Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 18: Tín vật đính ước



Ninh Hữu từ trong mạng giả lập rời khỏi, nhưng thật ra cũng không có về nhà trước, ngược lại đem Lăng Vân lấy xuống, để cho nó phiêu phù ở trước mắt mình.

Lúc này bộ dáng cậu ngồi xếp bằng đã biến thành ôm chân ngồi xổm, một tay chống má, hơi chau mày cẩn thận suy tư.

Ở trong mạng giả lập gặp được Viêm Hoàng làm cậu suy nghĩ không ít.

Cậu không nghĩ tới thế giới này thế nhưng còn có linh vật có linh trí cao như thế, lúc cậu giao lưu cùng Viêm Hoàng, rõ ràng có thể nhận thấy được tiểu gia hỏa kia kỳ thật cũng không phải là cái gì tu luyện nhiều năm mà tu thành bộ dạng hiện tại, mà là do động tác của người chế tạo, mới sinh ra linh trí có thể so sánh với nhân loại.

Ninh Hữu trầm tư.

Nếu là như vậy, cậu có phải hay không cũng có thể mượn dùng phương pháp của thế giới này, để Lăng Vân cũng có thể ——

Đôi mắt Ninh Hữu trở nên sâu xa.

“Ninh Hữu, cậu có ở đây không, dì Lương kêu cậu trở về kìa!”, Bên ngoài quặng mỏ truyền đến một tiếng kêu to, chỉ là trong thanh âm còn mang theo một chút ngượng ngùng.

“Tớ đã biết, tớ lập tức trở về liền!”

Ninh Hữu không có lại nghĩ tiếp, để Lăng Vân về tới trên cổ tay mình.

Lúc cầm lấy mũ giáp giả lập, động tác trong tay dừng một chút, sau đó liền đem nó bỏ tới bên cạnh vách tường chỗ lún xuống.

Đôi tay khẽ nhúc nhích, làm một cái thủ thuật che mắt che dấu ở trước cái mũ giáp giả lập.

Tức khắc, chỗ đó thoạt nhìn cứ như là một ghỗ giống những nơi khác dính liền với vách tường, nhìn không ra một điểm khác thường.

Ninh Hữu lúc này mới yên tâm từ trong quặng mỏ đi ra.

“Cậu như thế nào vẫn còn ở chỗ này?”

Ra khỏi quặng mỏ, Ninh Hữu phát hiện Ngô Minh vừa kêu cậu vẫn còn đứng ở bên ngoài cửa động, có chút nghi hoặc.

Sắc mặt Ngô Minh đỏ bừng, cũng không dám nhìn Ninh Hữu, chỉ là đột nhiên đem thứ trong tay mình đẩy vào trong lòng ngực Ninh Hữu, sau đó liền chạy nhanh đi.

Ninh Hữu kỳ quái nhìn bóng dáng Ngô Minh một cái.

“Gia hỏa này hôm nay như thế nào lại kỳ quái như vậy? Đưa mình thuốc dinh dưỡng làm gì?”

Ninh Hữu nghĩ trăm lần cũng không ra, cũng liền rất mau vứt một bên không suy nghĩ nữa, cầm thuốc dinh dưỡng bị Ngô Minh đẩy qua kia, đi về phía nhà mình.

“Mẹ, ba con đã trở về!”, Ninh Hữu một lúc sau về đến nhà, cả người liền vui sướng cứ như muốn bay lên vậy.

“Hôm nay trở về muộn vậy”, Thạch Bằng cười nói, “Hôm nay là gặp phải chuyện gì thú vị sao?”

Đôi mắt thủy linh linh của Ninh Hữu quay tròn một vòng, lắc đầu, “Không có!”

Ngay sau đó, Ninh Hữu vì dời đi lực chú ý của cha liền đem Ngô Minh lôi ra gánh trách nhiệm.

“Chính là hôm nay Ngô Minh có chút kỳ quái, không biết vì cái gì lại đưa cho con một lọ thuốc dinh dưỡng rồi chạy mất.”

Thạch Bằng sao lại không biết tâm tư nhỏ của Ninh Hữu, tự nhiên minh bạch cậu tạm thời còn không muốn nói với ông về chút bí mật nhỏ này. Thạch Bằng cũng không chọc thủng, ra vẻ ngạc nhiên nói, “Tiểu tử kia của Ngô gia bình thường chính là hay làm bậy làm bạ, hôm nay biểu hiện thế này nhưng thật ra lại rất nội hướng a.”

Ninh Hữu nhẹ nhàng thở ra, lập tức gật đầu theo.

“Đúng, đúng vậy, cho nên con cảm thấy đặc biệt kỳ lạ.”

Lương Mạn đi tới xoa xoa cái đầu nhỏ lông xù kia của Ninh Hữu, ôn nhu nói, “Nếu hài tử kia đưa cho con, con liền nhận đi, bất quá nhớ rõ phải tặng lại lễ vật cho Ngô Minh.”

Ninh Hữu cọ cọ trong lòng bàn tay Lương Mạn, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Ngày hôm sau, Ninh Hữu liền cầm một khối đá tự mình đào được từ trong quặng mỏ đi tìm Ngô Minh.

Tảng đá cũng không phải là tảng đá bình thường, tuy rằng thiên địa linh khí trong đó tương đối mạnh bạo, không thể bị cậu hấp thu, nhưng là ở bên trong cái quặng mỏ kia trừ bỏ khoáng sản ra mấy tảng đá trong thời gian tích lũy lây dài, cũng có một tia linh khí.

Cùng thiên địa linh khí mạnh bạo chung quanh không giống nhau, linh khí bên trong tảng đá có vẻ phá lệ ôn hòa.

Mang theo trên người lâu dài, đối với thân thể có vài chỗ tốt.

…… Tuy rằng có thể không rõ ràng lắm.

Dù sao thì đây cũng chỉ là một cục đá mà thôi, linh khí bên trong thật sự là ít đến đáng thương.

Vì để lễ vật tặng đi của mình có vẻ không đến nỗi khó coi như vậy, Ninh Hữu còn chuyên môn để Lăng Vân hóa thành hình dạng đao khắc, hai ba cái liền cho cục đá này một cái vẻ ngoài không tồi.

Vốn dĩ Ninh Hữu còn muốn khắc một cái trận pháp ngưng thần tĩnh khí lên trên đó, sau lại suy xét một chút linh khí mình vừa mới dùng hết, lập tức đánh mất ý niệm này.

Linh khí cùng Ngô Minh……

Vẫn là linh khí quan trọng hơn!

Ngô Minh đảng cũng rất dễ tìm, bọn chúng mấy đứa nhỏ mỗi ngày đều ở cách quặng mỏ đó không xa mà chơi, mỗi ngày đều có thể thay đổi biện pháp tìm ra được cách chơi mới.

Bọn chúng hôm nay ở chỗ đó làm thành một vòng, trong tay hai nhóc lôi kéo một cái dây thừng, những người khác thì từng đứa lộn mèo qua.

Chờ mọi người đi xong một lượt, dây thừng liền được nâng cao một chút.

“Ngô Minh”

Thời điểm Ninh Hữu kêu lên, Ngô Minh vừa mới làm một cái tư thế tự cho là vô cùng đẹp trai, nhưng trên thực tế lại phi thường tao bao, chuẩn bị nhảy lấy đà.

Nghe được thanh âm của Ninh Hữu, thân mình Ngô Minh đã tới giữa không trung trực tiếp cương cứng lại, nháy mắt đã quên động tác kế tiếp.

“Bồng!” Một tiếng trực tiếp nện ở trên mặt đất.

Mặt giáp đất.

Ngô Minh bằng tốc độ cực nhanh từ trên mặt đất bò lên, một tay che mặt mình lại, lỗ tai đỏ chót nhìn Ninh Hữu.

“…… Cậu có đau không?”, Ninh Hữu nhìn động tác Ngô Minh vừa rồi ngã xuống đều cảm thấy mặt mình có chút đau.

Ngô Minh che cái mũi đang sưng lên, chớp chớp đôi mắt đang ẩn ẩn ra nước mắt, nhanh chóng lắc đầu.

Ồm ồm nói, “Không đau!”

Ninh Hữu không khỏi kinh ngạc cảm thán, “Cậu thật là lợi hại!”

Ngô Minh nháy mắt ưỡn ngực nhỏ của mình lên.

Ninh Hữu đem cục đá trong tay mình đưa qua, “Đây là quà đáp lễ thuốc dinh dưỡng ngày hôm qua.”

Mặt Ngô Minh vẫn luôn đỏ chạy thẳng tới cổ, có chút co quắp.

Ninh Hữu nhăn cái mũi lại, cảm thấy vừa rồi nói như vậy có chút không tốt, tiếp đó liền bỏ thêm một câu, “Này là tự tớ chuyên môn khắc!”

Phát hiện Ngô Minh cả nửa ngày cũng không có phản ứng, Ninh Hữu bĩu môi, trực tiếp đem vật nhét vào trong tay của cậu nhóc.

Ngáp một tiếng sau đó liền đi về phía quặng mỏ.

Mà Ngô Minh thì lại vẫn ngơ ngác tại chỗ, cảm giác tay cầm tảng đá kia nóng không chịu nổi.

Ninh, Ninh Hữu quả nhiên là thích mình!

Ngô Minh cả người cảm giác nóng nóng vẫn mãi không giảm xuống, trong lòng cũng cực kỳ vui vẻ, ngọt không chịu được.

“Uy, lão đại, còn chơi nữa không đây, lão ở chỗ đó cười ngây ngô làm gì!”, Nhóc cầm dây thừng vỗ một cái sau lưng Ngô Minh.

Nụ cười ngây ngô trên mặt Ngô Minh chút nào không giảm, “Các cậu chơi đi, tớ có việc đi về trước!”

Đây là tín vật người trong lòng cậu đưa cho cậu làm đính ước!

Cậu nhất định phải tìm một chỗ cẩn thận cất đi mới được.

……

“Ngô Minh!”, Ngô thúc phóng một cái gậy gộc bay qua, vẻ mặt phẫn nộ.

“Nhanh cút trở về đem sàn nhà bị cạy ra sửa lại cho lão tử!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...