Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy

Chương 28-2



Chuyển ngữ: Kentu, Vickiee

Biên tập: Loyal Pang

Vụ án bị Bắc Dã biến thành bức tường sắt, không hề có sơ hở. Tại sao cậu ta không nói thật… Khoan đã, thời gian cấp bách, đừng xoắn vào tâm lý của cậu ta nữa, đổi lại góc độ, Trịnh Dịch, đổi lại góc độ nào. Đừng tìm Bắc Dã, đừng tìm Trần Niệm. Trong lòng anh bắt tay từ hung thủ thật sự, Lại Thanh!Trịnh Dịch lập tức lao ra, anh nhanh nhẹn chạy xuống tầng, gặp được Lão Dương ở cửa:

“Này, chạy đi đâu thế? Sắp mở cuộc họp rồi!”

Trịnh Dịch chui vào trong xe, khởi động, tăng tốc, bẻ tay lái. Anh cầm điện thoại gọi cho Tiểu Diêu:

“Tiểu Diêu, đây là lần cuối cùng, em giúp anh kéo dài thời gian một chút, đừng gửi hồ sơ đi. Cho anh một buổi trưa thôi.”

Bên kia nghe thấy tiếng động: “Trịnh Dịch, bây giờ anh muốn làm gì?”

“Hiện tại anh không biết, nhưng nếu suy nghĩ của anh đúng, anh nhất định sẽ tìm được chứng cứ.”

“Trịnh Dịch, em xin anh đừng…”

“Tiểu Diêu, anh xin em đấy!”

“…”

“…”

“… Em không biết có thể kéo dài bao lâu.”

“Cảm ơn.”

Đại Khang vừa kéo cửa cuốn của cửa hàng sửa chữa cơ khí, một chiếc xe gần như lao thẳng đến rồi phanh gấp. Trịnh Dịch nhảy xuống, hỏi dồn dập: “Lại Tử có chỗ ở khác không, trừ chỗ mà cảnh sát đã từng lục soát?”

“Anh hỏi cái này làm…”

“Cậu có muốn cứu Bắc Dã hay không.” Anh ngắt ngang.

Đại Khang thấy vẻ mặt anh nghiêm trọng như tấm sắt, không dám hỏi nhiều bèn vội vàng chạy về chỗ tay lái phụ: “Tôi dẫn anh đi.”

Xe chạy như bay, Đại Khang ngồi ở vị trí tay lái phụ nín thở, chỉ thấy Trịnh Dịch cứ nhìn đồng hồ đeo tay liên tục, mỗi một lần nhìn đều nhấn thêm chân ga.

“Anh… thật sự tin Tiểu Bắc không phải là tên mặc áo mưa à?” Đại Khang dò hỏi.

“Nhưng cậu ta cứ khăng khăng là mình.” Trịnh Dịch tức giận cười lạnh, “Tên mặc áo mưa gây án nhiều lần như thế, thậm chí có một lần, cậu ta chắc chắn không có chứng cứ ngoại phạm. Nhưng cậu ta lại không cần.”

Đại Khang im thin thít.

“10 tối giờ ngày 10 tháng 4, 11 giờ tối ngày 21 tháng 4, 10 giờ tối ngày 1 tháng 5.”

“Gì cơ?”

“Cậu nhớ kỹ mấy ngày này cho tôi xem nào.” Vẻ mặt Trịnh Dịch lạnh lùng liệt kê, “Tôi không biết thói quen sinh hoạt của Bắc Dã, cũng không biết cậu ta quen biết những ai. Rất nhiều người các cậu quen đều đã tốt nghiệp ra ngoài làm rồi, phải nghĩ ra cách liên hệ với từng người, xem có ai từng nhìn thấy Bắc Dã ở ba mốc thời gian kia không.”

Ánh mắt Đại Khang lóe sáng: “Chỉ cần chứng minh được một cái thì cậu ta không phải là tên mặc áo mưa sao?”

“Cậu cứ tìm được trước rồi hẵng nói.”

“Được. Này… rẽ trái!”

Chủ nhà trọ lấy chìa khóa mở cửa, bụi bặm và mùi nhựa phả vào mặt. Phòng rất nhỏ, một phòng đơn và một nhà vệ sinh, nhưng trong nhà chật ních đồ như xe đạp cũ, nồi cơm điện,  mô hình DV cũ và những đồ linh tinh khác vứt lộn xộn. Trịnh Dịch để Đại Khang chờ bên ngoài, anh đi giày bước vào.

“Nó ít khi đến đây.” Đại Khang ló đầu vào nhỏ giọng nói, “Nó để nơi này làm chỗ để đồ.”

Trịnh Dịch không để ý. Sắc mặt anh cảnh sát lần này còn khó coi hơn trước nhiều. Anh bước vào trong phòng, ở đây quá bề bộn, anh không thấy một chút manh mối nào cả, nỗi hoảng hốt thầm len lỏi. Anh hít một hơi, đầy mùi cũ kĩ. Anh tới bên cạnh tủ treo quần áo, kéo cửa ra thì sửng sốt.

Trong tủ treo đầy quần áo con trai từ nhỏ đến lớn, không có nhiều không gian. Nhưng bên trái tủ treo quần áo có một khoảng trống. Có nơi vài bộ đồ dài nhét chung một chỗ, nhưng vẫn chừa lại khoảng trống này.

Trịnh Dịch quét mắt một lượt, có thể chỗ này vốn là nơi treo vài cái áo mưa. Tay anh chợt run, càng chắc chắn, chứng cứ hết lần này đến lần khác kiếm được là cái chó gì chứ. Điện thoại di động vang lên, Trịnh Dịch nghe máy, phát hiện đã chín giờ rồi.

“Trịnh Dịch, e là vụ án này chắc chắn rồi.” Giọng Tiểu Diêu rất khẽ, hình như đang ở hành lang, “Hiện tại chứng cứ liên quan rất đầy đủ, không hề có sơ hở.”

“Em nói với đội trưởng giúp anh, có thể giữ lại khẩu cung của Bắc Dã hay không.”

“Chuyện này sao có thể được?”

“Vậy đừng nộp hồ sơ vụ án nữa…”

“Vụ án này kéo dài lâu lắm rồi, em nói những điều này, đội trưởng sẽ không nghe đâu.”

“Tiểu Diêu”, Trịnh Dịch cố gắng thở một hơi nặng nề, “Vụ án này quá đặc biệt, vật chứng ít, thiếu nhân chứng quan trọng. Bởi vì Ngụy Lai và Lại Thanh đều đã chết, người chết thì không đối chứng được nên khẩu cung của Bắc Dã mang tính quyết định. Nếu nộp lên trên thì biến thành chứng cứ. Cậu ta sẽ không còn cơ hội phản cung nữa.” Anh gần như muốn bóp nát điện thoại, “Một khi những điều đó trở thành bằng chứng, mỗi một lời cậu ta khai sau này ngược lại sẽ không còn độ đáng tin nữa! Rất có thể cậu ta phải ngồi tù cả đời!”

“Anh còn trông mong cậu ta phản cung sao? Luật sư của cậu ta là bác cậu ta mời, ngay cả luật sư của cậu ta còn không cạy miệng nổi nữa. Tại sao anh không tin cậu ta kiên quyết như vậy là bởi vì cậu ta đang nói sự thật?”

“Không phải đâu.” Trịnh Dịch vò đầu, cả khuôn mặt đỏ bừng, “Anh mặc kệ. Mọi người không thể nộp hồ sơ lên, cho anh một chút thời gian, cho anh thêm một chút thời gian thôi. Anh nhất định sẽ tìm được chứng cứ.”

Anh chuẩn bị cúp điện thoại, nhìn căn phòng đầy đồ lộn xộn, dằn lại cảm giác bất lực, chợt nói: “Số 237 đường Quế Diệp, em đưa người tổ giám chứng tới đi.”

“Họ đều đang họp!” Tiểu Diêu không thể nhịn được nữa.

“Vậy hãy để thực tập sinh tới đây!”

“Em cúp điện thoại đây.”

“Tiểu Diêu!” Trịnh Dịch quát cô, “Anh vừa mới nhìn thấy rồi!”

“…”

“Lại Thanh là tên mặc áo mưa. Đúng là cậu ta. Sáng nay em đã đồng ý với anh, đây là lần cuối, em hãy tin tưởng anh. Bảo thực tập sinh của tổ giám chứng tới đây giúp anh tìm kiếm.”

“11 giờ cuộc họp kết thúc. Em xem bọn họ có thể tìm được những gì.”

Tít tít.

Trịnh Dịch buông điện thoại di động xuống, lồng ngực lên xuống dồn dập. Anh tìm kiếm từng món đồ trong phòng. Tạp chí người lớn, phim sex, đồ chơi tình dục, đồ lót nữ mới mua. Một đống manh mối nhưng chẳng có cái nào là chứng cứ.

Dường như người ta có thể nghe thấy tiếng từng giây từng phút trôi qua. Anh tìm đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, bắt buộc mình dừng lại. Áo mưa nhận dạng ra tên đó đều được xử lý sạch sẽ, không còn lại đầu mối nhận dạng nào nữa. Không thể bắt tay từ chỗ tên mặc áo mưa, đổi lại góc độ, cái chết của Ngụy Lai.

Anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã chín rưỡi rồi.

Anh sắp xếp lại suy nghĩ, nếu muốn chứng minh cậu ta giết Ngụy Lai, chắc hẳn cậu ta đã đi qua hiện trường, quần áo và giày có dính máu và bùn đất, cậu ta sẽ quay về mặc áo mưa để che giấu. Nên không vứt quần áo và giày đi, chỉ giặt lau thôi. Cậu ta không có nhiều tiền để sau mỗi vụ gây án lại vứt đi như thế.

Tiếp đến là hung khí – con dao. Bắc Dã nói vứt dao xuống sông rồi, khoan đã, đến đây là ngõ cụt rồi. Lý do Bắc Dã phải xử lý Ngụy Lai là khi vừa bắt đầu, cậu cho là Ngụy Lai bị Trần Niệm giết, điều này nói rõ ít ra Trần Niệm đã làm Ngụy Lai bị thương. Nhưng sau đó cậu lại chắc chắn không phải là Trần Niệm.

Vậy tại sao trên thi thể chỉ có một vết thương? Vấn đề này khó giải quyết, hẳn là có điều gì khác.

Anh đứng trong ngôi nhà ngột ngạt nóng bức, mồ hôi túa ra, có một giọt chảy vào miệng. Trong đầu anh tái hiện lại vô số hình ảnh vết thương trên thi thể, nhưng đột nhiên, trước mắt thoáng qua một bức ảnh.

Sáng nay, lúc anh mệt mỏi buồn ngủ không chịu được, Tiểu Diêu lấy tài liệu trong tay anh, lúc ấy anh trông thấy một tấm.

Tim Trịnh Dịch thoáng căng thẳng, đó là chiếc bàn trong nhà Lại Thanh  nơi xảy ra vụ án, trong khe nứt chiếc bàn cắm vào một thẻ gỗ, khe hở của cái bàn…

Suy nghĩ kia như điện giật truyền khắp người anh. Thật không thể tin nổi có vết thương kỳ quặc như thế!

Trịnh Dịch bước ra ngoài, đến bên cạnh Đại Khang: “Bắc Dã và Lại Tử có từng mua con dao giống nhau không?”

Đại Khang tựa như gặp ma.

“Hỏi cậu đấy.”

“Sao anh biết?” Đại Khang chưa nói xong thì người tổ giám chứng đi đến hành lang, Trịnh Dịch lao xuống cầu thang, kêu: “301, các cậu kiểm tra mấy thứ quần áo và giầy vân vân.” Nói xong, chạy lướt qua bọn họ xuống tầng.

Trịnh Dịch chạy một mạch như chớp tới trại tạm giam gặp Bắc Dã. Anh rảo bước trên hành lang trống không, cảm xúc rối loạn. Nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười rưỡi rồi.

Cửa mở ra, cảnh vệ đi ra ngoài, nói: “Luật sư còn chưa tới, anh chờ một lát nữa đi.”

Trịnh Dịch đẩy anh ta ra rồi vọt vào. Cảnh vệ kéo lại, Trịnh Dịch quay đầu lại giơ tay đẩy anh ta: “Tôi sẽ không làm gì cậu ta cả. Anh châm chước chút đi.”

Cảnh vệ cũng biết anh, mắt nhắm mắt mở ra ngoài rồi đóng cửa lại. Trịnh Dịch ngồi xuống trước mặt Bắc Dã, hơi thở dồn dập. Vẻ mặt anh khá mệt mỏi, nhìn ra được là một đêm không ngủ.

Bắc Dã bình tĩnh nhìn anh. Trịnh Dịch cũng im lặng rất lâu, anh chợt thấy buồn bã, anh không thể tưởng tượng được, cậu thiếu niên đối diện không chịu giải thoát cho bản thân mình, cho dù đối mặt với tù chung thân cũng không chịu khai. Chỉ vì muốn che đi một phần vạn nguy hiểm ấy cho Trần Niệm.

Một lúc lâu sau, anh khẽ hỏi: “Cậu sợ chúng tôi đổ oan cho Trần Niệm sao?”

Lông mi Bắc Dã khẽ run.

“Tôi nói đúng rồi. Bắc Dã, cậu quá cẩn thận. Tối hôm qua tôi lật tẩy tất cả kế hoạch của cậu, tôi vạch mặt Lại Thanh mới là tên mặc áo mưa. Trong thoáng chốc cậu đã muốn nói cho tôi biết sự thật… Đúng vậy, ngồi tù cả đời, ai cũng phải sợ. Khi tôi cho cậu biết, miễn là Trần Niệm không giết người, tôi nhất định bảo vệ cô ấy, trong lòng cậu đang cân nhắc có nên nói ra sự thật hay không, cho nên, cậu vô ý nói thêm vài lời với tôi, lời nói thật lòng của cậu.”

“Nếu không phải do câu nói ấy của cậu, có thể vụ án sẽ được quyết định y như kế hoạch kia của cậu rồi. Bắc Dã, đây là điều cậu muốn nhìn thấy sao?” Trịnh Dịch hơi nghiêng người, cách chiếc bàn nhìn đôi mắt đen láy của cậu, “Không, sau khi tôi nói sẽ bảo vệ Trần Niệm, thật ra cậu đã có một chút dao động nho nhỏ, cậu muốn nói sự thật, muốn rửa đi một phần tội danh trên người mình. Cậu muốn sớm được ra ngoài gặp cô ấy. Nhưng cuối cùng cậu lại bỏ qua. Bởi vì cậu không muốn mang Trần Niệm ra làm mạo hiểm. Cậu không thể thừa nhận tất cả suy nghĩ của tôi, một khi thừa nhận, Trần Niệm sẽ bị liên lụy. Không thể nào giải thích vì sao chỉ có một vết thương. Cậu biết sự thật nhưng không thể nói ra, bởi vì cậu không có chứng cứ. Nếu chúng tôi tin, cậu có thể xóa đi tội danh không thuộc về mình; nhưng nếu chúng tôi không tin, Trần Niệm sẽ gặp nguy hiểm.”

Mắt Bắc Dã khẽ lay động.

“Đúng, tôi đã phát hiện ra tại sao chỉ có một vết thương.” Trịnh Dịch vội vàng nói, “Tôi cũng có thể nghĩ ra được, điều này chứng tỏ chúng tôi không đổ oan cho Trần Niệm. Bắc Dã, có lẽ cậu cho là lời cam đoan của tôi chỉ có lòng nhưng không có sức; nhưng hiện tại tôi đã chứng minh được với cậu tôi có thể phát hiện ra vết thương có vấn đề. Tôi cam đoan với cậu lần nữa, Trần Niệm sẽ không…”

Còn chưa dứt câu, điện thoại di động lại vang lên. Trịnh Dịch nhìn Bắc Dã, cậu đã khép hờ mắt.

Trịnh Dịch cầm điện thoại đi động ra hành lang, khép hờ cửa: “Alo?”

“Trịnh Dịch, cuộc họp đã kết thúc từ lâu rồi.”

Trái tim Trịnh Dịch chấn động, nói thẳng: “Em đưa di động cho đội trưởng.”

Tiểu Diêu không dám, hạ giọng: “Anh làm cái gì vậy?!”

“Đưa di động cho đội trưởng.” Trịnh Dịch bình ổn giọng nói.

Đối phương bật chế độ loa ngoài.

“Trịnh Dịch à”, Tiếng đội trưởng không vui cho lắm, “Tôi nghe nói chuyện của cậu rồi, cậu là người mới phải biết bằng chứng…”

“Đội trưởng, Bắc Dã không phải là tên mặc áo mưa.” Anh ngắt ngang lời lãnh đạo cấp trên, nhưng không phải bởi vì sợ mà phát run, “Tôi khẩn cầu anh giữ lại hồ sơ.”

Lời này khá vượt cấp, đội trưởng chỉ nói: “Cậu không có tư cách và lý do đầy đủ.”

“Tôi có! Tôi lập tức tìm được ngay thôi! Xin cho tôi thêm nửa ngày, không, chỉ cần một tiếng thôi!”

Qua khe cửa, một đôi mắt đen lẳng lặng nhìn anh, nhìn anh liên tục khom người, tư thế như thể van xin này có thể khiến đối phương cảm nhận được. Cậu thờ ơ chuyển mắt đi.

Đội trưởng vô cùng uy nghiêm: “Cậu có chứng cứ, vậy thì chờ tìm được rồi tiếp tục bổ sung cho tòa án.”

“Anh biết tầm quan trọng của khẩu cung mà đội trưởng!” Trịnh Dịch gần như hét lên, “Bổ sung chứng cứ thì dễ nhưng phản cung thì khó! Tính chất vụ án này khác biệt, phần khẩu cung trao đổi được cho là rất có giá trị, nếu cứ nộp đi sẽ hại chết người!”

Anh thở hổn hển: “Đội trưởng, Bắc Dã không phải là tên mặc áo mưa. Không phải đâu. Cho tôi một giờ, tôi bảo đảm…”

“Cuộc họp sắp kết thúc rồi.” Đối phương chuẩn bị ngắt máy.

“Tôi cam đoan bằng thẻ ngành của tôi!”

Im lặng như tờ.

Qua khe cửa, Bắc Dã quay đầu lại nhìn chằm chằm sườn mặt của cảnh sát Trịnh, anh không còn khom lưng nữa, người đứng nghiêm giống như đang chào quân lễ. Đầu anh chảy đầy mồ hôi, tay run kịch liệt.

“Đội trưởng, cho tôi một chút thời gian. Nếu tôi sai.” Giọng anh kéo dài, “Tôi trao trả thẻ ngành, từ chức.”

Trịnh Dịch đẩy cửa đi vào, mặt mũi lấm lem. Mới đến buổi trưa mà vài vệt mồ hôi của anh đã được gió hong khô.

Bắc Dã không nhìn anh mà nhìn chằm chằm mặt bàn, dường như đang suy tư điều gì. Trịnh Dịch còn chưa kịp đi qua thì cửa đã bị đẩy ra, luật sư tới.

Luật sư đã khó chịu từ lâu, ông bị bác của Bắc Dã mời làm bên đại diện cho cậu, nhưng Bắc Dã nhận tội một cách ngu dốt, không thể lật lại được, ông ta không trổ tài được còn ngày ngày phải chịu áp lực của bác Bắc Dã, hiện tại thấy cảnh sát một mình gặp người đại diện thì lại càng tức giận:

“Anh ra ngoài đi, người ủy thác của tôi không muốn gặp anh. Anh không tuân theo quy tắc gì cả!”

Trịnh Dịch định giải thích thì luật sư đẩy anh một cái, trong lúc xô đẩy, chợt nghe Bắc Dã bình tĩnh nói: “Tôi muốn phản cung…”

Trịnh Dịch ngồi xuống trước mặt Bắc Dã, cậu chỉ nêu ra một điều kiện: “Vết thương mà Trần Niệm gây ra cho Ngụy Lai không sâu, Ngụy Lai là bị Lại Thanh giết chết, Trần Niệm không thể bị định tội.”

Trịnh Dịch vẫn không mở miệng, luật sư giơ tay: “Dường như tôi đã hiểu được phần nào. Cậu yên tâm đi, dù cảnh sát gây sự vô cớ, tôi cũng có thể đảm bảo giúp Trần Niệm thắng kiện trước tòa.”

Trịnh Dịch chần chừ một lúc, nói: “Với thân phận của tôi, lẽ ra tôi không nên nói những lời này. Tuy vậy… trước mắt phía cảnh sát không hề có bất cứ chứng cứ nào chứng minh Trần Niệm làm bị thương, thậm chí là giết chết Ngụy Lai. Cho dù cô ấy có thừa nhận cô ấy đã làm bị thương Ngụy Lai, chúng tôi cũng không có cách nào chứng minh là thật hay giả.”

Bắc Dã gật đầu một cái. Mọi chuyện giống như Trình Dịch đã nghĩ vậy, hôm đó, khi Bắc Dã đến sau núi, Ngụy Lai đã chết.

Bắc Dã kiểm tra vết thương của Ngụy Lai, phát hiện chỉ có một một dấu vân tay dính máu, cậu đưa tay đo đạc, biết đó là Trần Niệm.

Lại Thanh có đến mấy cái áo mưa, đúng lúc cậu mượn một chiếc chưa trả lại. Thế là cậu dùng ngón tay của Ngụy Lai cào vài vết chứng cứ; cậu còn lấy được gậy run tự sướng của mẹ trong ngăn kéo phòng tắm, làm giả hiện tượng Ngụy Lai bị xâm hại.

Bắc Dã nói không nhiều lắm, chỉ là Trịnh Dịch hỏi đến đâu, cậu đáp đến đấy.

Trịnh Dịch hỏi: “Việc quăng xác xuống sông là để phòng trường hợp bị phát hiện, chứng cứ giả tạo vẫn có thể được giữ lại, khiến cảnh sát cho rằng kẻ bị tình nghi là đàn ông?”

“Đúng.” Bắc Dã nói “Trở thành người mặc áo mưa gây ra những vụ án liên hoàn cũng có thể che giấu động cơ phạm tội.”

“Từ lúc nào cậu lại biết Lại Thanh là tên áo mưa?”

“Vào lần phạm tội thứ hai của cậu ta.”

Nữ sinh kia không báo án, cậu ta không cẩn thận tự làm mình bị thương, không dám đi bệnh viện, đành gọi Bắc Dã mua băng gạc và thuốc để cầm máu giúp. Bắc Dã đã từng mắng cậu ta, bảo cậu ta đừng làm loạn nữa, nhưng cậu ta vẫn tái phạm.

Trịnh Dịch: “Sau đó, mãi đến khi thi thể Ngụy Lai được phát hiện, tôi đã đi tìm Trần Niệm mấy lần, cậu cảm thấy nguy cơ đã đến, phải đẩy nhanh kế hoạch, nên mới chuẩn bị giết chết Lại Thanh, gánh chịu mọi tội lỗi của tên áo mưa à?”

Bắc Dã gật đầu: “Anh nói đúng hết.”

Cũng như Trịnh Dịch đã đoán vào tối qua, cậu vốn có thể không cần giết chết Lại Thanh, nhưng cậu lại sợ Lại Thanh sau này tái phạm, thân phận thực sự của tên áo mưa sẽ bị bại lộ.

“Còn một nguyên nhân nữa.” Bắc Dã nói.

Cậu nhận thấy phản ứng khác thường theo bản năng của Trần Niệm, cậu đã hơi nghi ngờ, Lại Thanh là một trong những tên hôm đó đã cưỡng hiếp Trần Niệm, nhưng cậu lại không dám xác định.

Đêm đó, cậu tìm Lại Thanh, chuẩn bị hoàn thành bước quan trọng nhất trong kế hoạch.

Thế nhưng cậu không ra tay.

Lại Thanh chơi game đến khuya, đang uống bia ăn đồ nướng, thấy được bạn thân đã lâu không gặp, khoác vai cậu kêu “anh Bắc”, kéo cậu đi nhậu. Thật ra Lại Tử lớn tuổi nhất trong ba đứa, nhưng hắn không có bạn bè người thân, luôn bị bắt nạt trong viện cô nhi, chỉ có Đại Khang và Bắc Dã thôi. Có việc gì hắn cũng tìm Bắc dã, cũng không biết từ lúc nào đã gọi cậu bằng anh.

Bắc Dã nhỏ tuổi hơn nhưng luôn được kêu bằng anh nên đã quen chăm sóc cho hắn. Cậu không ra tay được.

cuối cùng cậu không giết nổi Lại Thanh, cậu nói với hắn, mày trốn đi.

Cậu nói với Lại Tử, nếu vẫn còn ở lại thành phố Hi, chuyện của tên áo mưa sẽ không thể giấu được. Cậu bảo hắn trốn đi, vứt bỏ thân phận tên áo mưa, sau này đừng tái phạm nữa. Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, đây chính là ý trời. Cho dù đến khi nào đó không chịu nổi muốn đi trêu gái thì đừng mặc áo mưa nữa. Nếu bị tóm thì đừng thú nhận là tên áo mưa từng gây án ở Hi Thành. Lại Thanh nghe lời cậu, đồng ý. Ngay lúc ấy gọi điện thoại từ biệt Đại Khang.

Hai người uống với nhau lần cuối cùng.

Trần Niệm vẫn còn đang ở nhà, Bắc Dã định đi lại bỗng nhiên muốn hỏi hắn, đêm Trần Niệm bị cưỡng hiếp, hắn có bàng quan đứng xem hay có xâm hại cô ấy không.

Chưa kịp mở miệng, Lại Thanh đã khoác vai cậu: “Em nghe lời anh. Có điều em thấy số em may lắm. Gây chuyện luôn không để lại dấu vết, cũng không bị phát hiện.”

Giọng nói của hắn có vẻ khoe khoang: “Khi trước là người mặc áo mưa cũng vậy, lúc sau giết người cũng thế.”

Bắc Dã hỏi: “Giết người?”

“Đúng vậy, là Ngụy Lai.”

Lại Thanh đặt ly bia xuống, nói: “Ngụy Lai tính tình hung hãn, làm cô ta chắc chắn sẽ rất thú vị. Bình thường cô ta đều hay bắt nạt người khác, sẽ không có mặt mũi báo cảnh sát, nếu truyền ra, cô ta làm sao mà ra ngoài lăn lộn được nữa.”

Lúc ấy Ngụy Lai đang bị thương, vết thương trên ngực đang chảy máu, cô ta đang chuẩn bị gọi điện thoại tìm người thì Lại Thanh xuất hiện bịt miệng, trói chặt tay chân và cưỡng hiếp cô ta.

Sau đó, khi Lại Thanh chuẩn bị bỏ đi, miếng vải bịt miệng Ngụy Lai không biết sao lại bị nới lỏng, cô ta cắn miếng bịt miệng kéo xuống, ú ớ thề rằng sẽ thiến hắn ta.

Lại Thanh sửng sốt trong mười giây ngắn ngủi, sau đó cắm lưỡi dao vào vết thương mà Trần Niệm đã gây ra, đâm sâu vào bên trong.

“Anh Bắc, anh nói xem có kì quái không, cây dao của em vừa khít với vết thương đó.” Lại Thanh lấy một cái xiên nướng bằng trúc, đâm vào khe hở chiếc bàn, cắm mạnh xuống. Hắn cười: “Cây dao chúng ta cùng mua thật đúng là may mắn, nhưng mà, nó đã dính máu, em đã ném xuống sông rồi, chắc anh không trách em chứ?”

“Quá may mắn. Sau đó thi thể cũng không thấy đâu nữa, có lẽ là cô gái kia nghĩ mình đã giết cô ả nên lén chôn mất rồi.”

Tâm trạng của Bắc Dã không sao tả nổi. Thì ra không phải là Trần Niệm, là Lại Thanh.

“Nếu tra ra được em, em sẽ nói, em chỉ cưỡng hiếp Ngụy Lai vốn đã mất máu gần chết mà thôi.”

Lại Thanh vô cùng đắc ý: “Cô gái kia sẽ trở thành người chịu tội thay của em, trùng hợp vô cùng. Vết bầm trên tay chân của Ngụy Lai, đã có từ đêm hôm trước. Ha ha ha.”

Đầu Bắc Dã đã nặng trịch vì bia rượu, yên lặng một lúc lâu, hỏi: “Đêm hôm trước, có nghĩa là sao?”

“Đêm hôm trước à, đêm hôm trước đúng là đã có rất nhiều chuyện xảy ra.”

Lại Thanh đã say đến bét nhè, rung đùi đắc ý cười.

“Đêm hôm trước, Ngụy Lai đã bảo cô gái kia hôm sau đến sau núi tìm cô ta, em đã nghe thấy.”

“Đêm hôm đó, em đi ngang qua con hẻm, thật đúng là may mắn, một đám nữ sinh lôi kéo một cô gái trần truồng, còn hô bán dâm đây bán dâm đây nữa.”

“Có mấy người ngại ngùng, nhìn mấy lần đã bỏ đi; có mấy người cũng không biết xấu hổ giống như em, em còn quay phim lại nữa, anh có muốn xem không hả?” Lại Tử lấy điện thoại di động ra, mở đoạn phim lên, trong phim truyền đến tiếng cười khả ố và tiếng mắng chửi của đám thiếu niên.

… Kéo cô ta đến đây hôn ông này.

… Đệt, lại ngất rồi, mẹ kiếp, vịn mà vịn cũng không yên. Giả chết à?

…Hình như mới nãy cô gái này bị mấy nữ sinh đánh đến ngất xỉu rồi, sờ mó lúc lâu mà không có phản ứng, giống hệt heo chết, mất hứng quá.

…Chậc chậc, vú mềm thật.

Câu cuối cùng này là giọng của Lại Thanh.

Câu nói sau cùng là tiếng Lại Thanh. Lại Thanh nghe thấy bèn cười rộ lên. Kể lại thân thể cô rất mềm mại non nớt, mới sờ vài cái, hôn vài cái đã khiến đám thiếu niên chưa trải đời như chúng ‘ọc sữa’ rồi.

Có một thằng vô dụng, bắn cả lên tay đồng bọn, còn có mấy thằng đánh nhau chí chóe, cụt hứng giải tán; chỉ có Lại Thanh là lợi hại nhất, bắn lên mặt cô.

Hắn thờ ơ miêu tả làn da mịn màng và thân thể mềm mại của cô, nhưng hắn không biết đó là bảo bối yêu quý cỡ nào của Bắc Dã. Hắn không chú ý đến Bắc Dã mắt đỏ ngầu. Hắn cũng không biết hôm đó về nhà lấy điện thoại ra xem thủ dâm thì tại một góc khác của thành phố, Bắc Dã ôm Trần Niệm trượt xuống xe máy như đã chết gào khóc trong bão táp.

Có lẽ bởi vì hơi men, lúc Bắc Dã đứng dậy thân thể gầy gò hơi lảo đảo. Lại Thanh nhìn chằm chằm màn hình, âm thanh bật lớn hô trong đoạn phim: Mở miệng nó ra.

Hắn không chú ý Bắc Dã khom lưng lấy ra một thanh cờ lê trong thù dụng cụ bên cạnh, lúc ngẩng lên mặt giàn dụa nước mắt quay người đập xuống đầu hắn.

Trịnh Dịch nghe xong, mãi một lúc lâu cũng không nói gì.

Lại Thanh đã chết, tố cáo trở thành chết không đối chứng, sẽ có người cho rằng cậu vì giảm nhẹ tội mà đổ tội lỗi lên đầu người chết. Cậu hoàn toàn phù hợp với bức phác họa của tên áo mưa, mẹ là gái điếm, cha là tội phạm hiếp dâm. cậu nên là một tội phạm. Lời của cậu không có độ tin cậy.

Cùng một vết thương, trước sau hai người đâm, chuyện kỳ quặc như vậy ai mà tin cậu?

Không tin cậu cũng không sao, nhưng không thể để Trần Niệm mạo hiểm.

Chỉ vì một phần vạn nguy hiểm này, cậu cũng sẽ liều chết không chịu khai, dù là hy sinh sự tự do cả đời.

Xét cho cùng, một chữ “tin tưởng” và một chữ “bảo vệ”. Trịnh Dịch thừa nhận, anh đã thua cậu.

Cuối cùng luật sư thở phào nhẹ nhõm, vụ án này ít vật chứng, chủ yếu là khẩu cung, bây giờ phản cung, lại phải hành hạ cảnh sát rồi. Trịnh Dịch lại chưa hề thả lỏng, anh còn phải vắt hết óc để đi tìm chứng cứ.

Mà đúng lúc này, điện thoại di động lại vang lên, giọng Tiểu Diêu rất khẽ: “Trịnh Dịch.”

Anh hơi không quen: “Sao vậy?”

“Thực tập sinh của tổ giám chứng đã tìm được một đôi giày, trong vết bùn đất dưới giày có phát hiện dấu máu mờ, đã mang về xét nghiệp ADN và kiểm tra thành phần bùn rồi. Đội trưởng nói, phải lục soát ở sau núi lần nữa.”

Trịnh Dịch nắm chặt tay, thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy nói: “Trịnh Dịch.”

Trịnh Dịch đợi một lúc thấy cô ấy không nói lời nào, hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, cảm thấy tên anh rất hay.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...