Thịnh Thế Độc Sủng Chi Đệ Nhất Nam Hậu

Chương 15: Hôn



Một tháng sau, Kỷ Nhiên bế quan xong. Dù mình bây giờ không phải là thiên hạ vô địch, nhưng chắc chắn mình hắn đấu mười người trăm người bình thường hoàn toàn không thành vấn đề. Luyện bí tịch không sai biệt lắm, Kỷ Nhiên lại bắt đầu nổi lòng tham, dù sao hắn cũng đã đưa Văn Túc trở lại rồi, sao Hỏa Bạc vẫn chưa đến cảm ơn vậy? Chẳng nhẽ quên mất tiêu rồi?

Kỷ Nhiên cầm chiếc gương mà Hỏa Bạc cho, gọi Hỏa Bạc, quả nhiên, Hỏa Bạc xuất hiện.

“Này ái nam ái nữ, phần thưởng cuối cùng mà ông hứa đâu?”

“Phần thưởng cái gì, ta ngay cả nửa cái bóng của Văn Túc cũng không nhìn thấy, ngươi còn muốn thưởng?” Hỏa Bạc tức giận bất bình nói, mình đau khổ đợi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy kết quả, thằng nhóc này còn không biết xấu hổ tới tìm ông đây muốn thưởng!

“Cái gì, Văn Túc hắn không trở về sao?!” Văn Túc đáng chết này! Kỷ Nhiên tức giận đến ngứa răng, lắc lư lâu như vậy, mình cứ cho là y đã trở về báo cáo kết quả công tác, kết quả y lại không thèm trở về?!

“Oắt con, không nhìn thấy Văn Túc thì ngươi cũng đừng nghĩ ta sẽ cho ngươi thứ gì, ngươi tiếp tục cố lên đi!” Lời nói vừa dứt, thân ảnh của Hỏa Bạc cũng dần dần biến mất trong phòng.

Kỷ Nhiên hít sâu một hơi, xuất chiêu sư tử hống vô địch của mình. “Văn!!! Túc!!!”

Văn Túc đang lắc lư trên phố bỗng giật bắn cả mình, cảm giác bất an nổi lên trong lòng, chẳng lẽ là Kỷ Nhiên xảy ra chuyện gì?

Văn Túc chạy như bay về căn biệt thự nhỏ thì nhìn thấy Kỷ Nhiên đang khoanh tay trước ngực, dựa vào trên cửa, ánh mắt sắc bén. Tức khắc cảm giác bất an càng sâu.

“Xảy ra chuyện gì?” Làm gì mà như muốn ăn thịt người thế? Tui nhớ là tui không thiếu ông một cắc nào mà!

“Văn Túc, ông lại đây, tôi hỏi ông.” Kỷ Nhiên mặt vô biểu tình vẫy tay với Văn Túc, Văn Túc kinh hồn táng đảm dịch dịch qua.

“Sao lại không về gặp Hỏa Bạc?” Kỷ Nhiên cố nuốt xuống cục tức trong lòng, bình tĩnh hỏi.

“Ồ, việc này á.” Văn Túc chẳng hề để ý xua xua tay, “Không phải vì dạo này rất bận sao!”

“Sao tôi chẳng thấy ông bận một tí nào vậy? Hửm?” Kỷ Nhiên cắn răng hung hăng nói: “Ông đó, lập tức xéo về cho tôi!”

“Ông là thằng khốn thấy tiền quên bạn!” Văn Túc vốn định cự tuyệt thẳng thừng, lại thấy ánh mắt hung tợn của Kỷ Nhiên thì lập tức ỉu xìu, “Được rồi được rồi, ngày mai tôi sẽ trở về.”

“Ông hứa rồi đó.” Kỷ Nhiên thấy Văn Túc thỏa hiệp, tâm tình cũng tốt hơn một chút, bụng cũng bắt đầu kêu ọt ọt, “Văn Túc, tôi đói bụng.”

“Ăn cơm đi, đại, thiếu, gia.” Văn Túc bất đắc dĩ vỗ trán, gặp phải thằng bạn thấy tiền quên bạn này, Văn Túc hắn cũng thật xúi quẩy bụng làm dạ chịu mà.

——————————————————————

Tuyệt Trì từng tưởng tượng cảnh bọn họ gặp lại nhau vô số lần. Nhưng mà ngay khi chàng đứng trước căn biệt thự nhỏ mà Văn Túc chỉ cho chàng, chàng lại khẩn trương không dám bước vào.

Thanh âm của Kỷ Nhiên và tiếng lục lạc leng keng từ bên trong truyền ra, chàng cuối cùng cũng chắc chắn Kỷ Nhiên thật sự còn sống. Một niềm vui sướng chưa từng có đột nhiên xuất hiện trong lòng, mãi vẫn chưa thể bình phục được tâm tình. Thật muốn nhìn thấy chủ nhân của thanh âm ấy, muốn gắt gao ôm hắn vào ngực, muốn hung hăng hôn lên miệng hắn, muốn mạnh mẽ yêu thương hắn một phen, khiến hắn vĩnh viễn thuộc về mình. Thân là một đế vương tác phong sấm rền gió cuốn, bây giờ lại giống như cô vợ nhỏ, đứng ở cửa ngượng ngùng xoắn xít không dám vào.

Thẳng đến khi Kỷ Nhiên ra cửa nháy mắt thấy được chàng, bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Nhiên mới hiểu ra, hóa ra mình chưa bao giờ quên được người đàn ông tên Tuyệt Trì ấy.

Kỷ Nhiên không chút nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy, Tuyệt Trì cuống quít chạy đến giữ chặt tay hắn lẩm bẩm: “Kỷ Nhiên……”

“Buông ta ra.” Kỷ Nhiên dùng sức giãy dụa nhưng không thể nào gỡ tay chàng ra được.

“Không buông.”

Kỷ Nhiên sửng sốt, cái ngữ khí ngạo kiều này là ai nói vậy?

Tuyệt Trì vặn thân thể của Kỷ Nhiên, hung hăng ôm hắn vào trong ngực, như muốn khảm hắn vào trong máu thịt của mình.

“Kỷ Nhiên, ta rất nhớ ngươi.” Niềm vui khi mất mà tìm lại được hoàn toàn chiếm cứ đại não Tuyệt Trì.

Kỷ Nhiên không tránh thoát, không thể không nói, hắn thật sự quá tham luyến cái ôm ấp của Tuyệt Trì, hơn nữa, mình cũng rất nhớ chàng, không phải sao?

Tuyệt Trì thấy Kỷ Nhiên không cự tuyệt, chàng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hắn, cạy hàm răng của hắn ra, câu dẫn chiếc lưỡi của hắn, cẩn thận nhấm nháp hương vị của hắn, chàng chưa bao giờ nghĩ, hóa ra nam nhân cũng có hương vị tốt đẹp như vậy, “Kỷ Nhiên, ngươi ngọt quá.”

Đầu Kỷ Nhiên như pháo nổ, máu chảy lên não, hô hấp dồn dập trong nháy mắt, quá xấu hổ và giận dữ chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Kỷ Nhiên chủ động ôm lấy cổ chàng, bắt đầu trúc trắc đáp lại. Được Kỷ Nhiên đáp lại Tuyệt Trì giống như thằng bé lần đầu tiên được ăn đường, càng hôn một cách kịch liệt, cảm giác tê dại từ đầu ngón chân chậm rãi bò lên trên đỉnh đầu, Kỷ Nhiên cảm thấy toàn thân tê ngứa, cả người khô nóng. Thẳng đến khi Kỷ Nhiên mất hết sức lực mềm mại ngã vào trong lòng Tuyệt Trì, Tuyệt Trì mới từ từ buông hắn ra.

Nhìn thấy người mình ngày đêm nhớ mong đang đứng trước mắt, Tuyệt Trì cảm thấy giờ khắc này, chàng như có được cả thiên hạ.

“Kỷ Nhiên…” Chàng thỏa mãn chống cằm lên đỉnh đầu Kỷ Nhiên, chậm rãi nói: “Đừng rời khỏi ta nữa, Kỷ Nhiên, ta không thể tưởng tượng được những ngày không ngươi, ta phải làm gì bây giờ, ta không muốn trải qua những ngày tháng đó một lần nào nữa, Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên. Kỷ Nhiên, ta yêu ngươi.”

Lần đầu tiên nghe thấy Tuyệt Trì dùng thanh âm ôn nhu như vậy thổ lộ với mình, đây là chuyện Kỷ Nhiên không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ. Hắn vốn đã hạ quyết tâm, nhưng khi nhìn thấy Tuyệt Trì thì lại không nỡ, Tuyệt Trì à, một đời này của Kỉ Nhiên hoàn toàn thua trong tay anh rồi.

Văn Túc trốn sau cánh cửa, nhìn thân ảnh hai người ôm nhau, cảm thán Kỷ Nhiên rốt cuộc tìm được hạnh phúc của đời mình rồi, còn mình… haiz, thôi cũng nên trở về rồi, đã hứa với Kỷ Nhiên rồi mà. Chỉ chớp mắt một cái, thân ảnh đứng sau cánh cửa hóa thành một cơn gió biến mất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...