Thông Gia (Hào Môn)

Chương 15



Lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều, Lục Minh không ở, Diêu Cẩn Hi cũng chẳng có hứng hỏi hắn đi đâu, anh thay quần áo rồi kéo rèm cửa, phát hiện từ đây nhìn qua lớp kính là một sân golf rộng lớn, tất nhiên là thuộc sở hữu của Lục gia, anh nhìn quanh sân, phát hiện không có ai, nghĩ ngợi một lát, quyết định xuống sân đi dạo.

Ai ngờ khi đi xuống lầu lại gặp một vị khách không mời mà đến.

Người đàn ông đang đi lên có vài phần trông giống Lục Minh, nhưng đường nét sâu hơn, vóc người cũng đậm hơn, nhìn qua chắc hơn Lục Minh vài tuổi, Diêu Cẩn Hi không biết gã nhưng cũng đoán được là người Lục gia, anh không có hứng thú, khi đối phương nhìn về phía mình anh cũng khách sáo gật đầu, lách người né qua.

Nhưng kẻ kia lại nghiêng người chắn đường anh, trên gương mặt treo thêm nụ cười: “Ngài Arthur, thật vinh hạnh khi được gặp ngài, nghe danh đã lâu.”

Gã giao tiếp với Diêu Cẩn Hi bằng tiếng Anh, nhưng anh cảm thấy rất mất tự nhiên, người này tuy ăn nói trịnh trọng nhưng lại mang theo cảm giác rất khó gọi tên, nhất là ánh mắt ý vị nhìn anh không thèm che dấu, điều này làm Diêu Cẩn Hi không thoải mái, lại càng không muốn cùng gã nhiều lời, đến đáp cũng lười, anh định bỏ đi luôn, nhưng đối phương lại mở miệng tiếp, lần này đổi thành tiếng Trung: “Nghe nói cậu là vị hôn phu của Lục Minh?”

Nhìn thấy ánh mắt đầy phòng bị của Diêu Cẩn Hi, gã tươi cười vươn tay: “Lục Tầm, anh họ Lục Minh, sau này chúng ta sẽ còn rất nhiều cơ hội gặp mặt.”

Diêu Cẩn Hi bắt tay cho có lệ, lạnh nhạt ném lại vài chữ “Rất vui được gặp” sau đó xoay người đi thẳng.

Lục Tầm nhìn bóng anh xa dần, nhíu mày, cũng cười bước lên lầu.

******

Sau khi đến New York hai ngày, Diêu Cẩn Hi gần như đều dính bên người Lục Minh, Lục Minh biết anh chắc chắn không thích gặp gỡ người nhà mình nên ban ngày hai người không có ở nhà. Diêu Cẩn Hi đã tới New York không ít lần, lần này vì thời gian gấp rút, Lục Minh trở thành hướng dẫn viên, dẫn anh đi khắp mọi nơi.

Tiệc thọ của cụ Lục tổ chức vào ngày thứ ba sau khi họ đến, tiến hành ngay trong nhà lớn, người tới tham dự đều là nhân vật nổi tiếng, con cháu thượng lưu hoặc thương gia máu mặt, đây là lần đầu tiên nhà họ Lục làm một bữa tiệc linh đình như vậy.

Từ lúc tiệc rượu bắt đầu, Diêu Cẩn Hi đã ngồi trong một góc không nổi bật, tay nâng ly rượu thi thoảng nhấp môi, không quan tâm đám người xung quanh trò chuyện ra sao, người biết thân phận của anh chỉ có người Lục gia, số còn lại đều mang thái độ tò mò đánh giá người đàn ông đã đính ước với Lục công tử, hơn nữa quanh thân Diêu Cẩn Hi phát ra khí chất lạnh lùng, đương nhiên, chẳng có ai muốn lên kiếm chuyện, tự mình mất mặt, khiến anh rất thảnh thơi vui vẻ.

“Chưa ăn gì mà đã uống sao?” Giọng nói Lục Minh vang lên từ đỉnh đầu, kèm theo một đĩa đồ ăn chìa ra trước mắt.

Diêu Cẩn Hi ngẩng đầu, khuôn mặt toe toét của Lục Minh thù lù trước mặt anh, trong tay bưng một đĩa thức ăn, ý bảo: “Cầm đi, trước khi uống rượu thì lấp đầy bụng đã.”

Hắn vừa nói vừa cường ngạnh đoạt cái ly trên tay Diêu Cẩn Hi, nhét đĩa cơm thế chỗ, sau đó nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh.

Diêu Cẩn Hi nhìn chiếc đĩa đầy ắp rau quả trên tay mình, không muốn ăn lắm, hỏi Lục Minh: “Anh không ra tiếp khách à?”

Lục Minh cười cười: “Nhiều năm rồi tôi không về đây, chẳng còn quen biết ai, cũng chẳng cần lắm chuyện, cụ vừa bắt tôi đi gặp vài cổ đông lớn ở công ty, thế là đủ, còn lại, không quan trọng.”

Lục Minh nhìn anh cầm đĩa không ăn, hỏi: “Không thích mấy thứ này à?”

“Anh ăn đi, tôi không có khẩu vị.” Diêu Cẩn Hi trực tiếp trả lại cho Lục Minh.

Lục Minh đặt đĩa cơm vào khay phục vụ trên tay bồi bàn, kéo Diêu Cẩn Hi đứng lên: “Đi, chúng ta ra ngoài.”

Lục Minh mang anh đến một góc, đẩy cánh cửa cực kì bình thường ra, dắt anh ra ngoài. Phía ngoài là một ban công lớn, từ đây có thể ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh phía sau biệt thự. Bước ra ban công, không gian giống như yên tĩnh trở lại, gió đầu hạ chạng vạng thổi qua, đến hít thở cũng thấy sung sướng hơn hẳn, so với bữa tiệc ở đại sảnh cứ như hai thế giới khác nhau.

Diêu Cẩn Hi hình như không hứng thú mấy, dáng vẻ bồn chồn ngẩn người nhìn ra xa, Lục Minh do dự một hồi, cuối cùng hỏi: “Nhìn anh không vui lắm.”

“…Tôi vừa thấy Tề Thụy, cậu ta cũng tới à? Cùng em họ anh đi sau ông Tần.”

Lục Minh không biết nói sao, hắn vốn không muốn nói cho Diêu Cẩn Hi. Tần gia và nhà hắn có quan hệ làm ăn, lại còn là thông gia, họ đến đây chẳng có gì lạ. Ông Tần ngàn dặm xa xôi đặc biệt đến tham dự yến tiệc là vì nể tình, chẳng qua Lục Minh không ngờ Tề Thụy cũng theo, đương nhiên, chuyện này chẳng to tát mấy, nên khi thấy tên cậu ta trong danh sách khách tham dự anh chỉ hơi ngạc nhiên rồi thôi. Nhưng anh không muốn cho Diêu Cẩn Hi biết, dù sao đông người như vậy, cứ nghĩ sẽ không đụng mặt, ai ngờ.

“Hai người chạm mặt nhau?”

“Không, có vẻ cậu ta không nhìn thấy tôi.” Diêu Cẩn Hi trả lời, nhìn về phía Lục Minh: “Nếu anh đã biết, vậy anh gặp cậu ta rồi?”

Lục Minh cười đáp: “Tôi đi xã giao với ông cụ, không chuyện trò gì hết.”

Diêu Cẩn Hi dời tầm mắt sang nơi khác, điềm tĩnh nói: “Anh không nhất thiết phải giải thích với tôi đâu.”

Lục Minh đang muốn mở miệng trả lời, nhưng chưa kịp nói thì cửa đã mở ra, có người khác đến, hai người đồng thời quay đầu lại, là Tề Thụy.

Lục Minh bí mật cau mi, cậu ta chào hỏi anh xong, sau đó nhìn Diêu Cẩn Hi không chút bất ngờ, nói: “Arthur, anh cũng ở đây sao, lúc nãy em nghe thấy tiếng anh ngoài này, không ngờ là thật.”

“Ừm.” Diêu Cẩn Hi lạnh nhạt đáp: “Tôi ở cùng Lục Minh.”

Bây giờ Diêu Cẩn Hi không hề che dấu, tay trái anh nắm lan can, có thể thấy rõ trên ngón áp út đang đeo một chiếc nhẫn giống hệt Lục Minh, anh hơi lùi lại, đứng gần Lục Minh hơn, không chút ngượng ngùng.

Ánh mắt Tề Thụy rơi xuống tay anh, một lát sau, do dự hỏi: “…Em nghe người ta nói, hai anh đã đính hôn, sắp tới sẽ đi Anh kết hôn, đúng vậy thật sao?”

Lục Minh cười khẽ, quay đầu nhìn Diêu Cẩn Hi: “Xem ra chuyện của bọn mình mọi người đều biết cả ha.”

Diêu Cẩn Hi mặt không đổi sắc, Tề Thụy nghe xong, kinh ngạc hỏi: “Là thật? Hai người …”

“Chúng tôi làm sao?” Lục Minh cười cợt: “Đàn ông đến tuổi thì phải kết hôn, dù sao chúng tôi đều thích đàn ông, kết hôn với nhau có gì không tốt?”

Tề Thụy bị hỏi á khẩu, ánh mắt trào phúng của Lục Minh khiến cậu ta rất mất tự nhiên, hơn nữa Diêu Cẩn Hi vừa lạnh lùng vừa không kiên nhẫn, điều này khiến cậu ta rất xấu hổ, đây là lần đầu tiên cậu ta lúng túng như vậy khi đứng trước mặt người này.

Chuyện Lục Minh và Diêu Cẩn Hi từng theo đuổi cậu trước kia có rất nhiều người biết, tuy cậu ta không thích đàn ông, nhưng lại thích cảm giác được người theo đuổi, dù sao Lục Minh và Diêu Cẩn Hi ngoại trừ giới tính, hai người đều là đàn ông chất lượng cao, có đi nghìn dặm cũng chưa chắc tìm thấy. Được hai người đồng thời theo đuổi, tâm tư hư vinh của cậu ta cực kì thỏa mãn, huống chi hai người mang lại rất nhiều lợi ích. Nếu không có họ giúp đỡ, cậu ta không thể thuận lợi thăng tiến ở Tần thị, càng không thể dễ dàng trở thành phu quân của Đại tiểu thư, hiền tế Tần gia như bây giờ.

Cho dù giờ đã kết hôn, cậu ta vẫn không muốn cắt đứt quan hệ với hai người. Tốt nhất là bọn họ vẫn tiếp tục nâng đỡ cậu ta phát triển sự nghiệp. Nhưng không ngờ, mọi chuyện xảy ra vượt quá sức tưởng tượng của cậu. Cho dù là Lục Minh hay Diêu Cẩn Hi, thái độ hai người hoàn toàn thay đổi, nhất là khi tận tai nghe chính mồm họ thừa nhận kết hôn, càng làm Tề Thụy có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

“Vậy à … Chúc mừng hai anh.” Mặc kệ tâm trạng thế nào, bên ngoài vẫn phải khách khí.

“Cuối tuần này bọn tôi đến London, nhân tiện tổ chức hôn lễ, nếu cậu có thời gian đến chung vui đi, nghĩ lại cậu còn là bà mối của chúng tôi.”

Lục Minh hình như chẳng để ý đến mối quan hệ tay ba lúc trước, vui vẻ mời cậu, Tề Thụy khó khăn nói: “Có lẽ em không sắp xếp được thời gian, xin lỗi, quà tân hôn em sẽ gửi sau.”

“Vậy cám ơn.” Lục Minh nói cho có, hắn đã chẳng còn kiên nhẫn, kéo tay Diêu Cẩn Hi rời khỏi ban công, vào bên trong.

Tề Thụy sửng sốt một hồi cũng đẩy cửa vào, bữa tiệc rất đông, hai người Lục Diêu không biết đã đi đâu, ngược lại bên cạnh cậu ta lại vang lên một giọng nói cười cợt: “Hai con chó lẽo đẽo theo mình nhiều năm, đột nhiên cùng nhau tạo phản, cảm giác cực kì khó chịu, đúng không.”

Tề Thụy kinh ngạc xoay đầu, người đàn ông vừa cất tiếng nói một tay lắc lắc ly rượu, một tay khoác lên tay kia, dáng vẻ kiêu ngạo, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ cảnh giác của Tề Thụy, gã bật cười to: “Tôi nói gì sai à?”

“Anh là ai?”

“Một kẻ nhàm chán mà thôi.”

Tề Thụy vốn đang khó chịu, nghe vậy, thầm mắng gã một tiếng trong bụng, không muốn dây dưa thêm, bỏ đi. Lục Tầm chăm chú nhìn bóng lưng cậu ta, uống cạn chút rượu thừa trong ly, khóe môi nhếch lên một nụ cười sâu xa.

Lúc tiệc tàn đã là đêm khuya. Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, Diêu Cẩn Hi tắm xong nằm úp xuống giường, Lục Minh đi ngang qua, ngón tay lướt dọc theo xương sống của anh. Diêu Cẩn Hi tuy nhắm mắt nằm im, nhưng Lục Minh có thể cảm nhận da thịt dưới tay hơi run rẩy.

Bàn tay đụng đến xương cụt mới dừng lại, Lục Minh nhìn đường cong mê người ẩn dưới khăn tắm, con ngươi trầm xuống. Hắn cúi người, kề sát cơ thể của anh, hai tay khóa chặt.

Lục Minh cắn vành tai Diêu Cẩn Hi, thì thầm: “Cẩn Hi, hình như anh lại quên lời tôi rồi, không cần quan tâm đến mấy kẻ nhàm chán đó.”

Ba tối ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, cả hai đều có chút rục rịch, Diêu Cẩn Hi nhẹ thở hổn hển, giọng khàn khàn: “Đến đây đi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...