Thịnh Thế Thanh Phong
Chương 53: Mục Đích
“NGAO Ô, mi đi đâu thế?” Ngao Thịnh vội đuổi theo Ngao Ô đến khu rừng cạnh sườn núi phía sau quân doanh. Vừa đến nơi thì chỉ thấy trên mặt đất đầy những hỗn loạn, tựa hồ vừa có một cuộc ẩu đả xảy ra, trên thân cây cách đó không xa còn có thể thấy được một vài vệt máu đen đã khô cứng.Ngao Thịnh nhíu mày, lòng cũng đâm ra hoảng loạn không yên. Ngay lúc này, có một làn gió nhẹ thổi qua, một ảnh vệ chợt xuất hiện bên cạnh Ngao Thịnh, “Hoàng thượng.”Ảnh vệ này tên là Hải Dực, là một trong số những thủ hạ Ngao Thịnh phái đến để bảo vệ Tương Thanh. Cũng vì chuyện huynh đệ Mạc Tâm bị người khác đả thương mà Ngao Thịnh bỗng trở nên lo lắng, sợ Thanh của hắn sẽ gặp chuyện không may, nên đã cố ý sắp xếp cho bốn ảnh vệ đi theo bảo hộ y…..Nhưng vì sao bây giờ lại chỉ còn một người?“Thanh đâu?” Ngao Thịnh vội truy hỏi.Hải Dực đứng dậy, thấp giọng thì thầm bên tai Ngao Thịnh.Ngao Thịnh nghe xong thì đôi mày càng nhíu chặt hơn, “Làm càn! Đúng là làm càn mà!”Hải Dực vội vã cúi đầu, tâu, “Khi phu tử bị tập kích, chúng thuộc hạ vốn muốn nhảy ra hỗ trợ nhưng phu tử lại ngầm ra hiệu rằng không được manh động….Đến lúc phu tử bị bắt trói trong tấm lưới kim tuyến kia thì ngài ấy vẫn không cho chúng thuộc hạ được xông ra can thiệp.”Bỗng chốc, sắc mặt Ngao Thịnh tái xanh hẳn đi, gằn giọng hỏi, “Người đã đi đâu rồi?”“Hắc y nhân đã mang phu tử men theo con đường nhỏ này xuống núi, cả hai lên xe ngựa và đi về phía tây ạ.” Hải Dực đáp, “Ba ảnh vệ còn lại đều đã đi theo sát cỗ xe ngựa đó. Nhưng vì võ công của đối phương khá là cao cường nên bọn họ không dám bám theo quá gần, đồng thời cũng để lại kí hiệu trên đường. Còn thuộc hạ thì ở lại đây chờ hoàng thượng đến.”Ngao Thịnh thở dài, lòng cảm thấy vừa vội vừa giận. Thanh cũng quá xằng bậy mà. Có lẽ là vì kẻ địch trốn trong tối nên y mới cố tình để bản thân mình bị trúng kế, để có thể dễ dàng dò la được thân phận thật sự của đối phương chăng? Nghĩ thế, Ngao Thịnh nhanh gọi một ảnh vệ luôn đi theo mình đến, phân phó, “Dẫn ba ngàn thiết kỵ binh đến đây. Ta sẽ đuổi theo tên hắc y nhân kia trước.” Nói xong, liền vội vã cùng Hải Dực lần theo những kí hiệu được bỏ lại. Lúc này, một vài ảnh vệ cũng đã đuổi theo đến nơi, hai người được phái đi gọi viện binh, số còn lại thì tức tốc truy theo dấu vết của Ngao Thịnh và Hải Dực. Hai ảnh vệ nọ đi được nửa đường thì lại trông thấy Mộc Lăng cũng đang ngóng tìm Tương Thanh.Mộc Lăng gọi hai ảnh vệ lại chỗ mình, “Có thấy Tương Thanh đâu không hả?”Ảnh vệ nhanh nhảu thuật lại chuyện Tương Thanh bị bắt đi cho Mộc Lăng nghe. Nghe xong, hắn lại chớp chớp mắt mấy cái hỏi, “Ngươi bảo là Tiểu Thanh cố tình để cho tên kia bắt đi?”Ảnh vệ suy nghĩ một chút mới đáp, “Phu tử ra hiệu cho bọn Hải Dực không được nhúng tay vào….nên chắc là ngài ấy cố tình để bị bắt.”“Võ công của hắn và Tiểu Thanh thì ai giỏi hơn?” Mộc Lăng lại hỏi thêm một câu.“Ách, đương nhiên Thanh phu tử giỏi hơn rồi nhưng tên đó nửa đường lại giở trò gian trá ra.”“Hây dà, cứ đơn giản như vậy mà bị bắt đi thôi sao, còn cái tên kia…hắn không nghi ngờ chút nào à?” Mộc Lăng mở to hai mắt lên mà hỏi.Ảnh vệ lắc đầu, “Nghe nói còn rất đắc ý là đằng khác.”Mộc Lăng mí mắt giật giật mấy cái, dậm chân mà rằng, “Trời ạ, sao cái tên hắc y nhân ấy ngu thế nhở! Nếu kẻ bị trói là ta, mười kẻ thì có hết bà nó chín tên sẽ nghĩ là ta đang đùa bỡn chúng. Tiểu Thanh ấy vậy mà lại thành công, khiến hắn chẳng có chút hoài nghi nào….Cho nên ta nói á, người thông minh có cái hại của thông minh, kẻ khờ khạo có cái lợi của khờ khạo à~~~!”Nói xong, Mộc Lăng vừa kéo vừa túm ống quần mình lên, tỏ ra bất phục mà đuổi theo dấu vết để lại. Thật tình mà nói thì hắn chẳng lo lắng lắm về an nguy của Tương Thanh, chạy đi chẳng qua là vì nghe được tin rằng Ngao Thịnh cũng đang tức tối, đang bốn cẳng ba chân rượt theo người yêu dấu thôi. Mộc Lăng hắn đây vốn là kẻ ham vui mà, thành ra hắn tò mò muốn xem thử khi Ngao Thịnh lên cơn nổi trận lôi đình thì sẽ có dáng vẻ thế nào. Chỉ mới nghĩ thôi cũng đã thấy thú vị rồi đó nha!Ngoài phía tây Lạc Đô, trên một con đường cái nhỏ hẹp, một lão hán đang đánh một chiếc xe ngựa cũ nát. Xe đi khá nhanh nên bánh xe cứ cạ xuống mặt đường lỏm chỏm khiến xe cứ xóc nảy liên hồi.Trong xe ngựa, Tương Thanh tựa vào một bên thành xe còn hắc y nhân kia thì ở phía còn lại, giương mắt mà nhìn kẻ đang bị tấm lưới trói chặt là Tương Thanh.“Nói tới nói lui, thiệt tình là ta nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra.” Hắc y nhân sờ sờ cằm, lướt mắt đánh giá Tương Thanh từ trên xuống dưới rồi lèm bà lèm bèm nói, “Nếu nói đẹp thì chẳng qua ngươi chỉ thanh tú chút chút thôi. Mà cứ coi như ngươi tuấn lãng đi. Song, nam nhân đẹp hơn ngươi, giỏi hơn ngươi đầy ra đó. Đến tột cùng thì ngươi có năng lực gì để khiến mấy tên ấy điên đảo thần hồn vì mình thế hả…..Chẳng lẽ công phu trên giường của ngươi rất cao?”Tương Thanh khẽ nhíu mày, nhìn hắn đầy chán ghét rồi bỗng lạnh lùng hỏi, “Ngươi là ai, nhìn không giống người Trung Nguyên chút nào?”Người nọ mỉm cười, “Ta là người Tây Vực. Tên là Vạn Qua.”“Vạn Qua......” Tương Thanh cố nhớ lại xem có từng nghe thấy cái tên này bao giờ chưa, song, lại chẳng có chút ấn tượng nào. Y lại nhìn hắn một chốc, hỏi tiếp, “Những vết sẹo trên mặt ngươi là bởi vì luyện độc công?”“Ha hả......” Người nọ bỗng bật cười, nâng tay lên kéo lớp da mặt sần sùi kia xuống, hóa ra là thuật dịch dung. Sau đó, hắn lại lau sạch vết đen quanh miệng mình, đáp, “Quả thật ta có luyện độc công nhưng vẫn chưa đến mức độ ấy.”Tương Thanh cẩn thận quan sát hắn. Hắc y nhân trước mặt tuổi khoảng chừng hơn hai mươi. Gương mặt mang đậm nét dị tộc, mũi cao mắt sâu. Mặt sau khi lau đi lớp phấn trắng và môi cũng đã phai màu tím tái thì trông cũng ra dáng người khỏe mạnh, chẳng còn chút yếu ớt bệnh hoạn như lúc đầu.“Vậy tại sao.....mắt ngươi lại màu đỏ?” Tương Thanh khó hiểu hỏi.“Ha hả. Mắt màu đỏ thì có gì hiếm lạ nào?” Người nọ lạnh lùng cười một tiếng, nâng tay kéo mái tóc giả xuống. Tương Thanh trông thấy một đầu tóc rực lửa hiện ra thì chợt có chút giật mình – nhìn quen quen thế nào ấy.“Ngươi......” Tương Thanh kinh ngạc. Người nọ lại lấy đôi khuyên tai từ trong ngực ra. Kia đúng là đôi khuyên hình xương người làm từ ô mộc đây mà. Sau khi khôi phục lại hình dạng vốn có là một kẻ có mái tóc đỏ, đeo khuyên tai quái dị, làn da trắng xanh thì trông hắn yêu dị đến lạ thường.“Ngươi là vu sư của Xa Quỷ.” Tương Thanh nói như người vừa tỉnh mộng, “Kẻ đả thương Mạc Tâm và Mạc Y là ngươi?”Người nọ phẩy phẩy bàn tay đang cầm bộ tóc giả mà nói, “Ta chẳng biết Mạc Tâm, Mạc Y là ai sất, chỉ biết là hai ngày trước có dạy dỗ hai tên tiểu tặc không biết sống chết là gì mà thôi.”“Nhưng, người đả thương Mạc Tâm là kẻ luyện độc công đến cảnh giới cao nhất.” Tương Thanh cố hỏi cho tường cho tận.Sắc mặt đối phương khẽ biến đổi, “Luyện độc công đến cảnh giới cao nhất? Các ngươi căn bản chẳng biết cảnh giới cao nhất của độc công là như thế nào. Bớt nói xàm đi.”Tương Thanh thoáng cau mày, thật lâu sau mới lên tiếng, “Thì ra là vậy. Chẳng trách người luyện độc công lại lợi hại đến thế! Bọn ta đúng là đã quá thiển cận rồi.”“A......” Vạn Qua cười gượng, “Ta nói cho ngươi hay, tất cả vu sư của Xa Quỷ đều biết biện pháp luyện độc công, song, tính từ các đời tổ tiên xưa thì chỉ có duy nhất một người luyện thành công. Có biết tại sao lại thế không?”Tương Thanh khẽ lắc đầu.“Độc công còn được gọi là bách quỷ lục!” Vạn Qua lạnh lùng nói.“Bách quỷ lục không phải chỉ là truyền thuyết thôi sao?”“Bách quỷ lục không phải như bọn mi đã nghe là dùng da thịt của một trăm con ngạ quỷ may lại…Bách quỷ lục thật sự có nghĩa là phải gánh chịu nỗi thống khổ tựa như bị một trăm con quỷ phân thây!” Ánh mắt Vạn Qua bỗng trở nên sắc lạnh, nguy hiểm thập phần, “Đại đa số những người luyện độc công đều sẽ nửa đường bỏ mạng. Vu sư thực thi bách quỷ lục đương nhiên cũng sẽ hứng lấy muôn vàn nỗi đau đớn giằng xé. Ta có chết cũng không đi luyện thứ ma công ấy.”Mắt Tương Thanh không khỏi tối lại, hai hàng lông mày chẳng tự giác nhíu chặt.“Sao thế?” Vạn Qua cười hỏi, “Khó chịu a? Có muốn ta nói cho ngươi biết bách quỷ lục phải luyện như thế nào không hử?”Tương Thanh không vội đáp, mà lại đổi đề tài, “Ngươi đã sớm biết là có ảnh vệ đi theo mình nên đã thừa dịp đêm tối mà tập kích họ, lại còn cố tình cải trang thành như thế, sau đó cố ý thả Mạc Tâm đi, chẳng qua chỉ vì muốn dụ ta mắc bẫy. Còn có, những lời mà ngươi đã nói hôm chúng ta gặp nhau trên đường cũng chỉ vì mục đích muốn bắt giữ ta mà thôi.”Vạn Qua gật gật đầu, chuyển sang tư thế ngồi xếp bằng, cười gằn, “Ta nói này Thanh phu tử, ngươi thông minh lắm….Tiếc là biết được quá muộn rồi!”Tương Thanh tựa hồ cũng không quá để tâm đến tình hình của mình hiện tại, chỉ đơn giản hỏi tiếp, “Có một vài điểm ta không rõ, ngày hôm đó, ta hoàn toàn cảm giác được ngươi là kẻ không biết võ công….Làm cách nào ngươi lại che dấu hơi thở của mình tốt đến thế?”“Che dấu hơi thở là một trong những việc mà vu sư của Xa Quỷ buộc phải học.” Vạn Qua nhếch khóe miệng, cười lạnh, “Nói đi cũng phải nói lại, nếu không vì bọn người Hán các ngươi đuổi tận giết tuyệt, thì bọn ta cũng sẽ không cần liều mạng che giấu nội tức, phải sống ngụy trang, cả ngày không biết đến ánh mặt trời là thế nào. Tất cả cũng chỉ vì không muốn bị người khác tìm được mà bắt đi thiêu sống.”Tương Thanh nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói, “Người Hán không đuổi tận giết tuyệt vu sư. Năm đó, người đã diệt Xa Quỷ tộc là Nam Vương Tô Mẫn. Tô Mẫn là ngoại tộc. Hơn nữa, việc các ngươi đã hại chết rất nhiều người dân phương nam vô tội là sự thật.”“Ngươi đúng là kẻ chuyện gì ra chuyện nấy gớm nhỉ.” Vạn Qua thoáng vài phần bất đắc dĩ mà nhìn Tương Thanh một chốc, sau đó lại nói, “Không phải ta ác ý nói xấu gì ngươi nhưng quả thật tính cách của ngươi chán chết được. Chẳng có điểm nào khiến người ta thích cả. Thật tình chẳng hiểu sao tên hoàng đế ấy lại mê đắm ngươi như vậy. Nghe người ta đồn đãi nhau, ta còn nghĩ ngươi là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nữa đấy. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Khi được chính mắt diện kiến ngươi rồi thì thiếu chút nữa ta đã chết sặc vì cười rồi. Hay là ngươi có thiên phú dị bẩm gì gì đó, khiến ai lên giường với ngươi một lần rồi là không tài nào quên được?”Tương Thanh cũng không buồn để ý đến mấy lời nhảm nhí nghe vào bẩn tai ấy của hắn mà chỉ bình thản đảo mắt nhìn quanh rồi bảo, “Cởi tấm lưới này ra cho ta.”“Mơ đi.” Vạn Qua cười nhạt, “Ngươi là một con mãnh hổ, dù có bị điểm huyệt thì vẫn là loài có móng vuốt. Ta chẳng ngu dại gì mà đi mạo hiểm.”Tương Thanh rũ mắt nhìn xuống, nói đầy thấu hiểu, “Hóa ra ngươi cũng chỉ là tay chân của người khác mà thôi.”Vạn Qua chau mày, nói, “Ngươi muốn nói gì hả?”Tương Thanh ngẩng mặt lên nhìn hắn, không đáp mà hỏi lại, “Mạc Y đâu? Y vẫn còn sống chứ?”“Mạc Y là ai?” Vạn Qua không kiên nhẫn hỏi lại. “Là một trong hai ảnh vệ bị ngươi đả thương. Y còn sống hay đã chết?” Tương Thanh lo lắng hỏi.“Hắn đã trúng một chưởng của ta rồi lại rớt xuống sông, có lẽ bây giờ đã chết khô xác rồi.” Vạn Qua đắc ý đáp.“Là sông nào?” Tương Thanh vội truy vấn.“Ngươi hỏi cặn kẽ thế để làm gì?” Vạn Qua chán nán quát, “Trả lời vấn đề ta đã hỏi trước đã!”Tương Thanh tựa hồ như không nghe thấy mấy lời kia của hắn mà lại lẩm bẩm một mình, “Mạc Y biết bơi...... Có lẽ vẫn còn sống. Nếu không may bỏ mạng thì cũng phải tìm cho bằng được thi thể mang về. Ngươi nói đi, đó là sông nào hả?”Vạn Qua bực bội quát lại, “Không phải chỉ là một nô tài của Ngao Thịnh thôi sao? Khẩn trương như thế làm gì?”Tương Thanh trầm mặc một lúc mới nói tiếp, “Hóa ra là vậy, chủ nhân của ngươi chỉ xem ngươi như nô tài.”“Ngươi!” Vạn Qua giương tay lên, hung hăng giáng vào mặt Tương Thanh một bạt tai.“Ba” một tiếng.Tương Thanh hứng lấy một bạt tai rõ đau, khóe miệng vương một ít tơ máu, bên mặt bị đánh cũng đỏ ửng lên. Nhưng y vẫn không coi trọng việc này, chỉ bình tĩnh nói tiếp, “Ảnh vệ chưa bao giờ được coi như là nô tài….Căn bản là ngươi không hiểu ý nghĩa của từ nô tài.”“A...... Thế, nô tài còn có nghĩa gì hử?” Vạn Qua khẽ cắn môi, “Hoàng đế người Hán các ngươi không phải luôn coi tất cả người trong thiên hạ là nô tài của mình hay sao? Đừng có ở đây mà lên giọng giả nhân giả nghĩa!”Tương Thanh mặc không lên tiếng – nói chuyện với tên này chỉ tổ mệt người mà thôi.Vạn Qua liếc Tương Thanh một cái, nghiến răng nói, “Ta ghét nhất là những kẻ như ngươi. Suốt ngày giả nhân giả nghĩa, đạo mạo nghiêm trang, để ai nấy cũng nghĩ ngươi là thần tiên mà kính mà trọng.”Tương Thanh cũng không thèm để ý tới hắn nữa, trong lòng y hiện tại chỉ lo lắng đến chuyện của Mạc Y. Có lẽ Mạc Tâm vẫn còn nhớ vị trí của con sông ấy. Lúc đó, có thể bảo Ngao Thịnh phái người xuống sông tìm vớt Mạc Y lên. Mạc Y biết bơi, hi vọng đã bơi được đến hạ lưu và may mắn được ai đó cứu giúp.“Này!” Vạn Qua đột nhiên giương tay nắm lấy cằm Tương Thanh, nâng mặt y lên đối diện với mình, “Ngươi đang nghĩ gì vậy hả?”Tương Thanh thoáng nhìn ra mành xe đang lay động, bên ngoài trời cũng đã tối, rồi vội hỏi, “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”“Cứ đi rồi ngươi sẽ biết.” Vạn Qua đáp, “Ta đang nghĩ, nên giao ngươi cho người kia hay là trực tiếp mang ngươi về lĩnh thưởng?”Tương Thanh nghe xong, ung dung hỏi lại, “Giao cho người kia, là người mà ngươi giả trang, còn mang về lĩnh thưởng, ý muốn nói đến chủ nhân của ngươi phải không?” Vạn Qua cười gượng đáp, “Ta thật sự đã quá xem nhẹ ngươi rồi. Ngươi không hề ngốc, thậm chí còn rất thông minh là đằng khác!”Tương Thanh lại hỏi tiếp, “Chủ nhân của ngươi là ai?”Vạn Qua mặt đột nhiên lại hiện lên vài phần đắc ý, “Một người so với bất luận kẻ nào cũng lợi hại hơn ngàn vạn lần!”Tương Thanh nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, tựa hồ có chút khinh thường.“Này!” Vạn Qua mặt nguy hiểm trườn đến sát gần Tương Thanh, “Ngươi cười cái gì? Cẩn thận không khéo ta tát nát mặt ngươi ra!”Tương Thanh nhướn một bên mày lên nhìn, không thèm nói lấy một lời.“Ta đang hỏi ngươi đó!” Vạn Qua trừng mắt, “Ngươi cười cái gì? Ngươi đừng nghĩ rằng tên Ngao Thịnh kia rất tài giỏi. Chủ nhân ta mạnh hơn hắn gấp bội. Ngài nhất định sẽ trở thành một đế vương chân chính!”“Đế vương chân chính mà cũng bị một Nam Vương nhỏ nhoi là Tô Mẫn tiêu diệt sao?” Tương Thanh bất mãn đáp, “Tô Mẫn cũng đã hướng về Ngao Thịnh mà xưng thần rồi.”“A?” Vạn Qua ngẩn người, rồi lại cười to, “Ngươi đúng là ngốc mà. Ngươi nghĩ rằng người mà ta nói đến chính là trưởng tộc của Xa Quỷ sao? Nực cười thật! Hoàn toàn không phải thế! Ngài chính là đại mạc…..” Nói đến đây, Vạn Qua bỗng im bặt đi, xoay mặt sang mà hung hăng liếc Tương Thanh một cái. Còn Tương Thanh chỉ ung dung mà cười.“Ngươi dám bỡn cợt ta?” Vạn Qua nghiến răng nghiến lợi hét lớn, “Muốn dụ ta nói ra sao?!”Tương Thanh trầm ngâm một lúc rồi ủ rũ nói, “Nguyên lai, dị tộc thần bí mà Dã Lũng Kỳ và Hổ Vương đã từng đề cập đến trước đây chính là các ngươi a.”Vạn Qua há miệng ra thở, không thèm nói tiếp, chỉ lạnh lùng nhìn Tương Thanh rồi bỗng giận dữ quát, “Ngươi ngậm miệng lại cho ta!”“Mục tiêu của các ngươi chính là giang sơn này sao?” Tương Thanh hỏi.“Ta đã nói rồi, ngươi câm miệng lại!” Mắt Vạn Qua chợt trở nên âm lãnh hẳn lên, bắt lấy cổ tay Tương Thanh rồi cười nói, “Ngươi nói xem, nếu ta chặt đứt mười ngón tay của ngươi thì liệu rằng Ngao Thịnh có đau lòng mà chết không nhỉ?”Tương Thanh mặt không đổi sắc, chỉ cất giọng hỏi tiếp, “Việc Tề Soán Thiên tạo phản cũng là các ngươi giật dây?”Vạn Qua khẽ cười, “Ngươi lắm lời quá..... Thanh phu tử à, ta không thích nhìn bộ dáng trầm ổn này của ngươi chút nào. Ta muốn xem thử khi ngươi thống khổ thì sẽ có vẻ mặt thế nào.” Hắn vừa nói vừa nắm lấy một ngón tay của Tương Thanh. Nhưng hắn chưa kịp hạ thủ thì xe ngựa bỗng dừng lại.Xe đột ngột ngừng lại khiến Vạn Qua bị mất thăng bằng, đổ nhào lên người Tương Thanh. Hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên thì liền trông thấy ngay đôi mắt đen lay láy của Tương Thanh. Vạn Qua nhíu mày – mắt tên này thì ra lại đẹp đến vậy, lát nữa phải móc ra mới được!Tương Thanh tinh tường cảm giác được bên ngoài xe có một người đang đứng, võ công rất thâm hậu, nhưng.... không phải Ngao Thịnh hoặc là Mộc Lăng.—0-0—
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương