Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 66: Nghe Thấy



“Thụy Thụy.” Tiếng gọi của Vương Miễn vang lên.

Võ Thụy Thụy cúi đầu, bê khay vào sau bếp. Tầm mắt Lạc Nham vẫn chưa rời khỏi Giản Nhất, anh nhìn cô sửa lại bím tóc cho Cố Tiểu Đồng.

Hiện tại trời cũng đã trưa, mẹ Giản tuân thủ lời hứa mời mọi người đến tiệm ăn cơm, chẳng qua tất cả nhân viên không thể đi hết một lúc, dù sao thì cũng phải kinh doanh, những người ở lại sẽ nhận được một phần quà tặng.

Từ sau khi Cố gia xảy ra chuyện đến nay, lần đầu tiên mẹ Giản hào phóng như vậy.

Giản Nhất muốn ngăn bà lại, nhỏ giọng nói: “Mẹ bình tĩnh một chút, nhà chúng ta còn nhiều nợ lắm đấy, đừng hoang phí quá.”

“Không sao đâu, về sau ăn ít lại một chút là tiết kiệm được. Hôm nay con thi tốt như vậy, mẹ rất vui nên phải chia sẻ để mọi người cùng vui.” Mẹ Giản tươi cười không ngừng được.

Cô nhìn bà, từ khi biết điểm đến giờ, nụ cười trên khóe mắt mẹ Giản vẫn chưa tan đi. Từng đường nhăn dưới đuôi mắt đều biểu hiện tình cảm của bà dành cho con gái, trái tim Giản Nhất bất chợt nóng lên.

“Đi thôi, đi thôi, đến tiệm cơm.” Mẹ Giản đẩy mọi người đến nhà hàng.

Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng đi theo, trên tay cô bé còn cầm một miếng táo, nhai chầm chậm.

Lạc Nham đi bên cạnh Giản Nhất.

Võ Thụy Thụy đi theo phía sau Lạc Nham, thi thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh. Vương Miễn bước đi bên cạnh cô ấy, thỉ thoảng sẽ nghiêng đầu liếc Võ Thụy Thụy.

Một đám người nhộn nhịp đến nhà hàng không lâu, cô giáo Đường Tâm Ninh gọi điện thoại cho mẹ Giản, cô ấy kích động chúc mừng, thông báo Giản Nhất đã trở thành thủ khoa ban tự nhiên, sau đó sửa lại cho đúng, nói Giản Nhất là thủ khoa ban tự nhiên toàn tỉnh, khiến mẹ Giản vui đến quên lối về.

Cô giáo Đường Tâm Ninh cũng rất vui, cúp máy xong cô ấy lại gọi đến một lần nữa, nghiêm túc thông báo cho mẹ Giản để bà và Giản Nhất đến trường nhất trung một chuyến, thảo luận việc điền nguyện vọng đại học, đồng thời để Giản Nhất nhận phỏng vấn.

Từ trước đến nay mẹ Giản vẫn luôn tôn trọng các thầy cô trong nghề giáo, bà cầm điện thoại gật đầu mãi, cúp điện thoại thiếu chút nữa lại muốn khóc.

Giản Nhất vội vàng trấn an: “Sao mẹ lại khóc nữa, có chuyện gì vậy.”

Mẹ Giản nói trước mặt mọi người: “Giản Nhất, mẹ thật sự xin lỗi vì quan tâm đến con quá ít, nhưng bây giờ mẹ rất hạnh phúc.”

“Đừng khóc, mọi người đều đang nhìn kìa.”

Lúc này bà mới đưa tay lau nước mắt, ổn định lại cảm xúc.

Vốn dĩ buổi chiều cô và mẹ Giản muốn đến trường nhất trung một chuyến, kết quả, không đợi hai người đến, cô giáo Đường Tâm Ninh đã lại đây, còn dẫn theo phóng viên của tòa soạn Nam Châu, cùng thầy hiệu trưởng.

Chân tay mẹ Giản tức khắc trở nên luống cuống, vẫn là Lạc Nham phản ứng nhanh hơn, anh dẫn đám người Đường Tâm Ninh đến văn phòng trong tiệm bánh hai tầng.

Giản Nhất và mẹ Giản đi theo.

Anh nhỏ giọng nói với Giản Nhất: “Mọi người vào đi, anh sẽ trông Tiểu Đồng.

Cô nghiêng đầu liếc nhẹ nhìn anh một cái, nói cảm ơn.

“Ừm.”

Khi cô đang định tiến vào phòng, anh đột nhiên giữ chặt cổ tay cô lại, nhỏ giọng: “Đây là một cơ hội tốt.”

“Nhân tiện để phóng viên giúp tuyên truyền bánh ngọt?” Cô cười hỏi.

Anh cũng cười nhẹ: “Chỉ cần nhắc tới một chút là được.”

Bởi vì sự ăn ý này mà cả hai đều bật cười.

Lòng Lạc Nham vui sướng rạo rực, liếc qua cuộc phỏng vấn trong văn phòng một chút rồi mới xuống lầu, đi được hai bậc liền trông thấy Cố Tiểu Đồng đang ngẩng đầu nhìn lên. Từ lần suýt ngã cầu thang lần trước, một đoạn thời gian thật lâu cô bé không dám tự đi lên cầu thang lần nào nữa. Đối với chuyện này Giản Nhất càng sợ hãi hơn, vẫn luôn nhắc nhở Cố Tiểu Đồng khi đi cầu thang ngàn vạn lần phải cẩn thận, lúc đông người cũng không cần vội, cho nên lần nào cô bé cũng chờ mọi người đi hết rồi mới chậm rãi lên lầu.

“Ca ca.” Cố Tiểu Đồng gọi anh.

Lạc Nham giả vờ lạnh mặt: “Gọi anh rể.”

Cố Tiểu Đồng: “…Ca ca.”

“Không gọi anh rể cũng không sao, đi thôi, chúng ta ra ngoài chờ chị em, cô ấy đang bận.”

Cô bé đã tương đối quen thuộc với anh, vì thế liền loạng choạng đi theo anh ra ngoài, Lạc Nham thuận tay cầm một mẩu bánh mì, ngồi xuống ghế liền đưa cho Cố Tiểu Đồng. Cố Tiểu Đồng đứng bên cạnh bàn gặm bánh trong tay, cái miệng nhỏ vừa cắn một cái, chỏm tóc trước trán cũng lắc lư theo.

Lạc Nham trông thấy dáng vẻ đáng yêu này thì cười nhẹ, sau đó quay lại nhìn vào trong cửa hàng, cảm thấy hơi lo lắng. Giản Nhất từng nói cô sẽ học đại học ở Nam Châu, nhưng cô có thể cự tuyệt được sự thuyết phục mà chạy tới thủ đô, hoặc một tỉnh nào đó học đại học không? Anh trầm mặc một lúc, thật ra đây cũng không phải vấn đề gì, nghĩ như vậy thì không còn lo lắng nữa, thản nhiên cầm quyển sách dạy làm bánh ngọt trên bàn.

Giản Nhất nhận phỏng vấn và chụp hình các thứ xong liền mời mọi người ăn đồ ngọt.

Cô giáo Đường Tâm Ninh liền làm công tác tư tưởng cho cô, với suy nghĩ của cô ấy, Giản Nhất thi được thành tích xuất sắc như vậy, nên suy xét việc đến thành đô nhập học.

Mẹ Giản nghe vậy ngẩn người, hai mắt bà lóe lên, một lát sau lập tức phụ họa cô giáo Đường: “Cô giáo Đường nói rất đúng.”

Đường Tâm Ninh hỏi: “Giản Nhất, em nghĩ sao?”

Giản Nhất đáp rất nhanh: “Em muốn ở lại Nam Châu.

Lời này của cô khiến cả đám phóng viên cùng hiệu trưởng sửng sốt.

“Tại sao?” Cô giáo Đường Tâm Ninh giật mình, sau đó lại tiếp tục khuyên: “Nói thật, đại học ở thành đô các phương diện đều hơn hẳn đại học Nam Châu.”

Mẹ Giản cũng khuyên Giản Nhất, nhưng cô một mực không lên tiếng.

Cô giáo Đường Tâm Ninh thấy phóng viên vẫn còn ở đây nên không nhắc lại chuyện này nữa, dù sao đến thời điểm điền nguyện vọng vẫn còn hai ngày. Cô ấy nói: “Giản Nhất, có lẽ em còn chưa hiểu rõ chuyện này lắm, khi khác cô và em sẽ nói tiếp.”

Giản Nhất cũng hiểu ý của cô ấy, gật đầu nói: “Cảm ơn cô Đường, cảm ơn hiệu trưởng.”

Cô và mẹ Giản đứng dậy tiễn đám người Đường Tâm Ninh, tiếp đó mẹ Giản nóng lòng hỏi cô: “Con không muốn đến thành đô học đại học sao?”

Giản Nhất lắc đầu: “Không muốn.”

Bà cũng không biết phải khuyên cô thế nào, một mặt bà hy vọng cô sẽ học trong một trường đại học tốt nhất, mặt khác cũng muốn giữ lại cô ở bên cạnh. Nhưng mà cá cùng tay gấu không thể đồng thời cùng có, điều này khiến bà lưỡng lự không thôi, vì thế đến buổi chiều liền mang theo Cố Tiểu Đồng đến bệnh viện, đem chuyện này thuật lại cho ba Cố nghe. Sau khi ba Cố tỉnh lại tình trạng khôi phục không tồi, lúc nói chuyện cũng không quá tốn sức, chỉ có hoạt động vẫn còn bất tiện và tay tạm thời bị run, bác sĩ nói qua một thời gian sẽ ổn.

Ba Cố ngồi trên giường, nghe mẹ Giản kể lại mà khiếp sợ: “Giản Nhất là tân thủ khoa ban tự nhiên?”

Mẹ Giản gật đầu đáp đúng.

“Từ lúc nào con bé lại lợi hại như vậy? Sao anh không biết?”

Mẹ Giản nhẹ giọng hỏi lại: “Con bé còn học Tae Kwon Do đấy, anh biết không? Lúc thi vẫn nộp giấy trắng, anh biết không?”

Ba Cố cúi đầu, thập phần áy náy.

Mẹ Giản nắm lấy tay ông: “Em không trách anh, em cũng tự trách bản thân không xử lý tốt quan hệ với con bé, mới khiến con bị tổn thương nhiều đến vậy. Lúc còn nhỏ con học khá tốt, có lẽ vẫn luôn học nhưng chỉ vì muốn đối nghịch với chúng ta mà thôi. Hiện tại con bé đã coi trọng việc học hành cũng thay đổi sang chiều hướng tốt như vậy, em muốn con bé đến thành đô học đại học, nhưng một mặt cũng không nỡ xa con, đã nhiều năm rồi em không quan tâm đến con bé.”

“Suy nghĩ của con thế nào?” Ba Cố hỏi.

“Con bé nói muốn ở lại Nam Châu học đại học.” Mẹ Giản đáp: “Em cảm thấy con bé không nói thật lòng, có lẽ vì em nên mới để bản thân chịu thiệt thòi.”

Ba Cố run run vỗ lên tay bà: “Trước tiên em đừng gấp, để anh nghĩ cách nói chuyện với con, xem có phương pháp nào toàn vẹn mọi bề hay không.”

“Ừ.” Mẹ Giản gật đầu.

Giản Nhất nhận lời mời đến nhà của cô giáo Đường Tâm Ninh, hai người nói chuyện nửa ngày. Theo ý của cô Đường, cô ấy hy vọng Giản Nhất sẽ được đào tạo trong một trường đại học tốt nhất trong nước, sau đó phân tích từng lợi ích khác nhau cho Giản Nhất, thấy Giản Nhất do dự, cô giáo Đường liền hỏi: “Giản Nhất, em nói thật cho cô biết, có phải vì bạn trai nên em mới muốn ở lại Nam Châu không?”

Giản Nhất ngẩn người.

Cô giáo Đường thấy vậy thì tiếp tục: “Không nên xử lý mọi chuyện theo cảm tính, khiến bản thân trở nên hoàn hảo mới có một tương lại tốt đẹp.”

Giản Nhất hoảng loạn, vội vàng phủ nhận: “Cô ơi, không phải, không phải ạ.”

Giản Nhất càng phủ nhận, cô giáo Đường càng chắc chắn cô đã yêu đương, cho nên nói: “Được rồi, lời của cô em cứ suy nghĩ thật kỹ, sau đó cô sẽ liên lạc với mẹ em sau.”

Cô giáo Đường quả thật rất tận tâm, Giản Nhất cảm ơn cô ấy nhiều lần, sau đó mới cáo từ.

Lúc này thời gian cũng đã muộn, Giản Nhất gọi điện cho mẹ Giản bảo bà đưa Cố Tiểu Đồng về nhà sớm, không cần phải tới cửa hàng nữa. Cúp điện thoại, Giản Nhất đến Like.Giản hỗ trợ một lúc, tiễn một tốp khách hàng đi rồi mới chạy sang tiệm bánh hai tầng bên kia. Đến nơi đã trông thấy Võ Thụy Thụy ngồi trước quầy, đang cúi xuống soi gương dặm lại son và sửa lông mi.

Cô cảm thấy buồn cười, muốn trang điểm sao không đến phòng nghỉ hay vào nhà vệ sinh? Ở chỗ này để khách hàng nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt. Cô muốn đi lên nói vài câu nhưng chợt dừng lại, thầm nghĩ Võ Thụy Thụy từ trước đến nay vẫn luôn chăm chỉ, tuy rằng có chút kiêu ngạo hơn so với Vương Miễn và Uông Phán Phán nhưng làm người không tồi, trong công việc cũng rất nghiêm túc. Cô sẽ làm như không biết một lần, rồi đi vào phòng nghỉ. Trong phòng nghỉ Uông Phán Phán đang thay quần áo, bởi vì muốn đi hẹn hò nên cô ấy tan làm sớm.

“Giản Nhất, Giản Nhất, em thấy chị đẹp không?” Uông Phán Phán thay xong quần áo, xoay một vòng cho Giản Nhất xem.

Giản Nhất giúp cô ấy sửa sang lại một chút rồi khen: “Đẹp cực kỳ.”

Uông Phán Phán cười hi hi ha ha: “Chị trang điểm vào có phải đẹp hơn Thụy Thụy không?”

Không đợi Giản Nhất trả lời, Uông Phán Phán đã nói tiếp: “Dạo gần đây Thụy Thụy rất thích trang điểm, bởi vì cô ấy đang để ý một người. Không thể tưởng tượng nổi, một người cao lãnh như vậy lại có thể chủ động thích người khác, đúng không?”

“Đừng nói vậy, Thụy Thụy rất tốt mà.”

Uông Phán Phán lại cười hi hi: “Biết rồi, biết rồi, Thụy Thụy trang điểm lên đẹp như vậy rất thu hút sự chú ý của các bạn nam. Được rồi, Chị đi đây, ngày mai gặp lại nhé.”

“Mai gặp lại.”

Uông Phán Phán xách túi vội vàng chạy ra ngoài, Giản Nhất đứng trong phòng nghỉ mỉm cười, sau đó đi vào phòng vệ sinh của nhân viên trên lầu hai. Cô đang định bước ra thì nghe thấy giọng của Lạc Nham, có chút lạnh lùng: “Tìm tôi có việc gì?”

Giản Nhất theo bản năng dừng lại, ngay sau đó là giọng nói của Võ Thụy Thụy: “Ừm, có việc.”

Giản Nhất giật mình, hai người này có chuyện gì vậy nhỉ? Một người kiêu ngạo và trầm mặc, một người nội liễm kiệm lời, giữa bọn họ thì có chuyện gì để nói? Khi Giản Nhất chuẩn bị bước ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên nghe rõ từng câu chữ của Võ Thụy Thụy nói ra.

“Lạc Nham, tôi thích anh.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...