Thứ Nữ Song Sinh

Quyển 1 - Chương 20: Một cái liếc mắt đã đắm chìm



Trong buổi tiệc hôm đó, bốn chiếc xe ngựa của Tướng phủ đồng thời xuất phát từ cổng chính. Đại phu nhân và hai tỷ muội Dịch Cẩn An ngồi cùng một xe, chi thứ hai một xe, chi thứ ba một xe, xe còn lại là Tứ di nương và Dịch Cẩn Dung.

Trước khi xuất môn, lão phu nhân dặn dò qua nên chú ý những gì, cho nên ở trên xe ngựa không ai mở miệng nói chuyện. Đại phu nhân cầm một quyển sách trong tay an tĩnh đọc. Dịch Cẩn Ninh ngồi một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ấm trà trên trà kỷ ngẩn người. Dịch Cẩn An nhìn nhìn mẫu thân, lại nhìn nhìn muội muội mình, bầu không khí tĩnh lặng này thực có phần quỷ dị, nhất thời nàng ta không biết làm gì cho tốt, đành rót ly trà uống.

Xe ngựa đang chạy nhanh đột nhiên ngừng lại. Dịch Cẩn An đang uống trà, trọng tâm bị dồn về phía trước, té ngã, nước trà văng tung toé khắp người, nàng ta không nhịn được thầm rủa một tiếng.

Đại phu nhân vén rèm lên, thò đầu ra: “Xảy ra chuyện gì?”

Phu xe quay đầu lại: “Phu nhân, bị tắc đường, ngài chờ một lát!!”

Đại phu nhân buông rèm xuống, ngồi trở lại xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần an tâm chờ đợi. Dịch Cẩn Ninh vén rèm cửa sổ, phát hiện lúc này xe ngựa đỗ ngay trước cửa “Hồi đầu khách”. “Hồi đầu khách” không còn chỗ ngồi như ngày đầu tiên, nhìn từ ngoài vào, ngay cả lầu ba “Quý tân khu” cũng đông nghịt khách khứa.

Mạc Liễm Sâm đứng cạnh cửa sổ “Quý tân khu”, bên cạnh hắn là một nam tử áo đen, trong nét cương nghị mang theo chút sát khí, dáng vẻ cũng rất tuấn tú, nhưng không yêu dị như nam tử bên cạnh.

Chỉ thấy Mạc Liễm Sâm nâng cao ly rượu trong tay lên, hướng về phía Dịch Cẩn Ninh khẽ mỉm cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp càng lộ vẻ quyến rũ, xém mê đắm mắt nàng.

Dịch Cẩn Ninh lắc lắc đầu bỏ rèm xuống, ngăn cách đôi mắt liên tục phóng mị nhãn kia. Trong lòng tự nói với mình, đó là cảm giác sai lầm, đó là cảm giác sai lầm.

Cách một lúc lâu xe ngựa mới chậm rãi chuyển động. Tâm tình bị khuấy động, bất ổn của Dịch Cẩn Ninh hơi lắng xuống.

Đoàn xe trùng trùng điệp điệp đi từ Tướng phủ chạy thẳng đến phủ An Dật Hầu – nơi tổ chức thưởng hà yến. Trước cửa phủ An Dật Hầu đỗ một hàng xe ngựa dài, tân khách nối liền không dứt. Trước cửa có vài gã gia đinh nghênh đón, cười tiếp nhận thiệp mời trong tay Đại phu nhân, một người trong đó phụ trách dẫn người đi vào.

Phủ An Dật Hầu đại khí rộng lớn, lối kiến trúc bên trong có phong vị khác biệt, vừa phù hợp với quy cách của Hầu phủ vừa không mất đi nét phong nhã của Hoàng gia, Dịch Cẩn Ninh rất thích. Vào viện, các tiểu thư, phu nhân tập trung thành từng nhóm, lôi kéo nhau du ngoạn.

Dịch Cẩn Ninh quen một mình một người, nên chỉ mang theo Tiểu Đào đi dạo trong vườn, thỉnh thoảng thưởng thức các loại hoa khác nhau, lại thỉnh thoảng thảo luận kiến thức về hoa với Tiểu Đào.

Chủ tớ hai người đang trò chuyện hăng say, một tiểu cô nương ăn mặc như nha hoàn vội vã chạy qua, lập tức va phải Dịch Cẩn Ninh.

“Thật xin lỗi!” Nha hoàn kia vội nói lời xin lỗi, đợi Dịch Cẩn Ninh nói không sao rồi gấp gáp rời đi.

Hai mắt Tiểu Đào nhìn chằm chằm hà bao bên hông tiểu thư, kinh ngạc nhìn hà bao bị người nọ nhanh chóng lấy mất nhét vào trong túi.

Trước khi tới Hầu phủ tiểu thư đã đề cập tới sẽ có người cố ý đụng vào người trộm đi hà bao, linh nghiệm thật à?

Lúc đi tới một lương đình, tiếng cười của các thiếu nữ truyền tới. Hóa ra là nhị cô nương Văn Dao của phủ An Dật Hầu đang kể chuyện xưa cho các tiểu thư khác, lúc nói đến đoạn đặc sắc tiếng cười phát ra không dứt, tất cả mọi người đều khom lưng ôm bụng cười, một vài tiểu thư còn cười ra nước mắt.

Nhị tiểu thư này là đích nữ duy nhất của Hầu phủ, thường ngày hay qua lại với Dịch Cẩn An. Lúc này Dịch Cẩn An cũng có mặt trong đó, Văn Dao thấy Dịch Cẩn Ninh tới, vội đẩy Dịch Cẩn An bên cạnh một cái.

Dịch Cẩn An biết vị muội muội này của nàng ta trước nay thích yên tĩnh, nàng ta cười kéo Dịch Cẩn Ninh tới : “ Đã đến đây rồi thì nghe một chút đi, Văn Dao có thể kể chuyện hài, bỏ lỡ rất đáng tiếc! “

Dịch Cẩn Ninh từ chối không được đành phải ngồi xuống, hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn tận lực hòa nhập : “ Các vị tỷ tỷ muội muội nói chuyện xưa gì mà có thể khiến người khác cười vui vẻ như vậy? “

“ Cũng chẳng phải chuyện gì, chỉ nói một vài chuyện cười đơn giản thôi, vui vui vẻ vẻ. “ Dư quang nơi khóe mắt Văn Dao đảo qua thị nữ đứng bên cạnh, thị nữ lập tức gật đầu dẫn tiểu Đào lui xuống. Tiểu Đào quay đầu lại liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình, thấy tiểu thư gật đầu mới yên tâm rời đi.

Văn Dao lại nói một lát rồi không nói gì nữa, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy những chuyện cười thật chẳng buồn cười chút nào, chỉ thong thả uống trà. Lúc này thấy nàng cuối cùng cũng nói xong lập tức thở dài một hơi, định đứng dậy rời đi chợt nghe thấy tiếng người hô to : “ Cứu mạng! “

Các tiểu thư đang tập trung tại chỗ vô cùng hoảng sợ, nghe thấy tiếng kêu kia truyền tới từ tiền viện, là một cô nương trẻ tuổi, chẳng lẽ có người có ý đồ bất chính? Vì thế tất cả đều đứng dậy muốn đi xem kết quả.

Văn Dao và Dịch Cẩn An liếc nhìn nhau dẫn đầu đi tới, Dịch Cẩn Ninh đi theo phía sau, đột nhiên sau cổ đau nhói, lập tức mất đi ý thức.

Trong mơ hồ, Dịch Cẩn Ninh cảm thấy trong người nóng nực không chịu được, như có một ngọn lửa đang bốc cháy trên người, hận không thể cởi bỏ toàn bộ y phục. Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, nàng lập tức tỉnh táo,

Không tốt, bị hạ thuốc rồi!

Nàng khóc nhọc mở mắt ra, liếc nhanh hoàn cảnh chung quanh, phát hiện đây là một căn phòng thanh nhã, nhìn cách bài trí có lẽ là phòng khách đã được sử dụng. Quả nhiên, không lâu sau một nam nhân dáng dấp thô bỉ đẩy cửa lung lay đi vào, nhìn dáng vẻ hắn hình như đã uống say.

“ Ha ha, mỹ nhân, cuối cùng hôm nay gia cũng có được nàng! “ Người tới chính là gã cầm hà bao của nàng tới cầu thân trong kiếp trước – thứ tử Trịnh Khang của Lễ bộ thị lang, gã bại hoại quần là áo lượt đã vu oan sự trong sạch của nàng trong kiếp trước.

Lúc này Trịnh Khang xoa xoa hai tay, cười thô bỉ nhìn chằm chằm Dịch Cẩn Ninh nằm trên giường, cặp mắt như lang như hổ bùng cháy khát vọng, ngọn lửa như muốn nhốt chặt tiểu nhân nhi trên giường vào tận sâu đáy mắt.

Con mồi! Dịch Cẩn Ninh nhìn mắt hắn nghĩ đến một từ buồn cười như vậy.

Trịnh Khang đã tiến tới gần giường, cả người nặng nề đè xuống.

Bởi vì tác dụng của thuốc nên Dịch Cẩn Ninh vô lực phản kháng, nàng rên lên trong lòng, xong rồi! Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh kiếp trước, chẳng lẽ không thể thoát khỏi vận mệnh bị đùa bỡn? Chết tiệt, nàng không nên bất cẩn như cẩn!

Mắt thấy cái miệng ghê tởm kia đến gần, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi xâm nhập như bão táp ngay sau đó. Nhưng đợi đã lâu vẫn không thấy người nọ hạ người xuống nữa, vừa mở mắt trên người đã nhẹ bẫng. Chỉ nghe một tiếng phịch, Trịnh Khang bị ném lên nặng nề đập vào vách tường, đau đến mức gào lên khóc.

“ Muốn chết, dám khi dễ nữ nhân của bản công tử! “ Giọng nói sắc bén mang theo bá đạo không cho phép xâm phạm vang lên, vang dội lại tinh khiết, tựa như rượu ngon say lòng người.

Dịch Cẩn Ninh quay đầu, thấy Mạc Liễm Sâm ngồi ngay ngắn ở một bên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nàng, nàng đắc tội với hắn lúc nào mà hắn dùng ánh mắt như nhìn thê tử hồng hạnh vượt tường để trừng này chứ? Còn chưa tiêu hóa hết tin tức này, bỗng nghe thấy tiếng động ầm ĩ ở ngoài cửa cách đó không xa.

Mạc Liễm Sâm nhanh chóng điểm huyệt Trịnh Khang, đút cho gã một viên thuốc, rồi ném hắn và một thiếu nữ áo vàng lên giường, làm xong hết thảy, hắn không hề dài dòng dây dưa, thời gian chỉ trong chốt lát. Sau đó hắn ôm Dịch Cẩn Ninh vào lòng, nhảy ra ngoài từ cửa sổ núp xem kịch hay.

Giây sau trong phòng truyền đến âm thanh ma sát, Dịch Cẩn Ninh nhận ra đó là tiếng xé y phục, ngay sau đó là những tiếng rên hừ hừ a a và tiếng nam nhân thở dốc. Dịch Cẩn Ninh núp ngoài cửa sổ nghe vậy liền đỏ mặt, không cần nói cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Hương thơm bạc hà thoang thoảng truyền đến từ trên người nam tử bên cạnh làm cho người ta khoan khoái vô cùng, nàng không ngừng cọ xát lên người hắn. Chợt nàng ngẩng đầu, suýt chút nữa thì đập vào cằm Mạc Liễm Sâm, trong mắt ngoại trừ cảm kích chính là chất vấn, chất vấn hắn cũng chất vấn mình.

Nàng lắc đầu muốn xóa bỏ cảm giác nóng ran trong người nàng không hiểu, rõ ràng hai người chẳng gặp mặt nhau được mấy lần, ngay cả nói chuyện cũng không nói tới mười câu, nhưng hắn lại giúp này nhiều nhe vậy. Mà nàng, rõ ràng không thích nợ tình cảm, không thích người khác vô duyên vô cớ lấy lòng, nhưng vẫn thừa nhận nhân tình của hắn, hưởng thụ sự giúp đỡ của hắn. Nàng nghĩ nhất định mình bị điên rồi!

Mạc Liễm Sâm nhìn đôi mắt nàng mang theo sắc dục thì cau mày thở dài, thật may chỉ là một loại xuân dược bình thường. Hắn lấy một viên thuốc từ trong ngực ra nhét vào miệng nàng, nhìn nàng nuốt xuống mới cười tít mắt gật gật đầu. Tay tự giác đưa lên sờ sờ đầu nàng, vén một lọn tóc bị rũ xuống của nàng ra sau tai, động tác nhẹ nhàng khiến Dịch Cẩn Ninh thầm giật mình.

Như nhìn hiểu chất vấn trong mắt Dịch Cẩn Ninh, hắn thâm tình nhìn mắt nàng, đôi mắt hoa đào cảu hắn phiếm ôn nhu : “ Ninh Ninh, có vài người, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ để người khác rơi vào luân hãm; một vài người, cả đời sống dưới mí mắt ta, ta cũng không liếc nhìn. Mà nàng, chính là người khiến ta vừa liếc mắt một cái liền rơi vào tay giặc. Đời này ta nhận định nàng rồi! “

Hắn thực sự coi trọng mình? Cái liếc mắt đầu tiên là khi nào? Không phải là trên cái cây già trong phủ đấy chứ? Đây là cái gọi là nhất kiến chung tình sao? Mình đã làm gì để hắn vừa thấy đã yêu đây? Dịch Cẩn Ninh nháy mắt mấy cái, cúi đầu suy tư, nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận xem lờ của hắn có mấy phần chân thật.

Đang suy nghĩ, những âm thanh nhao nhao ầm ĩ đã tới trước cửa phòng khách. Dịch Cẩn Ninh nghe được âm thanh của tỷ tỷ Dịch Cẩn An : “ Hầu gia, âm thanh hô cứu mạng vừa rồi truyền ra từ phòng khách này, tất cả mọi người đều nghe thấy, tốt nhất không nên xay ra chuyện gì! “

Dịch Cẩn An và Văn Dao vốn ở cùng một chỗ, nháy mắt đã không thấy nàng nữa, nàng ta đành phải tự mình dẫn người đến đây. Trong đôi mắt nàng ta hiện ý lạnh, khóe môi hơi cong lên.

Dịch Cẩn Ninh, xem hôm nay làm sao ngươi chạy thoát!
Chương trước Chương tiếp
Loading...