Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 49: Hành Động Trước Để Kiềm Chế Đối Phương?



“Xuân Lan, Ẩn Nhan chính là muội muội của bản cung, sao ngươi lại có thể vô lễ với nàng như thế a?” Một thanh âm kiều mị tận xương truyền vào trong tai Lam Ẩn Nhan.

Lam Ẩn Nhan theo thanh âm nhìn lại, thấy một nữ tử mặc cung trang màu xanh biếc đang bước về phía mình

“Nô tỳ gặp qua Phượng phi nương nương, nương nương vạn phúc” Mặt Xuân Lan vốn đang kiêu ngạo cùng bộ dáng kiêu căng lập tức trở thành tràn đầy tươi cười cùng nịnh nọt, sau đó xoay người hành lễ với Lam Linh Phượng.

“Xuân Lan, ngươi đi xuống trước đi! Bản cung cùng muội muội đã lâu không thấy, muốn nói chuyện một mình” Lam Linh Phượng khẽ giơ tay lên, sơn móng tay đỏ chót trên ngón tay ngọc lộ ra ánh sáng lộng lẫy mê người dưới ánh mặt trời.

“Là! Nô tỳ cái lui!” Xuân Lan lại làm cái lễ, sau đó cúi đầu đi ra ngoài.

“Muội muội, dạo này khoẻ không?” Lam Linh Phượng dắt tay Lam Ẩn Nhan, con ngươi trong suốt ý cười nói. Sau đó ánh mắt hai người nhìn nhau ở giữa không trung.

Nhìn thấy Lam Linh Phượng trong nháy mắt, Lam Ẩn Nhan rốt cuộc hiểu được vì sao Tiêu Dật lại bị Lam Linh Phượng này làm cho chết mê chết mệt. Cũng hiểu được vì sao Tiêu Trác lại sủng ái Lam Linh Phượng này như vậy.

Da thịt nàng trắng nõn nà như hoa lan, con ngươi tươi sáng như nước hồ xuân, khuôn mặt kiều mị như trăng câu hồn lòng người. Cả người đều lộ ra phong tình sạch sẽ động lòng người. Thật sự là phong tình động lòng người thơm mát cả không khí, môi đỏ mọng khẽ mở mị trăm người, phong linh tuyệt sắc phía trước, cười đến khuynh thành, lại cười đến khuynh quốc.

“Muội muội mọi thứ đều khoẻ mạnh! Cảm ơn tỷ tỷ nhớ mong!” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng đẩy tay Lam Linh Phượng ra, tươi cười lạnh nhạt đánh giá Lam Linh Phượng.

Lam Linh Phượng này tuy rằng thoạt nhìn thì có vẻ hữu hảo, nhưng Lam Ẩn Nhan thấy rõ ràng trong tươi cười phong tình quyến rũ của nàng, đã nhận ra một tia khinh bỉ. Xem ra, Lam Linh Phượng này cũng không đơn giản như mình suy nghĩ.

“Muội muội thật sự tốt lắm sao? Sao tỷ tỷ nghe nói Tam vương gia kia cũng không đối tốt với muội muội a?” Khoé miệng Lam Linh Phượng khẽ nhếch, thanh âm vô cùng ôn nhu nói.

“Chỉ sợ là tỷ tỷ nghe lầm cái lời đồn đãi gì đi? Muội muội cùng Tam vương gia ở chung nhưng là thập phần hoà hợp nha!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan lạnh như băng nói.

“Muội muội cần gì phải uỷ khuất chính mình như vậy? Ở trước mặt tỷ tỷ không cần phải nguỵ trang. Kỳ thật muội muội cũng đừng trách Tam vương gia vô tình như vậy, dù sao mọi người đều có lòng thích cái đẹp. Muội muội cần phải tha thứ Tam vương gia, bởi vì hắn là một nam nhân, mà không phải thánh nhân. Mặt muội muội xấu ngay cả ta là tỷ tỷ đều nhìn không được, huống chi một đại nam nhân như Tam vương gia a?” Lam Linh Phượng mỉm cười nói như trước, nhưng trong con ngươi lại xuất hiện một tia quang mang phức tạp.

“Muội muội cần gì phải uỷ khuất chính mình như vậy? Ở trước mặt tỷ tỷ không cần phải nguỵ trang. Kỳ thật muội muội cũng đừng trách Tam vương gia vô tình như vậy, dù sao mọi người đều có lòng thích cái đẹp. Muội muội cần phải tha thứ Tam vương gia, bởi vì hắn là một nam nhân, mà không phải thánh nhân. Mặt muội muội xấu ngay cả ta là tỷ tỷ đều nhìn không được, huống chi một đại nam nhân như Tam vương gia a?” Lam Linh Phượng mỉm cười nói như trước, nhưng trong con ngươi lại xuất hiện một tia quang mang phức tạp.

“Tỷ tỷ, ngươi dường như rất hận ta?” Lam Ẩn Nhan hí mắt nhìn về phía Lam Linh Phượng. Mà tròng lòng nàng không khỏi có chút kinh ngạc, Lam Ẩn Nhan nàng chính là xấu nữ mà mỗi người ở Thánh Long vương hướng đều chán ghét, mà Lam Linh Phượng nàng cung là đệ nhất mỹ nữ mà mỗi người dân Thánh Long vương hướng coi như nữ thần. Theo lý thuyết thì nàng không có lý do gì để hận mình a? Bởi vì mình đối với nàng cũng không có uy hiếp gì a?

“Muội muội đây là nói đùa, sao tỷ tỷ lại hận ngươi chứ? Tỷ tỷ yêu thương ngươi còn không kịp a? Nhìn đến cái bớt trên mặt muội càng ngày càng xấu, tỷ tỷ thật sự là đau lòng như đao xoắn a!” Ngón tay Lam Linh Phượng nhẹ vuốt lên cái bớt trên trán Lam Ẩn Nhan, ngữ khí thập phần nhu hoà, nhưng lời nói phát ra lại lộ rõ trào phúng.

“Phải không?” Lam Ẩn Nhan nhíu mày, xoay người đi đến cái bàn một bên, chậm rì rì rót ình một chén trà, sau đó khẽ nhấp một ngụm.

Lam Ẩn Nhan như vậy, làm cho Lam Linh Phượng hoàn toàn thất thần. Cho tới nay, cái bớt trên mặt Lam Ẩn Nan chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng, chỉ cần mỗi lần mình hơi nhắc tới, nàng liền rơi lệ đầy mặt quỳ xuống cầu xin mình đừng nói nữa, nhìn đến nước mắt cùng bộ dáng thê thảm của nàng, mình lại càng hưng phấn chạm vào vết thương trong lòng nàng. Bởi vì nàng muốn tổn thương trong lòng Lam Ẩn Nhan tồn tại kéo dài không thôi, nàng muốn cho Lam Ẩn Nhan thời khắc đau đớn đến trong tận xương tuỷ.

“Muội muội hình như thay đổi thành mạnh mẽ?” Âm điệu của Lam Linh Phượng vẫn mềm mại như cũ, nhưng trong con ngươi lại hiện lên hàn ý làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

“Tỷ tỷ không thíc nhìn thấy Ẩn Nhan mạnh mẽ sao? Hay là tỷ tỷ thích nhìn bộ dáng khóc sướt mướt của Ẩn Nhan?” Lam Ẩn Nhan buông chén trà trong tay xuống, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng bắn về phía Lam Linh Phượng.

Thoáng chốc, trong lòng Lam Linh Phượng run lên, nàng giống như thật sự thay đổi? Vì sao lại như vậy?

“Phượng phi nương nương, hoàng thượng thỉnh ngài cùng Tam vương phi đi Ngự hoa viên” Ngoài điện truyền đến thanh âm thanh thuý của một cung nữ.

“Muội muội, nếu hoàng thượng cùng tất cả mọi người không chờ nổi, vậy chúng ta cũng đi Ngự hoa viên góp vui đi?” Lam Linh Phượng lập tức thân tiến lên ôm thắt lưng Lam Ẩn Nhan nói.

“Ha ha…” Lam Ẩn Nhan cười nhẹ, nàng không đẩy Lam Linh Phượng ra, hai người chậm rãi đi về phía ngoài Tẩm cung. Nhưng trong lòng nàng lại nhiễm tầng nghi hoặc, nàng luôn cảm thấy Lam Linh Phượng này gọi mình đến Tiên Phượng điện này nhất định là có ý đồ? Rốt cuộc nàng muốn chơi cái đa dạng gì đây?

Lúc này một cái phòng ngủ trong Tứ vương phủ…

Tiêu Nhiên chính là đang nằm ở trên nhuyễn tháp, mi phượng nhíu chặt. Tóc đen như mực tuỳ ý phân tán, ánh sáng màu vàng của mặt trời chiếu vào trên da thịt như ngọc của hắn, hiện ra hơi dụ hoặc mê người.

Tiêu Nhiên chính là đang nằm ở trên nhuyễn tháp, mi phượng nhíu chặt. Tóc đen như mực tuỳ ý phân tán, ánh sáng màu vàng của mặt trời chiếu vào trên da thịt như ngọc của hắn, hiện ra hơi dụ hoặc mê người.

“Chủ tử!” Một gã thị vệ Huyễn Ảnh của Tứ Vương phủ xuất hiện ở phòng ngủ Tiêu Nhiên.

Có phải Nhan Nhan đến đây hay không?” Tiêu Nhiên lập tức từ trên Nhuyễn tháp đứng lên, phượng mâu lưu chuyển muôn vàn tao nhã, ngữ khí mị hoặc đến cực độ nói.

“Chủ tử, chỉ sợ hôm này nàng sẽ không đến đây!” Thân thể tên thị vệ Huyễn Ảnh một trận run run, sau đó bùm một cái quỳ xuống.

“Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt Tiêu Nhiên vốn hưng phấn nhất thời rét lạnh làm người ta mao cốt tủng nhiên.

“Nàng… Nàng… Nàng cùng Tam vương gia tiến cung! Có lẽ hôm nay không tới được!” Thị vệ Huyễn Ảnh cúi đầu nhẹ nhàng nói, giữa hai hàm răng cũng run rẩy.

“Nàng tiến cung?” Con ngươi Tiêu Nhiên bán mị lên, trên ngón tay như ngọc cũng bỗng nhiên xuất hiện một mảnh cánh hoa Bỉ Ngạn vô cùng xinh đẹp.

“Là… Đúng vậy!” Thị vệ Huyễn Ảnh ngẩng đầu hoảng sợ liếc nhìn Tiêu Nhiên, sau đó nuốt nước bọt nói. Một khi chủ tử không vui, sẽ làm cho Cánh hoa Bỉ Ngạn bay đầy trời, một khi cánh hoa Bỉ Ngạn rơi, nhất định Diêm Vương sẽ đến lấy mạng. Bây giờ chủ tử lấy Cánh hoa Bỉ Ngạn ra, sẽ không là lấy mạng của hắn đi? Nếu chủ tử muốn lấy mạng hắn, như vậy hắn cũng chỉ có thể chờ chết, bởi vì nếu chủ tử muốn giết người, không có người nào có thể thoát được.

“Nếu nàng không đến tìm ta, ta đây phải đi tìm nàng! Tốt nhất ở thời điểm ta xuất hiện, nàng lập tức đi theo ta, nếu không ta sẽ làm cho Cánh hoa Bỉ Ngạn bay đầy Hoàng cung” Bỗng nhiên Tiêu Nhiên thu hồi những cánh hoa Bỉ Ngạn vào trong tay, sau đó từ Nhuyễn tháp đứng lên.

Ánh mặt trời như hoàng kim, toàn bộ chiếu hết trên người hắn, phản xạ vàng rực chói mắt cũng là hơi thở âm trầm quỷ dị.

Sau đó thấy sợi tóc đen như mực cùng xiêm y đỏ tươi của Tiêu Nhiên nhẹ nhàng múa ở trong gio, thân ảnh hắn biến mắt ở trong phòng ngủ, chỉ để lại khí tức hắc ám làm cho người ta hít thở không thông.

Trong Ngự hoa viên, lá cây xanh biếc cùng những bông hoa quyên dáng yêu kiều hoà hợp, giống như tiên nữ đang mỉm cười,dịu dàng e thẹn nhẹ nhàng bay múa. Một cơn gió nhẹ đánh úp lại, từng trận mùi thơm ngát thấm vào ruột gan, toàn bộ Ngự Hoa viên lập tức biến thành một bức tranh xanh đỏ đẹp tuyệt không thể tả.

Vừa tiến vào Ngự hoa viên, Lam Ẩn Nhan liền thấy được một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, vô số cung nữ tay đang cầm nhạc kí đang đứng tấu nhạc, còn có vài nữ tử ăn mặc hoa lệ, tướng mạo tuyệt sắc đang thoả thích biểu diễn kỹ thuật nhảy hoa lệ. Mà Tiêu Dật cùng Tiêu Trác đang ngồi một chỗ cùng nhau, lúc này hai người bọn họ chính là một bên thưởng thức trà, một bên thưởng thức vũ điệu của các nữ tử tuyệt sắc trong Ngự hoa viên.

“Phượng phi nương nương đến! Tam vương phi đến!” Một thanh âm bén ngọt truyền thông báo đến. Tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại, tất cả các nữ tử đang nhảy múa cũng dừng lại. Hoàng đế Tiêu Trác, Tam vương gia Tiêu Dật cùng với chúng Phi tần lại buông chén trà trong tay xuống, ánh mắt cùng tụ tập đến cùng một chỗ.

“Phượng phi nương nương đến! Tam vương phi đến!” Một thanh âm bén ngọt truyền thông báo đến. Tiếng nhạc đột nhiên ngừng lại, tất cả các nữ tử đang nhảy múa cũng dừng lại. Hoàng đế Tiêu Trác, Tam vương gia Tiêu Dật cùng với chúng Phi tần lại buông chén trà trong tay xuống, ánh mắt cùng tụ tập đến cùng một chỗ.

Lam Ẩn Nhan thản nhiên quét mắt nhìn mọi người, khi ánh mắt của nàng trong lúc vô tình nhìn đến Tiêu Dật, phát hiện ánh mắt hắn chính là nóng rực nhìn chằm chằm Lam Linh Phượng ở bên cạnh mình, mà trên khuôn mặt phiêu dật xuất thần của hắn kia, còn dâng lên mọt chút phiền muộn vô cùng rõ ràng.

Nhìn đến vẻ mặt của Tiêu Dật, trong lòng Lam Ẩn Nhan nhịn không được cười lạnh lùng, khó trách Tiêu Dật lại yêu thương Lam Linh Phượng này như vậy, bởi vì hai người bọn họ hoàn toàn có thể nói là “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, đều thích lấy dung mạo của mình ra giễu cợt để làm trò vui biến thái.

“Thân ái muội muội…” Khi mà Lam Ẩn Nhan có chút thời gian tự do suy nghĩ, tai nàng liền truyến đến tiếng gọi quyến rũ của Lam Linh Phượng. Hơi hơi nghiêng đầu, Lam Ẩn Nhan nhíu mày nhìn về phía Lam Linh Phượng.

“Muội muội, hoàng thượng ở trong này a, chúng ta không thể lại ôm nhau thâm mật như vậy, bởi vì chúng ta phải đi lên trước để hành lễ” Lam Linh Phượng mềm mại cười nói.

Ngươi cho là lão nương muốn cùng với ngươi ôm nhau sao? Nếu không phải vì thuận lợi nhìn thấy người đeo mặt nạ Tiểu Bạch, lão nương đã sớm đem nữ nhân dối trán ngươi đá xa 8 trượng, sau đó hất đầu nghênh ngang mà đi. Trong lòng Lam Ẩn Nhan âm thầm nói.

Đúng lúc này, chỗ sâu trong con ngươi Lam Linh Phượng nở ra mọt nụ cười quỷ dị doạ người, sau đó liền thấy nàng buông lỏng thắt lưng Lam Ẩn Nhan ra, chuẩn bị rút tay ngọc về, nhưng khi mà bàn tay nàng nhẹ nhàng lướt qua bên hông Lam Ẩn Nhan, trong lòng bàn tày nàng bỗng nhiên xuất hiện cây kim, chỉ thấy nàng dùng cây kim kia nhanh chóng đâm xuống thắt lưng Lam Ẩn Nhan, sau đó hơi hơi nhấc tay áo, trong nháy mắt cây kim rơi vào trong tay áo của nàng.

Bỗng dưng, Lam Ẩn Nhan cảm giác được bên hông truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, cánh tay nàng vung lên theo phản xạ có điều kiện, thân mình Lam Linh Phượng lập tức lệch ra, sau đó liền té nặng nè xuống trên đất.

“A!” Lam Linh Phượng lập tức hét lên một chút, sau đó khó có thể tin nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

“Hư ~…” Lam Ẩn Nhan lại rút khẩu lãnh khí, phần eo truyền đến đau đớn làm cho nàng nhíu mi. Thắt lưng của nàng lúc nãy giống như bị kim đâm, nàng dùng cọng tóc nghĩ cũng có nghĩ ra là chuyện gì xảy ra, cho dù Lam Linh Phượng chết tiệt này cười nhạo dung mạo của mình, thế nhưng còn dùng kim đâm mình. Nàng thật đúng là thiếu đánh.

“Muội muội, vì sao ngươi bỗng nhiên đẩy tỷ tỷ a” Khi mà Lam Ẩn Nhan chuẩn bị chất vấn Lam Linh Phượng, Lam Linh Phượng liền hành động trước để kiềm chế đối phương…
Chương trước Chương tiếp
Loading...