Thỏ Trắng Hay Hoàng Tử Bạch Mã

Chương 5: Trưởng Thành



Trưởng thành

Như người làm vườn, như người dệt vải

Anh trở thành người có ích cũng nhờ em

Giang Dụ Tiệp vướng phải một rắc rối.

Có lẽ là tại cậu 'dung nhan' tươi tỉnh, có lẽ tại thái độ của cậu đối với mọi người dịu dàng lễ phép, có lẽ là tại dáng nghiêng nghiêng đầu khi nói chuyện thật đáng yêu... bất kể nguyên nhân gì đi chăng nữa thì sự thực vẫn là cậu rất được khách hàng quý mến.

Với Giang Dụ Tiệp việc này chả có gì 'hân hạnh' cả.

Nhất là có một cô nàng...

Nàng này thuộc type con gái thời đại – có thể gặp nhan nhản đầy đường, có chút nhan sắc, ăn mặc mode chiều hướng 'mát mẻ', trang điểm nhẹ nhàng, giày đi cao gót. Con gái đi đường túm năm tụm ba, chốn công cộng cũng có thể cười vang hát váng, không cho người khác một chút bình yên...

Cô vẫn thường đến quán cùng với nhóm bạn, mỗi lần đến mà gặp đúng ca làm việc của Giang Dụ Tiệp, thế nào cũng phải tìm cậu chào hỏi dăm ba câu. Mặc kệ là khi cậu đang phục vụ khác hàng chọn món hay quét dọn bàn. Thậm chí còn dò hỏi thời gian làm việc của cậu để chờ.

Ban đầu cậu cũng không hề để ý, chỉ là xã giao qua loa, nói đôi ba câu rồi từ biệt. Thời học sinh cậu học trường Nam sinh, vào đại học rồi lại học khoa Vật lý, bới tung cả khoa cũng chỉ tìm được vài ba bóng hồng (không được "hồng" cho lắm) cho nên phản ứng của cậu với những tình huống này cực rùa. Mãi về sau khi đồng sự trêu chọc cậu mới giật mình nhìn lại, hóa ra hành vi theo đuổi của cô nàng này lộ liễu tới nỗi người ngoài liếc mắt cũng biết... Tâm trạng khó chịu theo đó cũng tăng, càng lúc càng bực bội.

Mà cô nàng này cũng mạnh mẽ, tự mình bày tỏ trước, nói: 'Em rất quý anh, hy vọng chúng ta có thể kết làm bạn bè thân thiết...'

Tôi không muốn...

Khi nghe cô ta nói xong, trong đầu Giang Dụ Tiệp lập tức xuất hiện ba chữ trên, nhưng cậu cũng chỉ cười cười, chẳng đáp câu nào.

Ah, bây giờ Thỏ Trắng của chúng ta đã có thể uốn lưỡi bảy lần trước khi phát ngôn, không nói tuốt tuột ngay những gì xuất hiện trong não. Cũng có thể coi là một sự tiến bộ, phải không?

Tới tận bây giờ, bạn gái vẫn là một khái niệm rất xa lạ với Dụ Tiệp. Cậu chưa muốn kết bạn hay tìm bạn gái, cuộc sống của cậu chẳng có nhu cầu đó, hiện tại các ưu tiên hạng nhất chỉ là: làm việc tốt, học tập tốt, lao động tốt... trong cuộc sống có Tạ Tử Giác ở chung, như thế là đủ rồi.

Hơn nữa, ở cô gái kia không có 'tố chất' khiến người khác phải yêu mến như Tạ Tử Giác, không khiến cậu có cảm giác muốn vì cô mà làm một việc gì đó.

Đột nhiên, nhận ra cái loại ý tưởng vừa nảy ra trong đầu mình thực sự rất kỳ quái, làm sao lại đem so Tạ Tử Giác với con gái, lại còn nghĩ cậu ấy đáng yêu hơn?

Tạ Tử Giác vốn là người nhanh nhẹn phóng khoáng, nam tính mạnh mẽ, mình thế nào lại nghĩ cô gái kia không đem lại cảm giác đáng yêu như cậu ấy đây?

Giang Dụ Tiệp hốt hoảng vuốt vuốt ngực, muốn đem toàn bộ ý nghĩ lộn xộn 'vớ va vớ vẩn' vừa rồi dằn xuống.

Bởi vì vấn đề này mà đến khi về nhà mặt mũi Thỏ thất thần, uể oải khiến Tạ Tử Giác thâm tâm tràn đầy nghi vấn.

« Này, ở chỗ làm có việc gì không? »

Thấy Giang Dụ Tiệp chân vừa bước vào cửa miệng đã thở dài, Tử Giác có chút bất an hỏi thăm.

Nói không chừng Thỏ Trắng gặp phải tên đồng sự xấu tính hoặc khách hàng linh tinh, hỏi vay tiền cậu ta... cũng nên? (đúng là kiết xu, lập tức nghĩ tới $$$$$$).

Thỏ Trắng từ nhỏ vốn thuần hậu, giao tế chưa thâm, không hiểu biết sâu sắc về thế thái nhân tình, không biết thế nào là từ chối người khác... Nói không chừng bây giờ tự rước lấy phiền toái rồi chăng? – Tạ Tử Giác lập tức liên tưởng đến vấn đề này, càng nghĩ càng không yên lòng nên mới đứng dậy, rót cho Giang Dụ Tiệp chén nước.

« Cảm ơn. » – nhận lấy cốc nước uống một hơi hết sạch, sau đó Thỏ tiếp tục thở dài.

« Tại nơi làm xảy ra việc gì à? » – Nhìn Thỏ thở dài, Tạ Tử Giác cũng muốn thở dài theo luôn.

« Ừ... bị một khách hàng nữ lằng nhằng mãi. »

Ngồi xuống chiếc sopha mà Tạ Tử Giác tốn công sức canh sale mua được, Giang Dụ Tiệp chậm rãi, bâng quơ nói một câu.

Sự thực không hề đơn giản như thế, có vài chuyện Giang Dụ Tiệp không nói.

Ví dụ như hôm trước cậu đã nói thẳng với cô gái kia rằng cậu không thích, mong cô đừng tiếp tục như thế nữa. Ai ngờ nói xong cô hu hu khóc thật to, đứng giữa cửa hàng mà khóc làm cho cậu chân tay luống cuống, từ bé đến giờ lần đầu tiên cậu thấy gặp con gái khóc, mà lại còn do chính mình làm cho người ta khóc nữa...

Như là hôm nay tan ca cả nhóm hẹn nhau đi ăn lẩu nước, cái cô gái đó dường như quên cuộc chuyện trò ngày hôm qua, đứng chặn ngay ở cửa làm trò đòi đi theo. Các đồng sự nghe thoáng qua đã hiểu sự tình, lại còn xúm vào cổ vũ: « Nhân tiện giới thiệu bạn gái đi! » – làm Giang Dụ Tiệp rất đau đầu.

Mọi người cứ lộn xộn nói qua nói lại khiến cậu thấy bực bội, chẳng nể mặt ai nữa cậu mặt mày cau có trèo lên xe đi thẳng. Cả nhóm chưa kịp hiểu gì, chỉ có nước ngơ ngác nhìn theo bóng xe cậu mất hút phía trước.

Phiền phức, một núi phiền phức. Nghĩ tới chiều mai đi làm không biết giải thích với các đồng sự làm sao cái chuyện hôm nay mình tức giận bỏ đi – Giang Dụ Tiệp tiếp tục thở vắn than dài.

Nhưng cậu không muốn kể cho tạ Tử Giác biết. Tất cả chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không muốn làm cho Tử Giác nghĩ khả năng thích nghi của cậu lại quá mức thấp.

« Bị con gái theo đuổi hả...? »

Tạ Tử Giác nghe xong thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là thế, không phải là gặp mấy sự vụ khó nhằn gì! Cậu cũng đang nghĩ nếu như Thỏ Trắng gặp phải phiền toái gì, hẳn là mình cần thay cậu ta giải quyết.

Nhìn nhìn Dụ Tiếp một lúc, Tạ Tử Giác gật gật đầu vỗ vai bạn, thoáng có chút cảm động mà nói: « Có con gái thích rồi nha! Vui không...? »

« Chẳng thích thú tẹo nào! »

Giang Dụ Tiệp liếc mắt nhìn Tử Giác đầy xem thường, não nề nói khiến cho đối phương không hiểu rút cuộc bạn mình hiện đang nghĩ cái gì?

Tạ Tử Giác nhìn hành động thiếu kiềm chế của Thỏ Trắng, yên tĩnh vài giây, không nói gì.

Thỏ Trắng đối với người khác như thế nào cậu có thể không rõ nhưng cậu biết rõ tuyệt đối cậu ta không dám tùy tiện trợn mắt lườm mình, cậu ta vốn luôn luôn rất giữ lễ, ôn hòa. Hành động vừa rồi chứng tỏ tâm trạng Thỏ đang buồn bực đến cực hạn.

Tạ Tử Giác đưa tay xoa xoa mái tóc Giang Dụ Tiệp, xem như là một cử chỉ nho nhỏ an ủi bạn.

Giang Dụ Tiệp nhẹ nhàng cúi đầu, thở dài một hơi. Tạ Tử Giác nhìn Thỏ Trắng buồn bực như thế, lo lắng lại hỏi tiếp:

« Làm sao thế, thật sự cảm giác rất phiền sao? »

« Ừ... » – hốt hoảng khi cảm nhận những ngón tay êm ái của Tạ Tử Giác, Giang Dụ Tiệp ngẩn ngơ vài giây mới đáp lời: « Bởi vì mình không thích như thế chút nào, rắc rối... »

Nói chẳng đầu chẳng đuôi khiến người nghe chẳng hiểu ra sao, chỉ biết rằng chú Thỏ nhỏ đang rất phiền muộn. Tạ Tử Giác nghe xong thật muốn thở dài.

« Được rồi, không nên suy nghĩ nhiều quá, có con gái theo là tốt lắm rồi đấy, tôi đây còn chẳng có ma nào thèm đây! » – giọng đầy an ủi cảm thán.

« Đó là vì cậu ít tham gia các hoạt động chung của trường, đoàn hội cũng không tham gia, làm gì có cơ hội gặp gỡ bạn gái! » – Giang Dụ Tiệp nôn nóng phản bác ngay, rút cục nhận ngay một cái lườm đầy hung dữ của Tạ Tử Giác.

« Yên lặng, tôi đây là đang an ủi cậu, rõ chưa, cậu phải biết rằng mình nên cảm kích! »

« Mình nói thật mà, cậu là người tốt như thế chắc chắn có nhiều nhiều nữ sinh yêu thích... mà... » – Giang Dụ Tiệp ngoan cố nói tiếp, còn muốn nói nữa nhưng lại bị cắt ngang...

« Ai cần cậu quản chuyện của tôi, ít nôn ra mấy câu vớ vẩn kiểu đó đi, tôi vừa mới an ủi cậu, nhanh chóng biết điều cảm ơn tôi ngay! »

Bị Tạ Tử Giác đấm một cú, Giang Dụ Tiệp bề ngoài ngoan ngoãn nói: « Cảm ơn! » – nhưng trong lòng lăn tăn chuyện khác...

Nếu như Tạ Tử Giác không cố sống cố chết đi làm thêm mà dành thời gian tham gia sinh hoạt đoàn hội và các lễ hội khác của trường hẳn cậu ta đã trở thành ngôi sao sáng thu hút sự chú ý của người khác, có lẽ còn có fan club cũng nên.

Cậu ấy về căn bản không hiểu rõ sức hút của mình...

Tạ Tử Giác là người luôn khiến người khác nghe theo mình, phục tùng khí chất lãnh đạo của cậu, cảm mến tấm lòng quan tâm, luôn vì bạn bè của cậu, ngoài ra cậu cũng không có tính cách kênh kiệu coi thường người khác như đa phần các thanh niên 'ngựa non háu đá' ở tầm tuổi này.

Mặc dầu cậu thường xuyên trợn mắt dọa người, toát lên cái vẻ 'võ sĩ giác đấu', dễ nổi nóng mà quát nạt... nhưng thực ra không làm người khác sợ hãi.

Mặc dầu cậu ngôn từ bất thiện nhưng cũng có lúc rất hài hước, hơn nữa lại còn rất biết quan tâm, chăm sóc, một ưu điểm cực lớn, ăn đứt các bạn khác, nhất định sẽ làm nhiều cô nàng liêu xiêu theo đuổi, phải không?

Nghĩ đến đây, đến cảnh hàng đàn con gái xếp hàng tung hoa theo Tử Giác, nghĩ đến một ngày nào đó cậu ấy sẽ chọn lấy một cô, một ngày nào đó sẽ dẫn về nhà giới thiệu, tâm trạng Giang Dụ Tiệp tự dưng nổi cơn giông bão, cực kì khó chịu.

Hình ảnh Tiểu Giác cười tươi ôm hoặc cầm tay bạn gái, dịu dàng chăm sóc, dịu dàng vì cô ta làm một việc...

Ôi, có người nóng mặt!

Bật dậy từ salon, Giang Dụ Tiệp quay đầu trợn mắt lườm Tử Giác một cái, không nói một câu đi thẳng về phòng riêng, đóng sầm cửa lại, để lại Tạ Tử Giác ngơ ngác, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng người vừa trừng mắt với mình.

« Cái quỷ gì đây? Uống nhầm thuốc à? Tôi có phải cái đuôi rắc rối của cậu đâu... »

Tạ Tử Giác trượt xuống salon, nghĩ tới hành động vô tiền khoáng hậu của Giang Dụ Tiệp, chẳng còn cách nào hơn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, lầm bầm lầu bầu một câu cho đỡ tức.

Giang Dụ Tiệp ngồi trong phòng, cậu biết mình vừa mất kiểm soát rồi.

Nguyên nhân hết thảy cũng vì cái cô nàng kia khiến cho mình bực bội, đầu óc bất an, dẫn tới hành vi bất thường, nhưng mà...

Nhưng mà... vì sao vừa nghĩ đến Tạ Tử Giác về sau sẽ có bạn gái, trong lòng lại tức giận đây? Điều này hoàn toàn vô lý.

Tại sao mình phải tức giận? Tại sao vì cậu ta rồi sẽ có bạn gái lại phát hỏa? Thấy bạn mình tìm được hạnh phúc hẳn phải hạnh phúc, phải vui thay bạn, không phải sao? Rút cục bạn mình cũng tìm được người bên cạnh, không phải sẽ rất vui mừng sao?

Thực tế vừa nghĩ tới chuyện bên cạnh Tử Giác sẽ có người khác mà người ấy chẳng phải là mình... lửa giận đã bốc ngùn ngụt.

Thật là kỳ quái.

Chính mình còn không giải thích được tâm trạng kì lạ của bản thân.

Mang theo tâm tình bối rối cùng cơn tức chưa nguôi đi làm, đồng sự thấy khuôn mặt bình thường tươi tắn của Giang Dụ Tiệp giờ đây đầy giông tố cũng không dám nhiều chuyện, chẳng ai nhắc tới cớ sự ngày hôm qua.

Cứ như vậy lạnh lùng trôi qua một ngày, gần tới tan ca Tạ Tử Giác đột nhiên xuất hiện trước mặt Giang Dụ Tiệp.

« Cho tôi pepsi cỡ vừa. »

Tạ Tử Giác cười đứng ở quầy nói với Giang Dụ Tiệp, mà Thỏ lúc này ngốc một hồi vẫn chưa nhận thức được cậu ta đang nói gì.

Tự nhiên lại tới? Không phải lúc này cậu ta đang trong giờ làm việc sao?

« Sao cậu tới đây? »

Quên mất quy tắc 'không được nói chuyện cùng khách trong giờ làm' Giang Dụ Tiệp buột miệng hỏi.

« Sếp đi gặp khách hàng nên cả công ty được về sớm, tiện đường tôi chạy qua xem Thiếu gia đi làm công bộ dáng ra làm sao!!! » – Tạ Tử Giác cười cười đáp.

Giang Dụ Tiệp gật đầu « A! » một tiếng, nhanh chóng xoay người lấy một cốc pepsi, vốn không định thu tiền, coi như mời bạn nhưng cậu ta ương ngạnh buộc cậu phải nhận tiền.

« Cậu chưa ăn tối đúng không? Tôi đợi cậu tan ca rồi cùng đi ăn nhé? »

Gật đầu, Tạ Tử Giác chỉ chỉ chiếc bàn cách quầy không xa, sau đó bước tới ngồi xuống.

Nhìn người ngồi cách mình quãng ngắn, vui vẻ uống nước ngọt, chờ mình hết giờ làm tự dưng có một luồng nhiệt ấp áp tràn ra khắp lồng ngực, khiến cho mọi bực tức từ hôm qua trong lòng bay biến, Giang Dụ Tiệp cảm thấy cả người phơi phới tung bay, thật mong chờ hết giờ.

Tiểu Giác ngồi kia chờ mình tan ca cùng nhau về nhà đây!!!

Đắm chìm trong tâm tình vui sướng, Giang Dụ Tiệp không chú ý tới vài ánh mắt nguy hiểm đang hướng về mình.

Hết giờ, thay bỏ đồng phục, hai người cùng nhau đi ra cửa chính. Tạ Tử Giác thuận miệng hỏi Thỏ công việc như thế nào? Giang Dụ Tiệp sung sướng kể cho cậu nghe vài sự kiện vui vẻ mới xảy ra ở quán, chuyện không vui hôm qua hoàn toàn bay biến.

Hai người vừa nói vừa cười ra tới bãi gửi xe, Tạ Tử Giác đột nhiên dừng lại.

Phía trước lố nhố một đám người, cho dù ngây ngây thơ thơ như Giang Dụ Tiệp vừa nhìn cũng nhận ra là đám lưu manh đường phố.

« Mày chính là Giang Dụ Tiệp? »

Chưa kịp trả lời Tạ Tử Giác đã nhanh chóng che trước mặt cậu, quay lại dùng ánh mắt nói cậu đừng nói câu nào.

« Tìm Giang Dụ Tiệp làm gì? » – Tạ Tử Giác hướng về đám kia hỏi.

Không ngờ đám này tới tìm Giang Dụ Tiệp, một tên ra dáng cầm đầu nói bằng giọng rất khó nghe, tự xưng là 'Linh Bắc đại ca', hắn nói Giang Dụ Tiệp là đồ mù dở mới từ chối em gái hắn, khiến cho cô nàng về khóc lụt nhà trôi cửa, giờ hắn đến tìm, thay mặt em gái đòi lẽ công bằng. Nghe xong Tạ Tử Giác nộ khí xung thiên.

Hóa ra đây là anh em họ hàng của cô gái cứ bám riết lấy Giang Dụ Tiệp hả? Vớ vẩn!

Bất kể đây chỉ là cách nói trong lúc đối phương muốn dương oai diễu võ, Tạ Tử Giác luôn luôn ghét mấy phường du côn, mở miệng là đại ca này anh cả nọ, hoặc là cái kiểu kiêu ngạo vênh váo tự đắc... Mấy hành vi này cùng lúc tụ lại một lúc, hoàn toàn khiến cậu nổi giận. Vì cái lý do ngớ ngẩn này? Vì cái chuyện xuẩn ngốc này mà lôi kéo một đám người như muốn đi đòi nợ, lại còn giữa đường giữa xá chặn đón người khác hả?

« Em cậu là cô ả tự dưng cứ quấn lấy bạn tôi đó hả? Thật là không biết người biết ta!!! Người ta đã nói là không thích rồi còn cứ bám lấy. Giờ còn đến đây đòi công bằng? Ngu! »

« Mày nói cái gì??? »

Một đám lưu manh nghe câu đó của Tử Giác xong nổi điên lên, xông lên chơi hội đồng. Tên đi đầu vừa vung tay đã bị cậu nhanh tay chặn đứng, hắn bị khóa gập tay rồi sau đó bị đè ép xuống đất, đau tới nước mắt ràn rụa, không sao đứng dậy được.

Chợt có một người đi đường xa xa nhìn thấy cả đám đang loạn đả, sợ hãi thét chói tai chạy đi.

« Còn vênh vang nữa không? »

Hung hăng đánh ngã liên tiếp hai người, Tạ Tử Giác quay đầu định đạp cho tên đầu tiên một cước, lại sực nhớ ra hắn nguyên bản đã đau tới mức không đứng lên được rồi. Tính cậu mà nói, không thèm giáng thêm một đòn cho kẻ đã ngã ngựa. Hừ, còn xưng 'đại ca' nữa, không có bản lĩnh còn đòi trèo lên vuốt râu hùm.

Giang Dụ Tiệp lo lắng Tạ Tử Giác sẽ bị đả thương, càng lo lắng cậu ta bị đám kia khiêu khích sẽ nóng mặt ra tay nặng thì... hậu quả.... Cho nên ngây ngốc đứng chôn chân một chỗ, giương mắt xem một mình Tạ Tử Giác tả xung hữu đột giữa năm người, đấm cho tên này một cú, lại tặng tên kia một cước... Cứ như diễn viên phim hành động... Còn bản thân thì chỉ dám lớ xớ bên cạnh, vô dụng lắp ba lắp bắp: « Đừng đánh nữa, đừng đánh nhau nữa... »

Vừa lo lắng, vừa hận bản thân tại sao lại quá vô dụng...

Thoáng cái Tạ Tử Giác đã gọn gàng giải quyết năm tên kia, xoay người nhìn Thỏ Trắng sắc mặt đã trắng bệch trắng bạc, thở hắt một hơi rồi đi tới.

« Cậu đấy, thế nào luôn luôn dây dưa với mấy thành phần bất hảo như thế, lần đầu tiên gặp cậu cũng là... »

« Tiểu Giác... » – Giang Dụ Tiệp thê thảm hét to, nhưng đã quá muộn...

Tạ Tử Giác bị một tên ở phía sau cầm chiếc khóa càng xe to tướng đập vào đầu, ngã xuống bất tỉnh.

Sính anh hùng muốn giúp người khác giải quyết phiền toái, kết quả cuối cùng lại chính mình bị gõ một cái khóa xe vào đầu đến chấn thương, đầu khâu hai mũi, nằm an dưỡng tại bệnh viện đã vài ngày.

May mà có người qua đường nọ báo cảnh sát chạy tới kịp thời, mọi chi phí đều do cái tên ác ôn đánh lén kia chịu.

Giang Dụ Tiệp hối hận, hận vô cùng. Hận bản thân vô năng, hận bản thân chỉ biết làm phiền Tạ Tự Giác, khiến cậu ấy chịu họa.

Nghĩ cái gì 'Mình có thể làm anh trai cậu không?' rồi 'Hy vọng có một ngày có thể đổi lại là mình chiếu cố cậu'.

Kết quả làm sao, vẫn như cũ là một mối phiền toái, vẫn như cũ là một kẻ đần độn, vô dụng.

đối với bản thân chán nản đến cùng cực, đối với Tạ Tử Giác áy náy vô biên...

Còn Tạ Tử Giác lại chỉ bĩu môi nói: « Cũng chẳng phải lỗi của cậu. Người cầm khóa đập vào đầu tôi là cái tên lợn gạo kia, đúng không? Mà không được, gọi nó là heo thật đúng là có lỗi với heo rồi... dù sao, cậu đừng nghĩ nhiều làm gì! »

An ủi Giang Dụ Tiệp rằng đây không phải là lỗi của cậu ta, cái câu nói này nói từ lúc tỉnh lại trong viện, nói đến bây giờ, là lúc cậu có thể đứng dậy, tự đi lại trong sân được rồi. Thế mà chú Thỏ nhỏ đó đầu óc vẫn bế tắc không thể nào giải phóng nổi, cho dù Tạ Tử Giác nói thế nào cũng không thông suốt.

Thôi quên đi, kệ cậu ta.

Không hiểu rằng trong mắt Tạ Tử Giác mình đã trở thành tên đầu gỗ, thành cái lá khoai, Thỏ Trắng tinh thần sa sút, ủ rũ xách túi đồ của bạn, cùng đi ra cửa bệnh viện.

Đứng ở lối đi lớn trước cửa bệnh viện, Tạ Tử Giác 'A~' một tiếng thật vang, vui sướng nói: « Ah ha ha ha ha... cuối cùng cùng ra viện rồi!!! »

Nhịn không được ngửa mặt cười dài, rút cục cũng có thể rời đi rồi! Bệnh viện, thật là một nơi ác mộng, cả ngày chỉ có tiêm với uống thuốc, lại còn ăn ngủ đúng giờ... Lương y như hổ báo, y tá như yêu tinh tinh, đi ra đi vào toàn những khuôn mặt nhăn nhó... tinh thần dẫu có sắt thép mà vào đây, chẳng sớm thì muộn cũng bị nấu chảy.

« Mình, nếu như... mình có thể có ích một chút cũng đỡ hơn rồi. »

Nhìn bộ dáng vui sướng của Tạ Tử Giác, Giang Dụ tiệp nhỏ giọng cúi đầu nói.

« Cái gì gọi là 'có ích' hả? Biết đánh nhau là có ích à? Cậu đừng nghĩ quàng nghĩ xiên nữa được không? » – Tạ Tử Giác nghe xong phản đối liền, rồi lấy tay vỗ vỗ vai an ủi Thỏ.

Cậu biết Giang Dụ Tiệp đang áy náy, lại còn tự trách. Có lẽ cậu ta nghĩ bản thân là nguyên nhân liên lụy đến người khác, hại bạn bị đánh tới bất tỉnh mà tực trách. Có lẽ cậu ta cảm giác mình vô năng,, không hỗ trợ được bạn khi gặp chuyện mà áy náy...

Nhưng mấy chuyện này không phải lỗi của Giang Dụ Tiệp, không cần thiết cứ mãi buồn bực như thế.

Trước tới giờ ưu điểm và cũng là khuyết điểm lớn nhất của Giang Dụ Tiệp chính là cố chấp. Cậu ta vẫn đau đáu nghĩ rằng mình vốn là đồ bỏ đi, thật sự chán ghét bản thân.

« Tôi xin cậu, cậu đừng tự đòi hỏi bản thân quá đáng, có được không? »

Tạ Tử Giác nhìn Giang Dụ Tiệp cứ thế yên lặng hồi lâu không nói lời nào liền thở dài một hơi, vỗ vỗ vai an ủi.

Cái này là đạo lý gì đây trời! Rõ ràng cậu mới là người bị hại, mới là người chịu bi thảm đó, tại sao bây giờ lại còn phải đi an ủi Thỏ Trắng đây...

Trong lòng Tạ Tử Giác hướng trời kêu to.

***

Giang Dụ Tiệp nghỉ việc.

Ngay buổi tối hôm Tạ Tử Giác vào viện nằm cậu đã xin nghỉ việc. Chỉ cần bước đến nơi đó, sẽ nhớ tới cô nàng kia, nhớ tới việc cậu đã làm Tạ Tử Giác liên lụy... tâm lý toàn bóng đen cho nên cậu xin nghỉ.

Cậu không nói cho Tạ Tử Giác biết nguyên nhân, chỉ nói sắp vào năm học mới cần phải tập trung chuẩn bị. Tạ Tử Giác cũng mang máng đoán được lý do nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ ừ một tiếng, sau đó lặng im vỗ vỗ vai cậu, hình như muốn an ủi hoặc nhắn nhủ cậu thôi đừng để ý nhiều nữa.

Vài ngày sau Giang Dụ Tiệp đưa Tạ Tử Giác vào viện cắt chỉ vết khâu.

Tạ Tử Giác thoạt nhìn cực kì phấn khích, giống như ngựa hoang mới thoát khỏi gông, bước ra cửa bệnh viện, ra tới sân đều cười váng, vui vẻ tới mặt tỏa sáng.

Giang Dụ Tiệp giờ mới biết, có lúc Tạ Tử Giác cũng như chú bé hờn dỗi mới được dỗ dành xong như thế!!!

Nhìn Tạ Tử Giác vui vẻ như thế nhưng trong lòng Giang Dụ Tiệp không sáng sủa thêm chút nào. Nếu không bởi tại mình, Tạ Tử Giác chắc chắn sẽ không bị đau đến như vậy?

Nếu mình ngay từ đầu có thể khéo léo giải quyết mọi chuyện mọi cách êm đẹp, khéo léo một chút từ chối cô gái kia, sẽ không lôi thôi với một đám du thủ du thực.

Nếu không giải quyết tốt ngay từ đầu thì khi đối mặt với đám người hung hăng nọ, nếu như mình có thể có khả năng phản ứng nhanh nhẹn mạnh mẽ một chút, có thể thoát khỏi mớ rắc rối rồi. Hoặc giả mình có thể mạnh mẽ áp chế, như Tạ Tử Giác, nhẹ nhàng hạ gục chúng, hẳn Tạ Tử Giác sẽ không bị...

Nhìn đi nhìn lại vẫn là mình vô dụng.

Rút cuộc mình còn muốn liên lụy đến cậu ấy tới khi nào? Muốn phiền nhiễu cậu ấy tới khi nào? Còn sẽ mang đến cho cậu ấy bao nhiêu rắc rối nữa đây? Ngoại trừ mỗi việc giúp mỗi khi tới kì thi, an ủi động viên khi tâm tình cậu ấy sa sút thì mình còn có tích sự gì được?

Không biết, toàn bộ không trả lời được.

Giang Dụ Tiệp chán ngán bản thân.

Sau khi khai giảng, cậu tới club vẫn tham gia trước đây 'Hội thiên văn học' sửa đăng ký sang 'Hội Taekwondo'.

Tạ Tử Giác kinh ngạc khi nghe Giang Dụ Tiệp thông báo tin tức này, sợ đến nỗi bánh bao trên tay suýt rớt xuống đất...

« Ma dẫn lối quỷ đưa đường chăng? Không dưng đi đăng ký học Taekwondo? Sinh hoạt tại mấy loại hội võ nghiệp này sẽ khiến cậu bầm dập, biết chưa? » – Tạ Tử Giác vội vàng cầm chắc lại chiếc bánh mới chực rớt xuống, vẻ mặt cực kỳ quái dị nhìn Thỏ, nói.

« Ừ, có thể hiểu mà, mình cũng từng nghe qua... »

Giang Dụ Tiệp nhún nhún vai, ngồi xuống salon, với tay lấy một chiếc bánh bao nhân thịt Tạ Tử Giác mới mua.

« Thực sự cậu đang nghĩ cái gì trong đầu? Tôi càng lúc càng không hiểu cậu rồi! » – Tạ Tử Giác quay đầu, đem Thỏ Trắng phân tích trên dưới một lượt, dường như đang hoài nghi người trước mặt là kẻ khác giả trang thành.

Giang Dụ Tiệp chỉ ậm ờ không trả lời, làm bộ như đang nghiêm túc tập trung thưởng thức bánh bao.

« Cậu hả... » – Tạ Tử Giác thở dài một hơi, cậu không phải không hiểu Thỏ Trắng đang tính điều gì: « Cậu đi luyện võ cũng tốt đấy, có thể tăng cường thể lực. Tuy nhiên muốn oánh lộn thắng mà dùng nó thì cũng không chắc, bởi vì khi đánh nhau phải có kinh nghiệm thực chiến... »

Cậu thực ra cũng không muốn cắt ngang niềm phấn khích của bạn mình, chỉ là nhắc nhở một chút thực tế.

« Ngoài ra... » – Tử Giác tiếp tục bình luận: « Người mạnh mẽ thực sự không phải dựa vào nắm tay mà dựa vào đầu óc. Cậu thông minh như thế, cố gắng tự rèn luyện đầu óc của mình thêm sắc bén đi mới đúng! »

Giang Dụ Tiệp nghe không hiểu, rất nghi ngờ quay đầu nhìn Tạ Tử Giác.

Trước giờ chẳng bao giờ cậu nghĩ mình thông minh.

Nếu như Tạ Tử Giác nói 'thông minh' ý chỉ chuyện ứng phó với các kì thi của cậu thì thực sự không sai. Nhưng cậu cho rằng bản thân không phải là người thông minh.

Cậu không hiểu nhiều chuyện, trừ việc đọc sách tốt, cậu rốt cuộc không hiểu mình đang chênh vênh ở đâu trong xã hội?

Cậu biết Tạ Tử Giác vẫn rất 'hâm mộ' tài năng đọc sách của mình, cậu không hiểu tại sao mỗi khi động đến sách vở Tạ Tử Giác lại tỏ ra tự ti vô cùng rồi dùng một loại ánh mắt 'ngưỡng mộ' nhìn mình? Kỳ thật chẳng qua cậu chỉ là đem sách vở nhét vào đầu thôi.

Tạ Tử Giác cứ luôn khen cậu rất thông minh, cảm giác cực kì ngại ngần. Nhưng lại không muốn phản bác, không muốn cậu ấy thất vọng về mình, nhưng mà...

Cậu không hiểu khi Tạ Tử Giác nói: 'Người mạnh mẽ thực sự không phải dựa vào nắm tay mà dựa vào đầu óc', những lời này ý tứ là gì?

Nếu ý là, nếu như cậu đủ giỏi giang có thể dùng đầu của mình tại không trung khiến cho khóa xe máy không đập trúng đầu Tạ Tử giác chăng?

« Cậu thật sự không hiểu à? »

Tạ Tử Giác nhìn Thỏ Trắng mặt ngơ ngác, thở dài.

« Quên đi. Dù sao... cậu muốn tập Taekwondo thì cứ tham gia đi! Có thể rèn luyện cơ thể cứng rắn một chút cũng là rất tốt rồi. Nhưng nhớ cẩn thận đừng để bị thương! »

Xoa xoa đầu Giang Dụ Tiệp, Tạ Tử Giác đứng dậy về phòng, cuộc nói chuyện chấm dứt tại đây.

***

Ngơ ngác nhìn bóng lưng Tạ Tử Giác, Giang Dụ Tiệp đột nhiên nhớ tới một việc...

Vừa mới rồi Tạ Tử Giác nói 'đánh nhau phải dựa vào kinh nghiệm thực chiến'... chẳng lẽ là... như vậy Tạ Tử Giác mạnh mẽ là thế, cho tới giờ chưa từng học qua lớp võ thuật nào chăng? Tất cả là do vô số kinh nghiệm tích lũy từ khi nhỏ tới giờ chăng?....

Giang Dụ Tiệp muốn học Taekwondo, không cần tính toán liền gia nhập hội Taekwondo của trường. Vốn Tạ Tử Giác nghĩ Thỏ là bốc đồng nhất thời thôi, qua vài lần dần xương dần cốt là bỏ ngay. Ai ngờ, Thỏ trông vậy mà kiên cường.

Mỗi buổi tập Giang Dụ Tiệp luôn đến đúng giờ, thời gian rảnh còn theo võ sư tới các võ đường rèn luyện, khi về nhà cũng đem mấy động tác cơ bản duy trì luyện tập hàng ngày.

Bản thân võ sư ban đầu cũng không để ý tới Giang Dụ Tiệp, cũng nghĩ sự hăng hái của cậu ta cũng như bao nhiêu anh chàng tân sinh khác, cả thèm chóng chán, được mấy bữa tập luyện mệt nhọc lại rủ nhau rút đơn hết lượt... nhưng khóa này, một nhóm vào cùng đợt, thế nào còn lại mỗi Giang Dụ Tiệp kiên trì ở lại.

Vượt qua giai đoạn đầu đầy thử thách, có lúc gần như không thể nào thích ứng nổi, hiện tại mặc dù vẫn còn khổ cực, nhưng có thể coi như đã ổn. Ngoài ra thầy hướng dẫn còn chỉ dạy thêm cho Giang Dụ Tiệp một số tip, có thể nâng cao thể lực cũng như sức chịu đựng, vì thế mấy dạo gần đây cậu có thêm thói quen buổi sáng chạy thể dục.

Tạ Tự Giác nhìn thấy Thỏ vượt qua gian khổ mà không nao núng tinh thần, lại mỗi ngày mỗi tiến bộ thì rất vui mừng. Mỗi lần Thỏ luyện võ vất vả từ võ đường trở về, đều đã thấy một bàn ăn thịnh soạn đón đợi.

« Giỏi quá, giỏi quá, cậu như vậy giỏi lắm, cần tiếp tục cố gắng hơn nữa nhé! »

Tạ Tử Giác cười nói như thế, khiến Giang Dụ Tiệp thật muốn bồng bềnh trên mây. được khen ngợi đương nhiên là thích rồi, mà lại do Tạ Tử Giác nói ra nữa chứ ^.^

Nhưng khi được rủ cùng chạy bộ mỗi sáng, sắc mặt Tạ Tử Giác cực kì khó khăn:

«... Tôi van cậu, cậu tha cho tôi đi... »

« Nhưng chạy bộ mỗi sáng tốt cho sức khỏe lắm!!! »

« Đúng vậy, tốt lắm... nhưng tôi muốn ngủ nhiều một chút chứ... cậu cứ đi mà rèn luyện thân thể cậu, tôi ở nhà nấu bữa sáng thật ngon, thật ngon chờ cậu là tốt rồi! » – Tạ Tử Giác cười ha ha, trên đầu một tầng mồ hôi lạnh.

« Tiểu Giác, cậu như thế là không được đâu, trước đây cậu vẫn nói thanh niên trai tráng mà đã ục ịch như ông già là người không có tương lai là gì...!?! »

« Cái gì? Tôi đã từng nói thế hả? » – giả bộ ngu

« Có mà, hôm trước mình nói với cậu mỗi sáng mình sẽ chạy bộ, cậu cổ vũ mình, nói rằng như thế tốt lắm chứ tuổi trẻ mà thân thể ì trệ như người già là không có tiền đồ... còn gì... »

« Ừ... thì... thì... hừ, nhiều chuyện! Tóm lại cậu cứ tập phần cậu đi là tốt rồi, tôi nghĩ tôi cần ngủ nhiều một chút, tốt hơn.. »

Tạ Tử Giác chỉ cần nói không lại Giang Dụ Tiệp, lập tức giở trò cả vú lấp miệng em. Nhưng mà, thời thế, thế thời đã đổi, càng lúc Thỏ càng không sợ chiêu này rồi Tiểu Giác ơi....

« Thôi mà, cùng nhau chạy bộ đi mà! Đối với thân thể rất tốt đó! » – nghiêng nghiêng đầu, cười đến là đáng yêu, Giang Dụ Tiệp không buông tha mà tiếp tục thuyết phục.

Sau đó...

Sau đó... Tạ Tự Giác, kỳ lạ thay, vô điều kiện đầu hàng, gật đầu đồng ý.

Thật sự là gấu gặp thợ săn... =.="

Chỉ cần mỗi lần Thỏ Trắng nghiêng mái đầu, cười cười đáng yêu thì cậu hết sức chống đỡ luôn, cái gì cũng mờ mịt không nghĩ ra, tất cả chiếu theo 'chỉ thị' của Thỏ mà làm.

***

Ngáp ngắn ngáp dài, lóc cóc chạy theo Giang Dụ Tiệp vòng vòng quanh công viện nhỏ cạnh nhà, Tạ Tử Giác trong lòng nghiến răng nghiến lợi xỉ vả bản thân vô số lần.

Thỏ Trắng đây không phải con gái, đôi mắt cũng không lớn, da mặt không mịn mượt theo kiểu baby đáng yêu, càng không có má lúm, nhưng mà, nhưng mà tại sao bản thân lại thấy Thỏ thật... đáng yêu?

Trời ơi, cứu mạng... tại sao cậu luôn luôn vứt bỏ khí giới đầu hàng trước khuôn mặt tươi cười của Thỏ vậy?

Chỉ cần Thỏ cười cười duyên với cậu, cái gì từ miệng Thỏ nói ra đều tốt hết thảy, chuyện gì cũng thuận theo ý Thỏ...

Tạ Tử Giác, mày đúng là thằng đần!!!

Tự mắng bản thân té tát, Tạ Tử Giác bất đắc dĩ sáng sáng chạy chầm chậm theo Thỏ Trắng, duy trì thành thói quen mỗi ngày.

« Mình trước kia nghĩ rằng sáng sớm mà dậy chạy bộ đúng là việc hành xác nhất trên đời... » – Thỏ Trắng vừa chạy bên cạnh vừa mở miệng nói chuyện, đến là phấn khởi: « Nhưng mà từ khi dưỡng thành thói quen lại cảm giác thật thoải mái nha. Buổi sáng vắng vẻ, không khí trong lành, dễ chịu... »

Rồi có vẻ ngại ngùng, cười cười tiếp: « Mình biết cậu mỗi sáng muốn ngủ thêm chút chút, nhưng chạy bộ sáng sớm với thân thể tốt lắm, cho nên mình mới ép buộc cậu chạy cùng. »

Hừ, cậu còn tự biết thân, biết vốn là 'ép buộc' người tốt hả – Tạ Tử Giác trong lòng hừ một tiếng.

« Mình nghĩ cậu cứ mài sức ra làm việc, không chú ý giữ gìn sức khỏe sẽ phá sức, hại thân thể cho nên mới cố gắng kéo cậu chạy bộ, như thế sẽ rèn luyện thân thể mà! » – Giang Dụ Tiệp tiếp tục cười nói.

Nghĩa là Thỏ vốn là suy nghĩ vì mình?

Một dòng xúc cảm ấm áp lướt qua, đẩy lui chút bất mãn vừa rồi khiến Tạ Tử Giác cảm động.

Nhưng với chuyện Thỏ Trắng vô tư biểu lộ ý nghĩ của chính cậu ta Tạ Tử Giác có phần xấu hổ. Cậu không giống thế, không biết làm cách nào thẳng thắn, không chút nhăn mày nói ra được suy nghĩ, cảm nhận của mình, cũng không có thói quen vô tư nhận lấy hảo ý cùng quan tâm của người khác, cho nên...

« Tự đem thân xác của mình hành hạ là chính cậu đó? Cái người không hiểu được chăm sóc bản thân như thế nào là chính cậu thì có... »

Cực kì xấu hổ nhưng vẫn già miệng bĩu môi chê người khác, nhưng mà thực sự thâm tâm Tạ Tử Giác lại âm thầm hối hận, tại sao chính mình lại có thể nói những lời như thế này? Giống như một kẻ vô ơn lại cố chấp vậy.

« Đúng thế, cho nên chúng ta cùng chăm sóc cho nhau đi! »

Giang Dụ Tiệp cười nói như vậy, không chút để ý tới lời nói vừa rồi của Tạ Tử Giác. Cậu hiểu bạn mình nói vậy vốn chẳng có ý tứ gì, đơn thuần là do xấu hổ mà 'hờn dỗi' thốt ra, không cần nghĩ tới.

Cái vẻ mắt hơi hồng lên, ngại ngần, có chút giận quá hóa thẹn của Tạ Tử Giác... Thật sự là đáng yêu – Giang Dụ Tiệp trong lòng thầm nghĩ, cười cười nhìn về phía cuối con đường.
Chương trước Chương tiếp
Loading...