[Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký

Chương 19



Sao lại… là họ!?

Triển Chiêu chợt bật dậy, tay nắm lấy cọc sắt, “Lô đảo chủ, Lô phu nhân, các vị…”

Cách y một lối đi ~ ở phòng giam đối diện cũng đang nhốt mấy người ~ Vợ chồng Lô Phương, Hàn Chương, Từ Khánh, Tương Bình ~ ngũ thử đại danh đỉnh đỉnh ~ trừ mỗi Bạch Ngọc Đường không có ở đây ~ hiện tại đang bám vào cột phòng giam chăm chú ngó y, mặt chen chúc có chút biến hình, chẳng qua đồng loạt trợn to mắt, vừa quay đầu nhìn cũng đủ dọa người ~

Hèn gì ~ mới nãy nghe như có ai gọi – -||

“Triển Chiêu, ngươi không bị đánh ngu rồi chứ!? Gọi nửa ngày cũng không thấy động tỉnh, còn tưởng ngươi đã ~~” Từ Khánh la hé, Hàn Chương ghé đầu qua, “Đi đi! Đừng nói bậy. chậc chậc ~ Triển Chiêu, lão Ngũ nhà chúng ta đâu!?”

“Đúng rồi, Triển Chiêu, đệ không phải đi cùng Ngũ đệ sao!? Nó đâu?” Mẫn Tú Tú cùng Lô Phương bị nhốt chung một phòng ~ quan tâm hỏi ~

“Bạch huynh hắn, đi tìm các vị.” Triển Chiêu trầm mặc một hồi, “Không ngờ các vị thật rơi vào tay chúng.”

Đây là tình hình xấu nhất ~ cho dù lũ Tần nhị võ công sẽ không tạo ra uy hiếp gì với Bạch Ngọc Đường, nhưng ca ca đại tẩu đều nằm trong tay họ, lấy tính cách của hắn cho dù đòi mạng, hắn cũng sẽ tới ~~

Mà bây giờ, mình cũng đang ở đây thúc thủ vô sách, ngược lại chỉ biết liên lụy hắn.

“Ai. Không ngờ, ngũ nghĩa chúng ta lại rơi vào trong tay lũ tiểu nhân này! Đều tại đại ca, làm việc không cẩn thận mới trúng bẫy của chúng! Liên lụy đến cả các đệ ~~ Lô Phương đỏ mắt, nhìn vợ của mình, “Còn có Tú Tú, muội cũng theo chịu tội ~~”

“Ông xã ~ ông còn nói những lời như thế với tôi làm gì.” Mẫn Tú Tú kéo tay ông, đầu cũng dựa vào lòng.

Mấy nam nhân khác ho khan mấy tiếng ~ ==||||

“Đại ca, ngàn vạn đừng nói vậy ~ lão Ngũ không có ở đây, tạm thời vô sự ~~” Tương Bình nói, cũng thở dài ~~ thật uất ức ~

“Tứ đệ ~ chớ than, là bọn họ quá giảo hoạt. Đâu chỉ riêng mấy con chuột chúng ta, nhìn đi ~” Hàn Chương toét miệng nhìn Triển Chiêu cười cười, “không phải mèo này cũng rơi vào đây sao!?”

Triển Chiêu lắc đầu ~ thật không hổ là ổ chuột, lúc này còn có tâm trạng xỉa người ta ~ y giả vờ không nghe thấy, “Hàn nhị ca, ở trong tù này công phu của huynh không dùng được sao?”

“Đừng nói nữa, tiên sư phía dưới này toàn là đá, ta mới chui một cái đã đụng thành một cục ~~~” Hàn Chương ôm đầu cắn răng nghiến lợi ~~

Triển Chiêu nhìn chung quanh một chút, muốn chạy khỏi nơi này xem ra hi vọng không lớn ~~ trừ phi có người bên ngoài giúp một tay, bằng không, ai…

Y đi lại 2 bước ~ xích sắt không đủ dài, chân bị kéo đau ~ không thể làm gì hơn là lùi về tại chỗ, chưa kịp ngồi xuống, bụng đột nhiên dâng lên một trận sôi trào ~~ giống như đau ~

Mặt trắng bệch, vội vã đỡ tường chậm rãi ngồi xuống ~ cũng may cơn đau này không quá mãnh liệt, một hồi liền mất ~ nhưng tim vẫn còn đập mạnh, thân thể đau nhói giống như ở trên không, không thể bỏ qua cảm khác khó chịu này ~

“Triển Chiêu, Triển Chiêu ~~”

Mẫn Tú Tú tỉ mẫn, liếc mắt nhìn ra y không đúng ~

“A… Lô phu nhân, phu nhân gọi tôi?” Triển Chiêu mới phục hồi tinh thần lại ~

“Triển Chiêu, tẩu thấy sắc mặt đệ không tốt a ~ Lúc đệ đánh nhau với họ có bị… đụng trúng bụng không?”

Cô vừa nói cái này, mấy nam nhân khác mới nhớ ra ~ vừa nãy chỉ có hỏi thăm lão Ngũ, không nhớ ra Triển Chiêu còn ôm hài tử của Ngũ đệ a! Cái này phiền rồi, nhất thời ai cũng khẩn trương ~

Triển Chiêu ngẩn ra ~ trên mặt có chỗ hóa đen, y không chịu nỗi ánh mắt mấy người kia nhìn mình ~

Miễn cưỡng nói, “Tôi không sao.”

“Triển hộ vệ, cậu mau nằm lên bó cỏ nghỉ một chút ~ nằm nghiêng sang trái là được!” Lô Phương quýnh lên vội vàng nhắc nhở, nói xong nhìn Triển Chiêu ~ mình cũng có chút lúng túng, không tham gia tiếp, khụ.

Mẫn Tú Tú không nhịn được cười rộ, “Ông xã ~ ông còn nhớ rõ vậy sao ~ đúng nha, Triển Chiêu, đệ tốt nhất là nằm nghiêng sang trái. Điều chỉnh hơi thở trước đã, không được dùng nội lực. Chỉ cần không đau thì không sao nữa ~~”

Lô Phương nhìn cô cười hề hề ~~

“Triển mỗ ~ cảm thấy không sao hết, phiền các vị quan tâm.”

Mặc dù bọn họ nói đều là hảo ý, nhưng nghe thấy loại quan tâm lộ liễu thế này, cả người vẫn vô cùng mất tự nhiên ~ nhất là khi biết họ vì sao mới quan tâm mình ~ hạ giọng nói rồi, Triển Chiêu lúng túng ngồi lên thảm cỏ ~ không nói nữa ~ (em là giận nhà chồng quan tâm em chỉ vì cháu phở hôn ~)

Vậy mà Từ Khánh lại to mồm hơn mấy người khác, “Này! Ngươi cũng đừng sĩ diện nữa Triển Chiêu ~ có chuyện sớm há mồm a, đấy chính là hài tử của Ngũ đệ chúng ta ~ nếu có chuyện gì xảy ra ta tìm ngươi tính sổ!”

“Tam ca Tam ca ~ huynh câm miệng lại.” Tương Bình từ trong phòng giam thò cây quạt ra nhắc nhở hắn, “Triển Chiêu, cậu đừng nghĩ nhiều, mồm huynh ấy thối sẵn rồi ~~”

Triển Chiêu không thể làm gì ~ nhắm mắt lại, nhưng giọng nói bên kia cứ bay vào trong tai…

“Hài tử ở trong bụng cậu ta, huynh uy phong cái gì!? Hiện tại cậu ta lớn nhất ~~” Giọng Tương Bình hạ thật thấp ~

“Đúng thế, lão Tam đầu đệ bị úng à…” Là Hàn Chương phách cửa phòng giam ~

“Hờ, cái này…” Từ Khánh xoa xoa ót ~

Triển Chiêu dứt khoát nằm xuống vùi đầu vào trong đống cỏ, đám cỏ đáng thương dưới tay y đã bị vò thành một nắm ~~ ==

Bạch Ngọc Đường một mình vòng vo trong núi mấy ngày, cuối cùng cũng thấy rõ ràng từng mảnh rừng khe núi ở đây, nhưng chuyện làm hắn rầu rĩ chính là Hắc Phong trại lợi dụng địa hình sắp xếp rất nhiều mai phục, tiểu đạo có thể đi cũng trùng trùng chốt chặn, cơ quan khắp chốn ~ tìm không ra đường nào có thể lén đi, thì chỉ có thể ép chúng từ cửa trước. Nhưng lỡ làm thế, bọn chúng hạ thủ với nhóm đại ca thì sao giờ!?

Ngày đó, bốn huynh đệ Vương Triều cũng không nén được giận dữ, đi theo hắn chui vào núi hi vọng gặp may mắn ~~

“Đứng lại! Các ngươi là người nào!?”

Mới đi được mấy dặm, Bạch Ngọc Đường lấy làm kinh hãi ~ người gọi họ lại không phải sơn tặc, mà là đại đội quan binh! Hắn nhìn một chút nhóm Trương Long, bốn người họ cũng là hai mắt nhìn nhau ~ căn bản không biết mấy người này chui từ đâu ra nữa.

“Các ngươi lại là người nào!?”

Bạch Ngọc Đường bước về trước, cư nhiên lại bị mấy tên đẩy ~ bọn Vương Triều vừa thấy hắn đổi sắc mặt, vội vàng tiến lên giới thiệu ~ “Chúng ta là giáo úy phủ Khai Phong!”

“À.” Thờ ơ nhìn một chút, chỉ chỉ đàng sau, “Có chuyện gì cứ nói với đại nhân chúng ta đi.

“Xin hỏi đại nhân các ngươi là nhà nào!?”

“Lớn mật! Đừng làm loạn! Bằng không chúng ta cũng không khách khí!”

Những người đó thấy Bạch Ngọc Đường không nghe, cũng xách binh khí chạy tới ~~ đang tính động thủ, thì từ sau một viên quan mặt vuông bước ra ~ dừng tay, nếu là phủ Khai Phong thì thôi, người mình không đánh người mình.”

Bạch Ngọc Đường nhìn một cái ~ tên này ít nhất cũng phải thuộc cấp tướng quân, quái, chúng chạy tới đây làm gì? Nghe khẩu khí của gã, không lẽ tới đối phó Hắc Phong trại!?

“Bạch Ngọc Đường, ta cũng chỉ phụng mệnh tới đây diệt tặc ~ chỉ cần ngươi không gây phiền toán cho chúng ta, thì xem như không liên hệ.”

Cái này Bạch Ngọc Đường càng xác định, mục đích của gã giống mình ~ không xưng danh cũng biết mình là ai, vậy chắc là đã thăm hỏi kỹ càng ~ nhưng giá thế của chúng đây, căn bản là không thèm nghĩ tới con tin nhỉ? Hoàn toàn là muốn liều mạng trên chiến trường ~ muốn chui vào cơ quan trong rừng phải không ~ không thua thiệt mới là lạ. Thua thiệt cũng chả phải chuyện của ta, nhưng đại ca của ta đang ở trong đó, không chừng còn có Triển Chiêu nữa này.

“Vị tướng quân đây, ngươi có biết trong Hắc Phong trại còn nhốt người không?”

‘Hừ, ta vây thêm mấy ngày cho bọn chúng không ăn không uống ~ không cần biết chúng giam ai, cũng phải ngoan ngoãn giao ra.”

“Nếu chúng không giao thì sao? Ngươi định làm gì?”

“Chuyện này không liên quan tới ngươi. Bạch Ngọc Đường, đừng tưởng ngươi ở trên giang hồ danh tiếng đại kiến thức nhiều ~ lúc lão gia ta xông liên doanh, ngươi còn mặc tã đây.”

Bạch Ngọc Đường cái này không chịu được, giận vô cùng ~~ Vương Triều len lén kéo hắn, thấy đối phương người đông thế mạnh, cãi nhau chỉ tổ thua thiệt bên mình ~ cãi lớn thì sợ động Hắc Phong trại ~ lúc này mới miễn cưỡng đè nén cây đuốc xuống ~

Bạch gia gia ta tạm thời không so đo với các ngươi ~ hắn vung tay áo đi mất, người nọ mới lặng lẽ bước ra xa bồng hoa lệ phía sau rừng cung kính bái, “Hoàng thượng, Bạch Ngọc Đường đã bị thần đuổi đi rồi.”

“Ừ. Đối phó cái tên tặc nhân này, ngươi có nắm chắc không?”

Mặc dù Triệu Trinh mở miệng hỏi, nhưng dĩ nhiên có thể hiểu đây là một câu khẳng định ~ không phải chỉ là một đám thổ phỉ thôi sao, đúng lúc để ta thể hiện tài năng trước mặt hoàng thượng ~

“Xin hoàng thượng yên tâm, thần rất hiểu rõ lũ tặc nhân này ~ bất quá chỉ là một đám ô hợp, mấy ngày tiếp theo mất tinh thần liền giải tán. Nơi này quá nguy hiểm, Hoàng thượng ngài mau trở về đi thôi.”

“Trẫm tin tưởng ngươi.”

“Rõ.”

Một câu nói khiến tâm triều mênh mông ~ Hoàng thượng này tự nhiên muốn theo tới không biết có ý gì, bất quá mặc kệ tại sao, đây vẫn là cơ hội cho ta lập công a ~ haha ~

“Bay đâu, mau chặn hết tất cả đường lên núi cho ta, ta muốn một con chim cũng không thể bay vào!”

Thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của gã, Triệu Trinh hơi nhếch miệng ~ Triển hộ vệ ơi Triển hộ vệ, ngươi rốt cuộc có ở trên núi hay không đây? Tiếng người không tin được, chỉ có thấy ngươi trẫm mới có thể hỏi rõ ~ nếu là thật thì tốt quá ~

Ngươi yên tâm, trẫm không tin dùng mạng cả một sơn trại này còn không đổi được một mạng ngươi!

Tần nhị đang ngồi trên ghế da hổ dương dương đắc ý uống rượu ~ mới vừa nãy nhận được tin báo Bạch Ngọc Đường đang ở kinh thành, gã đã cho người đi truyền tin ~ bốn con chuột, một con mèo, à không phải, là 4 con chuột rưỡi, còn thằng nhãi chưa ra đời đây ~~ ha ha ha ha, ngươi ngoan ngoãn tìm chết đi.

Chờ huynh đệ các ngươi tụ tập đủ, lão tử đúng lúc gom một bàn đầu người tế thiên!

“Không xong, không xong ~~”

Một tên lính quen hốt hoảng chạy vào ~

“Mẹ nó, cái gì mà la hét om xòm vậy, mất hứng lão tử!”

“Nhị gia ~ đại sự không xong, chúng ta bị bao vây rồi!”

“Cái gì!!”

Đại sảnh đùng một cái nổ tung, mấy tên nhát gan vội vã kêu la ~~

“Ngài xin đi, quan binh đông như kiến ~ đen thui một cục, huynh đệ chúng ta ra không được, lương thực cũng vô không được ~ xong rồi xong rồi ~ ai da”

Mặt đưa đám, nói chưa dứt đã bị đạp lộn một vòng ~

“Mày bớt con mẹ nó dọa mình đi, cùng nhị gia ta ra xem một chút.”

“Dạ dạ..”

Triển Chiêu trong tù cảm thấy kỳ quái ~ ba ngày qua, bọn trông ngục không gắt gao như trước, thường đi qua đi lại gom vào nói chuyện, thần sắc hoang mang ~

Có phải bên ngoài xảy ra chuyện gì không?

Có thể xảy ra chuyện gì? Không lẽ Bạch Ngọc Đường hắn bị bắt ~ không thể nào, thấy dáng vẻ tâm tình bất ổn của chúng, không giống như có chuyện vui ~

Hoặc Bạch Ngọc Đường biết chúng ta bị giam ở đây, đánh lên núi rồi? Bất qua địch nhân trong trại không ít, chỉ dựa vào phủ Khai Phong làm sao áp được?! Bao đại nhân với tiên sinh làm sao có thể để họ liều mạng chứ!?

Y càng nghĩ càng nóng lòng ~~ Triển Chiêu, lúc này đầu óc phải thanh minh một chút a.

Nhưng, đầu óc không nghe sai sử ~ mấy ngày qua mình cũng sớm kiệt sức, mỗi ngày chỉ nuốt cơm thừa canh cặn, phản dạ dày muốn chết, nhưng muốn bảo vệ tính mạng phải cắn răng ~ lần nào ăn vào cũng ói nửa ngày, vừa định nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một chút thì bụng liền quậy ~ hài tử kháng nghĩ, lòng mình cũng chua xót ~ Đi theo mình, chỉ có thể chịu khổ mà thôi.

Cả ngày cả đêm ngủ không ngon  ~ tay chân cũng bị cọ rách da ~ ngồi thôi cả người tê dại ~

Nếu không phải nghe mấy con chuột ở đối diện ồn ào, mới không muốn bêu xấu trước mặt họ, thì mình cũng sớm không cố nổi.

Ai. Cũng may họ không bị khóa lại một dây như mình, có thể tự do hoạt động trong tù ~ nhưng họ lại không có cơm ăn, mấy ngày liền, làm bằng thép cũng không chống được, tinh thần cũng tiêu tán nhiều ~ hên là ai cũng xuất thân nhà võ, không tới mức ngã xuống không dậy được ~

Nhưng tiếp tục thế này không phải cách nha!

Nghĩ tới chuyện nóng lòng, Triển Chiêu yếu ớt ho hai tiếng ~ trong bụng đạp hai cái, lại đá ta. Con đói bụng phải không, nhưng bây giờ không có đồ ăn a ~~

Một cơn đau co quắp, động tĩnh trong bụng càng lúc càng lớn, tựa lên tường để mình trượt xuống ngồi trên thảm cỏ, lấy tay từ từ vuốt ~ đừng ồn, ta cũng, cũng …. Trên đầu tuôn ra một tầng mồ hôi, liếm môi, da khô ra rồi, hình như rách ra một đường mặn mặn ~ không khí không đủ, vậy phải làm sao bây giờ!

“Triển Chiêu đệ không sao chứ?”

“Nè Triển Chiêu, nè ~~”

Mẫn Tú Tú gọi một tiếng, Lô Phương cũng gấp ~ Nhị lão thử Tam lão thử, Tứ lão thử đói tới hoa mắt cũng bò dậy gọi y ~

Triển Chiêu nhất thời nói không ra tiếng ~ trong bụng đang bị quần đây ~

“Triển đại nhân, Triển đại nhân ~”

Nghe thật quen tai a ~ Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt hoa hoa, y nhắm mắt lại ~~

Trương Lão Thực!?

“Ngươi làm sao ~~”

Triển Chiêu lấy làm kinh hãi, đầu óc rất nhanh đã khôi phục ~ cái người y mãi chạy không thoát, bây giờ xuất hiện biết đâu sẽ mang tới chuyên cơ.

Nhìn một chút ngục giam đang ở ngoài ngáp, Trương Lão Thực ngồi xổm xuống ~ móc ra mấy khối đại bính nóng hổi, còn mang theo một chén canh, “Mau, mau ăn.”

Thấy bộ dáng tiều tụy cảu Triển Chiêu, nhãn quyển Trương Lão Thực cũng đỏ, nức nở, “Triển đại nhân, là ta hại ngươi a ~~ 555”

Triển Chiêu cắt lời hắn, “Ngươi sao có thể tự do đi lại được?”

Trương Lão Thực thấy y nhận lấy canh từ khe hở phía dưới, lại cuộn đại bính nhét qua hàng rào, “Cầm lấy ăn trước ~~ bọn chúng bảo ta chẳng làm được gì ~ không quản ta… Sau đó ta nói ta nấu ăn, bọn họ ăn thấy ngon, nên vẫn luôn bắt ta làm ~~ mãi không có cơ hội tới, hôm nay bảo đi đưa cơm mới trộm tới được ~”

Trương Lão Thực vừa nói vừa nhìn khắp nơi ~ sau đó nhịn không được nữa liền thò tay vào kéo tay Triển Chiêu, “Triển đại nhân, ngài xem ngài gầy này ~ 555, thế này không được ~ sau này ta ngày ngày tới đưa cơm cho ngài ăn ~”

Triển Chiêu thầm trợn trắng mắt trong lòng ~ Còn ngày ngày? Giờ lo nghĩ cách chạy đây ~ y đang tính hất tay Trương Lão Thực ra, thì một giọng nói kì quái vang lên, “Hừ hừ, đưa cơm thì đưa còn lôi kéo tay cái gì ~ thả ra ~ thả ra a ~~”

Trương Lão Thực sợ run ~ Triển Chiêu rút tay về, thấy Tương Bình âm dương quái khí vẩy quạt ~~ Hàn Chương cũng đứng lên, “Cầm thêm mấy miếng tới, tới, cho gia gia mấy miếng ~~”

Trương Lão Thực nhìn Triển Chiêu một chút, vội vàng móc từ trong ngực đưa ra ~ Tương Bình vừa ăn vừa nhìn Triển Chiêu nháy mắt hỏi thăm, Triển Chiêu gật đầu, ý bảo người này có thể dùng được ~

“Trương Lão Thực, ngươi có quen nơi này không?”

“Đại khái có thể đi qua mấy lần ~ đúng rồi, họ từng giải ta ra ngoài mua đồ ăn.”

“Vậy sao?” Triển Chiêu sáng mắt, “vậy ngươi biết đường xuống núi?”

“Đi tiểu đạo, nhưng khó đi lắm, bất quá cũng gần ~~”

“Tốt, ngươi nghe ~~”

Triển Chiêu đang tính bàn kỹ với hắn, thì cửa phòng giam bị đạp ra ~ mấy tên sát khí đằng đằng chạy vào, một cước đá văng Trương Lão Thực, mở cửa phòng Triển Chiêu, nhấc y dậy ~

“Các ngươi làm gì!?”

Đám Lô Phương cũng vội, liều mạng gào ~~

Trương Lão Thực gào thét muốn đẩy chúng ta, một cú đá đạp tới làm gã nhất thời co lại trên đất mặt đầy máu ~~

Tần nhị âm trầm bước tới, nhìn Triển Chiêu đang bị xích ~ “Thật không ngờ, ta lại tự chuốc phiền toái ~ Triển đại nhân, ngại quá. Mượn ngươi dùng một lát, khi nào người quan phủ các người rút hết, ta sẽ đưa ngươi về. A?”

Một đám kéo Triển Chiêu ra ngoài ~

“Một lũ dã thú các ngươi!”

Trương Lão Thực quát to một tiếng bật dậy đánh về phía Tần nhị ~ Tần nhị giận dữ, một quyền đánh vào cần cổ gã, Trương Lão Thực nhất thời té lên đất ~
Chương trước Chương tiếp
Loading...