở lên tàn nhẫn hơn. Đám người của Bĩ Tử Đầu không hề có năng lực đánh trả. Thảm thiết xin tha. Chu Cẩn Đồng nghe vậy, thu lại chân, từ trên cao nhìn xuống đám người nằm lăn lóc trên mặt đất, ôn nhu hỏi: "Biết sai rồi sao? Sau này còn dám nữa không?" "Không dám, không dám!" Bĩ Tử Đầu nhận thua. Chu Cẩn Đồng vừa lòng đi đến bên cạnh Phó Trì, thấy hắn không chớp mắt mà nhìn mình. Cô tưởng Phó Trì bị doạ sợ, săn sóc mà vỗ vai hắn: "Cậu không cần sợ hãi, ngày thường tôi không đánh người đâu." "Ừ." Mi mắt cô cong cong, cùng vừa rồi giống như hai người khác nhau. Bĩ Tử Đầu chịu đựng đau đớn từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt đau khổ đi tới xin lỗi. Còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài chợt vang lên một hồi chuông cảnh báo, sau đó là tiếng bước chân hỗn độn xông vào, mấy người mặc cảnh phục nghiêm nghị nhìn tình cảnh bên trong. Đám tiểu lâu la sợ hãi, chẳng rảnh quan tâm đau hay không đau, chạy còn nhanh hơn thỏ, lúc này ngay cả lão đại cũng mặc kệ. Chỉ còn lại Bĩ Tử Đầu, Chu Cẩn Đồng cùng Phó Trì. Chu Cẩn Đồng thản nhiên đối mặt với cảnh sát. Bĩ Tử Đầu có chút lúng túng trốn ở phía sau. Phó Trì vẫn ôm cặp sách của cô, nhìn vô cùng ngoan ngoãn. Phương Hội Thanh từ bên ngoài chạy vào, sợ hãi đến sắp khóc: "Đồng Đồng, cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?" Cô nàng vốn là đang chọn tạp chí, chọn xong quay lại liền không thấy Chu Cẩn Đồng đâu. Ở trong ngõ nhỏ lại vang lên tiếng đánh nhau, Phương Hội Thanh nghi ngờ chạy tới, nhìn thấy Chu Cẩn Đồng đang cùng một đám lưu manh trộn vào nhau, liền vội vàng ngăn lại một chiếc xe cảnh sát đi ngang qua, vì thế mới có tình cảnh như bây giờ. Chu Cẩn Đồng thở dài, lại phải tốn thời gian. Trên ghế dài, Chu Cẩn Đồng xuất thần nhìn bồn hoa bên ngoài, lá cây xanh lục, thỉnh thoảng có điểm xuyết vài nụ hoa màu trắng, cũng không có hương thơm gì đặc biệt. Nhìn lâu mỏi mắt, cô xoay đầu, nghe được Trương cảnh sát - cũng chính là người dẫn bọn họ về đây, nói: "Tại sao lại đánh nhau? Ai ra tay trước?" Phó Trì nhấc tay, chỉ về hướng Bĩ Tử Đầu. Chu Cẩn Đồng cũng chỉ hắn ta. Động tác của hai người đồng đều, Bĩ Tử Đầu trong lòng khổ sở nhưng không nói. Trương cảnh sát liếc mắt nhìn hai người trên người hoàn hảo không sứt mẻ, lại nhìn Bĩ Tử Đầu bộ dạng bầm dập, nghi hoặc hỏi: "Người cầm đầu sao có vẻ bị thương còn nặng hơn hai người bị bắt nạt vậy?" Bĩ Tử Đầu rốt cuộc tìm được cơ hội phát tiết, vươn ngón trỏ chỉ vào Chu Cẩn Đồng lên án: "Là con bé đó, là nó đánh!" "Cô bé này?" Trong giọng nói của Trương cảnh sát mang theo không thể tin tưởng, nữ sinh nhu nhu nhược nhược, nói chuyện cũng mềm mại, khung xương tiểu xảo, làm sao mà biết đánh nhau? Tên này nhất định lừa ông, nghĩ vậy, Trương cảnh sát lạnh lùng nói: "Không được nói dối!" "Tôi không nói dối. Chú à, chú nhìn tôi cả người đầy vết thương thế này, cũng đã đến cục cảnh sát rồi, còn nói hươu nói vượn làm gì?" Bĩ Tử Đầu kích động, ngón tay chỉ vào Chu Cẩn Đồng cũng phát run: "Chú đừng nhìn con nhỏ đó như vậy mà mắc lừa. Lúc nó đánh nhau vô cùng kinh khủng, 6 - 7 anh em của tôi đều bị con nhỏ này đánh cho lăn đầy ra đất, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống gọi nó là bà trẻ thôi đấy!" Trương cảnh sát nghe vậy, quay qua nhìn Chu Cẩn Đồng: "Cậu ta nói thật sao?" Chu Cẩn Đồng chớp chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời: "Vâng ạ!" Trương cảnh sát lại hỏi: "Vì sao lại đánh nhau?" Chu Cẩn Đồng không tán đồng cách nói của ông, lắc lắc đầu: "Đây không phải đánh nhau. Trong mắt của cháu đây chính là cùng nhau luận bàn võ nghệ, giao lưu học hỏi!" Bĩ Tử Đầu:??? Trương cảnh sát:??? Phó Trì không nói, liếc mắt nhìn cô, khoé miệng câu ra một nụ cười. Cô rất thông minh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương