Thời Gian Như Ngừng Lại

Chương 11: Mạnh Tiểu Thư, Chúng Ta Đã Từng Gặp Nhau Chưa?



- Tạm biệt.

Hy vọng ngày nào đó chúng ta sẽ chào nhau như những người bạn cũ.

Năm mười bảy tuổi, cô viết câu cuối cùng vào tập giấy nháp của anh rồi bỏ đi.

Biển người bao la, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh.

Kết quả là họ từng gặp nhau ở Thành Tây.

Bây giờ là ở Ninh Thành

Cô chưa bao giờ dám để anh nhận ra, chưa bao giờ dám để anh nhìn thấy, nhưng bây giờ, cô trực tiếp bị đẩy tới trước mặt anh.

Đến nước này khó tránh mà khỏi, chỉ có thể đối mặt.

"Xin chào."

Cô ngẩng đầu nhìn sang, giọng nói khàn khàn nhưng rõ ràng.

Khoảnh khắc đó, lòng cô chợt bình tĩnh lại.

Có thể là bất ngờ, ngạc nhiên, thậm chí là chán ghét hay lạnh nhạt như trước, cô đã sẵn sàng cho mọi phản ứng từ anh.

Nhưng tất cả dự đoán đều không đến.

Phí Minh Nghị đứng trước mặt cô, tay đút túi quần, áo khoác buông thõng xuống, lưng thẳng tắp.

Lúc trước anh vẫn chỉ thờ ơ nghe họ nói, khi cô vừa mở miệng, anh liền ngước mắt lên nhìn cô, khẽ gật đầu rồi đáp: "Xin chào."

Giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười lịch sự nhưng xa cách.

Anh vội đưa mắt đi chỗ khác.

Trái tim của Mạnh Dao đông cứng trong giây lát.

Thẩm Mạn Chân lại ở bên cạnh nói đùa: "Phí lão bản khi nào thì có thể cùng Hạ Mộng chụp ảnh? Mạnh tỷ chụp ảnh rất tốt, sẽ không làm hai người thất vọng."

Phí Minh Nghị cười không trả lời.

Hạ Mộng vội vàng trừng mắt nhìn bạn mình: "Đi chụp ảnh đi, trời sắp tối rồi. Mồ mả tổ tiên nhà tôi không có khói xanh bay ra, Phí lão bản làm sao có thể chụp ảnh với tôi được. Đi đi, nhanh lên, tranh thủ chụp cho tốt."

Nói xong nắm lấy cánh tay Phí Minh Nghị đi về chỗ ngồi.

"Xin lỗi." Phí Minh Nghị cười chào rồi rời đi.

Chiếc túi dây chuyền nhỏ có logo lớn đung đưa quanh eo cô ta, Hạ Mộng vừa đi vừa nhìn lại bạn mình, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự bất mãn. Ngôn Tình Xuyên Không

Thẩm Mạn Chân thật sự không quá quan tâm, bĩu môi nói với người bên cạnh: "Mạnh tỷ, vậy chúng ta chụp tiếp đi."

"Được"

Mạnh Dao trả lời, như thường lệ cầm máy ảnh trên chân máy trong tay.

Thẩm Mạn Chân bước nhanh đi, chuyên viên trang điểm đi theo cô để trang điểm, trợ lý chụp ảnh chỉnh lại váy cho cô ấy.

Mạnh Dao đang giữ chặt cái cột của giá ba chân im lặng nở nụ cười.

Không ngạc nhiên, không xao động

Có người đến chào hỏi, cô cũng nhẹ nhàng đáp lại.

Cô đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng không ngờ, anh hoàn toàn không nhận ra cô.

Cô có nghi ngờ, nhưng vẻ mặt anh luôn tự nhiên, bình tĩnh, không có chút giả bộ nào.

Anh thực sự không nhận ra cô.

Mười năm, cô thích anh là mười năm, cô không dám đến gần anh hay đứng trước mặt anh, cuối cùng anh hoàn toàn không nhận ra cô.

Tất cả sự hoảng loạn và hoang mang như một trò đùa mà cô tự tưởng tượng.

Nhưng tại sao anh phải nhận ra cô chứ?

Mười năm, bao nhiêu ngày tháng, bao nhiêu điều thay đổi.

Dù gì thì thời gian học chung đó cũng chỉ có ba bốn tháng, ngắn ngủi như vậy làm sao nhớ được từng học sinh trong lớp, ngoài anh ra, cô cũng chỉ có thể nhớ được vài người.

Cô luôn giữ anh trong lòng, nhưng đối với anh, cô chỉ là một bạn học nữ thoáng qua.

Anh chưa bao giờ thích cô, thậm chí chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt cô.

Tất cả những gì cô cho rằng sâu sắc và ý nghĩa chỉ là việc của riêng cô, đối với anh, cô có đáng là gì.

"Mạnh tỷ!"

Nhân viên bên cạnh gọi cô, báo hiệu rằng mọi thứ đã sẵn sàng.

Mạnh Dao định thần lại, đôi mắt bất chợt hơi đau nhức.

Hai người đã ngồi trên ghế, Hạ Mộng không biết nên nói gì, Phí Minh Nghị mỉm cười, vẻ mặt không thay đổi.

Mạnh Dao thu hồi ánh mắt, thu thập cảm xúc, cuối cùng hạ máy ảnh xuống địa điểm chụp ngoại cảnh.

Công việc luôn được cô đặt lên hàng đầu.

Quá trình chụp ảnh sau đó có một chút trì hoãn nhưng vẫn diễn ra khá suôn sẻ, Mạnh Dao không khỏi bị phân tâm, sau đó cô ổn định tinh thần và tập trung hết mình cho công việc.

Mấy năm qua, cô đã quen với việc kiểm soát cảm xúc của mình, mọi buồn vui cũng chỉ để trong lòng.

Hạ Mộng và những người khác không làm phiền họ nữa, chỉ ngồi sang một bên chờ họ làm việc xong.

Phí Minh Nghị cầm điện thoại dường như đang bận việc gì đó, Hạ Mộng nhìn điện thoại và cảnh quay một lúc, thỉnh thoảng lại cùng anh nói vài câu, có lúc anh nhìn lên, có lúc mặc kệ...

Không biết đã qua bao lâu, Hạ Mộng đột nhiên ôm hai má lẩm bẩm nói: "Tôi thấy dáng người của Mạnh tỷ rất tốt, nhìn đôi chân đó, vừa thon, vừa dài, vừa thẳng."

Mạnh Dao đã dựng thang lên, Thẩm Mạn Chân đang nằm trên bãi cỏ phủ đầy lá phong héo úa trong bộ váy cưới, cô quỳ một chân trên thang chụp xuống.

Cô mặc một chiếc áo khoác dài có dây thắt, lúc này một chân đang khuỵu xuống, chân kia đang giẫm lên bậc thang bên dưới, phô ra toàn bộ đôi chân thon dài thẳng tắp.

Là một người mẫu, căn bệnh nghề nghiệp của Hạ Mộng khiến cô chỉ nhìn thoáng qua đã thấy dáng người của đối phương.

Phí Minh Nghị nghe xong ngẩng đầu nhìn.

Đôi mắt anh lần đầu tiên rơi trên người cô, sau đó lướt lên trên khuôn mặt cô.

Tóc của Mạnh Dao vốn đã rất dài, ban đầu còn gom sang một bên, nhưng bây giờ khi cô cúi đầu xuống tất cả đều rơi xuống hai má.

Khuôn mặt của cô tĩnh lặng nhìn vào máy ảnh, các đường nét khuôn mặt thanh thoát và mềm mại.

Mặt trời buông xuống khuôn mặt cô, quét thêm một lớp ánh sáng yên tĩnh vào khuôn mặt đang tập trung cao độ.

Khung cảnh vô cùng bình yên, Phí Minh Nghị nhìn hồi lâu, ánh mắt trầm xuống, trong đáy mắt lóe lên một tia nhàn nhạt.

Điện thoại lại có thêm một tiếng bíp, Hạ Mộng quay đầu lại nhìn, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Khi cảnh quay kết thúc đã 5 giờ 30. Màn đêm buông xuống, đèn trong khách sạn cũng được thắp sáng.

Các nhân viên bên dưới bắt đầu dọn dẹp hiện trường, Thẩm Mạn Chân chạy đi thay quần áo, Mạnh Dao cũng thu dọn máy ảnh của mình.

Sau một ngày bận rộn, cô rất mệt mỏi, nhưng lâu dần thành quen.

Hạ Mộng quấn chặt áo khoác, run rẩy không ngừng: "Cuối cùng cũng quay xong, tôi sắp chết cóng rồi, sao lại lạnh thế này chứ."

Ban đêm, gió ập đến thật sự khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng, Mạnh Dao nghe nhưng không có đáp lại, cô không rõ Hạ Mộng đang nói chuyện với mình.

Phí Minh Nghị vẫn ngồi trên ghế, đeo tai nghe và tiếp tục nói, như thể đang gọi điện video với ai đó.

Mạnh Dao để tâm lắng nghe, tất cả đều là về công việc mà cô không hiểu.

Phí Minh Nghị là một tài năng trẻ, quần áo trên người có giá trị rất lớn, đồng hồ đeo tay xem ra cũng là hàng giới hạn, đáng giá bằng cả một căn ở khu đô thị Ninh Thành.

Cô kinh doanh lâu như vậy, tiếp xúc với quá nhiều đồ xa xỉ, liếc qua liền hiểu.

Có một sự chênh lệch rất lớn giữa trời và đất, ngay từ đầu số phận đã định.

Thiết bị lần lượt được đóng gói vào hộp và cất đi, Thẩm Mạn Chân cũng thay quần áo đi về.

"Thẩm Mạn Chân, cô thật sự là đồ ốc sên sao? Thay quần áo chậm như vậy."

Thẩm Mạn Chân vặn lại: "Tôi thay áo cưới, được không?"

Hạ Mộng khinh thường nói: "Không phải là tôi chưa đi xem chương trình đám cưới, đúng là chuyện không thể làm trong một phút. Được rồi, đi thôi, đi ăn cơm đi, tôi sắp chết đói rồi."

Sau đó cô lại vẫy tay với Phí Minh Nghị: "Phí lão bản, đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi."

Phí Minh Nghị liếc mắt đứng dậy khỏi ghế, không tắt video, chuyển sang cuộc bình thường, vừa nói vừa đi về phía trước.

Mạnh Dao không nhìn họ, kiểm tra váy cưới mà trợ lý đã thu thập, cất vào hộp quần áo, chờ họ rời đi.

Việc chụp hình đã kết thúc, cuối cùng cô có thể thả lỏng, thu dọn đồ đạc về nghỉ ngơi.

Gặp nhau một lần rồi lại quay về hai hướng khác nhau, như vậy cũng tốt.

Cả ba sớm hội tụ, Hạ Mộng nắm lấy cánh tay của Thẩm Mạn Chân chuẩn bị rời đi.

Thẩm Mạn Chân nhìn thấy Mạnh Dao thì lại dừng lại: "Mạnh tỷ, cô có muốn đi ăn tối cùng nhau không?"

Mạnh Dao đang kiểm tra danh sách các mặt hàng, khi nghe gọi tên mình thì dừng lại.

"Mạnh tỷ, cùng nhau đi ăn cơm đi, tôi đãi cô một bữa."

Mạnh Dao liếc Phí Minh Nghị vẫn đang nói chuyện điện thoại bên cạnh, cười nói: "Không cần, mọi người đi đi."

"Đi cùng đi, tôi nghe nói bít tết ở đây rất ngon. Cô đã giúp tôi rất nhiều, tôi phải cảm ơn cô chứ." Thẩm Mạn Chân nói rồi định nắm lấy cánh tay cô.

"Thực sự không cần, tôi còn có việc phải làm, cô cứ đi trước đi."

Thẩm Mạn Chân thật sự nóng lòng: "Muộn như vậy rồi, cô còn có việc gì, cô cần phải ăn cơm, chúng ta đi thôi." Vừa nói vừa nắm tay cô kéo về phía trước.

"Tôi thật sự không đói..."

"Mạnh tỷ, đừng khách sáo với chúng tôi, cùng nhau đi, tôi gần như chết cóng rồi."

Mạnh Dao định trốn tránh nhưng Hạ Mộng lại lên tiếng, cô ta đứng bên cạnh Phí Minh Nghị đang run lên vì lạnh.

Phí Minh Nghị dường như cũng cảm nhận được động tĩnh bên đây, ngẩng đầu nhìn một cái.

Mạnh Dao không thể từ chối được nữa.

Mạnh Dao giao phó công việc cho nhân viên rồi miễn cưỡng đi cùng đám người Thẩm Mạn Chân.

Thẩm Mạn Chân bắt đầu thuyết phục cô: "Mạnh Tỷ, cô nên ở bên cạnh tôi, nếu không, nhìn xem, hai người bọn họ ở cùng nhau, tôi liền trở thành cái bóng đèn."

Mạnh Dao mỉm cười, rốt cuộc có chút bất đắc dĩ.

Nhà hàng ở phía bên kia hành lang, ba người đi vào trước, còn Mạnh Dao đi nhà vệ sinh rửa tay.

Khách sạn năm sao, mọi thứ đều tráng lệ, Mạnh Dao vặn vòi nước, cẩn thận rửa tay, ngẩng đầu nhìn thấy mình trong gương, ánh mắt không khỏi lộ ra vài phần buồn bã.

Mái tóc dài xõa bung, gương mặt trang điểm nhẹ, lộ vẻ gầy gò và cô đơn, cô thực sự không còn như xưa nữa.

Ba người trong nhà hàng đã ngồi vào chỗ, nhìn cô đến gần, Thẩm Mạn Chân từ xa vẫy tay với cô.

Bàn tròn dành cho bốn người, đối diện với cửa sổ, chỗ được dành cho cô ở bên phải.

Phí Minh Nghị ngồi đối diện với cô, anh đã kết thúc cuộc gọi, đặt điện thoại di động sang một bên, đang lật từng trang menu, nhìn cô ngồi xuống, anh khẽ nhướng mắt nhìn lướt qua.

Mạnh Dao không mong đợi sự sắp xếp này, nhưng nghĩ lại, cũng chỉ có thể ngồi theo vị trí này.

Người phục vụ đưa thực đơn cho cô, cô gọi hai món rồi đưa lại.

Cô thường đến các khách sạn năm sao nhưng rất ít có cơ hội ngồi ăn uống, thường thì bận chụp hình, không có thời gian rảnh rỗi.

Các món ăn được đưa ra nhanh chóng, từng món một được trang trí tinh tế.

Mạnh Dao hơi khó nuốt.

Cô chưa từng nghĩ sẽ ngồi cùng bàn ăn tối với Phí Minh Nghị, giờ anh đã ở ngay trước mặt cô.

Cô có thể nhìn thấy tay anh đang cầm nĩa, nụ cười nhạt trên khóe miệng, khi anh ngẩng đầu lên, lông mày và tóc anh đều rơi vào mắt cô.

Mọi thứ quá quen thuộc, nhưng giờ họ đã là những người xa lạ rồi.

Phí Minh Nghị không có thái độ gì khác biệt, xem thái độ đúng là chỉ mới tình cờ quen cô.

Hạ Mộng luôn thân thiện với anh, cứ kéo anh nói chuyện, Phí Minh Nghị cũng không sốt ruột, lâu lâu sẽ trả lời.

Mạnh Dao không biết mối quan hệ của họ là gì, nhưng có thể thấy có gì đó bất thường.

Hai cuộc gặp gỡ, đi cùng với hai người bạn nữ khác nhau, khoảng thời gian chỉ là một tháng.

Phí Minh Nghị có vẻ không phải là người lăng nhăng, nhưng thời gian trôi qua, không điều gì là không thể.

Cô đã thay đổi đến không thể nhận ra, có lẽ anh cũng đã thay đổi.

Đã từng là một thiếu niên lạnh lùng, giờ không còn bộ dáng ấy nữa, anh lúc này có thể nói cười thoải mái, bộ dạng điềm tĩnh của người trưởng thành.

Khi miếng bít tết được bưng ra, Hạ Mộng đẩy đĩa về phía anh: "Phí lão bản, em muốn anh cắt cho em."

Phí Minh Nghị không từ chối, mỉm cười cầm lấy cái đĩa, cầm dao nĩa cắt thành từng miếng nhỏ đẩy ngược lại.

Mạnh Dao nhìn, im lặng.

Thẩm Mạn Chân cười thật tươi, đổi chủ đề: "Phí lão bản là người Ninh Thành đúng không?"

"Ừ." Phí Minh Nghị trả lời.

Mạnh Dao đang xúc thìa súp liền dừng lại.

Từ Khang Thành đến Tây Thành, từ Tây Thành đến Dung Thành, rồi từ Dung Thành đến Ninh Thành, cô không ngừng tìm kiếm một nơi để ở, lang thang phiêu bạt, nhưng cuối cùng cô lại dừng chân ở thành phố của anh.

"Mạnh tỷ, cô đến từ đâu?" Thẩm Mạn Chân quay đầu lại nhìn cô.

Phí Minh Nghị cũng nhìn sang.

Mạnh Dao cười đáp: "Khang Thành."

"Khang Thành, xa như vậy sao lại tới Ninh Thành?" Thẩm Mạn Chân kinh ngạc.

"Chỉ là trùng hợp." Mạnh Dao nhẹ nhàng đáp lại.

Hạ Mộng thực sự giữ bầu không khí sôi động, liên tục đổi chủ đề.

Mạnh Dao thỉnh thoảng đáp lại, nhưng thường là im lặng.

Phí Minh Nghị không nói nhiều, chỉ nói vài câu khi được hỏi.

Trong nửa sau của bữa ăn, Hạ Mộng đột nhiên gọi Thẩm Mạn Chân đi vào phòng vệ sinh.

"Vậy tôi xin phép một lát"

Ngay khi hai người nhiệt tình rời đi, cả bàn im bặt.

Mạnh Dao không nhìn lên, chăm chú ăn món salads, Phí Minh Nghị đã ăn xong, đặt nĩa xuống và uống nước.

Không ai nói gì.

Phí Minh Nghị đặt ly rượu xuống, lại dựa vào ghế.

Mạnh Dao cảm thấy có lẽ cô nên nói điều gì đó, nhưng cô có thể bắt đầu từ đâu?

Quá khứ nhắc nhở cô nên giữ im lặng.

"Mạnh tiểu thư có vẻ không thích cơm Tây?"

Mạnh Dao đang bị phân tâm thì nghe giọng nói của người đàn ông đối diện vang lên.

Ngẩng đầu, Phí Minh Nghị đang nhìn cô với nụ cười nửa miệng.

Mạnh Dao không ngờ rằng anh sẽ nói chuyện với mình, vì vậy cô dừng lại.

Cô nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt thanh tỉnh, đáp: "Không sao."

Phí Minh cười không nói gì.

Mạnh Dao đưa con tôm vào miệng, khó khăn nuốt xuống.

Hai người mặt đối mặt như hai người xa lạ.

Thẩm Mạn Chân và Hạ Mộng đã lâu còn chưa quay lại, Mạnh Dao cuối cùng cũng ăn xong món salads, không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy.

"Xin lỗi." Cô nói, và đi vào nhà vệ sinh.

Mỗi giây ngồi đó là một sự dày vò.

Cô bước đến cửa nhà vệ sinh, định bước vào thì một giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền ra.

"Có chuyện gì với cô và Phí lão bản vậy?"

"Còn có thể xảy ra chuyện gì, chính là không giống với cô nghĩ."

"Cô không giải quyết được anh ta?"

"Tôi làm được gì mới là lạ. Tháng trước anh ta còn hẹn hò công khai với người khác kìa. Tôi chỉ là một người tình nhỏ, gọi thì đến. Tôi biết việc mình phải làm."

"Tôi thấy anh ta đối xử với cô rất tốt. Hôm nay ở bên cô lâu như vậy, vừa rồi còn cắt bít tết cô..."

"Đó là vì tôi muốn làm quá lên thôi. Nghe nói anh ấy hẹn hò với người phụ nữ khác nên tôi làm nũng một chút. Nghe nói hôm nay anh ấy rảnh nên tôi kéo anh ấy theo cùng, không phải cô muốn gặp anh ấy sao?"

"Này, tôi còn nghĩ cô đã giải quyết được ta rồi chứ. Anh ta đẹp trai lại giàu có. Thật đáng tiếc!"

"Tôi cũng nghĩ cách rồi, nhưng vô ích. Trước đây tôi đã dành nhiều thời gian cho anh ấy, nhưng cũng chỉ là công dã tràng. Hiện tại tôi bỏ cuộc rồi. Đầu óc anh ấy rất khó đoán, tôi không đoán được suy nghĩ của anh ấy, tôi phải suy nghĩ rất lâu mới hiểu được một chút, vì vậy sau này đừng nói những điều vô nghĩa với tôi, có thời gian gặp nhau vui vẻ là được, đừng đánh đổ bát cơm của tôi."

"Cô thực sự sẽ tiếp tục đi theo anh ta như thế này?"

"Dù sao tôi cũng không lỗ, mỗi năm anh ấy cho tôi 2 triệu. Người mẫu hạng 3 mất bao lâu mới kiếm được 2 triệu? Không đụng đến tôi, chỉ đơn giản là đi theo anh ta xã giao, đây là một mối làm ăn tốt. Chẳng qua, không được ngủ với anh ấy, tôi cũng thấy rất tiếc."

"Không phải chứ! Cô ở cùng anh ta gần hai năm..."

"Không những chưa từng ngủ, thậm chí tay cũng không nắm. Đôi khi tôi nghi ngờ anh ta không phải đàn ông đích thực. Nhưng xung quanh anh ấy có rất nhiều phụ nữ, có lẽ cũng không thiếu thốn, cho nên..."

Giọng nói gấp gáp của Hạ Mộng không ngừng truyền đến, Mạnh Dao đứng ngoài cửa nghe rõ ràng.

Mọi giới hạn đều vỡ nát, thế giới người lớn có quá nhiều nhục dục, mấy ai có thể chịu được sự long lanh của đôi mắt quyến rũ này.

"Cô xong chưa? Mọi người còn đang chờ!"

"Được, được rồi, buổi trưa tôi không nên uônga sữa đậu nành đã để qua đêm, đau bụng quá. Chờ tôi một lát, tôi sẽ ổn ngay thôi."

Mạnh Dao lấy lại tinh thần, vội vàng bước vào.

"Mạnh tỷ, cô cũng ở đây sao." Thẩm Mạn Chân là người đầu tiên nhìn thấy cô.

Mạnh Dao gật đầu, đi đến bồn rửa tay: "Tôi đi rửa tay."

Sau khi rửa tay, Hạ Mộng cũng nhanh chóng đi ra, ba người cùng nhau trở về phòng.

Phí Minh Nghị đang xem điện thoại thì thấy ba người quay lại với nhau, liền ngẩng lên rồi lại đặt điện thoại xuống.

Món tráng miệng sau đó được mang lên, Mạnh Dao cũng không có đụng vào, Hạ Mộng vì bụng khó chịu nên chỉ nếm thử một miếng, Thẩm Mạn Chân một mình ăn hết một nửa, Phí Minh Nghị hiển nhiên không có hứng thú.

Ngồi thêm một lúc, sau đó bốn người họ rời đi.

Khi Thẩm Mạn Chân muốn thanh toán hóa đơn, cô phát hiện Phí Minh Nghị đã thanh toán xong.

Thẩm Mạn Chân thật sự có chút xấu hổ, Hạ Mộng cũng không quan tâm: "Cô cứ để cho Phí lão bản thanh toán đi, lần sau lại tới cô."

Mạnh Dao muốn nói điều gì đó, nhưng không nói được gì.

Khi ra ngoài, Phí Minh Nghị là người đi đầu tiên, Mạnh Dao là người cuối cùng, người phục vụ đã lấy chìa khóa và chạy đi.

Bốn người đợi ngoài cửa.

Mạnh Dao vẫn đứng một bên.

Hạ Mộng và Thẩm Mạn Chân đang nói chuyện, đột nhiên lật tung túi và hét lên: "Này, điện thoại của tôi đâu?"

Vừa xoa đầu vừa nhớ: "Tôi để nó trên giá trong phòng vệ sinh."

Lúc đi vệ sinh cô ta để điện thoại ở đó nhưng khi ra ngoài thì không nhớ.

Nói rồi, cô ta lại kéo Thẩm Mạn Chân trở lại: "Đi thôi, đi lấy cùng tôi."

Hai người bước nhanh rời đi, trên hành lang chỉ còn lại hai người.

Những đêm đông giá rét mà đèn sáng lạ lùng.

Mạnh Dao đút tay vào túi áo khoác, thân hình cô gầy gò.

Phí Minh Nghị đang đứng ngay trước mặt, nhưng cô không nhìn thêm nữa.

Có gì hay ho đâu, đã là người lạ thì cứ là người lạ, tình cờ gặp gỡ, chẳng liên quan gì đến nhau.

Một lúc lâu sau xe vẫn chưa đến, Thẩm Mạn Chân và Hạ Mộng cũng chưa quay lại.

Thời gian dường như dài dằng dặc.

Hai người không hề nói chuyện.

Không gian trở nên ngột ngạt.

Phí Minh Nghị đột nhiên lấy trong túi ra một điếu thuốc và bật lửa, châm thuốc.

Tiếng "cạch" từ chiếc bật lửa được khuếch đại vô hạn trong không gian im lặng.

Mạnh Dao vô thức nhìn, Phí Minh Nghị quay người sang bên cạnh, bỏ điếu thuốc xuống.

Trong bóng đêm, dáng người của anh cao lớn, nét mặt tuấn tú khiến người khác ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mạnh Dao thu hồi ánh mắt, nhưng Phí Minh Nghị lại vô tình quay đầu lại.

Anh quay sang nhìn cô với nụ cười nơi khóe miệng.

Anh nói: "Mạnh tiểu thư, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Trái tim của Mạnh Dao ngừng đập trong giây lát.
Chương trước Chương tiếp
Loading...