Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường
Chương 28: (H) Mỗi Ngày Rèn Luyện Hai Giờ
Edit: nacapuuTô Tịch Nhan vội vàng cầu xin dừng lại, Lục Sính cũng phối hợp. "Thao quá sâu, đỉnh đến lục phủ ngũ tạng đều sai lệch vị trí." Lục Sính liền cảm thấy nha đầu này cùng chuyện tình trường này không mấy vui thích, thở hổn hển như trâu buông chân cô ra. "Lúc này thì sao?" "Khá hơn nhiều." Lục Sính ôm cô ở trên giường lăn một vòng, tư thế biến thành nữ trên nam dưới. "Chính mình tới." Tiểu huyệt trên dưới vuốt ve dương v*t, Lục Sính nhìn biểu tình của cô thực hưởng thụ. Hai cái vú bự loạn run, ngã trái ngã phải bày ra các loại hình thái, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở rên rỉ không ngừng, hình ảnh thập phần đẹp mắt. Nắm lấy núm vú nhẹ nhàng nghiền xoa cắn mút, Tô Tịch Nhan bị kích thích phun trào. Chỗ giao hợp ẩm ướt dính dính, phát ra thanh âm bẹp bẹp. "Lại nhanh lên." Tô Tịch Nhan làm theo, nhưng ngồi xổm trong thời gian dài, tốc độ chung quy vẫn là không mau được. Lục Sính bị làm cho nửa vời, thường thường liền nhíu mày. Tô Tịch Nhan mệt nhưng ngồi xổm cũng không xong, eo đau lợi hại, ghé vào trên người hắn bắt đầu hừ hừ. Lục Sính nhìn cô nằm liệt ra mà buồn bực: "Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày rèn luyện hai giờ đi." Tô Tịch Nhan chớp chớp mắt, rầu rĩ nga một tiếng. Lục Sính ôm cô ngồi dậy, dương v*t đỉnh cô ai u một tiếng. "Xong con bê ý." Tô Tịch Nhan cảm giác chính mình thực ủy khuất, Lục Sính tính dục quá cường hãn, động bất động liền một hai giờ, mỗi lần chính mình đều là cắn răng nhịn qua, liền như này hắn còn không hài lòng. Lục Sính nhìn biểu tình này liền biết trong lòng cô đang mắng chính mình, hung hăng trừng cô liếc mắt một cái, chuẩn bị làm cô phát triển trí nhớ dài một chút. Đem cô ấn ở mép giường dẩu, dương v*t hung hăng cắm đi vào. Tô Tịch Nhan hai chân run lên, hự hự, cư nhiên khóc. Lục Sính ha một tiếng: "Cẩu đồ vật, em chính là thiếu thao, không đem em thao không rời được giường, em liền hông thể thành thật ha." Tô Tịch Nhan gắt gao cắn môi an ủi chính mình không được khóc, khuyên chính mình không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đầu quả tim lại che kín ủy khuất. Lục Sính đôi tay ấn bẻ thí cô ra, dương v*t cắm vào rút ra, mỗi một chút đều như thọc đi vào, Tô Tịch Nhan chịu không nổi lớn tiếng gào lên. Có thể là thời điểm cô khóc quá nhiều, khiến cho Lục Sính đều chết lặng. Căn bản mặc kệ cảm thụ của cô, đỡ eo mãnh liệt thao lộng tiếp. Tô Tịch Nhan bị thao hôn mê, lúc tỉnh lại thì Lục Sính đã rời đi rồi. Giọng khàn khàn, chân run eo đau. Tốn không ít sức lực bò dậy, tiểu huyệt nóng rát. Không cần nhìn cũng biết, lại bị thao sưng lên. Tô Tịch Nhan bĩu môi, miên man suy nghĩ không biết nam nhân khác khi thao lộng cũng giống như Lục Sính như vậy sao? Nhưng tổng cô cảm thấy cứ như vậy đi xuống thì mình sớm muộn gì cũng bị Lục Sính thao cho nằm liệt trên giường. Tô Tịch Nhan càng nghĩ càng phiền. Cọ tới cọ lui đi rửa mặt, ăn cơm xong đều là buổi trưa. Lúc ăn cơm nhìn sơ qua báo mới hôm nay, Bạch Thanh đã chết, báo đưa tin nói là báo thù. Tô Tịch Nhan nhấp miệng, nheo nheo mắt. Cô cảm giác Bạch Thanh chết cùng Lục Sính có quan hệ. Mấy năm nay phàm là nam nhân cùng mình có liên quan, đều chết bất đắc kì tử. Lúc trước cô liền nhận thấy được là Lục Sính ở sau lưng giở trò quỷ. Tô Tịch Nhan thiên hồi bách chuyển: "Lục bá, chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn về Tô gia." Buổi chiều Tô Tịch Nhan trở về Tô gia, trong nhà tử khí trầm trầm. Đoạn Tuyết Kiều không ở nhà, Tô Bắc Sơn nửa chết nửa sống ngồi ở trên xe lăn. "Ngươi sao lại có thể ra tay ác độc như vậy? Kia chính là em gái của ngươi!" Tô Tịch Nhan nhướng mày: "Em gái? Mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi, tôi từ khi nào có thêm một cái em gái đâu?" "Ngươi?" Tô Tịch Nhan nhún vai, ngồi vào trên sô pha ha một tiếng. "Tôi nói như thế không đúng sao? Ngươi có hôm nay đều là do báo ứng." Tô Bắc Sơn nổi giận tưởng muốn bóp chết nữ nhi này của mình, đáng tiếc tay chân đều tàn phế, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn giương mắt nhìn. Tô Tịch Nhan nhún vai, nhìn Tô Bắc Sơn mở miệng: "Tôi trở về không phải để cùng ngươi cãi nhau, ta là tới hỏi ngươi một chút, ngươi cùng Đoạn Tuyết Kiều đem tài sản Tô gia dời đi nơi nào rồi?" Tô Bắc Sơn cười ha ha: "Ngươi muốn biết? Ta càng không nói cho ngươi, Lục Sính không phải rất có bản lĩnh sao? Ngươi để hắn chậm rãi đi tìm đi!" Nếu ai thích mình chèn hình ảnh vào có thể để lại bình luận, mình sẽ thêm hình ảnh vàoAi phản cảm không thích cũng có thể bình luậnMình làm theo số đông!!!(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ ---------============================================
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương