Thứ Nữ Cuồng Phi

Chương 25: Giết Gà Dọa Khỉ (2)



“Chỉ là dân đen mà cũng dám xúc phạm người của hoàng thất.”

Ánh mắt lạnh lùng, năm ngón tay khẽ động, sắc mặt gã nam nhân đã xám ngắt, hắn há mồm thè lưỡi, hô hấp ngày càng mỏng manh. Hơi thở yếu ớt kia quả thực làm cho người ta cảm thấy ghê rợn, nhanh như vậy đã sắp chết rồi ư?

Tịch Nhan “hừ” một tiếng, cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vung lên tạo thành một đường cong duyên dáng giữa không trung. Gã nam nhân hèn mọn lập tức ngã trên đất, đau đớn nói không thành lời, ho khan tức tưởi. Máu tươi diễm lệ tràn ra nền đất, chung quanh đồng loạt yên tĩnh trở lại. Tịch Nhan thoải mái phủi phủi tay, nhìn gã nam nhân hai mắt trợn tròn, khóe môi nàng khẽ nhếch lên cười.

Sức mạnh này so với những người quanh năm khuân vác e rằng chỉ có hơn chứ không có kém. Tứ tiểu thư phủ Tể tướng tuy là thứ nữ nhưng rất được Tướng gia cưng chiều, quanh năm ở nơi khuê phòng tập cầm kỳ thi họa, vì sao lại có sức lực mạnh như vậy. Xem ra lời đồn đại sai rồi, chắc hẳn tứ tiểu thư đã chịu không ít hành hạ, trở thành tôi tớ mới khỏe mạnh như bây giờ. Nếu Tướng gia thật lòng yêu thương nàng, làm sao có thể gả một mỹ nhân như vậy cho tên ngốc Vương cơ chứ.

Gã nam nhân ôm mình cuộn tròn, đôi mắt như con chuột chỉ hé ra một đoạn khe hở ngắn. Ánh dương vàng óng, Tịch Nhan mặc áo tơ trắng tinh, khóe miệng hơi nhếch lên, từng bước một tới gần gã. Dung nhan “hoa nhường nguyệt thẹn”, quanh thân tỏa ra kim quang nhưng rét lạnh vô cùng, bàn tay trắng nõn thon dài giờ phút này cực kỳ giống lưỡi đao đoạt mệnh. Gã nam nhân bất giác dịch người về sau.

Tịch Nhan giận quá hóa cười, bây giờ mới biết sợ hãi ư? Muộn rồi, tưởng rằng như vậy là có thể trốn thoát? Nực cười. Kể từ bây giờ, nàng muốn xem còn ai dám ức hiếp Tiểu Bạch của nàng.

Tịch Nhan bước nhanh tới trước, nhấc chân đạp lên mặt người kia: “Tên đần là cái tên để ngươi tùy tiện gọi bậy, tùy tiện ăn hiếp ư? Dù là chó cũng không nên cắn người bị thương. Đáng bị trừng phạt.”

Bàn chân Tịch Nhan khẽ dùng lực làm cho gương mặt như cái bánh nướng của gã biến dạng, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Vương phi, nước đây.”

Tương Tư đi đầu, phía sau là hai gia đinh đang bưng nước. Tịch Nhan đá một cái vào gương mặt sưng vù kia, sau đó xoay người nhìn thoáng qua chậu nước, nước nóng còn đang bốc hơi, vừa nhìn đã biết là mới được đun sôi.

“Vương phi, đây là con khỉ người cần.”

Hồng Đậu vừa ôm con khỉ vừa cầm lấy móng vuốt đang huơ lung tung của nó, gương mặt tươi cười.

“Vương phi, con khỉ này thật bướng, dọc đường cứ liên tục giãy giụa. Người xem, tay của nô tì bị nó cào nát rồi.”

“Vương phi, con khỉ này thật bướng, dọc đường cứ liên tục giãy giụa. Người xem, tay của nô tì bị nó cào nát rồi.”

Hồng Đậu kéo ống tay áo lên, trên mu bàn là những vết xước rất rõ ràng.

“Đợi lát nữa ta sẽ thay ngươi dạy dỗ con khỉ bướng bỉnh đáng chết này.”

Tịch Nhan đón lấy con khỉ trên tay Hồng Đậu. Dường như nó cũng cảm nhận được nguy hiểm trên người nàng nên giãy giụa mạnh hơn. Tịch Nhan cười khẩy, động vật mẫn cảm như nó tất nhiên cảm nhận được nguy hiểm trên người nàng.

“Nhan Nhan, thật đáng yêu!”

Hạ Dạ Bạch ghé sát vào người Tịch Nhan, hắn ngồi xuống, trừng mắt to nhỏ với con khỉ kia.

“Nhan Nhan, ta cũng muốn ôm.”

Hạ Dạ Bạch vuốt ve đầu con khỉ, động tác rất dịu dàng nhưng lại làm nó giãy giụa mạnh hơn, cả người chui rúc vào lòng Tịch Nhan, không dám nhìn Hạ Dạ Bạch nữa.

Tịch Nhan cũng chẳng nghi ngờ gì, nói: “Ngoan ngoãn đứng một bên nhìn.”

Đôi mắt trong veo nhanh chóng đảo qua đám người lố nhố xung quanh, sau đó biến thành nụ cười khát máu.

Một tay Tịch Nhan nắm chặt đuôi khỉ khiến nó lộn ngược, tiếp theo nhắm chuẩn chậu nước sôi nhúng đầu nó vào. Con khỉ kêu gào một tiếng, ngoi lên thụp xuống, không ngừng trốn tránh. Dưới ánh mặt trời, một nữ tử mặc áo tơ trắng tinh tay cầm con khỉ đương hoảng sợ khôn cùng, tiếng khỉ kêu thê lương vang vọng chín tầng mây.

“Kêu đi, kêu nữa ta sẽ ném ngươi xuống.”

Tịch Nhan lạnh giọng uy hiếp, con khỉ kia quả nhiên ngoan ngoãn không dám cử động. Đúng là loài khỉ hiểu tính người, nhưng nếu nó có thể đoán trước kết cục của bản thân, nhất định sẽ tình nguyện bị nước sôi này luộc chín.

Tịch Nhan lạnh giọng uy hiếp, con khỉ kia quả nhiên ngoan ngoãn không dám cử động. Đúng là loài khỉ hiểu tính người, nhưng nếu nó có thể đoán trước kết cục của bản thân, nhất định sẽ tình nguyện bị nước sôi này luộc chín.

“Nhan Nhan, làm vậy nó sẽ rất khó chịu.”

Hạ Dạ Bạch đi đến trước mặt Tịch Nhan, đôi mắt nhìn chằm chằm con khỉ trong chậu nước, e dè kéo áo nàng: “Thả nó được không?”

Tịch Nhan xoay người, hung tợn liếc Hạ Dạ Bạch: “Đợi lát nữa thấy cái gì cũng không được phép lên tiếng cầu xin.”

Hắn mềm lòng nhưng nàng tuyệt đối không thể mềm lòng. Nàng không muốn bất kỳ ai ở Lưu Ly quốc này cũng có thể trèo lên đầu bọn họ.

“Có nghe không?”

Giọng điệu Tịch Nhan có chút nghiêm khắc. Hạ Dạ Bạch lập tức mím môi, qua một lúc mới gật gật đầu.

“Óc khỉ là thứ tinh túy, hơn nữa con khỉ này lại được nuôi lớn từ máu người. Dùng óc khỉ chế thành đường phèn, hương vị quả là tuyệt hơn bình thường.”

Giọng nói êm tai lại bí mật mang theo từng trận gió ngầm. Gã nam nhân kia bất giác nuốt nước bọt: “Ta là người của Ngũ vương gia, ngươi không thể – - “

“Bốp bốp” hai bạt tai, hàn quang trong nháy mắt có thể đóng băng mọi thứ. Đầu tiên là Hoàng hậu, bây giờ là Ngũ vương gia, tiếp theo còn ai nữa, bọn họ đều tưởng rằng Tiểu Bạch dễ ức hiếp phải không?

“Ngũ vương gia thì sao, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó săn, ta không tin mình không đối phó được ngươi.”

Tịch Nhan vừa nói vừa nhìn chằm chằm người nằm trên đất, vẻ mặt lạnh băng nhưng ngoài miệng lại mang theo nụ cười. Nàng bóp chặt con khỉ chỉ còn chút sức lực trên tay, không cần nhìn mà cũng có thể nhổ sạch lông trên đầu nó, động tác rất thành thục, tựa như bọn đồ tể giết trâu mổ bò. Đôi tay trắng nõn dính đầy máu, đám người vây xem ngay tức khắc không dám lên tiếng. Tận mắt chứng kiến con khỉ kia bị nàng hành hạ, không hề có một âm thanh nào nhưng bọn họ rõ ràng cảm nhận được nó đang thống khổ và tuyệt vọng vô cùng. Một đám không rét mà run, nhìn Tịch Nhan chòng chọc như đang nhìn một con quái vật.

“Dùng não bổ não, óc khỉ này là đồ tốt, nhưng mà vẫn nên dùng máu của ngươi bồi bổ trước đi.”

Tịch Nhan bắt lấy cánh tay của gã nam nhân, mong tay xẹt qua mạch đập trên tay hắn: “Động mạch chủ ở đây.”

Tịch Nhan bắt lấy cánh tay của gã nam nhân, mong tay xẹt qua mạch đập trên tay hắn: “Động mạch chủ ở đây.”

Trên tay nàng không có bất kì vũ khí lợi hại nào, móng tay chỉ động nhẹ, máu tươi đã chảy róc rách: “Khỉ con, đây là bữa sáng cuối cùng, ngươi không nên lãng phí.”

Loài khỉ hiểu tính người, nhìn một mảng máu đỏ tươi kia, nó đã sớm bị dọa cho sợ hãi, làm sao biết cái gì gọi là bữa sáng cuối cùng.

“Thật là không thức thời chút nào.”

Tịch Nhan lắc đầu chán ngán, sau đó lại nhúng cái đầu trọc lóc của con khỉ vào nước, khỉ không có lông cũng đồng nghĩa với việc không có tấm chắn bảo vệ mình, làm sao có thể chịu được nước nóng như vậy. Nó kêu một tiếng, sau đó lịm đi. Tay Tịch Nhan dùng sức bóp mạnh, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, óc khỉ văng khắp nơi. Bàn tay Tịch Nhan sớm đã nhuốm máu đỏ tươi, nàng ném con khỉ trên tay đến trước mặt gã bán kẹo hồ lô.

“Ta không quan tâm ngươi là người do Ngũ vương gia phái tới hay là người của Thái tử, nhưng bản thân họ là Hoàng tử, lại không biết “huynh hữu đệ cung”, không biết bao dung bảo vệ huynh đệ của mình, trái lại còn hãm hại đủ điều, quả thực đạo trời không dung. Các ngươi chỉ là dân đen, lại vì món lợi nhỏ nhoi mà mạo phạm hoàng thất, nếu sau này còn ai dám nhục mạ Vương gia nhà ta thì kết cục của con khỉ kia chính là kết cục của các ngươi.”

Lời nói rất có khí phách, mỗi một chữ vang vọng đến chín tầng mây, lạnh lùng như băng tuyết, không hề do dự. Đây là lời cảnh cáo của nàng, bây giờ nàng không thể trực tiếp đối đầu với đám hoàng thân quốc thích, nhưng việc chỉnh đốn bọn dân chúng đối với nàng mà nói là dễ như trở bàn tay.

Mọi người hoảng sợ đến nỗi sắc mặt xanh mét, môi run run, căn bản không dám nhìn thảm trạng của con khỉ kia. Mà người mang ngân bạch mặt nạ mới vừa rồi còn cầu xin dùm nó lại nhìn chằm chằm vào đầu khỉ không chớp mắt, đôi môi hắn khẽ mím, trong mắt lóe lên một tia sáng hưng phấn.

“Đây mới thật là tứ tiểu thư phủ Tể tướng ư?”

Đường phố rộng lớn, trong đám người lố nhố là một cỗ xe ngựa xa hoa tinh xảo. Nếu là bình thường, nhất định sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, nhưng đáng tiếc, giờ phút này tầm mắt tất cả đang tập trung ở một đôi phu thê đang tay trong tay, đưa lưng về phía bọn họ.

“Thật sự rất đáng tiếc.”

Giọng nói lãnh đạm, tà tứ, người nọ nhìn Hạ Dạ Bạch cùng Tịch Nhan đương nắm chặt tay, đôi môi khẽ nhếch lên, gương mặt giống như yêu nghiệt, đôi mắt xếch tinh xảo tràn đầy hứng thú, nhưng lại không biết hắn đang đáng tiếc điều gì.
Chương trước Chương tiếp
Loading...