Thú Nhân Chi Tư Văn
Chương 31
*phúc lợi ngày kỷ niệm <3* Tộc trưởng đại nhân đang đắm chìm trong sự kinh ngạc vì thú triều đến sớm. Ông vốn nghĩ, có khoai tây, khoai lang thì mùa đông năm nay có thể đỡ khó khăn hơn, ai ngờ lại gặp thú triều. Gặp thú triều còn chưa tính, cư nhiên còn đến sớm. Giờ thì tốt rồi, có người bị thương, có nguy hiểm, không có đồ ăn, không có da thú. Tộc trưởng đại nhân quả thực muốn xâu hai lông mày vào nhau. Vậy nên, không hề ngoài dự đoán, khi tổ thê khống ba người bước vào, nghênh đón bọn họ chính là một khuôn mặt vô cùng đau khổ. Tư Văn yên lặng chúc phúc tộc trưởng, Og mặt liệt không nói gì, Bacon thì trực tiếp hơn nhiều: “Tộc trưởng, mặt ông y như mặt thú thối!” Thú thối là một loài bò sát cỡ trung, khá giống thằn lằn cỡ lớn trên Trái Đất, chẳng qua khuôn mặt của thối thú giống như mặt một ông già đau khổ, hơn nữa cả người còn tỏa ra mùi thối kỳ quái. Kỳ dị là thịt loại này nấu chín sẽ có mùi thối khiến người ta muốn nôn mửa, nhưng da thú lại rất mềm mại bóng loáng, cũng không có mùi thối, ở thú thế thường được dùng để làm quần áo cho giống cái và thú con. Vậy nên loại động vật dịu ngoan lại không có lực công kích cao này tuy không có trong thực đơn của thú nhân nhưng cũng không thể thoát khỏi sự săn bắt của thú nhân. Mặt tộc trưởng cứng đờ, lập tức khôi phục bộ dáng trước kia, nhìn Bacon đang cợt nhả, nghiến răng âm trầm nói: “Ta nghĩ nghi thức bạn đời sang năm có thể hoãn lại, để cam đoan bộ lạc có đủ thời gian chuẩn bị sau thú triều.” Theo quy định của thú thế, trong mười năm sau thú triều, nghi thức bạn đời mỗi năm chỉ tổ chức một lần mà không phải ba lần như bình thường, thời gian cũng không cố định, dựa vào ý kiến của tộc trưởng, tế tự và người già trông tộc, sau đó do tộc trưởng quyết định. Xoẹt! Bacon rõ ràng cảm nhận được hai ánh mắt không tốt hướng về phía mình, thu hồi khuôn mặt tươi cười, bày ra bộ dáng nhận sai, trịnh trọng đứng trước mặt tộc trưởng, giơ tay phải ra, mu bàn tay hướng lên trên, đây là tư thế xin lỗi tiêu chuẩn của thú nhân ở thú thế. “Tộc trưởng, xin lỗi, tôi chỉ nói đùa thôi, ngài sao lại có thể giống thú thối được chứ? Ngài dẫn dắt chúng ta vượt qua hết mùa đông khó khăn này đến mùa đông khó khăn khác, loại động vật không hề có trí tuệ và lực công kích yếu xìu như thú thối sao có thể so sánh được? Tôi cảm thấy không thể, vậy nên, nghi thức cứ cử hành như bình thường là được, đương nhiên, nếu tổ chức sớm hơn thì tôi sẽ phi thường vui vẻ.” Tộc trưởng thản nhiên nhìn thoáng qua Bacon ngoại trừ động tác thì không hề có ý xin lỗi nào, lạnh lùng hừ một tiếng. Trên mặt Bacon lộ ra nụ cười nhạt, ưu nhã thu hồi tư thế. Đúng vậy, không nhìn nhầm, ưu nhã. Động tác của thú nhân này giống y như động tác của người thừa kế một đại gia tộc đã trải qua trăm năm mưa gió, nội tình thâm hậu. Ưu nhã, hoàn mỹ. Tư Văn không thể không chấn kinh, sau đó hiểu được, ưu nhã thì ra cũng tồn tại ở thời đại man hoang này. Bacon đương nhiên không biết từ ưu nhã này, anh chỉ mỉm cười đầy khéo léo, nhẹ nhàng nói: “Tộc trưởng, tôi nghĩ chúng ta nên tìm tế tự đến trước, trong bộ lạc xuất hiện thần thú.” Tư Văn sửng sốt, sau đó bỗng nhiên giác ngộ, nói không chừng sau này anh phải mang cái danh hiệt thần thú này, tâm trạng này đúng là phức tạp. Hai chữ thần thú hoàn toàn giữ được lực chú ý của tộc trưởng, ông lập tức kích động, liên tục hỏi: “Thật sự xuất hiện thần thú sao? Thú thần ở trên cao, đúng là quá tốt! Thần thú là ai, là Og hay Tư Văn?” Trong lúc kích động như thế, tộc trưởng vẫn không vứt bỏ sự bình tĩnh và sâu sắc của ông, một châm thấy máu mà chỉ ra chính xác người thú thần chọn. Bacon chớp mắt: “Vì sao tộc trưởng cảm thấy không phải tôi?” “Bởi vì ta cảm thấy thú thần vĩ đại sẽ không tìm người không biết tôn kính tộc trưởng như ngươi.” Bacon không quan trọng gật gật đầu, nói với Tư Văn đang trầm mặc đứng nhìn ở bên cạnh: “Thần thú, mau nói cho tộc trưởng biết thú thần nói gì với cậu đi, ổng bây giờ đang rất sốt ruột đó.” Mắt tộc trưởng lộ ra vẻ hiểu rõ: “Quả nhiên là ngươi, thú thần nói gì với ngươi, có nói với ngươi chúng ta phải vượt qua thú triều như thế nào không?” Tư Văn nheo mắt, quả nhiên, ba thứ cạm bẫy, khoai tây, khoai lang này đã rất đáng chú ý. Xem ra lời nói dối này cực kì cần thiết: “Thú thần không nói cho tôi biết phải vượt qua thú triều như thế nào, nhưng ngài ấy nói cho tôi rất nhiều thực vật có thể ăn và một số thứ rất thần kỳ. Tôi cảm thấy nếu chúng ta có thể làm ra những gì thú thần dạy thì mùa đông này sẽ không phải là vấn đề gì lớn.” Tộc trưởng lập tức bảo Og đi mời tế tự, chỉ lát sau tế tự đã thở hổn hển chạy tới, biểu tình giống như tộc trưởng, vừa kích động vừa hy vọng. Đợi tế tự ngồi xuống ghế, ông áp lực kích động trong lòng, nhẹ nhàng mở miệng: “Tư Văn, thú thần nói gì?” Trong khoảng thời gian kế tiếp, Tư Văn kể hết những gì mình biết trên Trái Đất để cải thiện sinh hoạt, bình an qua mùa đông ra. Mấy người trong phòng nghe cực kì nghiêm túc, mỗi người đều không muốn bỏ qua bất cứ tin tức gì có thể giúp tộc nhân. Tư Văn cũng cố gắng chi tiết giải thích và hồi tưởng. “Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên nhanh chóng xây tường thành và đào hào, sau đó là đào hầm và làm kháng. Hầm tôi đã thử làm, đúng là có thể bảo tồn các loại đồ ăn trừ thịt. Tôi có thể dạy cho vài người trước, sau đó họ sẽ dạy lại cho người khác. Thứ này làm không khó, chỉ là bước cuối hơi tốn thời gian, nhưng tôi nghĩ là không mấy ngày nữa thì toàn bộ thú nhân có thể học được cách đào hầm.” Nói xong câu cuối cùng, thời gian đã qua hơn một giờ. Ngoại trừ Tư Văn, trên mặt mọi người đều là nụ cười đầy kích động, ngay cả khuôn mặt liệt của Og cũng hiếm có mà nở nụ cười. Tộc trưởng càng kích động, lập tức muốn đi tham quan hầm, vì thế tế tự và tộc trưởng thêm tổ thê khống ba người liền lập tức đến ngôi nhà nhỏ của Vân. Mấy giống cái đã ngủ được một lúc, nên giọng nói của mấy người sau khi vào cửa dễ dàng làm bọn họ hoàn toàn thanh tỉnh. Vân mơ mơ màng màng xuống giường, xoa nhẹ khuôn mặt, vừa ngáp vừa mở cửa, sau đó liếc mắt nhìn thấy tộc trưởng đang cực kì hưng phấn vây quanh hố to. “Tư Văn, tộc trưởng sao thế anh?” Giọng nói hơi khàn khàn mang theo sự mơ hồ vừa tỉnh ngủ dễ dàng chiếm lực chú ý của Tư Văn. Anh vừa quay đầu liền thấy bảo bối nhà mình đứng gần đó, đỉnh đầu có mấy lọn tóc dựng thẳng do nằm ngủ, tò mò nhìn tộc trưởng đang vừa vây quanh hố to vừa lẩm bẩm. Tư Văn ngoắc cậu lại đây, xoa xoa đỉnh đầu dựng tóc của cậu, cúi đầu cắn đôi môi phấn nộn, kéo người vào trong lòng, hỏi: “Tỉnh rồi? Có ồn đến em không? Ngủ có ngon không?” Mặt Vân hơi hồng hồng, thẹn thùng liếc mắt nhìn quanh, ôm eo Tư Văn, kiễng chân hôn lên mặt anh một cái, nhỏ giọng trả lời: “Không ồn, em tự tỉnh, ngủ rất ngon. Sao tộc trưởng lại đi quanh cái hố này thế ạ?” Nơi này là thú thế, dù có ngượng ngùng nhưng cũng dám biểu đạt tình yêu của mình với bạn đời. Tư Văn yên lặng like phong tục của thú thế, hai tay vô ý thức mà vuốt ve vài cái lên eo lưng người trong ngực. “Anh nói chuyện mơ gặp thú thần cho tộc trưởng, đây là hầm.” Anh chỉ vào hố to dưới đất: “Có thể dùng để tồn trữ thực vật, như là bỏ khoai tây, khoai lang hay rau khô vào thì một mùa đông cũng sẽ không hỏng.” Vân lập tức hưng phấn, ngóng trông nhìn hố to, một bộ em muốn xem xem xem, khiến Tư Văn nhịn không được nở nụ cười. Lúc Vân vừa đi ra tế tự đã nhìn thấy cậu, nhưng rõ ràng là giống cái nhỏ này trong lòng ngoại trừ tộc trưởng đang dễ khiến người khác chú ý tới thì chỉ có Tư Văn, không để ý tới những người khác đang đứng trong sân. Đương nhiên, đây cũng có thể là do vừa tỉnh ngủ nên còn hơi mơ hồ, nhưng những động tác giữa cậu và Tư Văn khiến tế tự cực kì yên tâm. Đứa nhỏ này hiểu chuyện từ bé, trong bộ tộc cũng có vài người vì cậu không phải là người tộc Dực Hổ mà không thích cậu, có lẽ vì thế nên Vân làm chuyện gì cũng rất chú ý cẩn thận, cho dù là đối với bạn bè hay chính ông cũng thế. Sự thống khổ của việc mất a phụ và a ba khiến cậu theo bản năng mà càng quý trọng người bên cạnh, nhưng cậu sẽ không nói ra với bất cứ ai, luôn giữ cự ly với mọi người. Cậu còn dứt khoát cự tuyệt sự theo đuổi của giống đực trong bộ tộc, ông luôn lo lắng đứa nhỏ này sẽ không tìm được bạn đời, sau này nghe nói Tư Văn và cậu cùng một chỗ, ông lại lo lắng hai người có thể trở thành bạn đời không. Bây giờ xem ra hẳn là không có vấn đề gì, có lẽ sang năm, ông có thể cử hành nghi thức bạn đời cho hai người. “Vân, ta thật cao hứng, con đã tìm được bạn đời của mình, thú thần nhất định sẽ chúc phúc cho các con.” Tế tự tủm tỉm cười mở miệng, chân thành nói lời chúc phúc. Vân cả kinh, lúc này mới phát hiện tế tự đang đứng gần hai người, mặt đầy ý cười nhìn mình. Tuy rằng xấu hổ nhưng cậu vẫn gật đầu, trong mắt có cảm kích, nghiêm túc nói với tế tự: “Cảm ơn tế tự.” Cảm ơn ông đã chúc phúc cho hai người, cảm ơn ông đã chăm sóc cậu. Tế tự hiển nhiên hiểu được ý của Vân, ông chớp mắt, có chút nghịch ngợm hỏi: “Hy vọng sang năm trong những người cử hành nghi thức bạn đời có các con. Tư Văn là một thú nhân tốt, ta nghĩ hắn sẽ đối xử tốt với con. Nhưng bây giờ, ta nghĩ, hắn hẳn là nên nói về việc đào hầm cho chúng ta nghe trước. Tộc trưởng đã không kịp đợi rồi.” Mặt Vân càng đỏ hơn, ngượng ngùng đẩy đẩy vòng tay sắt còn quàng quanh hông mình, sau khi được tự do liền xoay người vào bếp, bưng mấy cốc nước đặt lên bàn nhỏ trên sân. Tộc trưởng lưu luyến rời khỏi miệng hố, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, vội vã hỏi: “Nói mau, thứ này làm như thế nào?” Tư Văn không cần nghĩ ngợi, nói trình tự đào hầm ra. Sau đó, tộc trưởng nghĩ nghĩ, nói: “Hay là bây giờ ngươi lại đào một cái?” Tư Văn lập tức đồng ý, anh vốn định giảng lý thuyết xong sẽ thực hành luôn, không đợi anh mở miệng hỏi đến nhà ai đào, giọng nói của Sitter đã vội vàng từ phía sau truyền tới: “Đến nhà em đào đi! Khoai tây và khoai lang em đào đã không có chỗ để rồi, có phải không, Og?” Og trầm mặc gật đầu, sau đó dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Sitter và ánh mắt nhìn chăm chú trong yên lặng của Og, mọi người đi tới nhà Sitter, hay nói đúng hơn là nhà của Sitter và Og. Tuy hai người chưa cử hành nghi thức bạn đời, a phụ của Sitter cũng nghiêm cấm Sitter và Og sống chung, thế nhưng là một tiểu thụ hơi ngốc, Sitter hoàn toàn xem nhẹ yêu cầu mạnh mẽ của a phụ nhà mình, thường xuyên ngủ lại trong ngôi nhà tương lai của hai người, ngủ ngon lành trong vòng tay kiên cường của Og. Tất nhiên, khoai lang khoai tây cậu đào được đều để ở đó. Đến nơi, Tư Văn hiểu được vì sao cậu nói không có chỗ để. Mảnh sân rộng lớn chồng một đống lớn khoai lang lẫn khoai tây, còn có cả một mảng lớn hoa quả và rau cỏ, làm chiếc sân lớn trở nên cực kì chật hẹp. Phòng ở sạch sẽ rộng mở ngoài gia cụ và đồ dùng sinh hoạt thì cái gì cũng không có. “Phòng ở rất sạch sẽ lại xinh đẹp, em không muốn bỏ khoai tây linh tinh vào, bẩn lắm, hơn nữa còn có mùi kỳ quái.” Sitter giải thích ngắn gọn nguyên nhân hình thành cục diện này. Tư Văn chỉ có thể yên lặng giơ ngón tay cái với cậu, may mà mấy ngày nay không mưa, nếu không thành quả lao động của Sitter sẽ bị hủy mất một nửa. Tìm một chỗ phù hợp trong sân, thanh lý những thứ ở đó, Og biến thành hổ, dưới dự chỉ đạo của Tư Văn, cong mông bắt đầu đào đất. Tư Văn vừa chỉ huy vừa giải thích cấu tạo của hầm, chỉ chốc lát sau hầm đã gần như hoàn thành, chỉ còn phải đập vách và nhóm lửa chống ẩm. Mọi người đều rất vui vẻ, sau đó thú nhân báo tộc trầm mặc của nhà tế tự đi đến, ông chỉ nói một câu: “Người tộc Dực Lang đến.” Cả sân lập tức yên tĩnh, ngoại trừ Tư Văn, sắc mặt mỗi người đều âm u. ** Zổ: tr này đang đoạn chán nên chả có hứng làm ~ dạo này hiếm thú nhân quá ~ tôi đang đọc bộ Ta là một ảnh vệ, hài chết tôi, nhân vật nào cũng bệnh mỗi tội não của mấy ảnh vặn xoắn quá tôi theo hổng kịp TAT
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương