Thợ Săn Tại Dị Giới
Chương 62: Khảo Nghiệm
Trần Vũ nghe Tiểu Nguyệt giải thích một hồi, cũng coi như hiểu rõ một điều, quyết định của hệ thống, chính là quyết định cuối cùng! Vì vậy, hắn cũng không để cho mình phân tâm nữa, trực tiếp xông lên phía trước, đem toàn bộ đám Dã Lang trước mặt giết chết! “Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được mười điểm kinh nghiệm!” “Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được mười điểm kinh nghiệm!” “Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được mười điểm kinh nghiệm, cộng một điểm tinh thần lực!” “…” Liên tiếp những âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, điểm kinh nghiệm của Trần Vũ cũng nhanh chóng đạt đến một ngàn, mà tinh thần lực cũng tích lũy hơn tám mươi điểm. Trong lòng Trần Vũ cũng có chút buồn bực, nếu như ở bên ngoài, hắn giết hết đám Dã Lang này, ít nhất cũng có thể tăng lên một, hai cấp a! Nhưng điều quan trọng là, làn này hắn đã tích lũy được kha khá điểm tinh thần lực. Theo như lời của Tiểu Nguyệt nói, hắn ít nhất phải đạt được năm trăm điểm tinh thần lực trở lên, mới có thể học thêm công pháp tinh thàn khác. Mà lúc này, Trần Vũ cũng không thể nào xác định được phương hướng mà mình đang đi là ở chỗ nào. Vì vừa rồi khi đánh giết đám Dã Lang, hắn phải di chuyển liên tục, mà hoàn cảnh xung quanh, dường như đã có chút thay đổi. “Cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn a!” Trần Vũ không khỏi lẩm bẩm một tiếng. “Đúng vậy nha! Chủ nhân, Tiểu Nguyệt thấy chủ nhân vẫn nên làm theo đề nghị của Tiểu Nguyệt thì tốt hơn!” Tiểu Nguyệt rất nhanh liền thò đầu ra nói. “Hừ, không đời nào! Khi nào ta muốn đổi, thì khi đó ta sẽ đổi! Không phiền tới ngươi!” Trần Vũ không thèm để ý đến nàng một chút nào, hắn lại trực tiếp đi về phía trước. Lúc này, ở bên ngoài, Mạc Hiên không khỏi thất thổ đứng lên: “Hắn, hắn lại đi về phía trước một đoạn nữa rồi?” Cái này cũng không thể nào trách nàng được, bởi vì chỉ một đoạn đường này, nàng ít nhất cũng hao tốn hơn một canh giờ. Mà tên thiếu niên trước mặt, rõ ràng chỉ hao tốn không quá một khắc. Phải biết rằng, hồn trận này là hoàn toàn dựa vào thực lực của mỗi người mà tiến hành khảo thí, mỗi một lần khảo thí, đều sẽ xuất hiện rất nhiều biến hóa. Có người đã bị vây nhốt ở trong Hồn Trận này bảy ngày bảy đêm mới có thể đi ra ngoài được. Người nhanh nhất cũng mất ba ngày ba đêm, chỉ có riêng nàng là đạt được kỳ tích trước nay chưa từng có, hao tốn không đến một ngày một đêm là vượt qua được. Cho nên, có thể thấy khảo nghiệm của chỗ này khắc nghiệt đến cỡ nào. Mạc Ly ngồi phía đối diện, cũng không hề có chút biểu tình nào, nhàn nhạt nâng ly trà trên tay uống xuống một ngụm, rồi sau đó chậm rãi nói: “Trên đời này không có chuyện gì là không thể! So với đám hậu bối trong gia tộc, ngươi có thể coi như là thiên tài, nhưng đem so với đám thiên tài trong Đại Việt Thánh Triều này, cũng không phải là cái gì khó kiếm, hiếm gặp. Thậm chí là so với Đông Vực, và toàn bộ giới diện này, thì ngươi cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi! Hãy nhớ kỹ, trên đời này không bao giờ thiếu thiên tài, mà thứ thiếu, đó chính là cơ duyên và khảo nghiệm mà thôi! Chỉ có người đi đến con đường võ đạo cuối cùng, người đó mới là thiên tài thật sự!” Nghe mấy lời này của cha nàng nói, Mạc Hiên liền trầm tĩnh trở lại, trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt, nói: “Thưa cha, con hiểu rồi!” Nhìn thấy biểu hiện này của nàng, Mạc Ly không khỏi gật đầu hài lòng: “Tốt!” Mạc Ly có tổng cộng hai người con gái và một con trai, ngoài Mạc Hiên và Mạc Linh Nhi ra, còn có một đứa con trai giữa tên là Mạc Phàm. Đứa con Mạc Phàm này tuy tư chất không tệ, nhưng tính tình lại rất lười nhác. Hắn không phải suốt ngày ra ngoài theo đám hồ bằng cẩu hữu quậy phá khắp nơi, thì cũng đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở Hương Lâu. Tuy không đến nỗi bại hoại, nhưng cũng không ra sao cả. Mạc Ly đã từng giáo huấn hắn rất nhiều lần, thậm chí còn phạt hắn diện bích sám hối. Thế nhưng chỉ được một thời gian, mọi thứ lại đâu vào đó. Nếu như đứa con Mạc Phàm này vẫn còn hành động trong mức phạm vi cho phép, Mạc Ly đã đem hắn phế bỏ từ lâu rồi! Quay lại bên trong hồn trận, Trần Vũ nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, lại đi về phía trước chừng mấy trăm thước, hắn thấy bốn phía không còn là mảnh bình nguyên như trước nữa, mà đã đổi thành một cái đầm lầy rộng lớn, không có cách nào có thể vượt qua được! Trần Vũ khẽ cau mày, nếu như không còn đường nào khác để đi, thì hắn chỉ có thể vượt qua vùng đầm lầy này. Thế nhưng ở những chỗ như thế này, thường thường đều có những tồn tại rất đáng sợ. Mà như suy đoán của Trần Vũ, bên trong đầm lầy này ắt hẳn sẽ ẩn giấu sát cơ. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trần Vũ, khi hắn vừa mới đặt chân vào mảnh đầm lầy này, mặt nước đột nhiên nhô lên, làm cho cả bầy quái điểu, côn trùng bay lên tứ tán. Đám côn trùng, quái điểu này cũng không có trực tiếp công kích Trần Vũ, mà tản đi lẫn trốn, giống như đang sợ hãi một thứ tồn tại đáng sợ nào đó. Trần Vũ không khỏi nheo mắt nhìn kỹ về phía mặt nước, lúc này, một cái đầu lớn nhô ra, hiện đầy răng nhọn bốc lên một mùi hôi thối rất khó chịu. Trần Vũ liền vội vàng bế khí, không dám hít cái thứ mùi kinh khủng này vào mũi. Rất nhanh, một đôi mắt đỏ tươi lơm lơm nhìn về phía Trần Vũ, kèm theo một luồng uy áp tinh thần mãnh liệt đập tới. Trần Vũ có chút giật mình, vội vàng lui lại phía sau. Trần Vũ lui lại hơn năm sáu chục thước, lúc này hắn mới nhìn rõ thân thể khổng lồ của con quái vật phía trước. Thân hình của con quái vật này ước chừng phải dài hơn mười mấy thước, mà trên lưng của nó lại mọc đầy gai nhọn, da thịt thì như những khối thép dày, cực kỳ dọa người. Thì ra, đây là một con cá sầu đầm lầy khổng lồ. Chỉ có điều, thực lực của cá sấu này cũng chỉ đạt đến Trung Cấp tầng chín mà thôi. “Ách, yếu như vậy?” Trần Vũ có cảm giác như không thể nói nên lời. Hắn không nghĩ đến, một con quái vật có hình thể khổng lồ như thế, lại có thực lực yếu đến như vậy. Trung Cấp yêu thú, đây cũng không phải là lần đầu hắn nhìn thấy, thậm chí Thiên Cấp yêu thú hắn cũng đã thấy quá, cho nên hắn làm sao để thực lực của con cá sấu này ở trong mắt. Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện ra rằng, suy nghĩ của mình sai lầm đến chừng nào. Bởi vì đây là tinh thần yêu thú, cho nên hắn có dùng Xuyên Tâm Tiễn cũng không thể giết chết được con cá sấu trước mặt. Mà những mũi tên bình thường thì càng vô dụng, vì vậy hắn chỉ có thể trực tiếp dùng đến Phá Hồn Tiễn. Nhưng mà, hắn đã liên tục bắn ra hơn năm sáu mũi tên, lại không thể nào xuyên thủng được lớp vảy phòng ngự bên ngoài của con cá sấu trước mặt. Mà con cá sấu nhìn thấy Trần Vũ lại ngang nhiên công kích nó, liền trở nên nổi giận. Ở trong mắt nó, Trần Vũ cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi, nó làm sao có thể để một con kiến hôi xem thường uy danh của mình. “Rống!” Con cá sấu rống to một tiếng, trực tiếp chấn cho hai lỗ tai của Trần Vũ kêu lên ù ù. Con cá sấu mới vừa rống to một tiếng, đã chấn cho Trần Vũ liên tục lui về phía sau hơn chục bước, bây giờ, Trần Vũ rốt cuộc cũng nhận ra được, thực lực của con cá sấu này kinh khủng đến bậc nào. “Chết tiệt, con quái vật này làm sao lại mạnh đến như vậy?” Trần Vũ mắng to một tiếng, lại không dễ dàng chịu khuất phục. Trần Vũ lấy ra một mũi tên, tiếp tục nhắm vào hai mắt của con cá sấu mà bắn tới. Mấy lần trước, mũi tên của hắn vừa mới tiếp cận đến mí mắt của con cá sấu này, đã bị nó khép mắt lại, trực tiếp dùng lớp da trên mí mắt ngăn cản lấy. Lần này cũng không hề ngoại lệ một chút nào. Chỉ có điều, một mũi tên bắn không trúng, Trần Vũ lại chuyển hướng, nhắm ngay lỗ mũi của con cá sấu này bắn tới. Vừa rồi nó mới nhô đầu ra khỏi mặt nước, nên đã để lộ hai cánh mũi ra ngoài. “Vụt!” Mũi tên lao đi như một tia chớp, trực tiếp chui tọt vào trong mũi của con cá sấu. Động tác của Trần Vũ vừa nhanh, vừa lưu loát, làm cho con cá sấu này không kịp chuẩn bị một chút nào. Lần này, Phá Hồn Tiễn dường như đã có hiệu nghiệm. Chỉ thấy con cá sấu này rống to một tiếng, trong tiếng rống của nó kèm theo một cỗ tức giận, cùng một tiếng kêu thảm thiết. Và rồi, cả người nó đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, trực tiếp đâm thẳng về phía Trần Vũ. Khi Trần Vũ kịp phản ứng, đã bị thân hình của con cá sấu đụng trúng, hất văng ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương