Thời Gian Ấm Áp

Chương 10: Cầu Thang Có Ma



Sau khi tạm biệt Cố Thanh Thời, Dư Tiểu Noãn trực tiếp trở về ký túc xá. Phòng cô ở tầng năm, do tòa nhà tổng cộng chỉ vỏn vẹn sáu tầng nên không có trang bị thang máy.

Bình thường vào giờ này đèn hành lang đã mở, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà từ phía chân cầu thang nhìn lên là một mảnh tối đen.

Cô tự hỏi liệu có phải chủ tòa nhà vì tiết kiệm điện mà đèn hỏng cũng không thay? Hai bàn tay vỗ vỗ, âm thanh liền khuếch đại ra xung quanh, nhưng đèn vẫn không sáng lên.

Cho là âm thanh không đủ lớn, lại dậm dậm chân nhưng đèn vẫn như cũ, không có dấu hiệu sáng lên.

Từ chỗ đứng nhìn xung quanh là một khung cảnh quỷ dị, một mực yên tĩnh không tiếng động. Dư Tiểu Noãn vốn nhát gan, hiện tại lại càng thêm sợ hãi.

Cô thậm chí có cảm giác bản thân đang diễn một bộ phim kinh dị, lát nữa sẽ có một bàn tay hướng tới cô, sau đó nhè nhẹ bóp lấy cổ cô.

Dư Tiểu Noãn lắc đầu chạy nhanh, trong lòng hận chính mình sao lại sợ đến nỗi nghĩ đông nghĩ tây, suy nghĩ trôi dạt miên man, không phải tự đi hù dọa chính mình ư? Cô thật khinh bỉ bản thân lúc này.

Nhưng mà ở tình huống trước mắt, sợ cái gì thì không chừng sẽ xuất hiện cái đó.

Mơ hồ thấy được có cái gì đó ở bên dưới nắm chặt lấy ống quần mình, cô sợ tới mức run cầm cập, đôi mắt sợ hãi nhắm híp.

Cô lo lắng muốn hét lên, nhưng trong lúc hoảng loạn lại quên cách nói chuyện, há miệng thở dốc, đôi môi lại không biết phải cử động thế nào.

"Ai vậy?" Câu hỏi đột nhiên vang lên phía sau, nghe âm thanh hẳn là người bạn học ở trung tâm – Dương Phàm.

Dư Tiểu Noãn kích động quả thực muốn khóc, Dương Phàm này thường ngày luôn trước mặt trêu chọc cô nên cảm thấy người này phiền muốn chết, hôm nay là lần đầu tiên cô thấy may mắn khi anh ta xuất hiện.

Thấy bóng người mờ mờ bất động không lên tiếng, Dương Phàm nheo mắt, đi về trước vài bước: "Có người không? Người đứng đó là ai vậy?"

Dư Tiểu Noãn hoảng đến mức vội lớn tiếng trả lời: "Dương Phàm, là tôi, là tôi."

Dương Phàm nhẹ nhàng thở ra: "Bạn học Dư à, cô đứng ngốc chỗ đó làm gì, làm tôi sợ muốn rớt tim đây này, nếu cô không lên tiếng tôi còn tưởng có ma."

Dư Tiểu Noãn sắp khóc: "Tôi không phải ma, nhưng ở đây thật sự có ma sao.."

"A? Ở đâu cơ?" Dương Phàm ngó quanh bốn phía, hoài nghi Dư Tiểu Noãn này sợ bóng tối.

Hai chân cô run theo tiết tấu: "Có người... có người ở bên dưới, đã nắm lấy chân tôi, Dương Phàm, cậu mau đến cứu tôi."

Dương Phàm hứng thú nhìn cô, kêu lên: "Này, Dư Tiểu Noãn, cô còn đứng đó, không cần giả thần giả quỷ hù tôi."

Dứt lời, anh mở đèn pin di động lên, vừa thấy cảnh này, bộ dáng sợ hãi của cô khiến anh ta ôm bụng cười ngặt ngẽo: "Này cô gái, cô còn có tiền đồ không hả, chỗ này có... có ma đâu!" Vì cười nên anh không thể nói nguyên vẹn cả câu.

Thấy ánh sáng xung quanh, Dư Tiểu Noãn thấy cảnh dưới chân, vạch đen đầy mặt.

Không biết ai lại quăng cái hộp ở đây, nhìn kĩ là đồ được gửi bằng chuyển phát nhanh, miệng hộp đã mở nên giấy gói xung quanh nới lỏng, băng dán phía trên tróc ra, chẳng may Dư Tiểu Noãn đi ngang nên ổng quần xui xẻo dính vào miếng băng thừa ấy...

Thấy rõ sự việc trước mắt, cô lúng túng đỏ cả người, đáng giận hơn là Dương Phàm lại là nhân chứng thấy rõ chuyện xấu mặt hôm nay của cô, sau này càng không kiêng nể gì mà chế nhạo, khi dễ cô?

"Dư Tiểu Noãn à, ở đây tối thế, tốt xấu gì khi cô đi lên sao không mang theo đèn pin? Hoặc là điện thoại đồ cổ của cô không có tính năng này à?"

Xem đi, chưa gì mà anh ta đã trêu chọc cô rồi đấy.

Dư Tiểu Noãn giận không phát tiết được chỉ có cách trừng anh, nhưng đèn pin của anh ta lúc này lại chiếu thẳng vào mặt cô, khiến mắt cô chói đến đau.

"Dương Phàm, tôi nói này, cậu đừng có ở đây làm quá lên!" Cô biết, theo hành vi của anh từ trước đến nay, nói không chừng vừa lên lầu đã kể chuyện này với người khác, phá hỏng mặt mũi của cô.

Chẳng qua nói tiếp, đầu óc cô từ khi gặp Cố Thanh Thời ngay lập tức biểu tình đình công, tình huống thế này ngay cả đèn pin cũng quên bật.

Dương Phàm cực kì đắc ý: "Sao đây, sợ tôi kể chuyện này với người khác? Vậy cô nên hối lộ tôi cái gì nhỉ?"

Dư Tiểu Noãn nóng lòng muốn đem mặt anh ta dán lên tường, đấm đá mấy phát cho hả giận.

Đáng tiếc cô không đấu lại.

"Cùng lắm thì tôi mời cậu ăn cơm, đi không?"

"Ăn cơm?" Dương Phàm tính toán: "Tôi nghe cô đã tìm được việc, chỉ mời tôi một bữa? Nếu không thì đưa tôi đi chơi thành phố S một ngày nhé?"

Dư Tiểu Noãn mở to hai mắt: "Chơi cả ngày? Anh sao lại phung phí thế, không chừng tháng tiền lương của tôi phải toang vì anh à? Quên đi, anh muốn nói thế nào thì nói, tôi cũng không muốn phá sản, không phải chỉ một lần xấu hổ thôi sao? Cùng lắm thì cái chuyện này tôi cũng không sợ người khác biết được."

Nói xong, cô hừ lạnh rồi lập tức rời đi.

Dương Phàm nóng nẩy, vội bước theo cô: "Vậy được, cùng lắm mời tôi một bữa? Người mới như cô thế cũng đã tìm được việc, xem như sấm sét giữa trời quang, thế nào cũng nên chiếu cố tôi một chút. Hơn thế hai người chúng ta cũng quen nhau năm sáu tháng ròng, mỗi ngày đều gặp mặt, cũng có thể gọi là anh em chí cốt, không phải keo kiệt đến nỗi tiếc một bữa cơm?"

Dư Tiểu Noãn khinh thường bĩu môi: "Theo ý anh thì mỗi ngày chúng ta đều gặp nhau, tôi đến đâu thì âm hồn của anh sẽ theo tôi dến đó? Giờ lại giả vở mang danh người tốt, nói cũng hay nhỉ."

"Được rồi được rồi, nếu cô không chịu mởi, tôi sẽ đem chuyện cô khóc lóc chỉ vì một mẩu băng dán lại tưởng là ma, nghe được chắc mọi người không tin nhưng họ có thể cười một trận, cô nghĩ lại xem?"

Dương Phàm dứt lời liền lướt qua, đi trước mặt cô.

Dư Tiểu Noãn túm anh ta lại, đành hạ giọng: "Dương Phàm, anh và tôi dù sao cũng là trò chung một thầy, tôi xin anh đấy được không?"

Dương Phàm bỡn cợt cười hỏi: "Vậy khi nào thì được?"

Dư Tiểu Noãn nghĩ kĩ: "Tôi còn bận đi làm, chờ đến thứ bảy đi."

Dương Phàm búng tay: "Một lời đã định, quyết định thứ bảy."

Nói xong, anh bước nhanh lên lầu, để lại mình cô đứng đó, nỗi sợ lại dâng lên, cô chạy nhanh đuổi theo, sợ bị anh ta bỏ lại.

"Bóng đèn ở đây bị hỏng sao?"

Dương Phàm nói: "Không biết xảy ra chuyện gì, cả khu đều mất điện."

Dư Tiểu Noãn đã hiểu: "Ồ, thì ra bị cúp điện, Trương Bằng hôm nay không mở họp à?"

"Tất nhiên là không, anh ta nghe được cô tìm được việc, chờ cô về thì họp sau. Tối nay xem ra cô sẽ được anh ta khen nước bọt đầy mặt nha."

Dư Tiểu Noãn nổi da gà, vố lưng anh: "Kinh quá, người như vậy ghê tởm thật."

Dư Tiểu Noãn trở về ký túc xá sửa soạng, sau đó điện báo cho quản lý tòa nhà về việc mất điện.

Sau đó cùng Trần Tinh đến ký túc xá nam để họp, không tránh khỏi được Trương Bằng khích lệ một phen. Liên tục nói Dư Tiểu Noãn là nhân viên PHP rất có tiềm năng, tương lai phát triển không ngừng, là nguồn tài nguyên quý báu.

Toàn bộ quá trình Dư Tiểu Noãn chỉ cười trừ, chờ đến khi tan họp, cô cảm thấy cơ mặt cứng đờ.

Về tới ký túc xá, cô thở phào mệt mỏi, nằm vật vờ trên giường.

Trần Tinh vẫn như bao ngày, ngồi trên giường nói chuyện với bạn trai, cười nói làm nũng đủ kiểu, khiến cho chó độc thân như cô chịu không nổi.

Dư Tiểu Noãn không còn cách nào đành đeo tai nghe rồi nằm xuống.

Mở quyển sổ tay, đó là một số tình tiết truyện cô nghĩ ra rồi ghi lại.

Dư Tiểu Noãn tuy đã rời khỏi giới viết truyện, nhưng đôi lúc vẫn tâm huyết dâng trào viết một hai chương cho đã ghiền. Dù sao đây cũng chỉ là sở thích, không nghĩ sẽ kiếm tiền bằng cách này.

Tuy bây giờ cô cũng viết về truyện nhưng do không có áp lực gì nên cảm thấy khá tốt.

Đôi lúc, cô cũng muốn truyện mình viết ra được nhiều người đón nhận, chỉ vì cái mác đạo văn đã dính trên người không thể gỡ ra nên cô chỉ có thể tự viết tự đọc.

Nhớ đến Tiểu Mộng, Dư Tiểu Noãn cảm thấy đôi khi nhân sinh cũng có mặt trái của nó.

Liền nói, ai cũng không nghĩ đến, cô nàng kia từ khi lấy cái chuyện copy đổ hết lên đầu cô, càng ngày càng được lợi, danh tiếng bay xa.Từ đầu khi tiếp cận cô, cô ta đã âm mưu từ trước?

Song, từng bị phản bội một lần, Dư Tiểu Noãn không cho rằng đây là chuyện hiếm gặp.

Cũng là cô ngu ngốc không đủ cảnh giác, cuối cùng bị tiểu nhân leo đầu cưỡi cổ.

-

Trờ thành trợ lý của Cố Thanh Thời, Dư Tiểu Noãn mở ra thời kỳ bận rộn, ngoài số liệu cũng chỉ có số liệu.

Nói bận cũng không đúng vì nhiệm vụ anh giao cho cô mỗi ngày cũng không nhiều, chỉ là kĩ năng không đủ, công việc người ta làm mấy chục phút là hoàn thành còn cô lại làm cả buổi sáng, thậm chí là cả ngày.

Chuyện cơm nước trong công ty, buổi trưa cô ăn ở căn tin dành cho nhân viên.

Dư Tiểu Noãn lại không muốn ăn nơi đông người, cũng không thích ăn chung với Cố Thanh Thời. Cũng may, khi cô đến nhận chức, đều là đi theo Phương Mẫn, cô ấy nhiệt tình, luôn chủ động bắt chuyện với cô, nên quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm.

Thế là cô có bạn cùng ăn cơm.

Hôm đó, Phương Mẫn và Dư Tiểu Noãn đang dùng cơm ở căn tin, không biết nói gì mà đề tại lại lần nữa xoay quanh về Cố Thanh Thời.

"Tiểu Noãn, cô cùng Cố tổng ngài ấy có quen biết?"

Dư Tiểu Noãn sững sốt, lập tức cười cười: "Sao cô lại hỏi như vậy?"

Phương Mẫn buông đôi đũa trong tay, nghiêm túc nói: "Trải qua phân tích ban đầu, có thể dùng vài giờ đã tìm ra manh mối. Thứ nhất, Cố tổng bình thường không quan tâm đến công tác tuyển người, nhưng lý lịch của cô là Cố tổng đưa cho tôi bảo sắp xếp cô đến phỏng vấn. Tôi đã xem qua, thấy cô cùng đa số người khác đều không khác biệt lắm, nếu có thể thu hút sự chú ý của ngài ấy, chỉ có khả năng là hai người đã quen biết từ trước."

"Thứ hai, thời điểm người đến phỏng vấn, thi vấn đáp đều khó lòng vượt qua, nhưng Cố tổng lại tự mình phỏng vấn cô. Thật không bình thường, càng khiến cho tôi nghi ngờ."

Dư Tiểu Noãn cười gật đầu, đồng ý với cách phân tích của cô: "Nghe cũng có lý, còn gì nữa không?"

"Còn, đương nhiên là còn. Mặt khác, đây cũng là nguyên nhân cốt lõi. Chính là cô có thể làm trợ lý cho Cố tổng nha."

Dư Tiểu Noãn không hiểu: "Làm trợ lý cho Cố tổng lạ lắm sao?"

"Tất nhiên là lạ." Phương Mẫn nói: "Cô không biết, Cố tổng từng nói trợ lý thật sự rất phiền. Cố tổng đáng được xưng là thiên tài, ngày thường làm việc rất nhiều, tổng giám đốc lo Cố tổng làm việc quá sức nên định sắp xếp tìm trợ lý cho ngài ấy, ai ngờ Cố tổng không nghĩ ngợi liền trực tiếp từ chối. Mà lý do là.... trợ lý rất vướng víu, không giúp được gì ngược lại mang thêm phiền toái."

"A" Dư Tiểu Noãn kinh hãi, Cố Thanh Thời có lẽ phiền lắm mới nói tới như vậy? Bất quá điểm này giống anh của thời trung học, vĩnh viễn cảm thấy người khác không bằng mình. Mà thực tế, anh là một nhà tư bản, mặc dù lời nói có chút kiêu ngạo, nhưng không làm người khác cảm thấy phản cảm.

"Thế nào, cô đã thấy được điểm khả nghi? Nói thật đi Dư Tiểu Noãn, kỹ năng của cô.... " Phương Mẫn cố ý dừng một chút, lên tiếng nói tiếp: "Cho nên tôi thấy dược, cô cùng Cố tổng chắc chắn có gian tình không ai biết."

Dư Tiểu Noãn không phủ nhận, Cố Thanh Thời thật ra là chiếu cố cô vì từng là bạn học, để cô làm trợ lý của anh. Nhưng nếu nói đến quan hệ, cô cũng không muốn công ty này biết thêm điều gì.

Cô cúi đầu uống một ngụm canh, cười nhìn Phương Mẫn: "Hương vị súp hôm nay của nhà ăn rất ngon đó."

Phương Mẫn thấy cô không nghĩ tới, cũng không muốn tiếp tục đề tài này.

Dư Tiểu Noãn im lặng ăn cơm, tâm sự chồng chất càng nhiều.

Thẳng đến buổi chiều, Dư Tiểu Noãn có chút không yên lòng, nhìn máy tính đến thất thần, sau lại thở dài một hơi.

Thở dài bảy lần liền, Cố Thanh Thời đã không nhịn nổi, ngẩng đầu nhìn cô: "Làm sao vậy, hạng mục đó có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi."

"Không, không có gì." Dư Tiểu Noãn bối rối trả lời, vội vàng nghiêm túc làm việc.

Dư Tiểu Noãn thấy anh bề bộn làm việc, nhân tiện nói: "Cũng không có việc gì lớn, tôi chỉ đang suy nghĩ, anh mướn tôi nhưng thật ra kĩ năng quả thật không đủ, ngoài mặt các nhân viên không nói, nhưng phía sau họ đã đồn ầm cả lên. Hơn nữa tổng giám đốc... "

Cố Thanh Thời nói: "Sức một mình tôi làm có thể bằng ba bốn người họ, hiện giờ có đi cửa sau, ai có thể dị nghị tôi? Kể ra thì tiền lương của cô không bằng một phần mười của tôi, tôi có thể kiếm lợi nhiều hơn từ các hạng mục cho tổng giám đốc, sẽ không ai lấy điểm này ra trách móc được."

Cố Thanh Thời nói vậy tuy cô cái hiểu cái không, nhưng cô quan tâm ý chính. Tiền lương của cô còn không bằng một phần mười của anh? Có ai nói cho cô biết, rốt cuộc tiền lương của anh cao đến mức nào không?

Tiền lương một tháng của cô không thấp, vậy tiền lương anh sẽ rất rất rất cao.

"Còn có điều gì cần hỏi?" Cố Thanh Thời thấy cô ngơ ngác, hỏi lại.

Dư Tiểu Noãn mỉm cười: "Không có, tôi chỉ đang lo lắng đám người kia sẽ bàn tán về quan hệ của tôi và anh, không cẩn thận để bạn gái anh nghe được, thế thì không ổn. Dù sao, anh sắp xếp chúng ta chung một phòng, cô nam quả nữ, nói chung không tốt lắm, phải không."

Dư Tiểu Noãn đem đề tài vừa rồi nói đến trọng điểm.

Nói trắng ra, cô tuy là trợ lý của Cố Thanh Thời, tóm lại vẫn chỉ là một tân binh PHP, cô cảm thấy nhận được đãi ngộ ở chung một chỗ với anh, không khỏi khiến người khác nghi ngờ, lại làm cho cô không được tự nhiên.

Cố Thanh Thời đứng dậy đi tới, trực tiếp ngồi lên bàn cô, biểu cảm dồn nén: "Sao cô lại chắn chắn cho rằng tôi có bạn gái?"

Dư Tiểu Noãn không nói được, cô lúc này một chút cũng không quan tâm anh có bạn gái hay không. Chuyện xưa đã qua tám trăm năm trước, cô không tính nhắc lại, cũng không phải ở chung với anh như này mà lần nữa sống lại trong hồi ức. Nếu Cố Thanh Thời không phải đồ ăn thì cô cũng không muốn để ý.

Nói những lời kia, cô chỉ muốn anh cho cô dời bàn làm việc ra chỗ khác mà thôi.

"Hồi đại học tôi đúng là có một người bạn gái, trước khi tốt nghiệp đã chia tay."

"A" Thình lình nghe một câu như thế, đại não Dư Tiểu Noãn không thông, nhưng cảm thấy không phấn khích, chỉ có chút nghi hoặc, anh.... không cần giải thích với cô.

Cố Thanh Thời rất mau chuyển chủ đề: "Ngày mai là thứ bảy, cô có rảnh không?"

"Ngày mai à, ngày mai tôi có việc." Dư Tiểu Noãn không nghĩ ngợi trả lời.

"Chuyện gì?" Cố Thanh Thời thấy cô nói thế cũng không quá tin tưởng.

Dư Tiểu Noãn có chút buồn bực: "Cố tổng, thứ bảy là thời gian nghỉ ngơi cá nhân của tôi đúng không? Sao tôi phải báo với anh lịch trình của mình."

Sắc mặt anh lạnh xuống, nhìn cô chốc lát, sau đi đứng dậy rời đi.

Nghĩ đến việc biểu cảm trên mặt anh vừa rồi, Dư Tiểu Noãn có chút mềm lòng, không biết những lời nói đó có phải hay không rất khó nghe? Tiếp nữa, bộ dáng anh lúc này thật đáng giận nhưng phần lớn thời gian anh đối xử với cô không tồi. Ví như trả lương cho cô nhiều như vậy.

Dư Tiểu Noãn vỗ vỗ gáy mình, trong lòng thầm mắng chính mình lại tự nhiên để ý anh làm gì. Hai ngày này anh hô to gọi nhỏ, đều thường xuyên chế nhạo cô, sao anh không nghĩ cho cô chứ? Vả lại cô chỉ là một cô nàng yếu đuối không hơn không kém.

Dư Tiểu Noãn không tìm ra lý do để xin lỗi anh, nếu nói cảnh chia tay năm đó, cô cũng đã nói rõ, còn viết thư cho anh, thậm chí lúc học đại học còn đi tìm anh, những điều này không đủ để anh tha thứ cho cô một lần?

Cô không hỏi anh chuyện này, nhưng không có nghĩa không muốn biết. Chính cô cảm thấy vào nhiều năm trước, lúc quan hệ hai người còn tốt đẹp nhưng cũng chỉ dừng ở khái niệm bạn học, không cần phải tìm sâu, tránh cho càng ngày càng sai.

Cô đã từng viết nhiều thư cho anh, anh lại chưa từng hồi âm một dòng, cô cảm thấy bản thân bị ủy khuất không nhỏ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...