Thịnh Thế Đích Phi
Chương 339: Gặp lại như không quen biết nhau
Nhìn Diệp Oánh đi khỏi không hề lưu tình nào, dù Diệp Nguyệt có muốn đuổi theo đi nữa thì vết thương đầy người cũng khiến cho nàng đau đến không thể động đậy, chỉ phải ôm đứa con đã hôn mê nức nở nghẹn ngào khóc rống lên. Nếu không phải nàng không cam lòng muốn dựa vào Mặc Cảnh Lê để đạt được thân phận càng tôn quý hơn trước một lần nữa, thì sao lại rơi vào tình trạng như thế này. Nhưng mà, có hối hận nhiều hơn nữa thì cũng không có cách nào thay đổi tình cảnh lúc này của nàng.Không bao lâu sau, trong một tiểu viện trong một góc hẻo lánh nhất của Diệp phủ liền bùng lên một ngọn lửa hừng hực.Tiền viện, Diệp Văn Hoa, Diệp lão phu nhân và Diệp Vương thị đang mang vẻ mặt khách khí tiễn Mặc Cảnh Lê về. Tuy trên mặt Diệp Văn Hoa vẫn khách khí, nhưng trong lòng đã hận không được ngăn cản không cho Mặc Cảnh Lê đến đây nữa. Vốn Mặc Cảnh Lê đã đi mà lại quay lại, còn yêu cầu gặp Diệp Nguyệt, thì ông đã không muốn đồng ý, nhưng Diệp lão phu nhân lại vẫn không cam lòng, nên đã đồng ý cho Lê Vương gặp lại Diệp Nguyệt một lần. Lúc này lại nhìn khuôn mặt hung ác nham hiểm của Mặc Cảnh Lê và bộ dáng thất vọng của Diệp lão phu nhân và Vương thị, thì Diệp Văn Hoa cũng không biết nên nói cái gì nữa.“Lão gia, không tốt rồi! Hậu viện cháy rồi!” Ở sau lưng, hạ nhân vội vàng đuổi theo kêu lên đầy lo lắng. Diệp Văn Hoa khẽ giật mình, hỏi: “Cháy ở đâu?”Hạ nhân nói: “Là. . . Là tiểu viện mà Lê Vương và Vương phi vừa mới đến.” Trả lời như vậy rất kỳ quái, nếu nói là tiểu viện đang giam giữ Nhị tiểu thư, thì mọi người còn có khả năng phải phục hồi tinh thần lại mới có thể nghĩ đến Mặc Cảnh Lê. Nhưng trả lời là tiểu viện mà Lê Vương và Lê Vương phi vừa mới đến, bây giờ tiểu viện mà Lê Vương vừa mới đến đang cháy, ngay cả người ngu cũng sẽ cảm thấy trong chuyện này, Lê Vương không thoát khỏi liên quan.Mọi người quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy khói bốc lên cuồn cuộn dày đặc ở hướng hậu viện.Vương thị hét lên một tiếng, “Nguyệt nhi!”Diệp Văn Hoa trầm giọng nói: “Còn không mau sai người đi dập lửa!” Nói xong, cũng không để ý tới Mặc Cảnh Lê nữa, chỉ vội vàng chấp tay chào Mặc Cảnh Lê, rồi liền quay người đi đến hậu viện. Vương thị phục hồi tinh thần lại, cũng chạy theo Diệp Văn Hoa đến hậu viện. Mặc Cảnh Lê đứng tại cửa lớn, ánh mắt âm trầm, nhìn lướt qua Diệp Oánh đang đứng bên cạnh mình, trầm giọng nói: “Về Dịch quán thôi.” Diệp Oánh ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, Vương gia.”Chỉ trong chớp mắt, vốn cửa lớn ồn ào liền trở nên lặng ngắt như tờ. Trong phút chốc, Diệp lão phu nhân vẫn còn thẫn thờ chưa phụ hồi lại. Sao lại. . . Như vậy?Tin tức Diệp phủ cháy rơi vào trong Định Vương phủ, Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ cười một cách lạnh nhạt, “Lần này xác định chưa? Nữ nhân kia sẽ không vùng dậy nữa chứ?”A Cẩn đứng tại cửa gật đầu nói rất nghiêm túc: “Vương gia yên tâm, A Cẩn đã đích thân đi kiểm tra rồi đấy. Tuyệt đối chính là Diệp Nguyệt.” Mặc Tu Nghiêu cười một cách hài lòng, “Rất tốt. Ngươi vừa trở về đã cho ngươi đi làm việc này, vất vả cho ngươi rồi. Trở về gặp Mặc thúc di.” A Cẩn gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều liền quay người đi mất. Sau lưng còn truyền đến giọng nói đầy bình tĩnh của Mặc Tu Nghiêu, “Chuyện này không cần nói cho Vương phi.”A Cẩn dừng lại một chút, liền đi tiếp ra ngoài. Chắc là Vương gia cảm thấy loại chuyện nhỏ nhặt này không cần nói cho Vương phi đi?Trong thư phòng yên tĩnh, Mặc Tu Nghiêu nhìn phong thư để trên bàn, lộ ra một nụ cười sung sướng.Lúc này trong viện của Diệp Ly lại đang náo nhiệt vô cùng, không chỉ có đám người Từ nhị phu nhân, Tần Tranh, mà còn có Từ đại phu nhân và các nữ quyến có tình nghĩa thâm sâu với Diệp Ly như Hoa hoàng hậu, Mộ Dung Đình, . . . . đều đã đến rồi. Chung vui còn có mấy tiểu bằng hữu như Mặc Tiểu Bảo, Lãnh Quân Hàm, Từ Tri Duệ, cùng với đôi bánh bao song sinh vừa mới đầy tháng không lâu.Còn có hai ngày nữa chính là Thọ thần của Thanh Vân tiên sinh, những gì nên chuẩn bị trong Ly thành cũng đã chuẩn bị xong. Vì việc này mà từ trên xuống dưới Định Vương phủ bộn rộn không ít thời gian, nhưng đến lúc này thì ngược lại đã được rảnh rỗi hiếm có rồi. Một đám nữ quyến liền tụ tập đến chỗ Diệp Ly thăm hai bánh bao nhỏ. Hai vị Từ phu nhân mỗi người ôm một đứa, nhìn đứa bé trắng nõn nà lại càng yêu thích không buông tay, thế hệ này của Từ gia, đến bây giờ cũng chỉ mới có một đứa bé là Từ Tri Duệ thôi, nên tất nhiên hai vị phu nhân nhìn thấy bánh bao nhỏ thì yêu thích vô cùng. Huống chi từ sau khi hai đứa bé con này mở mắt thì đều ngoan ngoãn thông minh cực kỳ. Một đứa vừa thấy người thì liền vui cười, còn một đứa tuy trầm tĩnh hơn, nhưng cũng ngoan ngoãn vô cùng. Đúng là còn dễ nuôi hơn Mặc Tiểu Bảo khi còn bé. Ngay cả Mặc Tu Nghiêu không thể không thừa nhận, hai tiểu gia hỏa này cộng lại cũng không hành hạ người khác bằng một mình Mặc Tiểu Bảo khi còn bé.“Ngoan quá. . . Tiểu Lân nhi của bà. Bộ dáng của tiểu tử này thật sự là. . .” Từ đại phu nhân đặc biệt yêu thích Tiểu Lân nhi, vừa ôm vào lòng thì sẽ không chịu buông tay. Tuy chỉ mới là một đứa bé con nho nhỏ, nhưng cũng đã có thể nhìn ra, Tiểu Lân nhi giống người của Từ gia nhiều hơn một chút. Nên đương nhiên Từ đại phu nhân luôn không thể ẵm cháu trai đặc biệt chào đón gia hỏa thích cười này rồi. Từ nhị phu nhân cũng thích Tiểu Tâm nhi trong tay, mặc dù bà đã có cháu, nhưng lại không có cháu gái. Đừng nói cháu gái, trên dưới Từ gia, ngay cả một đứa con gái cũng không có. Nhìn thấy đứa cháu gái thanh lệ ngoan ngoãn này, Từ nhị phu nhân cũng yêu đến trong xương luôn rồi.Diệp Ly nhìn hai bảo bảo đang mở to mắt nằm ngoan ngoãn trong lòng hai vị Từ phu nhân, che miệng cười nói: “Hai mợ thích con nít, sao không thúc giục Tam ca và Tứ ca kết hôn sớm đi?”Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của Hoa Thiên Hương và Mặc Vô Ưu đang ngồi ở một bên liền đỏ lên. Mặc Vô Ưu đỏ mặt trốn ra sau lưng Hoa hoàng hậu, nhưng Hoa Thiên Hương lại không có chỗ để trốn, chỉ phải đỏ mặt trừng Diệp Ly, “Ly nhi, muội…” Tần Tranh cũng che miệng cười khẽ nói: “Ly nhi nói đúng đó, Thiên Hương, ta đang chờ ngươi vào Từ gia làm bạn với ta đó.”Mộ Dung Đình ôm con trai bảo bối của mình, cười híp mắt nói: “Đúng vậy, Quân Hàm của nhà ta cũng sắp năm tuổi rồi nè.”“Các ngươi. . . Các ngươi thật không biết xấu hổ!” Hoa Thiên Hương mắc cỡ giậm chân. Từ nhị phu nhân cũng hài lòng với đứa con dâu tương lai Hoa Thiên Hương này vô cùng, thấy con bé lúng túng, liền vội vàng mở miệng nói: “Được rồi, các cháu nói chuyện này trước mặt mấy cô bé còn chưa lập gia đình làm gì? Mợ với cậu và ông ngoại của cháu, còn có Dương phu nhân nữa đều đã bàn rồi, lão quốc công hy sinh vì nước, cũng không tiện đang trong tang kỳ mà cưới hỏi, nên cũng chỉ có thể chuyển hôn sự đến sang năm thôi. Đến lúc đó vừa đúng lúc cho Thiên Hương và Vô Ưu cùng gả vào Từ gia chúng ta, cũng một đoạn giai thoại.” Tuổi của Vô Ưu vẫn còn nhỏ, nhưng Hoa Thiên Hương thì lại không còn nhỏ nữa. Vốn tính là nếu là có thể cưới trong tang kỳ luôn thì tốt, nhưng chỉ là khi đó Từ Thanh Phong lại đang đánh trận ở Sở kinh xa xôi, nên mới bất đắc dĩ chỉ đành phải chờ thêm một năm hiếu kỳ nữa. Vốn Từ nhị phu nhân chỉ lo lắng tìm không được con dâu phù hợp thôi, mà bây giờ người đã được chọn rồi nên ngược lại tất nhiên không lo lắng gì nữa. Huống chi, đợi đến sau khi tiệc mừng thọ của Thanh Vân tiên sinh kết thúc, bắt đầu chuẩn bị hôn sự, thì từ từ cũng kéo gần đến sang năm.Hoa hoàng hậu nhìn cháu gái và con gái đỏ mặt đầy trìu mến, có thể gả vào gia đình như Từ gia thì đã tuyệt đối mà một mối nhân duyên tốt hiếm có của hai đứa rồi, mà nàng thì cũng đã có thể yên tâm. Tuy nói tên tuổi của Hoa gia rất lớn, gia thế cũng thanh quý, nhưng ai cũng biết, sau khi Hoa quốc công qua đời, Hoa gia cũng xem như là đã xuống dốc rồi. Cho dù con cháu không chịu thua kém, nhưng không có một hai chục năm thì chỉ sợ cũng không đứng dậy nổi. Hoàn cảnh gia đình của Từ gia đơn giản, cũng không quan tâm đến gia thế, Hoa Thiên Hương và Mặc Vô Ưu gả vào thì đương nhiên cũng sẽ không phải chịu uất ức gì.Hoa Thiên Hương thì may mắn hơn, nàng ấy và Từ Thanh Phong đều nhìn trúng đối phương, cũng xem như là lưỡng tình tương duyệt. Nhưng giữa Mặc Vô Ưu và Từ Thanh Bách thì lại do Từ đại phu nhân thúc đẩy nhiều hơn, hơn nữa Từ Thanh Bách cũng không phải người luôn để lộ cảm xúc ra ngoài như Từ Thanh Phong, muốn nhìn ra tâm ý của huynh ấy thì quả thật rất khó. Tuổi của Mặc Vô Ưu cũng không tính lớn, cũng xem như là mối tình đầu có chút cảm giác với Từ Thanh Bách thôi, cũng chỉ mới tỉnh tỉnh mê mê thì đã bị hai nhà đính hôn rồi. Không nói nguyện hay không nguyện, nhưng chỉ là khó tránh khỏi hơi lúng túng và mờ mịt.Diệp Ly thu hết thần sắc của Mặc Vô Ưu vào mắt, nhưng cũng không mở miệng nói thẳng ra. Từ Thanh Bách chắc chắn có thiện cảm với Vô Ưu, bằng không dựa theo tính tình tuy ôn hòa nhưng cũng có chủ kiến vô cùng của huynh ấy sẽ không thuận theo ý của Từ đại phu nhân. Bộ dáng của Mặc Vô Ưu khi nhắc tới Từ Thanh Bách cũng không giống là không thích. Dù sao hai người đều còn trẻ, cứ từ từ tiếp xúc là được.“Vương phi, Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh cầu kiến.” Mọi người đang vui đùa, thì Thanh Sương đi vào bẩm báo.Mọi người đều sững sờ, thần sắc của Hoa hoàng hậu và Mặc Vô Ưu lại càng hơi phức tạp. Những người khác thì tối đa chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng đến cùng thì hai người họ lại có quan hệ rất sâu với Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh. Mộ Dung Đình hơi tò mò nên hỏi: “Bọn họ đến Định Vương phủ vào lúc này làm gì?” Từ sau khi được đưa đến Ly thành, Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh đều ru rú trong nhà, ngoại trừ lúc mới đến có đến đây bái kiến Diệp Ly ra, thì ngược lại vẫn chưa từng đặt chân đến Định Vương phủ, cũng khó trách Mộ Dung Đình tò mò.Diệp Ly suy nghĩ một chút rồi nói: “Mời bọn họ vào đi.”Thanh Sương lĩnh mệnh đi mời người, Từ đại phu nhân hỏi: “Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh có việc tìm cháu, chúng ta cũng nên tránh mặt.” Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Sau này bọn họ sẽ ở tại Ly thành trong thời gian dài, chẳng lẽ tất cả mọi người cứ không gặp mặt sao? Có lẽ bọn họ đến vì chuyện của Liễu quý phi.”“Liễu quý phi?” Các nữ quyến đều giật mình, theo bọn họ nhớ thì Liễu quý phi đã qua đời lâu rồi mà?Diệp Ly gật gật đầu, trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Liễu quý phi cũng chưa chết, bây giờ nàng ta đang ở Ly thành. Chắc Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh đã nhận được tin tức, nên mới tới tìm cháu chứng thực đây.”Chỉ chốc lát sau, Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh liền được người dẫn vào. Khí sắc của hai người đều khá tốt, xem ra cuộc sống ở Ly thành cũng coi như thư thái. Chỉ là khi thấy vết thương khủng khiếp nửa bên mặt bị che của công chúa Trân Ninh, thì thật sự lại khiến cho trong lòng mọi người không nhịn được mà thở dài.“Bái kiến Định Vương phi.” Hai người cũng không có ngạo khí của hoàng tử và công chúa Đại Sở, nhìn thấy Diệp Ly cũng cung kính hành lễ vấn an. Diệp Ly lại cười nói: “Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh không cần đa lễ. Lại đây ngồi đi, mấy ngày nay ở Ly thành đã quen chưa?” Mặc Khiếu Vân bình tĩnh gật đầu nói: “Cám ơn Vương phi đã quan tâm, cháu và tỷ tỷ đều tốt.” Tuy lời này là khách khí nhưng cũng là thật tình. Tuy ở Ly thành bọn họ chỉ là Vương tử và công chúa không quyền không thế, nhưng sau khi đã trải qua đủ các loại trắc trở và đau khổ trong hai năm qua, thì cuộc sống như vậy lại không phải là khổ sở. Huống chi, Định Vương phủ cũng không có bạc đãi chị em họ. Tuy Mặc Khiếu Vân còn nhỏ, nhưng lại thấy rất rõ ràng. Thiên hạ này, ngoại trừ Ly thành, ngoại trừ Định Vương phủ ra, căn bản cũng không có chỗ cho chị em họ dừng chân. Với tuổi và năng lực của hắn thì vẫn còn chưa đủ khả năng để thành lập một thế lực để có thể bảo vệ mình và chống lại các thế lực trong thiên hạ.Diệp Ly gật gật đầu, cũng rất hài lòng với sự sáng suốt và thức thời của Mặc Khiếu Vân.Hai người tạ ơn Diệp Ly rồi ngồi xuống hai chiếc ghế còn trống bên cạnh, lúc này mới nhìn thấy người quen đang ngồi bên cạnh, không khỏi giật mình, “Mẫu hậu. . . Hoàng tỷ…” Tuy xưa nay Liễu quý phi và Hoa hoàng hậu đều luôn đối đầu với nhau, nhưng Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh lại không có ác cảm gì với Hoa hoàng hậu. Nhiều nhất là công chúa Trân Ninh đã từng cực kỳ ghen tỵ với Mặc Vô Ưu mà thôi, nhưng hôm nay xem ra những điều ghen tỵ kia lại càng không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Mặc Vô Ưu thì cũng bởi vì Liễu quý phi, nên cũng cực kỳ không thích hai chị em này. Nhưng khi biết cảnh ngộ của bọn họ ở Sở kinh trong hai năm qua cũng không tốt hơn mình lúc trước bao nhiêu, lại nhìn mặt của công chúa Trân Ninh, còn có biểu hiện của hai chị em lúc Sở kinh bị bao vây, thì đến cùng vẫn là chị em ruột, Mặc Vô Ưu cũng không nhịn được mà hơi mềm lòng, gật đầu nói: “Hai người vẫn khỏe chứ?”Đôi mắt công chúa Trân Ninh ửng đỏ, cắn môi nhẹ gật đầu, càng thêm tự ti mặc cảm hơn, liền vội vàng cúi đầu. Lúc trước, sau khi nàng biết Mặc Vô Ưu bị đưa đến cho Nam Chiếu Vương, thì nàng còn từng cảm thấy vui sướng khi người gặp họa ở trong lòng. Bây giờ thấy ánh mắt của Mặc Vô Ưu cũng không vì dung nhan của mình bị hủy mà lộ ra sự ghét bỏ cười nhạo, thậm chí cũng không có sự thương hại mà mình ghét nhất, thì ngược lại trong lòng lại có nhiều thêm mấy phần hổ thẹn.“Hoàng tỷ…”Mặc Vô Ưu cười nói: “Gọi tỷ Vô Ưu là được rồi, bây giờ tỷ đã không phải là công chúa gì rồi.”Mặc Khiếu Vân hiểu rõ nhẹ gật đầu, nói với Hoa hoàng hậu và Mặc Vô Ưu: “Mẹ, Vô Ưu tỷ.” Gọi Hoa hoàng hậu trước kia là mẹ thì hơi kỳ quái, nhưng cũng không quá đáng. Dù sao Hoa hoàng hậu cũng là vợ cả của Mặc Cảnh Kỳ, tất cả hoàng tử, công chúa đều phải gọi một tiếng mẫu hậu. Nàng ấy chính là mẹ cả của những hoàng tử công chúa như Mặc Khiếu Vân. Hoa hoàng hậu khẽ gật đầu, nhìn Mặc Khiếu Vân nói một cách thản nhiên: “Hai năm qua con đã chịu khổ, cũng như đã chịu đựng đủ rồi, những chuyện trước kia hãy quên đi, sống thật tốt với chị của con.”Mặc Khiếu Vân gật đầu nói: “Cám ơn mẹ. . . Phu nhân đã chỉ dạy.”“Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh đến Định Vương phủ, có phải có chuyện gì không?” Diệp Ly mở miệng hỏi. Mặc Khiếu Vân nhìn nữ quyến đông đúc trước mặt, thật sự cũng không giấu diếm, gật đầu nói: “Bẩm Vương phi, cháu và tỷ tỷ nghe người ta nói bên người Thất Vương tử Bắc Nhung có một nữ nhân, nhìn cực kỳ giống. . . Mẫu phi, không biết có phải thật hay không?” Diệp Ly nhìn bộ dạng bình tĩnh của hai người trước mặt mình, khẽ thở dài, gật đầu nói: “Đúng vậy, cô gái ở bên người Gia Luật Dã tên là Thanh Y Na, nghe nói là vị hôn thê của Thất Vương tử. Tuy ta chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của nàng ta, nhưng theo công chúa Dung Hoa nói, thật sự giống Liễu quý phi như đúc. Nếu trong lòng các cháu có nghi vấn, thì cũng có thể đến Dịch quán hỏi nàng ta.”Sắc mặt Mặc Khiếu Vân khẽ biến, trầm giọng nói: “Cháu và tỷ tỷ đã đến Dịch quán cầu kiến hai lần, nhưng đều bị từ chối. Cho nên mới. . . Đến đây cầu kiến Vương phi, muốn xin Vương phi kiểm chứng…” Diệp Ly suy tư một lát, rồi nói: “Thanh Y Na là người do Gia Luật Vương tử mang đến, cũng được xem như là khách. Bản phi cũng không tiện trực tiếp phái người đến tra hỏi nàng ta. Nhưng các cháu có thể đến gặp công chúa Dung Hoa để tìm hiểu một chút. Lúc còn trẻ, Công chúa Dung Hoa cũng thường ra vào hoàng cung, nên cũng quen thuộc người đó hơn Bản phi nhiều.”Kỳ thật, nghe Diệp Ly nói như vậy, thì trên cơ bản hai người cũng đã xác định được thân phận của Liễu quý phi rồi. Sắc mặt Mặc Khiếu Vân âm u không nói, còn công chúa Trân Ninh thì bàn tay đang cầm khan xiết đến trắng bệch, hơn nữa còn hơi run lên.Diệp Ly nhìn hai người, nói lời thấm thía: “Mặc kệ người kia có phải hay không, thì các cháu đều phải nghĩ kỹ rồi mới làm, không được hành động thiếu suy nghĩ. Nếu có chỗ nào khó xử, thì liền tới Vương phủ nói cho ta và Vương gia biết. Tuy nơi này là Ly thành, nhưng dù sao Gia Luật Dã cũng là Vương tử cầm trọng binh trong tay của Bắc Nhung, quyền thế không thể coi thường, các cháu không thể làm việc lỗ mãng.”Mặc Khiếu Vân trầm mặc một lát, rồi gật đầu nói: “Cám ơn Vương phi đã chỉ dạy, chúng cháu đã biết. Không quấy rầy Vương phi nữa, cháu và tỷ tỷ xin được cáo từ.” Diệp Ly nhẹ nhàng gật đầu, nhìn công chúa Trân Ninh ôn nhu nói: “Đừng ở trong phòng cả ngày, đi ra ngoài nhiều một chút thì cũng không thấy tệ như vậy đâu.” Công chúa Trân Ninh cắn môi, nhẹ gật đầu rồi vội vàng đi theo Mặc Khiếu Vân ra ngoài.Nhìn hai chị em kia rời đi, tâm tình của mọi người cũng trở nên hơi ảm đạm. Hoa Thiên Hương nhíu mày nói: “Mặt của công chúa Trân Ninh thật sự bị Liễu quý phi làm hại sao?” Lúc trước, nàng cũng thường xuyên đi đi lại lại trong cung, nhưng cũng không có quá nhiều ấn tượng với công chúa Trân Ninh. Kỳ thật, nàng đều không có ấn tượng gì với ba đứa con của Liễu quý phi, công chúa Trân Ninh là con gái lại không được chính mẫu phi mình quan tâm, hơn nữa, Mặc Cảnh Kỳ cũng càng yêu thương Mặc Vô Ưu hơn, thế cho nên, nàng ấy ở trong cung cũng không có cảm giác tồn tại gì, hoàn toàn không giống như một đứa con gái của phi tử được sủng quan hậu cung. Lúc này lại nhìn thấy vết sẹo khủng khiếp trên gương mặt nhỏ nhắn tú lệ trước kia, Hoa Thiên Hương cũng không nhịn được mà có thêm mấy phần đồng tình với nàng ấy.Diệp Ly lắc đầu nói: “Đến cùng là như thế nào thì ai cũng không biết. Lúc cứu nàng ấy ra thì Liễu quý phi đã mất tích, cả lãnh cung chỉ có một mình nàng ấy. Nếu chúng ta không đến kịp lúc cứu nàng ấy ra, thì chỉ sợ tất cả mọi người đều cho rằng người chết ở bên trong chính là Liễu quý phi rồi.” Cho nên, vô luận chân tướng như thế nào, thì trong mắt công chúa Trân Ninh còn sống sót, chính là mẹ ruột của nàng ấy đã ném nàng ấy ở trong biển lửa để chết thay.Hoa hoàng hậu hơi nhíu mày nói: “Tỷ thấy chỉ sợ Trân Ninh rất hận Liễu quý phi. Bọn chúng đi tìm có thể gặp chuyện không may gì không?”“Có Trường Hưng Vương, thì chắc có lẽ sẽ không có việc gì.” Diệp Ly nhíu mày nói.Nói tới Liễu quý phi, mọi người cũng đều không nhịn được mà cảm thấy chán ghét. Tâm tư của Liễu quý phi với Mặc Tu Nghiêu và chuyện yêu cầu Mặc Tu Nghiêu cưới nàng ta thì tất nhiên bọn họ đều đã biết, lại cộng thêm chuyện của công chúa Trân Ninh, thì sự chán ghét dành cho Liễu quý phi lại tăng thêm một tầng nữa. Mộ Dung Đình ôm Lãnh Quân Hàm nói một cách oán hận: “Cái loại nữ nhân này, nếu ta gặp được sẽ trực tiếp quất cho nàng ta một trận.”Mặc Tiểu Bảo đang ngồi cạnh Diệp Ly ngoan ngoãn ăn điểm tâm nháy mắt mấy cái, hỏi: “Mẹ, mọi người đang nói đến đại thẩm áo trắng kia ở Sở kinh sao?” Nghe vậy, Diệp Ly nhìn Mặc Tiểu Bảo hơi kinh ngạc, “Còn còn nhớ Liễu quý phi?”Mặc Tiểu Bảo không vui bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, “Cái đại thẩm kia đáng ghét nhất, luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bản Thế tử và mẹ. Con còn muốn nói với Phụ vương, nếu nàng ta lại nhìn nữa thì liền móc mắt nàng ta ra, ai biết nàng ta đã chết mất rồi. Hóa ra vẫn còn chưa có chết sao?” Đầu của Diệp Ly lại thấy bị rút đau một trận, ngữ khí hưng phấn này là sao đây? Rốt cuộc lúc nào nàng đã dạy nó cách suy nghĩ hung tàn như vậy? Khi đó Mặc Tiểu Bảo vẫn còn chưa tới bảy tuổi mà.Trong Dịch quán Bắc Nhung, công chúa Dung Hoa nhận được tin tức Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh cầu kiến, bên môi câu dẫn ra một nụ cười quỷ dị. Sai hạ nhân nhanh mời hai người vào. Lúc trước, Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh cũng đã tới hai lần, nhưng đều bị người Dịch quán đuổi đi, ngay cả cửa cũng không thể vào. Lần này đổi thành cầu kiến công chúa Dung Hoa, quả nhiên chỉ chốc lát sau liền được người ta mời vào.Công chúa Dung Hoa cố ý tiếp hai người trong chính sảnh của Dịch quán, nhìn thấy Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh thì cả gương mặt đều vui vẻ, kéo hai người ngồi xuống, “Lúc Bản cung vẫn còn Sở kinh thì hai cháu vẫn còn là những đứa bé thôi, không nghĩ tới đã không gặp nhiều năm như vậy, vậy mà cũng đã trưởng thành hết rồi.” Nhìn đôi thiếu nam thiếu nữ trước mắt này, công chúa Dung Hoa cũng hơi cảm thán. Tuy nàng còn chưa già, nhưng thấy những đứa bé trước kia nay đã trưởng thành, cũng không khỏi làm cho người ta phải cảm thán: Thiều hoa dịch thệ. (năm tháng tươi đẹp qua mau)“Dung Hoa cô cô ở Bắc Nhung có tốt không?” Mặc Khiếu Vân hỏi.Công chúa Dung Hoa cười nói: “Thái tử đối xử với cô tốt vô cùng, tất cả đều rất tốt. Chuyện trong mấy năm nay, cô cũng đều nghe nói hết rồi, chỉ là hai cháu đã chịu khổ rồi.”Mặc Khiếu Vân đã không phải đứa con nít không hiểu gì từ lâu rồi, mỉm cười nói: “Cháu và Hoàng tỷ cũng rất tốt, Định Vương phủ đối xử với chúng cháu rất tốt.”“Vậy là tốt rồi, trạch tâm của Định Vương nhân hậu. Tuy không tôn vinh phú quý bằng Vương tử hoàng gia, nhưng so với những chuyện lục đục với nhau kia, thì cuộc sống như vậy cũng đã thoải mái hơn rồi. Bây giờ đã bước ra khỏi vất vả, thì cũng đừng nghĩ những chuyện kia nữa. Không phải mỗi người đều có phúc khí mới nhảy ra khỏi cái vòng tuần hoàn đó được.” Công chúa Dung Hoa cảm thấy vẫn nên khuyên bảo hai người. Mặc Khiếu Vân gật đầu nói: “Cháu hiểu ạ, cám ơn cô cô đã chỉ dạy.”“Dung Hoa cô cô. . . .” Công chúa Trân Ninh nhìn công chúa Dung Hoa muốn nói lại thôi. Đương nhiên công chúa Dung Hoa cũng biết hai người này muốn nói gì, vươn tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế, nói khẽ: “Chuyện của cháu, cô đều đã nghe nói rồi, cháu ngoan, thật khổ cho cháu. Các cháu muốn gặp Thanh Y Na phải không?” Mặc Khiếu Vân do dự một chút, rồi vẫn gật đầu. Lúc trước, bọn họ nghe nói tính cách của công chúa Dung Hoa rất kiêu ngạo, ương ngạnh, lúc này thấy cô cô hòa ái như thế thì ngược lại đột nhiên thấy hơi là lạ. Dù sao cũng là đứa bé sinh trong hoàng gia, ai cũng không phải đơn thuần ngây thơ, tất nhiên cũng hơi hoài nghi công chúa Dung Hoa hòa ái như vậy.Công chúa Dung Hoa liếc một cái liền nhìn thấu nghi ngờ của hắn ta, mỉm cười nói: “Cháu ngốc, ai còn có thể giống như lúc còn trẻ chứ? Kỳ thật cô cũng không xác định được rốt cuộc nàng ta có phải. . . Cô sai người mời nàng ta tới, các cháu cũng gặp một lần xem.” Hai người trầm mặc, nhẹ gật đầu.Không bao lâu sau, Liễu quý phi mặc một bộ áo trắng liền đi đến, nhìn cũng không nhìn người trong đại sảnh, mà nói với công chúa Dung Hoa một cách lạnh lùng: “Ngươi gọi ta tới đây muốn nói gì?” Hai ngày nay, tâm tình của Liễu quý phi không tốt phi thường. Không chỉ bởi vì sau khi gặp được Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly trên đường vào hai ngày trước, khi về đến Dịch quán, nàng đã bị Gia Luật Dã trách cứ một trận, mà lại càng vì ngày hôm qua Mặc Khiếu Vân và Trân Ninh đã đến tìm nàng. Trước khi đến đây, đúng là nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có thể gặp hai đứa này ở Ly thành. Mà càng quan trọng hơn là, nàng căn bản không biết đối mặt với chúng như thế nào, nên lại càng không muốn gặp chúng.Công chúa Dung Hoa nhướng mày nói: “Ta có chuyện gì chứ, là có người muốn tìm ngươi.”“Ai…” Giọng nói của Liễu quý phi liền tắt, hơi kinh ngạc nhìn hai thanh niên thiếu nữ đang nhìn mình đầy lạnh nhạt ở trước mặt. Đảo mắt đã trôi qua hai năm, Mặc Khiếu Vân đã cao hơn hai năm trước rất nhiều, nhìn qua cũng trầm ổn hơn rất nhiều. Công chúa Trân Ninh ngồi bên người Mặc Khiếu Vân, trên mặt cũng đang mang một cái khăn che mặt, đôi mắt lộ ra ngoài lại u lãnh như hàn băng. Trong lòng Liễu quý phi run lên, “Các ngươi. . . Các ngươi là ai?” Một lúc lâu sau, Liễu quý phi mới ổn định lại tâm thần, miễn cưỡng mở miệng nói.Nhưng ánh mắt khiếp sợ trong nháy mắt đó của nàng ta, cộng với hơi thở và dáng người quen thuộc kia thì sao có thể giấu diếm con ruột của nàng ta được chứ? Thấy Liễu quý phi căn bản không định nhận biết bọn họ, trong mắt hai người đều hiện lên một tia đau xót và oán hận. vừa chống lại đôi mắt u lãnh của công chúa Trân Ninh, Liễu quý phi liền chột dạ tránh né, xoay người trừng công chúa Dung Hoa, nói: “Thái tử phi, ngươi có ý gì?”Công chúa Dung Hoa nhàn nhã uống trà, mỉm cười nói: “Cái gì có ý gì? Đây là hai đứa con mồ côi của biểu ca Hoàng đế của ta. Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh, bọn chúng tới để tìm ngươi. Thanh Y Na, ngươi không biết bọn chúng sao?”“Đương nhiên ta không biết bọn họ.” Liễu quý phi nói: “Nếu đã không có việc gì, thì ta về phòng trước đây.” Nói xong, ngay cả nhìn cũng không nhìn Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh một cái, liền xoay người muốn đi vào trong. Công chúa Dung Hoa đặt tách trà xuống, cười nói: “Đừng đi, Thanh Y Na. Hai đứa bé này tìm kiếm mẹ thật vất vả, cũng xem như một tấm lòng hiếu thảo đáng khen. Cho dù ngươi thật sự không biết, thì cũng nên nói rõ ràng với bọn chúng chứ.”Liễu quý phi khẽ giật mình, quay đầu lại vội vàng liếc nhìn bọn chúng nói: “Các ngươi nhận lầm người rồi.”Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh im lặng, thấy Liễu quý phi xoay người muốn đi khỏi, công chúa Trân Ninh cắn răng nói: “Mẫu phi, người thật sự không biết chúng con sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương