Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 56



Mày Tư Văn cau lại, kéo Vân ra sau mình, không mặn không nhạt nói: “Vị này đến đổi đồ sao?”

Mill sửng sốt, trong mắt có ý cười: “Tôi đến không phải để đổi đồ, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Ánh mắt Vân nhìn Mill có chút ngạc nhiên, rõ ràng Tư Văn không biết giống cái trước mắt, vậy thì giống cái này có gì muốn nói với Tư Văn? Chẳng lẽ… nhưng rõ ràng người này đã có bạn đời nha, hay là người kia cũng không phải bạn đời của giống cái này?

Lông mày Tư Văn giật giật, việc này cũng không thể tránh mãi được, bây giờ nhìn như định nói thật, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ Vân: “Ngoan, em vào nhà trước đi, anh vào ngay thôi.”

Tuy rất do dự nhưng Vân vẫn tin Tư Văn, hơn nữa Tư Văn cũng không biết đối phương, hẳn là không phải như cậu tưởng, việc này ở thú thế lại rất ít. Vì vậy, cậu gật đầu, nói: “Anh về sớm nha.”

Tư Văn hôn trán cậu, nhìn cậu đi vào nhà, nụ cười trên mặt lập tức nhạt đi, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Mill cũng không để ý thái độ của anh, trên mặt vẫn cười, tràn đầy vui mừng nói: “Cậu không cần lo lắng, tôi đã nói sẽ không thương tổn Vân, tôi là chú ruột của nó, sao có thể hại nó được, cậu quá khẩn trương. Nhưng cậu đối với Vân đúng là tốt, tôi tin anh tôi đang ở bên cạnh thú thần sẽ cầu nguyện cho hai đứa.”

Lượng tin tức trong lời này hơi nhiều, Tư Văn ngẩn ra một lúc, mày cau càng chặt: “Ông nói ông là chú của Vân, ai có thể chứng minh? Đến giờ Vân vẫn không biết mình còn có chú, a ba và a phụ của em ấy đã về với cái ôm của thần thú từ lâu, làm sao tôi biết điều ông nói có phải thật không?”

Mill ngơ ngác, ông hoàn toàn không ngờ Tư Văn sẽ phản ứng như vậy. Thực ra cũng không trách được ông, dù sao ở thú thế mọi người đều thuần phác, sẽ không nói dối chứ đừng nói là giả mạo người thân của người khác. Nhưng ông không biết Tư Văn là hàng dỏm, không những đổi linh hồn nửa chừng mà còn sinh sống vài chục năm ở thế kỷ hai mốt lừa đảo đầy đường, có loại cảm xúc này thất sự là rất bình thường. Nếu là bất kỳ một người Trái Đất nào khác thì cũng sẽ không tin lời ông, lúc a phụ a ba Vân mất cũng không thấy ông đâu, giờ đã mười mấy năm bỗng nhiên xuất hiện, chỉ có đứa ngu mới tin.

Lời của Tư Văn khiến Mill sững sờ đứng im một lúc lâu. Lời Tư Văn tuy ngoài dự đoán nhưng cũng không sai, nhưng mấu chốt ở chỗ ông biết mình là chú của Vân, nhưng chứng minh thế nào? Năm đó anh trai kết thành bạn đời với du thú kia không bao lâu liền rời khỏi bộ lạc, nhiều năm như vậy không trở về, ông còn tưởng rằng hai người ở bên ngoài sinh sống rất tốt. Dù sao với cách sống của du thú thì mười mấy năm không về bộ lạc cũng là bình thường. Nhưng ông không thể ngờ được rằng hai người đã không còn tại thế, chỉ để lại một đứa con là giống cái.

Ông khiếp sợ, đau lòng đồng thời cũng cực kì nhớ thương con của anh ông, vì thế trăm phương nghìn kế hỏi thăm, thật vất vả có manh mối, nghe nói Vân muốn đến ngày trao đổi, ông liền lập tức kéo bạn đời nhà mình đến. Tuy đã xác định được Vân là con của anh ông nhưng ông chưa từng gặp đứa bé kia, trong lòng không khỏi bồn chồn nên mới ba lần bốn lượt hỏi thăm, không ngờ lần này đến lại bị chất vấn thân phận.

Bách yên lặng cầm tay Mill, nhìn vào mắt Tư Văn, nghiêm túc nói: “Thú thần trên cao, Bách ,thú nhân tộc Hổ thề với thú thần, ta và bạn đời của ta không hề có ác ý với thú nhân tộc Dực Hổ là Tư Văn và bạn đời Vân của hắn.”

Lần này đổi thành Tư Văn sững sờ, đừng thấy chỉ có mấy câu như vậy, đây là lời thề cao nhất ở thú thế. Không giống Trái Đất, thú thế sùng bái thú thần không chỉ nhiều như nước sông chảy mãi mà còn có chút mù quáng, cho nên loại lời thề có thú thần là lời thề nghiêm khắc nhất thú thế. Việc này thật ngoài ý muốn của anh, anh không ngờ thú nhân này sẽ thề như vậy, nhưng nếu đã thế thì anh có thể hoàn toàn xác định hai người này không có ác ý với Vân.

“Tôi tin ông, nhưng ông phải nói cho tôi toàn bộ sự việc.” nếu đã thề thì việc phải hiểu rõ câu chuyện là tất yếu, dù sao cũng không mất gì, nhỡ đúng là người thân của Vân thì cũng là chuyện tốt. Bạn đời nhỏ bé của anh nhiều năm qua đều cô đơn một mình, chưa từng hưởng qua tình thân, nếu có chú thì chắc chắn là rất tốt.

Mill lập tức kể rõ mọi chuyện, chân tướng thực ra rất đơn giản. A phụ của Vân là một du thú của tộc Báo, năm đó bị thương được người tộc Hổ cứu. Trong thời gian dưỡng thương ở tộc Hổ, ông và a ba của Vân yêu nhau, hai người cử hành nghi thức bạn đời dưới sự chủ trì của tộc trưởng tộc Hổ, không bao lâu sau, a phụ của Vân liền dẫn a ba cậu rời khỏi tộc Hổ.

Du thú là một loại tồn tại đặc thù của thú thế đại lục, tuy các thú nhân ở đây không chịu sự khống chế của quy luật tự nhiên nhưng dù hình thú có lớn đến đâu thì mọi người cũng thường quần cư, nhưng thường có vài thú nhân không thích sống như vậy. Nói không thích thì không bằng nói là bài xích theo bản năng, hơn nữa ý thức địa bàn của những thú nhân này cực kỳ mạnh, giá trị vũ lực cũng cực kì cao, vậy nên sau khi trưởng thành những thú nhân này sẽ rời khỏi bộ lạc, lưu lạc trên đại lục. Những thú nhân này được gọi là du thú.

Du thú hàng tung bất định, lại thường ở trong những khu rừng ít người lui tới, vậy nên mười mấy năm không về bộ lạc là rất bình thường. Có rất nhiều du thú từ khi rời khỏi bộ lạc đến khi chết già cũng không xuất hiện trước mắt người khác. Vậy nên a phụ và a ba Vân mười mấy năm không có tin tức đối với Mill thì cũng chỉ là việc bình thường.

Không ngờ, mùa đông năm trước có một du thú đến bộ lạc. Du thú này có chút giao tình với a phụ của Vân, năm đó a phụ và a ba Vân gặp phải một đàn hổ răng dài, mặc dù a phụ của Vân rất mạnh nhưng cũng không ngăn được cả đàn mãnh thú. Trùng hợp khi đó chính là lúc ngày trao đổi chấm dứt, các thú nhân tộc Dực Hổ đi ngang qua, khi nghe được động tĩnh chạy tới thì a phụ của Vân đã hết sức chống cự, nếu không phải vì bảo vệ bạn đời và con thì ông đã ngã xuống từ lâu.

Nhưng cuối cùng a phụ của Vân vẫn vì thương thế quá nặng mà trở về với cái ôm của thú thần, a ba Vân vì bảo vệ Vân cũng bị thương, hơn nữa thương nhớ bạn đời, không bao lâu cũng mất, trước khi lâm chung gửi gắm Vân cho thú nhân tộc Dực Hổ. Người du thú này lúc ấy dừng chân ở tộc Dực Hổ, lúc a phụ và a ba Vân được mang về tộc Dực Hổ ông cũng biết nên lần này ghé qua tộc Hổ liền đi tìm Mill.

Mill khóc lớn một hồi, thương tâm không thôi, sau đó liền bắt đầu hỏi thăm về Vân. Nhưng vì Vân cũng đã trưởng thành, Mill cũng không biết cậu có nhận người chú này không nên cũng không gióng trống khua chiêng tìm kiếm mà chỉ lặng lẽ hỏi thăm. Thật vất vả xác định được người, còn chưa quyết định có đến nhận Vân không thì nghe được tin Vân muốn tham gia ngày trao đổi, Mill liền không thể ngồi yên, không nhận được chẳng lẽ ngay cả nhìn cũng không được?

Vì thế liền có những chuyện như vậy, Tư Văn đối tốt với Vân ông đều nhìn thấy, biết Vân sống rất tốt, ông cũng cảm thấy lòng được an ủi, nhưng vẫn rất do dự việc có nhận Vân hay không. Vân lớn lên một mình, nhất định phải chịu rất nhiều khổ sở, Mill sợ Vân sẽ trách ông, không muốn nhận ông nên cứ mãi tìm hiểu nhưng vẫn không dám nói cho chuyện này.

Mấy ngày nay ông ngầm quan sát rất lâu, nghĩ đến Tư Văn, muốn nói với Tư Văn trước để anh từ từ nói với Vân, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn, chỉ không ngờ vừa nói ra đã bị chất vấn.

Tư Văn không biết nên khóc hay cười nhìn hai người này, loại cẩu huyết của phim gia đình tám giờ này đúng là…kì quái! Nhưng dù kì quái thì đây cũng là chuyện liên quan đến bạn đời nhỏ bé nhà mình: “Chuyện này tôi sẽ tìm thời gian nói với Vân.”

Lúc này ngữ khí của anh rất bình tĩnh, còn hơi nở nụ cười, không có xa cách như trước, mà là có chút thân cận. Dù sao bây giờ khác với trước, từ người xa lạ biến thành người thân, chắc chắn sẽ có thay đổi, nhưng muốn thân mật ngay thì cũng không có khả năng. Tình cảm đều phải là tích lũy theo thời gian, cứ từ từ rồi tính.

Đến khi hai người Mill mỉm cười, như cởi được gánh nặng rời đi, Tư Văn mới quay đầu vào cửa, không ngờ vừa vào liền thấy Vân ngồi im trên giường, đôi mắt đỏ rực.

**

Zổ: tên bạn đời của Mill là Trăm, nghĩa là Bách, theo tôi tra thì tiếng Anh là Be, nghe có kỳ không?

Tối qua đang ngủ thì trần nhà sụp vào mặt, mặt của tui và của cái đt mới được cho đều bị hủy dung T_____T, năm nay đúng là năm hạn của tui mà
Chương trước Chương tiếp
Loading...