Thời Không Loạn Đấu

Chương 14: Độc



Tại Lăng gia, một người phụ nữ đang mang bầu, đọc được tin tức Tần Kiêu đưa cháu nội về, khuôn mặt điềm tĩnh, cũng không có bất cứ hành động gì. Cô là đại tiểu thư Lăng gia, được dạy dỗ vô cùng cẩn thận, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều là quý khí. Cũng được dạy dỗ về mấy vụ hào môn. Bất quá cô cũng không phải là cây củ cải mà không tức giận. Chồng thì không bỏ được, trong bụng cô vẫn còn đứa con của anh ta. Cho nên cô suy nghĩ ra kế sách tốt nhất trong nửa ngày. Chỉ có đứa trẻ kia chết đi mới là tốt nhất. Vừa khiến cô bớt khó chịu vừa giúp cho đứa trẻ của cô có thể có được cả Lăng gia và Tần gia. Lăng gia có thêm Tần gia sẽ như hổ mọc thêm cánh, nhất định sẽ trở thành gia tộc mạnh nhất Liên Bang.

Cô nở nụ cười vui sướng, sau đó cô gọi điện thoại cho ai đó, khuôn mặt vẫn tỏ ra cao thượng, đúng cái khí chất của một tiểu thư nhà giàu, môi hồng mấp máy, giọng nói lại trầm thấp: "Chồng yêu à, anh biết đứa con riêng của anh mới được đón về chưa?"

Tần Lẫm, nay đã đổi tên thành Lăng Lẫm, đang ở hội sở chơi bời lêu lổng, trong tầm mắt của anh em, khuôn mặt thoáng biến sắc, sau đó rất nhanh thay đổi sắc mặt, chân chó nói: " Vợ yêu, anh có đứa nào sao anh lại không biết nhỉ?"

"Tần Vũ, năm nay 7 tuổi, vừa được Tần tướng quân đón về."

"7 tuổi?" Anh ta năm nay hai mươi hai mươi sáu tuổi. Còn nhớ khi còn ở Trái Đất, anh ta chơi với nhóm bạn bất lương, sau đó có lập kế hoạch cưỡng hiếp một cô gái xinh đẹp. Đó là một đêm đáng nhớ. Vậy mà không ngờ cô ta lại có thai, vậy à con lại là con của anh ta? Anh ta nhíu mày, cảm thấy có chút xui xẻo, tại sao không phải là con của người khác? Con của anh ta thì chẳng phải quá phiền phức sao? Rõ ràng hôm đó nhiều người như thế, dính ai không dính lại dính anh ta. Anh ta suy nghĩ một chút, sau đó nói: " Hồi chưa được nhận về Tần gia mà thôi, hồi đó còn trẻ, không khỏi tránh khỏi sai lầm, thằng bé đó chắc cũng chẳng được nuôi dạy tử tế, lớn lên cũng chẳng ra gì, chắc không sao đâu bảo bối à."

Lăng Tiêm bĩu môi, âm thầm chửi rủa, phải, cặn bã y như anh vậy, sau đó lại cao quý lãnh diễm nói: "Không cần biết, thằng bé đó sẽ cản trở con đường tương lai của con em, em sẽ không để nó làm thế đâu! Cho anh thời gian một tuần, giết chết thằng bé đó cho em!"

"Uây, bảo bối à, bình tĩnh một chút, giết người là vi phạm pháp luật, sẽ vào tù đấy!"

"Ai bảo anh tự mình làm, sai người  làm không phải là được rồi sao? Sau đó đổ lỗi cho anh ta luôn. Anh nhớ đừng để lại dấu vết, nếu như anh bị bắt vào tù, thanh danh Lăng gia sẽ thối không chịu được, sẽ nhanh chóng tụt cấp. Tốt nhất là đừng có làm liên lụy đến em và con gái em!" Nói xong liền ngắt máy.

Lăng Lẫm tức giận, ném điện thoại vào tường, rất mạnh, thế nhưng bức tường được làm bằng nguyên liệu ngoài hành tinh, rất bền và chắc. Mẹ kiếp con đàn bà chết tiệt! Nếu như không phải ông đây đang ăn nhờ ở đậu nhà ả thì việc gì phải hạ mình như thế này chứ?

Lăng Lẫm thở dài, ít nhất cũng đỡ hơn ở nhà bị ông già lải nhải. Hiện tại nhiệm vụ ả giao có chút khó, bảo mật ở Tần gia rất tốt, bảo anh ta vô thanh vô tức giết người, vậy thì nên làm sao? Mà ông già nhà anh ta cũng sẽ dốc sức bảo vệ thằng nhóc đó, hắn ra tay thế nào? Không bằng.... Hạ độc thì sao? Đầu bếp thì làm lâu năm, chẳng những vậy còn là cô nhi, không dễ nói chuyện, không bằng ra tay từ người hầu đi?

Tần Vũ sau khi được đưa về Tần gia, trải qua chuỗi ngày mà hắn nằm mơ cũng không thể hưởng.

Đồ ăn mới lạ, hương vị tuyệt vời, nguyên liệu thượng hạng. Hắn ngày ngày ăn ăn ăn, không để ý đến chuyện khác, cứ ăn xong là nằm ngủ, cuộc sống sung sướng như lên tiên.

Cho đến một ngày, hắn ăn phải thức ăn bị hạ độc!

Tần Vũ đau đớn như bị kim châm, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn lên hết cả. Ai muốn hại hắn? Hắn chỉ đơn giản là ăn và ngủ mà cũng không cho sao?

Ông nội hắn thì hoảng cả lên, cho mời đủ bác sĩ nhưng mà ai cũng lắc đầu. Đây là độc do Độc sư hạ, chỉ có Độc sư mới có thuốc giải mà thôi. Mà lại không biết đi đâu tìm Độc sư đó bây giờ? Trên khắp Ngân Hà này không biết có bao nhiêu Độc sư có được hay không?

Hắn nhanh chóng hỏi hệ thống: "Có thuốc trị độc nào có thể mua không?"

[Đương nhiên là có, 500 tích phân một bình Bách Độc Tán.]

500 tích phân? Đủ số tích phân hắn tích được trong 1 năm qua. Không phải là muốn cả gia tài của hắn sao?

Tần Vũ cắn răng mua một bình, nhanh chóng uống thuốc vào, Bách Độc Tán là thuốc tốt, tác dụng rất nhanh, hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa. Bất quá cảm thấy có chút buồn ngủ, hắn rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Lúc dậy, đã là chuyện của 5 ngày sau.

Hẳn cảm thấy dường như bản thân có chút tươi sáng, thoải mái hơn so với lúc trước, cộng thêm tính cảnh giác cũng bị mài mòn mất cho nên mới bị hạ độc như thế này. Bất quá sau này nếu như có bị hạ độc nữa thì hắn cũng không có cách nào cứu sống bản thân. Một lần bị như thế này, chắc chắn sẽ có lần hai. Nhưng không ăn thì sẽ chết, chẳng lẽ không có cách nào sao? Biết vậy mua phương thuốc là được rồi!

[Phương thuốc Bách Độc Tán, phương thuốc gia truyền của thần y của Cốc Y ở thế giới võ hiệp.]

"Thế giới võ hiệp?"

[Có rất nhiều các thế giới song song với các thiết lập khác nhau, như thế giới của cậu, là một thế giới mới được phát hiện, nên hiệp hội chọn một người để lên làm Thần chủ, quản lí nhiều thế giới tương tự.]

"Thế giới song song?"

[Đúng vậy, giả sử như cùng thời điểm này, có rất nhiều "cậu" khác ở những thế giới khác với thiết lập khác nhau đang làm cùng một việc, gặp cùng một người.]

"Nhiều tôi khác nhau sao?"

[Là cậu mà cũng không phải là cậu, mỗi người đó chỉ có cùng tên và ngoại hình, nhưng lại khác biệt về tính cách, về hoàn cảnh. Thế giới của cậu là một loại thế giới mới được phát hiện, hiệp hội cùng người sáng lập không gian trung tâm dựa theo quy tắc cũ sẽ chọn một người từ trong thế giới đó ra làm Chủ Thần, quản lí các thế giới, không để các thế giới xảy ra dị biến. Cậu chính là người được chọn.]

"Hiểu rồi. Tức là tôi phải tu luyện đến cảnh giới cao nhất để trở thành thần phải không?

[Đúng vậy, vượt lên trên tất cả những người khác, trở thành người mạnh nhất, các chỉ số đánh giá đều đạt MAX điểm, liền phi thăng lên không gian Trung tâm.

"Max điểm ở đây là bao nhiêu?"

[1 tỷ điểm.]

1 tỷ điểm!? Kiếm đến bao giờ!

"Nếu như cậu không chọn tôi, mà tôi vẫn đạt được đến số điểm đó thì sao?"

[Chuyện này, nếu như không có tôi, thì cậu sẽ mãi mãi dừng ở 999.999.999 triệu điểm, mãi không thể phi thăng, bởi vì tôi chính là một loại thần vị. Còn nếu người kia, được một vị thần chủ nào đó chọn trúng và truyền thần vị cho cậu ta thì cậu ta mới có thể phi thăng lên không gian trung tâm.]

"Thế hệ thống, cậu có phải là con người không? Ý tôi là, cậu có phải là một vị thần không?"

Hệ thống im lặng một lúc, sau đó đáp: [Tôi chính là một vị thần có chức vị thấp trong không gian trung tâm, nói ra chính là tiểu thần, không thể quản lý thế giới mà chỉ đi nhận nhiệm vụ tư vấn cùng hướng dẫn những linh hồn được chọn.]

"Vậy không gian trung tâm đó gọi tắt là Thần giới sao?"

[Không, nói đó được gọi là Cục Quản Lý Không Gian.]

"Hệ thống, cậu có tên không?"

[Có. Tên tôi là Lý Hạo Khiêu. Mọi người thường gọi tôi là Bánh Rán.]

? Bánh Rán? Hắn vốn tưởng hệ thống rất lạnh lùng, không có cảm xúc mà chỉ đơn giản là máy móc mà thôi. Hắn nghĩ sai thật sự rồi.....

"Được rồi, Bánh Rán, sau này chúng ta sẽ giúp đỡ nhau nhé."

Tần Kiêu sau sự việc này, liền biết người ra tay là ai, đánh cho thằng nghịch tử một trận, sau đó đi nói chuyện với con dâu.

"Tiểu Lăng, ta biết con không thích thằng nhóc đó, nhưng con biết đấy, nó là cháu trai ta, sau này sẽ tiếp quản Tần gia. Lăng Hiểu Nguyệt, không phải con không biết, cùng một người quản hai lĩnh vực là tối kị, Tần gia ta là quân sự, còn Lăng gia là thương giới, hai lĩnh vực không hề liên quan, một là con của con đi lính, hai là quản lí cơ nghiệp, không thể làm cùng lúc hai việc. Cho nên, để yên cho Tần Vũ đi."

Lăng Hiểu Nguyệt siết tay, ông già chết tiệt này, quả nhiên lật mặt hơn lật bánh tráng, ngày đó cầu hôn cho thằng phế vật nhà ông ta, khúm núm biết bao, bây giờ lại mang tư thế đe dọa cô ta!

Cô ta hừ lạnh một cái, thỏa hiệp: "Được thôi." Hừ, nếu như Tần gia ra tay, Lăng gia cũng sẽ thiệt, nói không chừng sau đợt đánh nhau sẽ xếp chót trong tứ đại gia tộc. Chuyện này là không thể nào! Tần gia cá chết lưới rách cũng khá đáng sợ, dù sao Tần Kiêu thỉnh thoảng vẫn được mời đi họp quốc hội tối cao.

Tần Vũ tạm thời không gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Bất quá, ông Tần Vũ cũng không hỏi gì về vụ thuốc giải, mà đem một bé gái về nhà. Bé gái kia người gầy tong teo, trên mặt đầy tàn nhang, mái tóc khô như củi, da dẻ đầy bùn đất. Tần Vũ tò mò nhìn ông nội, mang cô bé này về đây làm gì?

Ông mỉm cười, nói: "Cô bé từ nay sẽ ở với chúng ta, sẽ là người thử độc cho cháu."

Tần Vũ kinh ngạc, người thử độc? Sao có thể đế một bé gái làm vậy chứ? Thân thể cô bé yếu ớt đến nhường nào!!! Hắn ngay lập tức phản đối: "Cháu không cần, cháu không muốn làm hại cô ấy!"

Tần Kiêu nở nụ cười hiền từ, nói: "Cháu yên tâm, cô bé này có thể chất trời sinh bách độc bất xâm, không có lo ngại. Ông chính là nhận con bé vì nó đáng thương quá, cha mẹ không thương, không ai chăm sóc. Mặc dù bằng tuổi, nhưng về sau con bé sẽ là em gái cháu."

Bách độc bất xâm? Thể chất đỉnh như vậy!

Hắn tiến đền gần chỗ cô bé, không có vẻ gì là ghét bỏ cô bé bẩn thỉu. Giơ tay ra, nói: "Xin chào, tớ là Tần Vũ, tên cậu là gì?"

Cô bé nhìn bàn tay trắng trẻo sạch sẽ của hắn, ngập ngừng không hiết làm sao, giơ tay ra mà cũng rất nhanh hạ xuống, sau đó nhỏ nhẹ nói: "Hạ...Hạ Ngưng."

Tần Vũ hạ cánh tay xuống, có chút xấu hổ, nói: "Sau này cậu chính là gia đình của tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt."

Ông nội sai người đưa Hạ Ngưng đi tắm, rồi gọi người đi chuẩn bị phòng cho cô ấy.

Hắn về đây đã được một tuần, tuần sau là đã đến lúc nhập học rồi. Khương Dực thì cũng được nhận nuôi, bất quá anh ấy hơn hắn khá nhiều tuổi, đã quá tuổi học tiểu học rồi, nên anh ấy bảo ông trực tiếp không đi học mà gia nhập quân đội luôn. Mặc dù về pháp luật thì chưa đủ, nhưng anh ấy là cô nhi, có thể dễ dàng khai gian, bởi vì căn bản không có ai đăng ký giấy khai sinh cho anh. Thêm vào đó mặc dù anh phát dục không quá tốt, nhưng từ khi về đây, béo hẳn ra, nhìn thì mọi người có lẽ chỉ nghĩ là anh ấy nhỏ con so với tuổi mà thôi.

Tần Vũ cũng đã nói với ông về anh chị em trong cô nhi viện, hy vọng ông giúp đỡ tìm kiếm. Tần Kiêu cũng đồng ý, với suy nghĩ là nuôi để làm thuộc hạ cho Tần Vũ. Bất quá tìm khắp nơi cũng không biết mọi người ở đâu, nên ông đành nói với Tần Vũ là không thể tìm được. Tần Vũ suy sụp vài ngày, sau đó nhanh chóng phấn chấn lên, nhất định sẽ tìm lại được thôi!

Hạ Ngưng về đây được một tuần cũng trắng và béo hơn, nhìn người cũng có chút thịt rồi. Tần Vũ thỉnh thoảng hay bẹo má cô bé, rất là mềm nha, như hồi xưa hắn bẹo má em gái hắn trong cô nhi viện vậy. Tần Vũ cũng béo ra không ít, thoạt nhìn vẫn gầy, nhưng cũng là có thịt hơn hồi xưa rất nhiều rồi. Mái tóc dài ngang vai của hắn cũng đã cắt, nhìn hắn có khá thoải mái, sạch sẽ. Nhìn thế này thì ai mà biết được hắn phải chịu điều gì chứ! Hạ Ngưng mới đầu về rất nhút nhát, hướng nội, thậm chí còn có chút khép kín, sau khi đã quen với ở đây cũng đã cởi mở hơn. Tần Vũ căn bản không coi cô ấy là người thử độc gì cả, mà cô ấy chính là em gái của hắn.

Tần Vũ hỏi hệ thống có cách nào để biến thân thể thành bách độc bất xâm hay không, Bánh Rán bảo là có, nhưng mà phải ăn độc hàng ngày thì hắn thà rằng mình cứ thế này thì vẫn là tốt hơn. Với cả Bách Độc tán có cách chế thuốc, bất quá cần tới 1000 tích phân và phải đi tìm nguyên liệu. Nhưng Tần Vũ cũng không vội. Chờ tới khi hắn có phương thuốc sẽ chế hàng chục chai, dăm ba chất độc hắn không sợ.

Rất nhanh đã đến lúc hắn cùng Hạ Ngưng đi học.

Hắn khoác lên mình bộ đồng phục màu đen với quần đen và vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng tinh. Đồng phục rất vừa người, có vẻ là ông hắn đặt may riêng. Đồng phục rất thời thượng.

Huy hiệu trên đồng phục là một chú mèo đen, đằng sau là một vầng trăng khuyết, Tần Vũ cũng chẳng biết đây là trường gì, căn bản là hắn chưa có nghe qua bao giờ. Nhưng nếu là ông chọn thì có lẽ đó là một trường tốt.

Lúc hắn xuống đã thấy Hạ Ngưng thay xong đồng phục, ngồi đợi ở dưới, chờ hắn cùng ăn sáng. Đồng phục của cô cũng giống của hắn, chỉ là đồng phục của nữ là váy mà thôi. Cô bé sau khi được nhận nuôi, trắng hẳn ra, đôi mắt đen nhánh to tròn, rất có hồn, mái tóc đen dài và mượt. Không như tóc của hắn, sau khi dùng xong tẩy tủy đan được một ngày liền vểnh lên. Mũi cao thẳng, chóp mũi hơi nhọn, lông mi dài như cánh bướm, khẽ rung động, đôi môi hồng hào chúm chím, trông rất dễ thương. Ngoại trừ việc hơi gầy ra, thì cô bé xác thật rất xinh đẹp.

Hai người ăn sáng, sau đó cùng lên xe đến trường học.
Chương trước Chương tiếp
Loading...