Thú Nô

Chương 12



“Ngươi hẳn là đã học cách thu phục ma thú. Sao vẫn chỉ có một triệu hoán thú Shogula như thế? Ngay cả Lưu Vân bạn ngươi cũng đã thu được hai triệu hoán thú.”

Ericter nói những lời này là có âm mưu, y không nhìn nổi việc Shogula dùng thân phận triệu hoán thú công khai qua lại trái phải Phong Tình, ngẫm nghĩ, hẳn là nên cấp cho con thú một sừng cao ngạo kia một vài chướng ngại vật.

Có lẽ nên... Tiên hạ thủ vi cường như thế...

Từng ý niệm tà ác sôi trào ùn ục trong đầu Ericter.

“Ta muốn thu ma thú hợp với mình một chút.”

Phong Tình nói, người khác thu phục ma thú đều là đánh giết một phen, thừa dịp ma thú bị đánh đến yếu ớt, lúc sức chống cự thấp nhất ký kết khế ước triệu hoán, nhưng hắn không muốn như vậy.

Còn nữa, hai triệu hoán thú Lưu Vân mới thu, một con thỏ và một con hamster, ngoại trừ ăn ngủ, năng lực gì cũng không có.

“Shogula và ngươi hình như không quá hợp.”

Châm ngòi.

“Ngô...”

Phong Tình nản lòng, hắn có cố gắng cải thiện không khí giữa mình và Shogula lúc ở chung, nhưng hiện tại Shogula nhiều lắm chỉ nói vài câu cùng hắn.

Một chút gió lạnh bỗng nhiên thổi vào trong áo, Phong Tình nhịn không được rét run.

“Lạnh không? Có mệt không, muốn ta cõng ngươi không?” Ericter lập tức quan tâm hỏi.

“Không cần, ta không mệt.”

Phong Tình lắc đầu, hắn cũng không phải nữ hài tử nũng nịu.

“Mệt thì nói với ta.”

Phong Tình nghe xong lời này, ngẩng đầu nhìn nhìn Ericter.

Ericter đối tốt với hắn, tốt đến khiến hắn không có cách nào không nghĩ ngợi lung tung.

Mình có thích y không, tâm tư Ericter...

A..... Hai bên đều chưa xác định thì trước tiên vẫn bảo trì khoảng cách cái đã.

“Ngươi mệt cũng có thể nói với ta, bạn tốt cần phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Mày Ericter hơi giật giật, không lên tiếng.

Đường càng đi càng gian khổ, trên sườn núi coi như không có đường mòn bằng phẳng, hiện tại ngóng mắt cơ hồ đều là vách đá sườn dốc, đại tuyết bao trùm, đập vào mắt đều là màu trắng, đường đá trơn trượt. Luôn luôn có gió lạnh, như gậy băng đánh vào thân người.

Quấn ba kiện áo bông lớn, bọc như một đòn bánh vẫn ngăn không được rét lạnh thấu xương, từ chối hảo ý của Ericter, lảo đảo gian nan đi trước, mỗi trận gió thổi qua, thân thể liền ngã trái ngã phải một phen, cuối cùng sau khi đánh ba cái hắt xì, bị Ericter cường áp vào một kẽ hở vách đá hung tợn, ép buộc nói.

“Ngoan ngoãn ở đây chờ, ta đi tìm một chỗ có thể nghỉ ngơi.”

Ericter đi, Phong Tình đứng tại chỗ chán muốn chết, không rõ vì sao phải kéo hắn đến đợi ở một khe đá bẩn thế này, cân nhắc có nên đổi tới một nơi thoải mái hơn hay không.

Đang do dự, thiên địa đột biến, bão tuyết gào thét kéo đến, thiên địa trong phút chốc trở thành một mảnh âm u mù mịt.

Tiếng gió nức nở gào thét, như quái vật rống giận rên rỉ giương nanh múa vuốt.

Phong Tình kề sát vào vách đá, tận lực làm mình rút trong kẽ hở, gió chen lẫn tuyết vụn đánh vào trên mặt, rét như dao nhỏ cắt qua da, vừa lạnh vừa buốt.

Thời tiết trên núi cao biến đổi thật thất thường, may mà ban nãy không có chạy ra.

Gió tuyết đến lúc nào mới có thể dừng, Ericter có sao không?

Chờ đợi vô hạn, bỗng nhiên cảm thấy phía trước trắng một khối, gió tuyết cũng yếu bớt, như có cái gì ngăn cản, Phong Tình nheo mắt cẩn thận nhận rõ.

“Shogula?”

Thử hỏi.

Cái bóng màu trắng cựa quậy rồi mới trả lời.

“Ngồi xuống, che mặt, trận gió tuyết này có thể đông nát da thịt.”

Là Shogula, Phong Tình nghe lời ngồi xổm xuống, bàn tay mang bao tay da dày sờ sờ hai má.

Ác, không có cảm giác, vội vàng che lại.

“Ta đã trở về.”

Ù ù. Một bóng người phóng đến bên cạnh Phong Tình, vươn tay với Phong Tình.

“Ta tìm được một sơn động, đi!”

Bão tuyết cuồn cuộn, Ericter cõng Phong Tình vẫn chạy rất nhanh, Phong Tình rút trên lưng Ericter, nhìn trộm ra sau.

Shogula tựa hồ không theo kịp, phía sau không có bóng dáng nó.

Rõ là một con thú một sừng mặt lạnh tâm nóng.

*********************

Một sơn động nho nhỏ, đại khái có thể chứa năm sáu đại nam nhân, đỉnh cao gần ba thước, góc động có mấy nhánh cây khô, giữa động có chút bụi xám, trong động rất khô ráo.

Xem ra từng có người ở đây.

Ericter quét tước sạch sẽ, nhóm lên một đống lửa trại, gần đống lửa lót trải hảo, lấy đồ ăn ra, nướng trên lửa cho chín, dù bận rộn cũng không quên bảo Phong Tình cởi ngoại y tiến vào ổ chăn ăn trước mấy miếng lương khô điểm tâm, ăn lúc còn nóng, quấn chăn chặt một chút.

Thật chu đáo…

Phong Tình cuộn trong ổ chăn cảm khái, lúc mới quen Ericter, khoảng thời gian ở Rừng rậm sương mù đâu đâu cũng hái quả, vẫn không phát hiện Ericter tài giỏi như thế.

“Đến, uống chút canh nóng trước cho ấm người.”

Một lát sau, Ericter bưng nồi thịt thơm ngào ngạt bốc khói tới, trong nồi là súp thịt mới nấu, Phong Tình nếm nếm, không biết bỏ vào cái gì, thơm quá.

Ericter đem đống đồ ăn đến trước mặt Phong Tình, bản thân lại đứng dậy đi hong khô quần áo.

Thật sự rất chu đáo...

Phong Tình lại thâm thâm cảm khái.

“Ericter, ăn đi rồi hãy làm.” Phong Tình gọi, một mình hắn ăn thật sự rất mắc cỡ.

“Được mà, ngươi ăn trước đi.”

Ericter không mất bao lâu, đem y phục Phong Tình cởi móc lên mấy nhánh cây cắm bên đống lửa, lại treo ngoại y dày của mình lên, trên người chỉ chừa nội y hơi mỏng, ngồi xuống ăn cái gì đó.

“Ngươi không lạnh sao?” Phong Tình hỏi, hắn bọc mấy tầng chăn cũng cảm thấy có chút lạnh.

“Không lạnh.” Ericter trả lời, uống canh nóng.

Phong Tình hai má phồng lên, khoảnh khắc này cảm thấy mình thật vô dụng.

Ăn uống no đủ, chuẩn bị ngủ, Phong Tình duỗi người, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, hỏi Ericter đang thu dọn cặn thức ăn.

“Ericter, ngươi chỉ trải một giường, ngươi ngủ ở đâu?”

Chắc không phải ngủ chung đâu nhỉ.

“Chúng ta ngủ cùng nhau.”

Hả!!

Phong Tình kinh ngạc hiện chữ trên mặt, Ericter đã làm xong công chuyện, tiến vào ổ chăn, còn đem một cái móng vuốt công khai gác lên eo Phong Tình.

“Trời giá rét, dựa sát vào ấm hơn một chút!” Ericter nói, hướng Phong Tình bên này tới gần.

Ngô...

Phong Tình cố gắng thả lỏng thân thể cứng ngắc, trong lòng không ngừng niệm niệm cho mình mau ngủ.

A di đà phật, thả lỏng, thả lỏng, bất quá, hai nam nhân ngủ cùng nhau thôi, đây có vấn đề gì đâu, ngươi là đồng tính luyến ái là chuyện của ngươi, đừng tưởng người khác cũng y như ngươi.

“Phong.”

“Cái gì?”

Mau thả lỏng...

“Ghét sao?”

“Hả?”

“Ghét ta chạm vào ngươi như thế sao?”

Ericter nói, cánh tay khoác lên eo Phong Tình hơi trượt, nhẹ miết xoa bụng hắn.

“Ách.....”

Nên trả lời thế nào đây... Cái bụng mới ăn căng ra, được xoa rất thoải mái, nhưng cái tay kia càng xoa càng đi xuống...

Khi bàn tay phủ đến giữa khố, Phong Tình rốt cuộc nhịn không được, kinh hoảng nhảy dựng lên.

“Ngươi… ngươi!”

Đầu sỏ lại chống đầu nhìn lên, vẫn thong dong nhìn Phong Tình đang kinh hoàng thất thố.

“Ngươi, ngươi ý gì!” Mặt Phong Tình đỏ bừng lên.

“Ý của ta rất rõ ràng.” Ericter khẽ cười, nụ cười hơi vô lại.” Ta thích ngươi.”

Bình thường lúc này hẳn là phải ngồi xuống phản ứng gì đó? Chưa từng được người bày tỏ, đầu óc Phong Tình một cục tương hồ.

“Nằm xuống, coi chừng lạnh.”

Ericter kéo Phong Tình xuất thần xuống, đắp hảo chăn cho hắn.

“Ngủ đi! Không cần phải gấp gáp trả lời ta.”

Hắn sao ngủ được ! Phong Tình không được tự nhiên ngọ ngoạy thân thể, lần đầu tiên có người tỏ tình, còn là một người nam nhân, một nam nhân vừa bảnh vừa mạnh vừa hiền.

“Ghét thì đẩy ta ra !”

Ericter nhẹ giọng bên vành tai Phong Tình, một tay luồn dưới đầu hắn làm gối, một tay vòng qua ôm eo hắn.

Không ghét, rất thoải mái, Phong Tình có chút mơ màng nghĩ.

Rút trong ổ chăn ấm áp, dựa vào một lò sưởi Ericter to ấm như thế, nghe củi lửa bùng cháy ngẫu nhiên phát ra tiếng tách tách cùng tiếng gió vù vù bên ngoài, không hiểu sao làm hắn sinh ra một chút mệt.

“Không ghét thì thử thích đi!”

ZzzZZZZZZZ. . . . . .
Chương trước Chương tiếp
Loading...