Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 56



Khi Doãn Thiên Lương tỉnh lại thì đã là hoàng hôn, con ngươi đảo mắt nhìn xung quanh một chút, không có ai, , ý nghĩ đầu tiên chính là: xong rồi, rốt cục vẫn phải rơi vào miệng cọp.

Giật giật cả người yếu ớt, vén chăn một chút nhìn quần áo mình, quả nhiên đã dổi qua ... Xong rồi, trong sạch của mình.

“Con mẹ nó Lý Đằng Long, bà cô ta nếu bỏ qua cho ngươi, bà cô ta cũng không họ Doãn.” Ngồi dậy: “Có người hay không? Lăn ra đây cho ta ...”

Lăn tới đây chính là cái nha hoàn, hai nha hoàn lạ mặt, cẩn thận bưng cái khay, vật trên khay có hình dáng như chén thuốc, nha hoàn cẩn thận đi tới mép giường: “Phu nhân, nên uống thuốc.”

Doãn Thiên Lương một phen lật chén thuốc đó: “Đừng đụng vào ta, bọn thổ phỉ các ngươi.”

Hai nha hoàn hai mặt nhìn nhau sau đó nhỏ giọng nói: “Phu nhân, ngài nói cái gì đó? Chúng ta là người làm của Quận vương phủ, có phải là thổ phỉ đâu.”

Á ... không phải là thổ phỉ?

“Đây là nơi nào?” Doãn Thiên Lương hỏi. Ông trời phù hộ đây không phải là hang ổ thổ phỉ.

“Nơi này đương nhiên là dịch quán, thiếu phu nhân ngài có chút nàng lên, phu nhân cố ý để cho nô tì nấu thuốc đưa tới cho ngài.” Nha hoàn nói. Nghe nói hai vị phu nhân trên đường gặp thổ phỉ, đoán chừng thiếu phu nhân bị dọa sợ, cũng khó trách, vẫn là nuôi trong khuê phòng, ngay cả lão phu nhân nhà các nàng cũng bị giật mình sinh bệnh đang phỉa uống thuốc đó.

“Thật? Thật là dịch quán?” Doãn Thiên Lương kích động, bắt được tay áo của nha hoàn.

Nha hoàn vội vàng gật đầu.

Doãn Thiên Lương phù phù lại nằm xuống, rất tốt, đá cẩm thạch, nhìn trên việc anh lần này kịp thời phái người tới, tôi sẽ không đạp anh thành phấn.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Phu nhân có khỏe không? Không có sao chứ?”

“Phu nhân cũng bị chút kinh sợ, hai ngày nay đang uống thuốc an thần ạ.” Nha hoàn nói.

Nằm ở trên giường, hai tay Doãn Thiên Lương tạo thành chữ thập, nhắm mắt lại trong miệng còn lẩm bẩm: “Tạ ông trời phù hộ, tạ ơn Bồ tát phù hộ.”

Uống lại chén thuốc thứ hai, Doãn Thiên Lương mặc tốt đồ rồi đi gặp mẹ chồng, quả nhiên thấy mẹ chồng đang suy yếu nằm ở trên giường, thấy nàng tới vẫn còn yếu cười cười: “Lương nhi sao đã dậy? Khá hơn chút rồi hả?”

“Mẹ, ngài không có sao chứ?” Doãn Thiên Lương hỏi, không biết bây giờ cái nhìn của mẹ chồng đối với nàng như thế nào, nàng dữ dằn như thế đấy.

“Thiệt thòi cho Lương nhi, mẹ không có sao. Mẹ tốt số có được con dâu tốt như Lương nhi vậy.” Quận Vương phi ngồi dậy kéo tay của nàng: “Cảm ơn Lương nhi.”

“Mẹ, chúng ta làm thế nào trốn ra được? Quận vương kịp thời phái người chạy tới?” Doãn Thiên Lương hỏi.

Quận Vương phi gật đầu một cái: “Đúng vậy a, khi ta vén rèm lên gặp con bị Lý Đằng Long đánh ngất xỉu, đang muốn nhảy xuống xe thì thấy có viện binh đến, vốn là bọn họ nên đến sớm một ngày, ai biết đến nửa đường núi thì bị đất nở tuyết chặn đường cho nên mới chậm một ngày, nhưng cũng vừa vặn vượt qua, ai nha, hai mẹ con chúng ta cũng coi như phúc lớn mạng lớn.”

Doãn Thiên Lương gật đầu một cái, bất quá trong lòng nàng có một nghi vấn, còn chuẩn bị viện binh làm gì? Vì sao ngay lúc đầu không trực tiếp cùng đi theo? Nói như vậy thì căn bản không cần xuất hiện một màn nguy hiểm kia, Doãn Thiên Lương nàng cũng không cần làm ra vẻ anh dũng như vậy. Còn có, nàng rõ ràng ngất đi vì sau lưng đau nhói, tại sao lại có thể là Lý Đằng Long đánh nàng ngất xỉu đây?

Rất kỳ quái.

Quận Vương phi nhìn nàng cười: “Thât ra thì Lương nhi cũng không phải ngu ngốc đúng không? Chẳng qua là làm bộ.”

Doãn Thiên Lương không nói lời nào, ta sợ gì ngài nói cái gì, ngài không thể làm như không nghe thấy sao?

“Mẹ, con ...” Thật sự là ta cũng đủ xui xẻo.

“Thật ra thì mẹ thích Lương nhi có tĩnh cách như vậy, những thứ kia nếu nói là khuê tú thì mẹ thấy nhiều, nhìn không tốt, sống chung đừng nên mệt đến hoảng, vẫn là tính tình của Lương nhi tốt, sau này ở trước mặt mẹ cũng đừng giả bộ ngây người có được hay không?” Quận Vương phi cười hỏi.

“Mẹ, ngày đó con, con chỉ bức bách bất đắc dĩ, dười tình thế cấp bách.” Doãn Thiên Lương nói. Không nghĩ tới mẹ chồng nàng nhìn nhu nhược lại thích người dũng mãnh, thế đạo này đi đây để nói lý lẽ đây.

“Ít đến.” Quận Vương phi xoa bóp lỗ mũi nàng: “Khi con lần đầu tiên chạy vào Quận vương phủ ta đã nhìn ra, còn có mặt không đổi sắc khi bố trí ngăn cản ca ca của mình, ha ha ...”

“Đó là sợ bị ngài đuổi ra ngoài lưu lạc đầu đường.” Mặc dù có một chút ít nguyên nhân là cho hả giận, nhưng chủ yếu vẫn là sợ bị đuổi ra ngoài hoặc bị lừa bán.

“Dù sao ta cũng thấy Lương nhi chân thật, sau này Lương nhi giả vờ thế nào mẹ cũng biết rồi.” Quận Vương phi cười nói.

“Mẹ, ngài đừng nói cho người khác được không? Con sợ phụ vương và mẫu thân của con biết sẽ không chịu nổi.” Doãn Thiên Lương vội vàng viện cớ, nếu không sau này không có cách nào giả vờ nữa.

“Ừ, không nói, cũng không nói cho Quân Tắc, bí mật này chỉ hai chúng ta biết, móc tay.” Quận Vương phi cư nhiên có tính trẻ con lôi kéo tay nàng móc tay.

“Cảm ơn mẹ.” Doãn Thiên Lương cười nói, cũng tốt, cũng không thể ở trước mặt mọi người cũng giả bộ, nếu không thời gian dài nàng sẽ điên mất.

Quận Vương phi cũng cười.

Ở trạm dịch nghỉ ngơi một ngày lại lên đường, lúc này coi như bình an đến kinh.

Trở về biệt viện của Lục gia, Doãn Thiên Lương chỉ muốn nằm xuống ngủ mấy ngày mấy đêm. Ăn xong cơm tối, Doãn Thiên Lương ngồi bồi Quận Vương phi uống trà nói chuyện.

“Lương nhi, ngày mai muốn vào cung thỉnh an, hôm nay đi ngủ sớm một chút đi.” Quận Vương phi nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...