Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi

Chương 4



Chờ Hạ Nhân ói xong xuôi thì cũng đã bốn giờ sáng. Nàng hai mắt hồng hồng , lờ mà lờ mờ ôm gối ngủ ngồi trong phòng khách, ánh mắt cảnh giác nhìn Trầm Thước Hi. Bây giờ nàng coi như đã hoàn toàn hiểu, nữ nhân trước mắt rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, không thể khiêu chiến, chỉ có thể cách xa.

Trầm Thước Hi vẫn một bộ như cũ, nàng rót cho mình một chén trà xanh, thổi nhè nhẹ, liếc nhìn đồng hồ hỏi:

- Ngày mai mấy giờ cô đi làm?

- Chín giờ

Hạ Nhân hữu khí vô lực đáp lời. Trầm Thước Hi gật đầu một cái, nàng lại hỏi:

- Bình thường đều là như vậy sao?

Một đêm yên tĩnh cùng mất ngủ, cũng là thời điểm một người yếu đuối nhất, Hạ Nhân tâm tình cũng không quá cao, cộng thêm cũng mới vừa bị trêu đùa, nàng nhẹ thở dài:

- Đúng vậy, vừa mới bắt đầu còn có thể lung tung ngủ một hai giờ, còn bây giờ.......... - nửa giờ cũng là mong ước xa vời

Có tiền, có quyền cùng xinh đẹp thì thế nào? Nếu để cho Hạ Nhân lựa chọn, nàng tình nguyện dùng tất cả những thứ này để đánh đổi trở về những giấc ngủ ngon.

Trầm Thước Hi gật đầu, nàng đứng dậy hướng phòng bếp đi đến, vừa nhìn thấy nàng như vậy Hạ Nhân lập tức khẩn trương:

- Cô làm gì thế?

Trầm Thước Hi nghiêng đầu buồn cười nhìn nàng:

- Làm điểm tâm, cháo, tôi cũng đói bụng

- . . . . .

Người ta đây là nấu cháo cho mình, Hạ Nhân nghĩ trong đầu mà không nói ra, hôm nay không biết thế nào lại không giống mọi ngày, vốn là lá gan nàng không nhỏ nhưng hết lần này đến lần khác những truyện mới trải qua vừa rồi..........Hạ Nhân không nhịn được rùng mình một cái, nàng ôm gối đầu đứng dậy, theo Trầm Thước Hi tới cửa nhà bếp.

Trầm Thước Hi nhếch môi lên cười, nàng rất nhuần nhuyễn bắt đầu mang toàn bộ chén bát rửa sạch. Hạ Nhân có chút ngượng ngùng, đôi ba câu nói:

- Không phải nấu cháo thì nên vo gạo sao?

Trầm Thước Hi nhàn nhạt trả lời:

- Tôi trước phải đem toàn bộ dụng cụ bên trong cái nhà bếp to đùng này của Hạ tổng rửa sạch cho hết bụi đã

- Tôi công việc bận rộn như vậy làm gì có thời gian mà nấu cơm

Hạ Nhân mất hết mặt mũi, nàng hừ lạnh một tiếng rồi lầm bầm. Những thứ đồ dùng bếp này đều là khi nàng mới chuyển từ nhà ra ở riêng, hứng trí bừng bừng, tâm huyết lai láng mua hết về. Chờ khi mới mẻ qua đi, một cách vô cùng tự nhiên, tất cả biến thành đồ trang trí.

Trầm Thước Hi khẽ lắc đầu một cái, nàng vén tay áo lên, nghiêm túc vo gạo. Tay của nàng rất đẹp, ở trong nước thậm chí so với những hạt gạo kia còn trong suốt hơn, ngón tay thon dài, giống như sinh ra để đàn dương cầm. Hạ Nhân liếc mắt nhìn, trong lòng có chút khó chịu, nàng lại cúi đầu nhìn tay mình một chút, nhẹ xuy lên một tiếng.

Có ánh lửa, có hương thơm của đồ ăn đang nấu, cái nhà này tựa hồ lập tức có cảm giác gia đình. Đây là cảm giác ấm áp mà đã từ rất lâu rồi Hạ Nhân chưa có được cảm nhận, nàng nhìn Trầm Thước Hi thuần thục nấu nướng, mím mím môi, hỏi:

- Bác sĩ Trầm, cô bình thường..........cô ở trong nhà là con gái độc nhất sao?

Trầm Thước Hi tay ngừng động tác, nàng cố ý xoay người, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Hạ Nhân.

- Hạ Nhân: . . . . . . . . . .

Hạ Nhân lòng lập tức có chút hoảng. Thế nào? Tại sao lại là loại ánh mắt này? Trò chuyện đời thường mà cũng phải nghiêm túc sao?

Trầm Thước Hi nhìn nàng hơi cười, trong nụ cười nhè nhẹ mang theo hơi lạnh, đẹp lạ lùng:

- Hạ tổng, trong nhà tôi là con một, hơn nữa cha mẹ tôi đều đang còn sống, cũng không có như cô nghĩ giống như là cùng mất hay là gửi tôi đi xa cho họ hàng nuôi, tôi sống đến từng này tuổi, nấu cơm vẫn là kĩ năng cần phải biết

- A a . . . . . nghe cô nói kìa, a a . . . . .

Hạ Nhân sau lưng đã bắt đầu đổ mồ hôi, lúc này nội tâm nàng đã không thể dùng từ kinh ngạc để mà hình dung, nữ nhân này thật đúng là..........sâu hiểm khó dò, liếc mắt đã có thể thấy được nàng suy nghĩ trong đầu. Không tệ, nàng nghĩ đến cường độ công việc của Trầm Thước Hi, lại nhìn đến nàng cái gì cũng đều biết làm, không tự giác liên tưởng đến một ít thê lương hình ảnh "hài tử nhà nghèo sớm trưởng thành".

Trầm Thước Hi lại nhìn chằm chằm Hạ Nhân một hồi, nàng xoay người tiếp tục việc đang làm. Nàng vừa thái thịt vừa cau mày, nàng rất muốn biết, những năm này Hạ Nhân rốt cuộc đã phải trải qua những gì mà để cho nội tâm của nàng trở nên âm u như thế. Một câu nói, một động tác cũng hướng của nàng suy nghĩ đến địa phương tăm tối nhất, phức tạp nhất.

Trầm Thước Hi nhẹ nhàng thuần thục, chưa tới hai mươi phút, hương thơm ngào ngạt từ nồi cháo thịt phút chốc tràn ra. Hạ Nhân dùng cái mũi hít một hơi thật dài mùi thơm của cháo, nàng xoay người, ở địa phương Trầm Thước Hi không nhìn thấy, nuốt một ngụm nước miếng thật to.

Trầm Thước Hi dĩ nhiên là phát hiện, nàng ngoắc ngoắc môi, trực tiếp bưng bát vào phòng khách. Hạ Nhân vừa nhìn nàng vui vẻ như vậy vừa tự bổ não, xem ra cháo này là cũng có phần của nàng. Nhưng kế tiếp.........

Nhìn Trầm Thước Hi chỉ lấy ra một bộ chén đũa mới, Hạ Nhân làm bộ như không thèm để ý ngồi trên salon, dạ dày trống rỗng lại bắt đầu kêu gào. Trầm Thước Hi nếm hương vị ngọt ngào, một chén cháo rất nhanh xuống bụng, nàng ngó Hạ Nhân một cái:

- Ăn không?

Hạ Nhân lắc đầu một cái, mạnh miệng nói:

- Người nào thích ăn cháo cô nấu chứ?

- Nga~~

Trầm Thước Hi gật đầu một cái. Cái chữ "Nga~~" này nàng lại còn cố ý kéo dài thanh âm. Hạ Nhân vừa nhìn nàng như vậy lập tức cắn răng, đi phòng bếp cầm vội một bộ chén đũa liền chạy ra, một tiếng không nói ngồi xuống đối diện Trầm Thước Hi đang húp cháo.

Trầm Thước Hi nhìn nàng, gật gật đầu nói:

- Không phải cũng muốn ăn sao, lại còn làm bộ. Trước kia chúng ta có khúc mắc gì cũng nên xóa bỏ đi thôi

Người ta cũng đã nói đến thế rồi chả nhẽ mình lại cứng rắn bắt bẻ, Hạ Nhân yên lặng húp cháo, không nói tiếng nào. Trầm Thước Hi nói tiếp:

- Nghề nghiệp của tôi, cũng tạo cho tôi thói quen nói thẳng nói thật, bản thân tôi cũng không thích vòng vo, nhưng hiện giờ cùng cô sống chung, tôi sẽ tận lực thay đổi để thích ứng với thói quen của cô.

Hạ Nhân liếc mắt một cái:

- Còn biết làm thế nào nữa? Tôi hiểu, tôi cũng sẽ tận lực với cô

Lấy được câu trả lời khẳng định, Trầm Thước Hi hài lòng, nàng không nói thêm gì nữa, mà là đứng dậy đi hâm một cốc sữa tươi cho Hạ Nhân.

Hạ Nhân sau khi ăn xong thỏa mãn vỗ vỗ bụng, Trầm Thước Hi đem cốc sữa ấm đến:

- Uống đi

Hạ Nhân híp mắt nhìn nàng, tự dưng lại tốt như vậy? Trầm Thước Hi khẽ mỉm cười:

- Yên tâm, cái này là sữa tươi tôi tự mình hâm nóng, nhất định sẽ không giống trên phim như thế kia..........

- Dừng, dừng một chút, tôi uống, tôi uống còn không được sao?

Hạ Nhân đơn giản là sợ Trầm Thước Hi rồi, nàng nhận lấy sữa tươi, một đường uống xuống, ngay sau đó, nàng đứng dậy đi phòng rửa tay. Nàng có chút khiết phích, vô luận ăn xong thứ gì trước tiên điều phải đánh răng rửa mặt. Trầm Thước Hi cũng không có nhàn rỗi, đứng dậy đi lấy cái chăn.

Trầm Thước Hi mở tivi, mở kênh âm nhạc giao hưởng, Hạ Nhân vừa đi tới, nhìn nàng đắp cái chăn, bất khả tư nghị hỏi:

- Cô sẽ không phải thật sự muốn cùng tôi trải qua một đêm không ngủ đi?

Trầm Thước Hi nghiêm trang trả lời:

- Đối với trách nhiệm nghề nghiệp tôi còn là rất đáng được tuyên dương

..........

Hạ Nhân không có biện pháp, ngồi xuống ghế salon đối diện, nàng ngáp một cái, khóe mắt chảy ra nước mắt, mỗi lần đều là như vậy. Rõ ràng đại não đã rất buồn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Đến cuối cùng, hai người nghe âm nhạc từ tivi cũng có hơi mệt chút, Hạ Nhận nghiêng người lười biếng nằm lên trên ghế salon, Trầm Thước Hi đứng dậy đem cái chăn đắp lên trên người của nàng.

Phòng khách cũng không có mở đèn, cho phép tinh thần mệt mỏi tới cực điểm, Hạ Nhân có chút ấm ức nhìn Trầm Thước Hi, lông mi dài ướt nhẹp trong nháy mắt, ánh mắt nhu nhược cơ hồ long lanh ngập nước, thân thể mềm mại cuộn thành một đoàn, thật muốn để cho người ta nâng niu trong lòng bàn tay.

Trầm Thước Hi vỗ vỗ lưng nàng, ôn nhu hỏi:

- Ngày mai muốn ăn cái gì?

Đề tài này tuy thật nhạt nhẽo, nghèo nàn nhưng lại không khiến cho người ta nổi lên nghi ngờ, Hạ Nhân lười biếng đưa tay ra khều khều:

- Đều tốt, làm một chút gì đó ăn hạ hoả, tôi bị nóng trong người

Trầm Thước Hi gật đầu, tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, nhè nhẹ nói:

- Ngủ đi

Hạ Nhân cũng muốn ngủ, nhưng bây giờ đại não của nàng đều là tê dại, mắt thế nào cũng không đóng lại được. Trầm Thước Hi ngồi một bên ghế salon, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, mùi hương dễ ngửi trên người thoang thoảng bay ra, chui vào trong mũi Hạ Nhân. Mông mông lung lung, nàng chợt có cảm giác trở lại như khi còn bé.

Cái tay trên lưng nhè nhẹ vỗ như mang theo ma lực, một cái.....một cái.....lại một cái. Đối với một kẻ nhạy cảm âm nhạc như Hạ Nhân thì rõ ràng cảm thấy trong đó có tiết tấu. Suy nghĩ của nàng không kìm chế được mà để bị dắt đi, nghiêm túc cảm thụ nhịp điệu kì quái, đến cuối cùng, khi vừa cảm nhận được một chút quy luật, ánh mắt lại bắt đầu mơ hồ, đại não bắt đầu dãn ra.....cặp mắt ngoan cố cuối cùng cũng chậm rãi khép lại.

. . . . . . . . . .

Cảm giác đã mơ một giấc mơ thật đẹp..........

Nếu như không phải là chuông đồng hồ báo thức vang lên, Hạ Nhân thật sẽ còn tiếp tục ngủ, nàng sau khi tỉnh dậy thấy được người vẫn luôn ngồi bên nàng uống trà có chút mơ hồ. Cái này.....nàng tối hôm qua là như thế nào? Tiết tấu quỷ dị kia? Nàng nhìn chằm chằm Trầm Thước Hi, liếm liếm môi, chẳng lẽ đó chính là một loại thôi miên sao? Nhưng thôi miên sao lại có loại phương pháp như thế này? Không phải trước tiên là đếm đếm một chút rồi "tách" một phát mới khiến nàng thiếp đi sao?

Trầm Thước Hi chỉ chỉ điện thoại di động của nàng:

- Tôi có hỏi qua A Anh, hôm nay cô có cuộc họp hội đồng rất trọng yếu, không thể tới trễ.

- A !

Hạ Nhân giống như người từ trong mộng tỉnh lại, nàng vội vàng chạy vào phòng rửa mặt, chuẩn bị thay đồ. Trầm Thước Hi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đơn giản đứng dậy sửa sang lại phòng khách một chút.

Đến thời điểm Hạ Nhân ăn mặc xinh đẹp đạp giày cao gót đi ra, Trầm Thước Hi cũng đóng cửa vào phòng. Hạ Nhân mím mím môi, nàng đứng ở cửa muốn nói gì đó nhưng lại không biết làm sao mở miệng, đến cuối cùng, nàng im lặng đạp giày cao gót ra cửa.

Mới vừa bước chân vào công ty, A Anh liền chạy ra đón, nàng vui mừng nhìn mặt Hạ Nhân:

- Nhân Nhân, khí sắc của cậu sao đột nhiên tốt như vậy?

Giấc ngủ đối với Hạ Nhân là vô cùng quý giá, giống như người đi lạc trong sa mạc bao ngày chợt tìm thấy một ốc đảo chứa đầy nước ngọt vậy. Nàng trả lời, tâm tình xem ra không tệ:

- Đúng vậy, hình như có ngủ được mấy giờ

A Anh gật gật đầu, nhịn không được cất lời khen ngợi:

- Xem ra, bác sĩ Trầm này là thật sự lợi hại

- Liên quan gì đến nàng chứ?

Hạ Nhân liếc mắt đáp. A Anh tiếp tục hỏi:

- Nàng làm như thế nào lại khiến cho cậu ngủ được a~? Thần kỳ như vậy sao?

Thế nào ngủ sao? Hạ Nhân mặt hơi nóng lên, cảm giác có chút giống như khi còn bé mụ mụ dỗ nàng đi ngủ.

Đối với biến hóa trên mặt Hạ Nhân, A Anh dường như là rất vui vẻ:

- Tôi sáng nay gọi điện cho cậu, là bác sĩ Trầm tiếp điện thoại, tôi liền có trực giác hẳn là lúc đấy cậu đang ngủ thiếp đi, hắc, thanh âm trong điện thoại của bác sĩ Trầm thật dễ nghe, nàng nói chuyện đơn giản mà nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng có phong phạm lãnh đạo

- Nga? Nàng nói cái gì?

Đối với Trầm Thước Hi cùng nàng trải qua một đêm không ngủ, Hạ Nhân vẫn là có một chút chú ý. A Anh híp cả mắt vừa cười vừa trả lời:

- Bác sĩ Trầm bảo là nàng sẽ gọi cậu dậy sau, tôi ngày hôm nay không nên làm phiền đến nàng, nàng rất buồn ngủ, còn có, công việc này cường độ có chút lớn, vừa làm bác sĩ lại cần kiêm cả bảo mẫu, nàng muốn được tăng lương

Hạ Nhân: . . . . .

Trong lòng mới vừa tích tụ được chút áy náy, trong nháy mắt tan thành mây khói/

- Đúng rồi, Đại tiểu thư tới

A Anh giống như là chợt nhớ lại cái gì, giọng nói chợt trở nên ngưng trọng. Hạ Nhân lập tức mặt liền biến sắc:

- Đã nói sau khi phân chia chị ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện của công ty. Bây giờ lại tới để làm gì?

- Nói là tới thăm cậu một chút..........

A Anh thái độ chợt trở nên cẩn thận. Hạ Nhân cười lạnh:

- Vậy thì cứ để cho chị ta chờ xem

Vốn chỉ cần mất hai giờ là có thể kết thúc hội nghị, Hạ Nhân lại kéo dài nó đến tận trưa. Thời điểm nàng làm việc vô cùng nghiêm túc, đầu óc rõ ràng, ngày thường nàng nói nói cười cười, nhưng một khi phát hiện vấn đề thì lập tức nghiêm túc vô cùng. Trước sau khiến cho các quản lý lâu năm của công ty cảm giác lúc nào cũng như đang đi trên lớp băng mỏng, đến cuối cùng, không có một ai dám cười cợt, tất cả mọi người đều không có đoán được tính tình của nàng, như vậy cũng không ai dám có chút khinh thường.

Nàng đi vào phòng nghỉ riêng thay một thân quần áo đơn giản, có ý thoa một chút son hồng sắc, lúc này nàng mới ngang nhiên bước vào phòng Tổng tài.

Bên trong phòng Tổng tài, một nữ nhân toàn thân đồ đen đang ngồi vắt chéo chân trên ghế salon chính giữa phòng. Cả người nàng tản ra hơi thở chớ gần, ngũ quan xinh đẹp, chẳng qua hàng mi đen tuyền lại nhiễm chút lệ khí khiến người ta sợ hãi khi nhìn vào. Nhìn thấy Hạ Nhân đi vào, nàng đứng dậy, lạnh giọng nói:

- A Nhân, em là càng ngày càng không hiểu chuyện

Hạ Nhân để túi xách lên bàn, nàng kéo tay áo, cười híp mắt nhìn nữ nhân đang tức giận đứng đó:

- Ai ui, tỷ tỷ bảo bối của tôi, sao chị tự dưng lại tới đây? Thế nào đến lại cũng không có ai báo với tôi một tiếng?

Vừa nói nàng vừa cho A Anh một cái nhìn lạnh buốt, A Anh rụt cổ một cái. Nữ nhân đồ đen sắc mặt có chút hòa hoãn, nàng cho A Anh một ánh mắt, A Anh nhỏ giọng lui ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, nữ nhân đồ đen bước tới trước mặt Hạ Nhân, tay đưa lên vuốt ve gò má bóng loáng của nàng:

- A Nhân, tỷ đã nói rồi, tỷ tỷ không hy vọng em cực khổ như vậy

Hạ Nhân nghiêng người tránh thoát, hất tay của nữ nhân áo đen ra, mặt tràn đầy chán ghét:

- Hạ Dĩnh, chị đừng làm tôi cảm thấy kinh tởm hơn nữa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...