Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Ghen
Chương 4: Muốn Chết Thì Chết Xa Một Chút
Tác giả: Bát Tầm Edit: Củ Cải ^^ Nghe Mộc Cẩm Nhu nói xong, Mộc Vãn trong lòng phảng phất có một vạn đầu dê thổi qua, quả nhiên là thời đại mở a, ai đời hầu hạ trượng phu còn phải khiêm nhượng, nói tới hôn nhân đối với Mộc Vãn bảo thủ, luôn tôn trọng một chồng một vợ. Mộc Cẩm Nhu nhìn thấy, nói với người hầu: “Ngươi đi nói cho thiếu soái sự tình muội muội ta rớt xuống giếng? Muội muội ta thân thể ốm yếu, rơi xuống giếng sợ sẽ bị bệnh phong hàn, tìm đại phu xem ổn thỏa một cái.” Người hầu nghe xong, đầu tiên là nhìn đến Mộc Vãn cách đó không xa, do dự một lát mới mở miệng nói: “Hồi nhị phu nhân, sự tình của Thiếu phu nhân, ta đã cùng thiếu soái một năm một mười nói qua, thiếu soái…… Thiếu soái nói, Thiếu phu nhân lần sau nhảy giếng tìm một cái cách xa một chút, đừng ô uế nguồn nước trong phủ.” Xì! Trong đám người không biết là ai nhịn không được bật cười. Mộc Vãn tự nhiên cũng nghe tới rồi, tuy rằng giữ bọn họ không có tình cảm, nhưng tốt xấu trên danh nghĩa cũng là phu thê, nói như vậy không khỏi làm nàng quá khó chịu, không khỏi ở trong lòng âm thầm trách nam nhân bất lực vô tình, vô nhân tính. Mộc Cẩm Nhu đáy mắt hiện lên ý mỉa mai, hướng bên kia nhìn thoáng qua, lại là đột nhiên nghiêm khắc lên: “Hưu.. ở chỗ này nói hươu nói vượn, thiếu soái sao có thể nói ra như vậy, quản gia nơi đó còn không đi phạt hắn.” Người hầu không duyên không cớ ăn trượng hình, vẻ mặt tự nhiên là ủy khuất, trong lòng tự nói chính mình xui xẻo. “Muội muội, đừng nghe hắn nói bậy, lời này quả quyết không phải là thiếu soái nói.” Mộc Cẩm Nhu hướng về phía Mộc Vãn, ôn nhu an ủi: “Ngươi trước tiên trở về nghỉ ngơi tốt, chờ thiếu soái có thời gian, ta nhất định ở trước mặt nói nhiều lời hay, chờ hắn tiêu khí, sẽ đi thăm ngươi.” Này như ngữ khí chủ mẫu, giống như thiếu soái có đi thăm Mộc Vãn hay không đều phải dựa vào một câu của nàng, Mộc Vãn mệt mỏi, cũng lười so đo lời nói cùng nàng ấy, dù sao nàng cũng không quan tâm gì đến thiếu soái, càng khinh thường với thói ghen tranh sủng Mộc Vãn cười ừ một tiếng, “Thật là làm tỷ tỷ lo lắng, ta thân thể rất tốt, liền không nhọc phiền thiếu soái lãng phí thời gian.” – Nói xong liền bước hướng biệt viện mình mà đi. “Vẫn là giống như trước đây không có quy củ.” Tam di thái cười nhạt một tiếng, ngược lại lại nắm tay Mộc Cẩm Nhu nói: “Cẩm Nhu a, thiếu soái đã trở lại, ngươi đến biểu hiện tốt mới được a.” Mộc Cẩm Nhu lại là vẻ mặt khó xử lắc đầu: “Nãi nãi, muội muội vừa mới đã trải qua kinh hoảng lớn như vậy, ta nghĩ là sẽ nhường cho nàng. Hơn nữa muội muội đối với thiếu soái một lòng tình thâm, vừa rồi nghe lời nói kia xong chỉ sợ sẽ khổ sở thương tâm. Thiếu soái lần này trở về cũng sẽ trụ một thời gian, ta nghĩ cũng nhất thời không vội …….” Lão thái thái vẻ mặt không vui bác bỏ ý niệm của nàng: “Muội muội của ngươi so sánh tính cách cùng ngươi quả thực chính là trên trời dưới đất, ngươi đem tâm đều móc ra đối tốt với nàng, nhưng nàng chỉ xem ngươi như kẻ thù, ngươi muốn nhường cho nàng, phỏng chừng sẽ bị người đàn bà đanh đá kia mắng, chuyện này nãi nãi làm chủ, ngươi chỉ lo chăm sóc trượng phu ngươi tốt a.” Mộc Cẩm Nhu do dự trong chốc lát mới cố mà làm ra vẻ gật đầu: “Vậy nghe nãi nãi đi.” Tam di thái mặt mày phi dương: “Thừa dịp thiếu soái lần này ở trong phủ ở mấy ngày, sớm một chút làm lão phu nhân bế tằng tôn tử, cho Lăng gia chúng ta thêm người thừa kế hương khói.” Nói xong, Mộc Cẩm Nhu đỏ mặt, những người khác đều cười ha ha, giống như là thật sự sẽ có hỉ sự, ngay cả lão thái thái đuôi lông mày cũng thêm vui sướng, nếu Mộc Cẩm Nhu mang thai, nàng liền phải làm tằng tổ mẫu, thật là sự kiện thiên đại hỉ sự. ~Củ cải xiexie~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương