Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 53



Địa điểm tổ chức ngày trao đổi của thú thế là cố định, không trong phạm vi của bất cứ bộ lạc nào, mà trên một thảo nguyên lớn ở trung tâm thú thế, vì cự ly giữa mỗi bộ lạc với nơi này không giống nhau nên thời gian xuất phát cũng khác nhau. Tộc Dực Hổ vốn ở gần trung tâm đại lục nên thời gian tộc Dực Hổ xuất phát cũng không xa thời gian bắt đầu ngày trao đổi. Thế nhưng đồ cần mang cũng không ít.

Trong ngày trao đổi, ngoại trừ trao đổi giữa các bộ lạc thì những người tham dự cũng có thể tự do trao đổi với nhau. Những đồ ăn dùng trên đường thì bộ lạc sẽ không cung cấp, vậy nên bọn Tư Văn ngoài việc chuẩn bị đồ trao đổi thì còn phải chuẩn bị những thứ cần dùng trên đường đi. Không thể nói là không nhiều, nhưng may mà hình thể Dực Hổ đủ lớn, cũng đủ khỏe nên dù nhiều đến đâu thì cũng không là cái gì với tộc Dực Hổ. Nếu không, Tư Văn đúng là lo lắng cõng bao lớn như vậy sẽ mệt thành dạng gì.

Vân tuyệt không biết lo lắng của Tư Văn, nói thật, cậu đã muốn đi ngày trao đổi từ lâu, nhưng trước kia cậu không có a phụ, không có a ba, ngay cả mình sống như thế nào cũng đã là vấn đề, căn bản không có gì dư thừa để trao đổi những thứ giá trị. Nhưng Cát và Sitter thì khác, hai người đã cùng a phụ của mình đi vài lần, còn mang về cho Vân một ít quà. Với tính cách của Sitter, đương nhiên là kể chi tiết cho cậu về ngày trao đổi.

Con người chính là như thế, khi bạn chưa biết thì chỉ có tò mò, một khi biết thì nhất định sẽ muốn hiểu rõ toàn bộ. Sitter càng kể chi tiết với Vân thì Vân càng hy vọng có thể đi xem ngày trao đổi. Vậy nên lúc biết mình cũng có thể đi, cậu vô cùng vui vẻ. Cũng bởi vậy mà cậu cực kỳ nhiệt tình với việc chuẩn bị tham gia ngày trao đổi, hành lý của hai người đều do một mình cậu sửa sang.

Vì sự nhiệt tình và vội vã của Vân, hành lý của bọn họ chuẩn bị xong nhanh nhất trong ba đôi, điều này làm Tư Văn vừa buồn cười vừa cảm thấy hơi xót xa. Trước kia Vân sống như thế nào, chịu những thiệt thòi gì, anh đều không biết, anh có thể làm chính là từ nay chiều cậu thương cậu, đối tốt với cậu. Vân xứng đáng để anh làm như vậy.

Chớp mắt đã đến ngày xuất phát. Vì nhân số tương đối nhiều nên người tộc Dực Hổ chia làm hai tổ. Tổ trước đi cách tổ sau mười ngày. Mười vị dũng sĩ do tộc Dực Hổ phái ra cũng chia thành hai tổ, mỗi tổ năm người, xuất phát cùng hai tổ tộc nhân, làm người hộ vệ. Đồng thời mỗi tổ đều có một thủ lĩnh, xử lý các loại việc gặp được trong ngày trao đổi.

Tổ thê khống ba người cũng nằm trong mười dũng sĩ, tất nhiên cũng ở trong hàng ngũ. Tộc trưởng lần này làm người tốt, không tách ba người ra mà xếp họ vào tổ đi trước, Og là thủ lĩnh. Vân tất nhiên rất vui vẻ với kết quả này, vậy nên Tư Văn cũng rất vui vẻ. Ngày thứ năm từ khi chuẩn bị xong hành lý, người tổ một bắt đầu bước đi trên hành trình đến nơi tổ chức ngày trao đổi.

Từ tộc Dực Hổ đến thảo nguyên phải đi qua một khu rừng tươi tốt, còn phải đi qua một ngọn núi lớn. Nhưng nhờ có cánh nên tất cả Dực Hổ đều bay qua núi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà trước kia Vân không thể tham gia ngày trao đổi. Lưng thú nhân rất thần thánh, ngoại trừ bạn đời thì chỉ có người nhà mới có thể ngồi. Không biết có phải là do có ngọn núi chắn ngang hay không mà người đi đường này rất ít, bọn Tư Văn không gặp được người của các bộ lạc khác, trái lại, phát hiện không ít thứ tốt trong rừng.

Mùa hè và mùa đông ở thú thế giống nhau, đều dài năm tháng, mùa thu chỉ có một tháng. Không biết có phải vì thế hay không mà rất nhiều loại không chín vào mùa hè ở trái đất ở đây đều đã chín. Vậy nên, khi đi qua khu rừng tươi tốt kia, Tư Văn liền phát hiện quả hồng và hạt dẻ. Hai loại này đều không phải món chính nhưng là đồ ăn vặt ngon. Người ở thú thế vốn biết quả hồng, nhưng họ gọi là quả mật. Còn hạt dẻ, khi tầng vỏ ngoài có gai không được lột đi thì người thú thế căn bản không biết thứ này có thể ăn.

Đương nhiên, tất cả các thú nhân đi cùng sau khi ăn hạt dẻ nướng và hạt dẻ hầm thú gáy đều tính toán sau này sẽ đi tìm thêm loại thực vật bộ dạng kỳ quái nhưng ăn rất ngon này. Ngoại trừ ăn, Tư Văn còn tìm được một ít đồ dùng. Trong rừng có một loại cây bụi rất thấp, người thú thế gọi là lãng phí(bạch hoa), vì quả của nó rất lớn, nhưng bên trong không phải là thịt quả ăn được mà là một thứ trắng trắng mềm nhũn không thể ăn.

Người thú thế không biết đây là gì nhưng Tư Văn thì biết rõ, thứ này sờ khá giống bông trên Trái Đất, chỉ là ướt hơn. Tư Văn hái một ít, định về làm thí nghiệm xem thứ này phơi khô thì có công dụng như bông không. Nếu thật sự có thể vừa giữ ấm vừa nhẹ như bông thì thật tốt quá, tuy chăn da thú rất ấm nhưng không phải dễ ngửi, dù phơi đến đâu thì vẫn có một thứ mùi kỳ quái.

Thú thế tuy biết cách thuộc da, nhưng kỹ thuật kém xa trái đất thế kỷ hai mươi mốt, vậy nên bông vẫn rất cần thiết. Nhưng may chăn bông nhất định cần rất nhiều vải, mà tộc Dực Hổ lại không biết canh cửi, chỉ có thể đổi với các bộ lạc khác, vậy nên muốn làm chăn bông đại trà thì phải tìm hiểu việc canh cửi trước.

Bọn Tư Văn liền như vậy một đường chậm rì rì đi tới, trên đường còn hái rất nhiều nấm, quả hạt vàng, khoai mì, đồ gia vị, bổ sung chút đồ ăn, tốc độ chắc chắn là không thể nhanh được. Nhưng ngày trao đổi đã xác định, vậy nên họ chỉ cần không đi muộn là được. Ngày thứ tám từ khi rời khỏi bộ lạc, đoàn người đến nơi.

Thực ra nói là thảo nguyên lớn, nhưng trên thực tế, trong mắt Tư Văn cũng không phải thảo nguyên. Có thể là do mùa hè vừa đến nên cỏ trên mặt đất rất ngắn, cũng không quá nhiều, so với thảo nguyên thì nơi này giống một đồng cỏ bị bỏ hoang hơn. Thế nhưng nơi này đúng là rất lớn, hơn nữa trên thảo nguyên còn có những căn nhà đá đơn giản vây thành một vòng tròn lớn, còn là vòng tròn lớn bao quanh vòng tròn nhỏ, tất cả có ba vòng.

Những căn nhà này là để người các bộ lạc đến trao đổi ở, dựa theo thói quen từ trước, ở ngoài cùng là những bộ lạc mạnh, càng vào trong càng là các bộ lạc nhỏ yếu. Mà ở trong cùng là người tộc Nước. Người tộc Nước đời đời kiếp kiếp đều sống ở đảo nhỏ ngoài biển sâu, bọn họ là cao thủ bơi và lặn. Giống đực tộc Nước không thể biến thân trên bờ mà chỉ ở trong nước mới có thể.

Khác với hình thú của các bộ tộc trên cạn như tộc Dực Hổ, hình thú của giống đực tộc Nước không phải bất cứ loại dã thú nào mà là hai bên tai mọc lên hai phiến màng mỏng, đôi mắt cũng có một tầng màng trong suốt, để khi họ đi săn trong biển có thể thở và tìm kiếm con mồi. Mà hai tay của bọn họ khi ở hình thú sẽ mọc ra móng tay dài sắc bén, giúp họ vừa có thể bảo vệ mình vừa có thể giết chết con mồi trong lúc đi săn ở trong nước.

Giống cái của tộc Nước giống giống cái của các bộ lạc khác, không thể biến thân, nhưng bọn họ bơi giỏi hơn rất nhiều. Nhưng vì giống đực tộc Nước không thể biến thân ở trên cạn hoặc nói dù có biến thân được cũng không thể tạo ra thương tổn quá lớn cho dã thú trên cạn nên nhà của bọn họ được xếp vào trong cùng. Mỗi lần tộc Nước tới ngày trao đổi đều là liên hệ trước với bộ lạc khác, sau đó hai bên gặp nhau ở một nơi gần bờ biển, cùng đi, lúc tới sẽ thanh toán một số hải sản nhất định làm thù lao.

Bên hợp tác của bọn họ cũng không phải cố định, thường họ sẽ chọn hợp tác với bộ lạc chiến thắng ở ngày trao đổi năm trước, vậy nên cơ hồ bọn họ đều có quan hệ với các bộ lạc cường đại trên đất liền, cũng vì thế mà bọn họ có quan hệ rất tốt với rất nhiều bộ lạc. Lúc Tư Văn biết sự tồn tại của tộc Nước, còn suy đoán có phải giống nàng tiên cá không, không ngờ là con người, chỉ là phương hướng tiến hóa khác với thú nhân. Nhưng sản phẩm trao đổi của họ thì có thể chú ý hơn, đồ biển rất ngon, anh tin là Vân nhà anh sẽ rất thích ăn.

Khi tộc Dực Hổ đến nơi, đã có mấy bộ lạc tới trước. Tư Văn cũng gặp được người trong tộc Dực Xà ngang hàng với tộc Dực Hổ. Lần đầu tiên nhìn thấy mấy chục con rắn lớn trườn tới, trên người còn có giống cái đeo túi, phản ứng đầu tiên của Tư Văn không phải là sợ hãi mà là thấy rất thú vị. Nhưng dù sao thì cảnh tượng một đàn rắn cũng rất rung động, mà đến lúc này Tư Văn mới biết, thì ra tộc trưởng tộc Dực Xà là chú của Bacon.

Năm đó, sau khi a phụ và a ba Bacon kết thành bạn đời, vì a ba anh kiên trì nên hai người ở lại tộc Dực Hổ. A phụ của anh vốn được công nhận là tộc trưởng tương lai của tộc Dực Xà, vì chuyện này mà không thành. Vì thế, tộc Dực Xà liền tuyển lại một người, là chú của Bacon. Giống như Bacon, ông cũng là một con rắn màu xanh mướt.

Tư Văn không hề hứng thú với việc hai người dùng hình thú phì qua phì lại, anh còn rất nhiều chuyện phải làm. Theo như lệ thường, tộc Dực Hổ chọn chỗ ở của mình, Og phân phối phòng ở xong, mọi người liền tự do hoạt động. Vì đã lâu không có người ở nên trong phòng rất nhiều tro bụi, vậy nên việc đầu tiên sau khi vào là quét tước vệ sinh.

Làm vệ sinh xong, trải vài tầng da lên giường đá, cất đồ mang đến trao đổi, thu thập rau dại và trái cây hái trên đường phơi khô, coi như là xong việc. Tư Văn vừa đặt vài đồ vật nhỏ mang từ nhà đến vào phòng, vừa thúc giục Vân đi nghỉ ngơi. Tuy trên đường đều là anh đi, nhưng Vân cũng không thoải mái. Ngồi trên lưng hổ lâu như vậy, không những eo lưng đau nhức, mông cũng không thoải mái, vậy nên nghỉ ngơi là cần thiết.

Nhìn Vân ngủ, khóe miệng Tư Văn cong lên, ngồi trên bãi đất trống trước nhà trải những thứ cần phơi ra, đợi phơi khô sẽ thu lại. Anh vừa mới bắt đầu làm đã có khách tới chơi.

**

Zổ: tôi mới đọc xong bộ Trọng sinh chi tướng quân vs tướng quân. Song trọng sinh, khá giống Chú ái tinh không, nhưng ko hay bằng. Đọc cũng đc. Đoạn cuối khá thú vị. 2 a chết ở tầm 40t, trước khi chết đều là tướng quân, nhưng ko quen nhau. Trọng sinh về, trong 1 lần làm nv, 2 ng xuyên đến lúc mà mình chết, nhưng do có sự xh của 2 a nên ko chết. 2 a “già” nhìn 2 a “Trẻ” hôn hít nhau mà shock, tui rất hy vọng tác giả sẽ viết pn về 2 a “già”.

Mà sao tôi nhớ đoạn đầu tác giả bảo chỉ có 3 bộ lạc có cánh là Dực Hổ, Dực Lang và Dực Sư nhỉ? =,.=

Đau răng quá, cái răng sâu của tui đã trám vài lần rồi, chẳng lẽ lại đi trám nữa OTZ tui đã chăm chỉ đánh răng lắm mà, tui cũng đâu có ăn đồ ngọt gì đâu, whyyyyyyyy ToT
Chương trước Chương tiếp
Loading...