Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 44: Thu hoạch



Tiếng thông cáo chấm dứt, Hỉ Ca quay đầu xem cảnh chiến trường, sau kích cuối cùng của boss đầu lĩnh, đội ngũ 70 người chỉ còn lại 10 người sống sót, đại bộ phận là kiếm khách máu trâu, dược sư chỉ có 2 người, một người đương nhiên là Tư Văn Bại Hoại bởi vì trang bị của hắn vốn tốt.

Trong đội của Hỉ Ca, chỉ có cô và Tư Văn còn sống. Hệ thống phán định boss đầu lĩnh là bọn họ giết cho nên trang bị rơi ra chỉ có 2 người có thể nhặt lên.

Khó có dịp được nhìn thấy hình tượng quý công tử cao cao tại thượng cúi mông lụm đồ vật trên mặt đất, Hỉ Ca đi ở phía sau Tư Văn, vừa tủm tỉm mĩm cười vừa giúp đỡ lụm tiền. Boss đầu lĩnh giết rất gian nan nhưng đồ vật bạo ra tuyệt đối không ít. Có 5 kiện trang bị tử phẩm, một cái hộ thủ ám kim 40 cấp của kiếm khách. Đồ vật tuy hảo nhưng đối với Hỉ Ca mà nói, chúng là hàng chỉ có thể nhìn không thể rớ.

“Hắc hắc… hắc hắc… hắc hắc…” – Hỉ Ca đang ở một bên lụm kim tệ rơi đầy đất, đột nhiên nghe thấy tiếng cười sởn gai óc của Tư Văn. Đứa nhỏ này bị thứ gì kích thích mà cười mắc ói như vậy a?

“Ngươi có sao không?” – Hỉ Ca đi đến trước mặt Tư Văn, nhỏ giọng hỏi.

“Hắc hắc… Hỉ Ca~~ hai chúng ta quan hệ không tệ đi. Ta bình thường đối với ngươi rất tốt đúng hôn~~~” – Tư Văn thu hồi đồ vật trên tay, bay đến chỗ Hỉ Ca, vẻ mặt cực kỳ siểm nịnh.

“Ngươi… muốn làm gì?” – Hỉ Ca lui về sau 2 bước, xém một chút đã la lớn “chớ phi lễ”, bởi vì biểu tình của tên này quả thực rất đáng khinh bỉ.

“Ngươi khi nào thì thăng chức đại sư thợ rèn a?” – Thấy Hỉ Ca bị mình dọa đến, Tư Văn vội khôi phục biểu tình bình thường, bất quá tươi cười trên mặt vẫn không biến mất.

“À… chắc khoảng 1-2 tháng nữa.” – Hỉ Ca liếc mắt một cái, cuối cùng hiểu được nguyên nhân. Vừa rồi chắc là lụm đến bản vẽ vũ khí mà hắn có thể sử dụng. 40 cấp boss thống lĩnh hẳn là bạo ra ám kim cấp bậc, đó là bản vẽ của đại sư thợ rèn. Hiện tại, trong trò chơi cũng chỉ có 2-3 cái cao cấp thợ rèn, mà xác suất cao nhất để tấn thăng đại sư thợ rèn chắc chỉ có Hỉ Ca thôi.

“Không thể… nửa tháng à?” – Tư Văn sau khi lụm hết đồ vật trên chiến trường liền cùng Hỉ Ca đi ra ngoài.

Những người bị boss giết, bởi vì không rớt trang bị, không rớt cấp bậc cho nên đã lựa chọn đi địa phủ. Những người còn sống khác đều nhào đầu vào quái 40 cấp lựa chọn tự sát, bởi vì chạy bộ về còn lãng phí thời gian hơn. Địa điểm hồi sinh gần nhất là Nam Uyên Thành. Vậy là bọn họ tụ tập ở đó. Bởi vì Tư Văn có nhiệm vụ ở khu vực gần đây cho nên kéo theo Hỉ Ca đi hổ trợ. Đến cuối cùng, chỉ còn lại 2 người bọn họ.

“Ta thì không thành vấn đề, mấu chốt là hiện tại không có quặng cấp 3 a.” – Vọt tới đại sư thợ rèn, đối với Hỉ Ca là một điều tốt, huống hồ người ta còn cung cấp bản vẽ nữa. Hỉ Ca thật ra không để ý đến chuyện lãng phí thời gian luyện cấp của cô. Có điều điểm thuần thục cần nhiều lắm, cho dù Hỉ Ca không ngừng không nghỉ đập đập đe đe mỗi ngày, ít nhất cũng phải mất nửa tháng mới có thể xuất sư. Trong lúc đó, phải lãng phí bao nhiêu quặng thạch cấp 3, Hỉ Ca nghĩ đến liền đau đầu.

“Quặng thạch có Cát Tường lo liệu, trở về ta gửi bản vẽ cho ngươi. Còn tiền lúc nãy thu hoạch được, ngươi cứ giữ lại dùng cho chuyện luyện cấp đi.” – Tư Văn nói xong, Hỉ Ca gật đầu xem như đồng ý, cũng không có cái kiểu khách khí đem hơn 200 kim vừa nhặt được gửi trả cho hắn.

Đây là quy củ. Cho dù biết rõ bản vẽ chỉ có thể cho Hỉ Ca nhưng trước khi nói rõ với đội ngũ, Tư Văn không thể tùy tiện đem nó tặng cho cô. Riêng phần kim tệ thì không quan hệ lắm, dù sao bọn hắn đều là kẻ có tiền.

Hỉ Ca cùng Tư Văn vừa ra khỏi khu vực quái 40 cấp, cô liền nhận được thư tín của Thôn Nguyên Bảo. Trong lúc đội ngũ Cát Tường đi đánh boss đầu lĩnh, hội đấu giá lần đầu tiên cũng đã làm xong. Thời gian diễn ra hội bán đấu giá thật xảo diệu (trùng hợp), đại bộ phận ngoạn gia đều đến tham gia, rất ít người còn rảnh rang mà đi chú ý tới hành động của bọn Cát Tường. Hỉ Ca nghĩ thông suốt, nhịn không được đem lòng bội phục sự tính toán của Cát Tường. Hoàn hảo cô là bằng hữu của họ, bằng không bị bọn họ tính kế, thật sự là không hay ho à.

Các sản phẩm mang ra sàn bán đấu giá lần này Hỉ Ca đều đã thấy qua, Thôn Nguyên Bảo muốn cùng Hỉ Ca hợp tác lâu dài, cho nên đã vì cô bỏ qua một số quy củ, ngầm đồng ý cho cô đi cửa sau để mua hàng. Hỉ Ca không cần trang bị, nhưng cô từ hội bán đấu giá mua được 2 khối bảo thạch. Đáng tiếc hắc bảo thạch cô cần cho nhiệm vụ thì lại không có.

Những vũ khí do Hỉ Ca chế tạo đều đã được bán toàn bộ, so với dự liệu của cô không sai biệt lắm. Hai thanh hồn thương ưu tú phẩm, một cây được Minh Độ Thiên mua với giá 7 ngàn kim, một cây được mua với giá 6 ngàn rưỡi kim.

Hội đấu giá lần này không tính là lớn, chủ yếu vì đại bộ phận ngoạn gia còn chưa đủ giàu. Thôn Nguyên Bảo chủ ý muốn đánh tiếng vang cho nên mục đích của hội đấu giá lần này chính là nhắm đến trung tầng ngoạn gia (người chơi giai cấp trung lưu, không quá giàu không quá nghèo). Kết quả xem như không tồi. Thôn Nguyên Bảo tiết lộ với Hỉ Ca rằng, hội đấu giá chân chính sẽ được tổ chức ngay sau khi hệ thống nâng cấp, là cuối tuần này.

Sau khi hệ thống nâng cấp, thông đạo nối liền 4 đại lục cũng sẽ xuất hiện. Đại khái là đến cuối tuần, ngoạn gia ở khắp nơi sẽ trộn lẫn vào nhau, đến lúc đó người có tiền cũng sẽ xuất hiện nhiều hơn. Hội đấu giá lần sau chắc chắn sẽ có quy mô lớn hơn.

Hai khối bảo thạch Hỉ Ca mua với giá một vạn kim, xem như Thôn Nguyên Bảo cấp chút mặt mũi cho Cát Tường. Cộng với số tiền thu vào từ việc bán một đống lam phẩm vũ khí, cuối cùng Hỉ Ca còn dư lại 5 ngàn kim.

Thoạt nhìn cô là kẻ đã có tiền nhưng thật ra tiền của cô chỉ đủ để mua một kiện tử phẩm trang bị. Khoảng cách với mục tiêu còn xa lắm. Phải cần mẫn kiếm tiền tiếp thôi. Sau khi trò chuyện với Thôn Nguyên Bảo, Hỉ Ca thật sâu thở dài.

Vốn Hỉ Ca muốn mở một cái cửa hàng chuyên bán vũ khí, đáng tiếc bản vẽ hiện giờ quá ít, ngay cả bản vẽ lam phẩm vũ khí cũng tìm không ra. Các bang hội lớn nếu có đánh ra bản vẽ cũng sẽ giữ lại để bồi dưỡng thợ rèn của họ chứ không thèm bán. Nếu cô mở cửa hàng, có lẽ chỉ có thể trưng bày vài loại vũ khí tầm thường. Lúc trước, Hỉ Ca cho rằng khi cô thăng đến đại sư thợ rèn thì đã có thể mở cửa hàng rồi, hiện tại ngẫm lại, cấp đại sư rất nhanh sẽ đạt được nhưng thời điểm khai trương cửa hàng thì lại càng lúc càng xa xôi.

Sau một tháng nữa, giá cả ở Nam Uyên Thành sẽ không tăng trưởng quá lớn, đáng tiếc, đến lúc đó cô cũng không có đủ tiền. Một cửa hàng diện tích khoảng 7-8 mét vuông đã có giá 10 vạn kim tệ rồi. Đương nhiên nếu ngoạn gia có giá trị tôn kính đủ cao thì sẽ được hưởng chiết khấu (giảm giá), hẳn 8-9 vạn tệ là đủ. Hiện giờ cô mới có 5 ngàn kim, nghe thì tưởng nhiều nhưng khoảng cách đến 8-9 vạn là xa vời vợi, cho dù đem Hỉ Ca đi bán cũng không được giá như vậy.

Kiếm tiền nhiều thế nào cũng thấy không đủ nha.

Hỉ Ca quyết định, trong vòng nửa tháng tới sẽ tận lực kiếm tiền, đến lúc đó nếu còn không đủ thì trực tiếp đi gặp Sở Tiếu Ca mà lấy, dù sao tiểu tử kia không thiếu tiền, cùng lắm thì bắt nó nạp tiền (thật) vào trò chơi, đổi lại, về sau cô ôn nhu với nó một chút vậy ~~

Đi bộ gần nửa ngày, Hỉ Ca và Tư Văn cuối cùng đến địa điểm làm nhiệm vụ. Chủ tuyến nhiệm vụ 30 cấp không tính quá khó, bình thường chỉ là yêu cầu đánh quái mà thôi, chính là số lượng sẽ nhiều hơn. Vừa mới bắt đầu, Hỉ Ca còn kỳ quái vì sao Tư Văn không kéo bọn Cát Tường mà lại chọn cô. Đến lúc nhìn thấy bảng nhiệm vụ của hắn, Hỉ Ca mới hiểu được thì ra cô là nhân công giá rẻ a…

Chủ tuyến nhiệm vụ của Tư Văn làm đến chương thứ 3 là chương cuối cùng, yêu cầu trong vòng một giờ giết 500 Hải loa thủ vệ. Hải loa thủ vệ là quái nhiều máu phòng ngự cao, mặc dù công kích của nó thấp nhưng không ai nguyện ý đi đánh. Tư Văn là dược sư, vốn công kích không cao, cho dù hắn đánh suốt 2 giờ cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Hỉ Ca vẫn đứng yên, mở to mắt chăm chăm nhìn, Tư Văn cho dù có bại hoại cỡ nào cũng nhịn không được mà ngượng ngùng. Thật ra không phải bọn Cát Tường không chịu giúp hắn mà là 2 người kia rất cáo già. Ra giá một con quái một kim, không thì bọn họ không động thủ. Hết cách, hắn phải đem Hỉ Ca lừa đến đây.

Hỉ Ca không có vô sỉ giống như bọn Cát Tường, mở miệng đã đòi tiền. Bất quá, dám tính kế cô, Tư Văn cũng phải đổ tí huyết a. Mấy hôm trước hắn vừa đánh được một cái vòng cổ lam phẩm, hắn đeo còn chưa đủ nóng đã bị Hỉ Ca nhất quyết lột xuống. May mà vòng cổ này chỉ có tính năng thêm huyết, trong khi Tư Văn chủ lực đi theo đường thêm pháp lực. Mặc dù đau lòng, hắn cũng phải tháo vòng cổ ra.

Đồ vào tay Hỉ Ca rồi, Tư Văn mới ngẫm lại. Vòng cổ kia thuộc tính là +500 huyết lượng, ngoài ra mỗi giây tự hồi phục 0.1% huyết. Tính làm sao cũng là cực phẩm, quăng lên sàn đấu giá ít nhất cũng bán được 500 kim. Như vậy tính ra Hỉ Ca cùng bọn Cát Tường có khác gì nhau đâu. Mà hiện giờ hắn còn phải cảm kích Hỉ Ca nữa. Quá lỗ vốn. Quá đau lòng.

Tuy nhiên, Tư Văn không thể không thừa nhận, cùng Hỉ Ca đánh quái so với 3 người tổ đội còn hiệu quả hơn. Đương nhiên, hiện giờ người chịu trách nhiệm dẫn quái là hắn. Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng lúc này, không biết họ sẽ nghĩ cái gì. Trên bờ cát, một nam dược sư mặc trường bào trắng, chung quanh ít nhất có 20 con Hải loa thủ vệ, hắn một người vừa dẫn quái vừa tự thêm huyết. Tình cảnh cỡ nào quỷ dị.

Hỉ Ca đứng ở xa xa không ngừng phóng quần công kỹ năng. Khoảng 5 phút sau, xung quanh Tư Văn ngã gục một đám quái. Hai người tốn khoảng nửa giờ liền làm xong nhiệm vụ. Tư Văn thật sâu ghi nhớ, về sau ngàn vạn lần không cần cùng Hỉ Ca soát quái. Tổn thất tiền tài là chuyện nhỏ, nhưng thân mình nhu nhược của hắn chịu đựng không nổi cách Hỉ Ca gây sức ép nha.

Làm xong nhiệm vụ, Hỉ Ca cùng Tư Văn vốn định tự sát trở về thành. Không ngờ còn chưa động thủ đã thấy 5 người hướng bên này đi đến.

Đi đầu là 2 người cực kỳ quen mặt. Minh Độ Thiên và Chư Cát Hầu. Trong 3 người đi phía sau, làm Hỉ Ca ngạc nhiên là cô không nhìn thấy Bắc Yến Phi. Nữ dược sư kia cô chưa từng gặp qua. một nữ vũ giả cô cũng không thấy quen mặt. Về phần thích khách… cô thật không ngờ thế nhưng lại chính là em trai Sở Tiếu Ca của cô.
Chương trước Chương tiếp
Loading...