Thủ Lĩnh, Tôi Yêu Em!!!
Chương 45: Ám Sát… Nhịp Đập Con Tim Lạnh Lẽo
– Và, cả bang Nika hiện giờ đang được bảo vệ bởi công ty R. Mà mọi người biết đấy, công ty mình và R đều ngang nhau, lần này có vẻ sẽ hơi khó khăn đây.Takagi vừa dứt lời thì ai nấy đều thở dài ngao ngán. Được bảo về bởi R sao? Yori nhíu mày, theo cô nhớ thì chủ tịch công ty ấy làm gì có con…– Chủ tịch công ty R, ông ta làm gì có con trai nhỉ!! – Haruko chống cằm ra vẻ suy tư.– Hay…thủ lĩnh Nika là ông chủ tịch ấy!! – Takagi đập tay lên bàn, nói.– Không đâu. Ông ấy đã lớn tuổi rồi, với lại ông ấy nổi tiếng thân thiện mà…Ai cũng gật gù vì điều đó rất đúng. Chuyện này rồi sẽ đi đến đâu, càng lúc càng rối rắm.– Tạm thời cứ im lặng đi, nếu hai cậu có gặp bang Nika thì đừng cho tụi nó biết tớ đã về! – Cô nóiHaruko và Takagi gật đầu rồi đi ra ngoài.– Còn anh, về làm việc đi!Cô liếc anh một cái làm anh rợn người, anh cũng nhanh chóng cầm xấp hồ sơ và đi ra. Cô thẫn thờ đi đến sofa rồi nằm dài ra đó, mắt nhắm lại rồi cô dần thiếp đi cùng bao suy nghĩ hỗn độn.*-*-*-*Khoảng 7 giờ tối*-*-*-*Cô bật dậy sau giấc ngủ dài, khẽ ngạc nhiên khi thấy trên người mình đang được đắp một chiếc áo khoác. Nhìn sang bên, Kiyoshi đang gối đầu lên tay cô mà ngủ. Cô mỉm cười ngắm anh ngủ, gương mặt anh trông thật yên bình.– Kiyoshi, dậy! – Cô đánh nhẹ vào má anh– Um…để anh ngủ một lát nữa… – Anh dụi mặt vào cánh tay cô.Máu cô như dồn hết lên não, cô phũ phàng đứng bật dậy làm anh ngã xuống đất.– Ái, đau quá đi mất! Sao em lại làm thế với anh!!? – Anh xoa gương mặt vừa “đáp đất”, nhìn cô.– Tránh xa tôi ra 2 mét. – Cô liếc xéo anh rồi đi ra ngoài.Anh cười buồn, nhanh chóng đứng dậy rồi đi ra cửa sổ. Chiếc bóng đen lạnh lùng của cô trải dài trên nền sân của công ty, nó có chút gì đó cô đơn, lẻ loi,… Anh bỗng liếc mắt sang gốc cây gần đó, có một tên to con đeo kính đen đang ngồi một chiếc môtô đỏ “kiêu ngạo”. Nhưng…hình như nó đang nhắm tới cô. Không xong rồi…Mặt anh tím ngắt, anh chạy như bay xuống dưới đó.– Yori, Yori, cẩn thận đó!!Anh la lớn khiến cô giật mình quay người lại. Nhưng chiếc xe kia có vẻ như chưa muốn làm gì cả.– Anh bị gì vậy?? – Cô gắt lên.– Có người đang muốn làm hại em, cẩn thận đó!!– Phiền phức!Cô bỏ ngoài tai những gì anh nói, vẫn tiếp tục đi đến để lấy xe của mình. Chiếc môtô ấy khởi động, tên to con ấy mắt vẫn không rời khỏi cô. Rồi hắn ta phóng xe tiến thẳng về phía cô. Anh hoảng sợ chạy về phía cô thật nhanh khi thấy hắn ta còn cầm theo một con dao, anh không thể để mất cô được.– Yori, cẩn thận.– Hơh…Ah….Anh chạy tới ôm cô thật chặt, lúc đó hắn ta chạy ngang, dùng dao chém một đường vào lưng anh. Hoảng hốt vì chém nhầm người, hắn nhanh chóng bỏ đi. Cô vội nhìn bảng số xe hắn: 0627. Hắn chết chắc rồi.– Kiyoshi, anh có sao không?! Kiyoshi, trả lời tôi đi…– Hãy tha thứ cho anh…Cô vội lấy điện thoại ra gọi cho cấp cứu, bàn tay cô dính đầy vết máu của anh, chiếc áo trắng do ôm chặt anh mà giờ đỏ thẫm…******Tại bệnh viện*******Không khí trước phòng cấp cứu chùng xuống não nề. Takagi và Haruko nghe được tin thì chạy như bay đến đây. Cô ngồi bó gối dựa vào tường, mặt cúi gầm xuống.“Đồ ngốc nghếch!!”– Kiyoshi sẽ không sao đâu Yori, cậu đừng lo! – Haruko ngồi xuống cạnh cô, vỗ vai cô an ủi.Cô im lặng không nói, ngước đôi mắt u buồn nhìn và cánh cửa trắng mang theo chút hy vọng của cô… Rồi đèn vụt tắt, cánh cửa cũng mở ra. Ông bác sĩ đi ra.– Bác sĩ, ông ấy sao rồi??! – Cô lo lắng hỏi.– Tôi rất lấy làm tiếc… Chúng tôi đã cố gắng hết sức!– Hơh…Không thể được…KHÔNGGGGG….°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°– Không!!!Yori bật người dậy, cô thở hổn hển sau giấc mơ kì lạ ấy. Nhưng…cô đang ở đâu đây? Xung quanh là bốn bức tường trắng toát, tay cô thì đang được truyền nước. Cạnh cô là Kiyoshi đang nằm ngủ, thân được quấn băng trắng. (Lần kia quấn rồi, giờ quấn nữa! Tội nghiệp!)“Cạch”Một người phụ nữ bước vào… Là bà chủ tịch. Bà ngạc nhiên khi thấy cô đã tỉnh lại, nhưng rồi bà lại mỉm cười hiền hậu và đi tới cạnh cô.– Mẹ, sao con lại ở đây??– Bác sĩ nói do mấy ngày nay con không ăn uống nên cơ thể bị yếu đi, đã vậy do con hoảng sợ quá nên ngất…– Vậy ạ!– Mẹ có kêu dì Diệp nấu cháo cho con nè, con ăn đi cho khỏe.Bà ấy múc cháo ra tô rồi đưa Yori. Cô cầm lấy tô cháo nóng hổi còn bốc khói nghi ngút, cô cố ăn vài muỗng cho qua cơn đói, chốc chốc lại nhìn qua anh, anh vẫn cứ ngủ yên bình như thế.– Mẹ, thế Kiyoshi có sao không ạ?– À, bác sĩ nói vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết chém rất dài và khá sâu, có thể sẽ để lại sẹo.Cô ngồi thừ ra, mắt nhìn chăm chăm vào vết thương của anh, lòng cô thắt lại. Có cái gì đó như đang xuyên qua trái tim lạnh lẽo của cô. Đau lắm. Cô thề sẽ tìm cho bằng được tên nào đã làm như vậy, cô thề sẽ giết chết hắn. Nợ máu phải trả bằng máu.“Dám xem thường một Machiko Yori này ư? Cứ hưởng thụ những ngày cuối đời đi, rồi tao sẽ cho chúng bây biết kết quả sẽ ra sao nếu đụng đến “ác quỷ”! Tao chưa có rửa tay gác kiếm đâu!!”– Con nhớ mẹ đang ở bên Ý mà, sao lại…– Ơ, ta về lo cho hai đứa mà còn hỏi gì nữa!!?– Không. Ý con là mẹ bỏ bê công việc như thế có ổn không ạ?! – Nói đùa với con thôi, lát nữa ta phải quay về bên đó rồi, công việc rất nhiều sao ta dám bỏ được!? – Bà xoa đầu cô, cười._________________________Một lát sau, bà chủ tịch đi về. Cô nhìn điện thoại, đã 12 giờ hơn rồi. Cô rút ống truyền ra rồi đi sang bên giường của anh. Cô thấy tay anh khẽ động đậy… Ra là tỉnh rồi mà không chịu dậy.– Kiyoshi, anh dậy đi!Không động tĩnh.– Anh dậy ngay, đây là lệnh!Im re.– Yah… Kiyoshi..Vẫn nằm imCô bực dọc lấy tờ báo ngay đó, cuộn tròn, đặt cạnh tai anh rồi hét lớn:– KIYOSHI, ANH CÒN KHÔNG CHỊU DẬY SAO?– Rồi, rồi, anh dậy đây! Điếc tai quá đi mất. – Anh mở mắt, nhăn mặt nhìn cô.Cô lấy báo đánh liên tục vào người anh. Vết thương dù ở sau lưng nhưng bị động mạnh liền nhói lên, anh nhăn mặt cầm chặt tay cô lại.– Đau quá, anh vừa bị thương đấy!– Mặc xác anh. Tại anh tự chuốc lấy ấy thôi!?– Nhưng nếu như vậy thì người nằm đây là em, không phải là anh đâu!!!Cô đứng người. Anh nói rất đúng, nếu anh không chạy ra đỡ cho cô thì có lẽ cô đang nằm ở đây, với một vết thương đau đớn như thế này.– Ừ thì…tôi cảm ơn, cũng như xin lỗi anh…– Xì, em ngoan ngoãn từ khi nào vậy?? – Anh véo má cô một cái, rồi kéo cô xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.– Anh…. Tôi đã có lòng tốt nói vậy mà anh còn… Đã vậy thì tôi không quan tâm anh nữa… Hứ!!Cô thúc vào hông anh một cú rồi giận dỗi đứng dậy đi ra ngoài, mặc cho anh đang la oai oái. Đến thang máy thì gặp dì Diệp và Rian đang đi vào.– Con đi đâu vậy, không ở lại với nó sao??– Không có lý do gì để con ở lại với một tên vô duyên như vậy cả.– Nhưng dù gì nó cũng là ân nhân của con…Cô ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:– Con biết rồi. Con về thay đồ, mùi máu làm con bị “kích thích”!! – Cô cười thích thú.– Cái con nhỏ này, đừng có án nói bậy bạ trước mặt Rian chứ!! – Dì Diệp đánh nhẹ vào vai cô một cái rồi dẫn Rian đi. Bé cứ ngây ngơ chẳng biết gì, nhìn đáng yêu cực.Cô đi về công ty lấy xe. Trên đường về, bao nhiêu là thắc mắc cứ đổ dồn trong trí óc cô.Tại sao lại có người muốn ám sát cô. Đã hai lần rồi, và hai lần ấy cô đều được Kiyoshi bảo vệ. Nghĩ đến lại thấy đau lòng. Cô khẽ đưa tay lên nơi trái tim mình, nó đang đập rất mạnh, mà còn nhanh nữa… Vậy là nhịp đập con tim băng giá của cô một lần nữa bị anh phá tan…Có một việc quên kể. Lúc Kiyoshi đỡ nhát chém ấy cho Yori, từ xa đã có một người theo dõi và thấy hết toàn bộ. Ánh mắt hắn ta ngày một trở nên sắc bén hơn, tạo cho người ta cái nhìn ghê rợn xương sống.“Hai tụi mày… Được lắm!! Kiyoshi, tao chỉ muốn tốt cho mày, mà mày lại lao đầu vì con nhỏ khốn đó… Được, vậy thì chẳng còn tình nghĩa gì giữa tao với mày nữa… Thật uổng công khi mấy năm qua tao xem mày là em tao!!*———————–Up đúng 3h luôn rồi nhé!!Truyện ngày càng gây cấn và sắp kết rồi! Au đang phân vân hk biết nên viết SE hay HE nữa, ai góp ý cho au nhé!!Kamsahamnida!! *Cúi đầu chào* ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương