Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Ghen
Chương 27: Ngươi Thật Là Tự Tại
Tác giả: Bát Tầm Edit: Củ Cải ^^ Tứ di thái nằm ở trên giường liên tiếp rên rỉ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, dưới thân đã đỏ thắm một mảnh. Mộc Cẩm Nhu đọc sách y bất quá cũng chỉ là những bệnh nhỏ bình thường, chưa gặp qua trường hợp huyết tinh này, nhưng hiện tại lão thái thái một lòng trông cậy vào nàng, nàng lại không thể lâm trận lùi bước. Mộc Cẩm Nhu đành phải căng da đầu, trong đầu không ngừng nhớ lại những tri thức từ các sách vở đã đọc, muốn chọn một ít hữu dụng có thể sử dụng đến, nhưng càng muốn tìm thì càng không thể nghĩ ra được, tức khắc gấp đến độ mồ hôi đầy đầu. “Ai u.” Tứ di thái vô cùng đau đớn, gương mặt ứa ra mồ hôi lạnh, nàng vẫn luôn nhắm mắt lại nghe được có người tới, không biết từ đâu ra sức lực đột nhiên nắm lấy tay người tới, vội vàng mà lại suy yếu năn nỉ: “Cứu cứu con ta, cứu cứu con ta.” Tay Mộc Cẩm Nhu bị nàng nắm chặt sinh đau, đành phải an ủi nói: “Tứ di nương, ta là Cẩm Nhu, người đừng sợ, ta trước xem cho người một cái. Người hiện tại không thoải mái nơi nào?” Tứ di thái đã suy yếu thở hổn hển, miễn cưỡng bài trừ mấy chữ: “Bụng đau.” Mộc Cẩm Nhu nâng lên một bàn tay đè đè bụng tứ di thái, kết quả rước lấy tứ di thái kêu to: “Đau, đau.” Tiếng kêu này là kinh sợ đến lão thái thái cách đó không xa, tay nắm chặt Phật châu, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, một bên nha đầu vội vàng cầm lấy khăn tay liền lau. Mộc Cẩm Nhu cũng khiếp sợ, tay hướng dưới thân tứ di thái tìm tòi, lại ướt lại nhiệt, lòng bàn tay dính tràn đầy máu tươi, trong đó còn mang theo huyết ngật màu đen. Mộc Cẩm Nhu chỉ cảm thấy trong ngực có cái gì muốn vọt tới yết hầu, thiếu chút nữa liền phun ra. “Thế nào, thế nào?” Bởi vì có một tầng sa mành chống đỡ tầm mắt, lão thái thái càng thêm sốt ruột. “Tứ di nương ra thật nhiều huyết, trước lấy chút nước ấm tới rửa sạch một chút.” Mộc Cẩm Nhu nhịn xuống cảm giác ghê tởm kia, tận lực không xem máu tươi dưới thân tứ di thái. Không lâu, có mấy cái nha đầu bưng nước ấm tiến vào, lại một lát sau, rốt cuộc có đại phu tới, lão thái thái sai người chạy nhanh thỉnh vào trong. ~ Rốt cuộc chân Mộc Vãn đã không còn tê, khi rời phòng tiếp khách còn thuận tiện thuận mang đi một miếng bánh hoa quế, kết quả vừa mới nhét vào trong miệng liền đụng vào một vách tường rắn chắc. Mẩu bánh hoa quế kia hoàn chỉnh theo yết hầu rớt vào bụng, nàng thiếu chút nữa nghẹn đến không thở được, mặt phấn trắng nghẹn đến mức đỏ bừng. Nàng giận trừng mắt người đang đứng che ở trước mặt, vừa muốn phát tác lời nói, lại ở lúc nhìn qua cặp mắt đen sâu không thấy đáy kia, cơn giận nuốt xuống. Lăng Thận Hành? Hắn như thế nào ở đây? “Ngươi thật ra quá tiêu dao tự tại.” Tầm mắt Lăng Thận Hành dời từ bánh hoa quế trong tay nàng lại dời về phía vài mẩu bánh còn dính miệng nàng, miệng anh đào nhỏ kia nhan sắc kiều diễm. Mộc Vãn xấu hổ cười một cái, vội vàng đem bánh hoa quế toàn bộ nhét vào trong miệng, ngon lành liền nuốt đi xuống, dùng ô ô tiếng nói nói: “Ta - liền - không đi thêm phiền.” “Tình huống Tứ di nương không tốt lắm.” Lăng Thận Hành đứng đối diện nàng, trường thân ngọc lập, màu áo dài đen càng thêm chói mắt. Mộc Vãn không biết hắn vì cái gì sẽ cùng nàng nói điều đó, cân nhắc không ra ý hắn liền cũng chỉ có thể nói chút lời nói: “Cát nhân tự có thiên tướng, tứ di nương sẽ khá lên.” Hắn không nói gì, chỉ là ánh mắt nặng nề nhìn nàng, nàng cũng thản nhiên nhìn thẳng hắn. Cuối cùng hắn khẽ hừ một tiếng, khóe miệng gợi cảm hướng về phía trước giơ lên không thể thấy độ cung, như vậy như là cười khẽ một tiếng. Mộc Vãn bất giác có cái gì buồn cười, chỉ cảm thấy có chút nghẹn hoảng. “Thiếu soái.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm Lý phó quan, “Lão phu nhân thỉnh ngài qua một chút.” ~ Củ cải xiexie ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương