Thú Sủng

Chương 2: Ngắm cảnh thế giới khác – phần 1



Giường nệm mềm mại, chăn lông ấm áp, thoải mái tới mức làm người ta muốn nhún nhảy, nếu chiếc giường này được đặt trong phòng ngủ của Nhan Tử Kì, hắn nhất định sẽ làm vậy, nhưng hiện tại hắn đang ở trong thế giới khác, hơn nữa còn trong một gian phòng ngủ của một tên sư tử hổ báo, Nhan Tử Kì nằm trên giường, nhưng giống như bị kim châm, liên tục lăn qua lăn lại, cả người cảm thấy không thoải mái chút nào.

Sủng vật! ! Hắn là một giáo viên dạy vũ đạo cao cấp, trước đó là diễn viên vũ đạo nỗi tiếng trong nước, một thanh niên 27 tuổi hào hoa phong nhã, lại có thể trở thành sủng vật! Trong thế giới loài người, sủng vật chỉ có mèo chó chuột rắn, thật không thể tưởng tượng được, Nhan Tử Kì hắn một người nỗi tiếng, lại có thể cùng cấp bậc với chúng, đời trước hắn đã tạo ra tội ác kinh khủng gì, bây giờ mới phải rơi vào hoàn cảnh thê thảm thế này, nếu quả thực là quả báo, hắn còn có thể thay đổi được sao? Hắn sẽ quyên góp tiền, sẽ nhận một đứa trẻ em nghèo làm con nuôi, đi thắp hương, niệm phật, chỉ cần có thể trở về, muốn hắn làm gì cũng được a!

“Oanh….”

Một tia chớp xẹt qua chân trời, hiện ra trên cửa kính thủy tinh, chiếu sáng cả căn phòng, tiếng sấm chớp thoáng chốc vang lên ầm ầm trên đỉnh đầu, Nhan Tử Kì đang lảm nhảm suy nghĩ, thình lình bị giật mình, lập tức co rụt lại chui vào trong chăn, cuộn mình thành một trái cầu tròn quay, ta nói….ông trời quả không có mắt mà, chỉ suy nghĩ một chút cũng không được sao, còn muốn dọa hắn.

Đây là khoảnh khắc đầu tiên hắn cảm thấy an ổn khi đến thế giới này, ngay lúc Nhan Tử Kì chuẩn bị sẵn tâm lý bị giày vò hành hạ, thì lại yên bình vượt qua.

Sáng sớm tia nắng đầu tiên của mặt trời tùy ý khúc xạ qua khung cửa sổ, chiếu sáng căn phòng còn mờ mờ tối, Nhan Tử Kì đang ngủ say tỉnh dậy, toàn thân đau đớn uể oải, vừa trợn mở mắt ra, một giọt nước mắt bỗng nhiên từ khóe mắt lăn xuống làm ướt mu bàn tay, Nhan Tử Kì có chút ngẩn ngơ nhìn chằm chằm giọt nước ướt át trên tay mình, nửa ngày sau mới mạnh mẽ lau nó đi.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng rực rỡ, Nhan Tử Kì xuống giường, tìm khắp nơi không thấy giầy, chỉ có thể đi chân trần tới bên cánh cửa sổ lớn gần chạm đất, khi bước đến cửa sổ, Nhan Tử Kì hoàn toàn ngây dại, hai mắt đăm đăm nhìn ra ngoài.

Đây…..đây là tiên cảnh sao? Nhan Tử Kì khó tin dụi dụi hai mắt, mặt trời rất lớn tỏa ra ánh sáng long lanh, trên bầu trời xanh thẳm có xen lẫn những đám mây ngũ sắc, thực vậy, không phải mây trắng, cũng không phải mây đen, mà giống như được trộn lẫn những đám mây đủ màu, hồng nhạt, vàng tươi, màu cam, tím nhạt, giống hệt như  một cây kẹo bông, ngẫu nhiên còn có một vài con chim bay qua, phần lớn đều là cự điểu khổng lồ, vỗ cánh bay qua, hình dáng to lớn quả thực có thể che khuất mặt trời.

Lại nhìn tới trên mặt đất, rừng cây rậm rạp, hoa cỏ chen chúc, một mảnh xanh tươi dào dạt, xa xa là một rừng cây tùng, mơ hồ có thể nhìn thấy phong cách của trang viên vô cùng xinh đẹp, mà chỗ Nhan Tử Kì đang ở không thể nghi ngờ là cực kỳ rộng lớn, hoa viên cực rộng, có đủ thứ hoa cỏ, có rất nhiều thú nhân qua lại bận rộn làm việc, hóa thành người có, giữ nguyên lốt thú vật cũng có, ra ra vào vào làm người ta hoa cả mắt, Nhan Tử Kì còn phát hiện ra một vấn đề, không hề có ai có hình dáng hổ báo sư tử khổng lồ như Lan Nô Triết, chẳng lẽ bọn họ cũng có nhiều hình dạng thú vật khác nhau?

Đang lúc Nhan Tử Kì vẫn còn ngây ngốc, cửa phòng được đẩy ra, có một người hình thú đi tới, đi tới bên hắn nói: “Tiểu Kì, ta đưa ngươi đi rửa mặt, một lát nữa thiếu chủ mới tới đưa ngươi ra ngoài.”

Nhan Tử Kì liếc mắt nhìn đối phương một chút, không ừ hử gì, đó lá một thú nhân giống cái, hai bầu ngực thật to, giống như hai cái bong bóng trướng đầy không khí, Nhan Tử Kì nhìn nhìn xuống chân đối phương, một đôi chân thú vật lông lá, không có mang giầy, hắn đoán người ở đây chỉ đi chân trần, may mắn chính mình trong vũ quán hoặc ở nhà cũng thích đi chân trần, cũng không có gì bất tiện.

Người nọ đưa Nhan Tử Kì tới trước một căn phòng, mở cửa ra đồng thời nói với hắn: “Đây là phòng riêng của ngươi, chiếc giường ngươi ngủ tối hôm qua, là của sủng vật trước của thiếu chủ, đáng tiếc thân thể tiểu gia hỏa kia không tốt, chỉ có thể miễn cưỡng nuôi được 30 năm.” Nói xong lời này, thú nhân giống cái còn có chút xúc động mà thở dài.

Nhan Tử Kì suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, chỉ có thể nuôi 30 năm? ? ! 30 năm còn không đủ lâu a, nếu đối phương bị bắt tới lúc 20 tuổi, kia nuôi tới lúc chết chính là 50 tuổi, lại còn chê ít! Trời ạ, những thú nhân này rốt cuộc bao nhiêu tuổi a?

Nhan Tử Kì còn nghĩ rằng chính mình cùng lắm chỉ bị Lan Nô Triết thưởng thức vài năm, chờ tới lúc mất hứng sẽ quăng hắn qua một bên, ai tưởng tượng được anh ta một lần dưỡng sủng vật đến chết mới thôi, nếu mình khỏe mạnh, sống tới bảy tám mươi tuổi, kia không phải sẽ bị nuôi tới 60 năm sao, nghĩ tới khoảng thời gian buồn chán sau này bị nuôi dưỡng, Nhan Tử Kì quả thực hận tới mức muốn lập tức giải quyết sinh mệnh của mình!

Căn phòng này được thiết kế theo tiêu chuẩn một căn hộ nhỏ của con người, có một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng tắm, tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ vật dụng, nơi ở của sủng vật, lại được sắp xếp tinh xảo như vậy, Nhan Tử Kì không biết chính mình có nên cảm thấy vui vẻ không nữa, nhớ lại trước kia mình có nuôi một con chó chăn cừu, nhưng chỉ mua cho nó một cái ghế sô pha để ngủ, so sánh với nơi này, quả thực là khác biệt như đêm với ngày, lông rậm, ta thực xin lỗi ngươi!

Người kia vươn bàn tay to sờ sờ đầu Nhan Tử Kì, cười nói: “Tiểu Kì, muốn ta giúp ngươi rửa mặt sao? Ai nha, tóc ngươi thực mềm mại.” Nhan Tử Kì hoảng sợ hướng nàng lắc đầu lia lịa, chuyện đùa, hắn sau khi lên tiểu học đã tự mình tắm rửa, sau này có một hai người bạn gái, nhưng vẫn chưa phá bỏ đạo phòng tuyến cuối cùng, cho tới bây giờ vẫn như vậy, thân thể vô cùng thuần khiết, làm sao có thể tùy tiện để một nữ nhân nửa người nửa thú nhìn chứ, hắn thề là dù có chết cũng phải bảo vệ chút tôn nghiêm còn sót lại này! “Vậy được rồi, ngươi phải nhanh một chút, sau cuộc họp thiếu chủ sẽ tới tìm ngươi a.” Nàng dặn dò xong, sờ sờ tóc hắn một chút rồi mới xoay người rời đi.

Nhan Tử Kì bị nàng nhu nhu tới hai mắt trắng dã, cho xin đi, hắn đã là một người trưởng thành 27 tuổi rồi, cư nhiên lại dùng loại ngữ điệu dụ dỗ tiểu hài tử này, thực sự bực bội, Nhan Tử Kì có cảm giác, hắn nếu không chết vì hoảng sợ, có lẽ cũng chết vì buồn bực, dù sao kiểu nào cũng rất mất mặt.

Lúc thay quần áo, Nhan Tử Kì lại bắt đầu buồn bực, cái này sao gọi là quần áo a, nó rõ ràng là một mảnh vải lớn, dưới quấn một mảnh, trên một mảnh, ngay cả một cái quần lót cũng không có, vải dệt không tệ, màu trắng mềm nhẹ mỏng manh, mặc vào cảm giác rất sạch sẽ thoải mái, mặc lên người trông vô cùng thanh nhã, Nhan Tử Kì chưa từ bỏ ý định tiếp tục lục lọi tủ quần áo, ngay cả nửa cái quần cũng không tìm thấy, ăn mặc đơn giản như vậy, chẳng lẽ để tiện làm việc đó? Nhan Tử Kì rùng mình một cái, cầm lấy một cái thắt lưng tinh xảo cột thật chặt.

Lúc Nhan Tử Kì đang thắt đai lưng, cửa phòng bị đẩy ra, Lan Nô Triết tựa vào cạnh cửa nhìn hắn, trong mắt tràn ngập ý cười.

Nhan Tử Kì cảm thấy gương mặt Lan Nô Triết vào ban ngày dễ nhìn hơn rất nhiều, ít nhất hiện tại, trái tim Nhan Tử Kì không còn sợ hãi mà nhảy nhót loạn xạ, Lan Nô Triết khoát ngoại bào màu trắng, tóc dài tới eo, có màu xanh dương xinh đẹp hệt như màu của mắt anh ta, dưới chiết xạ của mặt trời, trông có vẻ cực kỳ mộng ảo.

“Tiểu tử kia, ta dắt ngươi ra ngoài xem một chút.” Lan Nô Triết bước tới trước, tiện tay đưa một quả hạch cho hắn, xoay người một cái đã ôm lấy cả người Nhan Tử Kì.

Nhan Tử Kì vô cùng hoảng sợ, liều mạng lắc đầu, thiếu chút nữa đem đầu mình lắc rớt xuống, ý bảo tự mình đi, không cần Lan Nô Triết ôm, hình dạng này còn ra cái gì? Hắn là một người trưởng thành, bị người ta xem như tiểu hài tử ôm tới ôm lui, kia không phải rất mất mặt sao.

Bất quá Lan Nô Triết hiển nhiên sẽ không nghe theo hắn, mặc dù Nhan Từ Kì đang lay động đầu mình như trống bỏi, anh ta vẫn nhẹ nhàng ôm hắn lên cánh tay, còn cười nói: “Chân ngươi ngắn, sẽ không theo kịp.”

Nhan Tử Kì lại muốn hộc máu, cơ thể hắn được xem là đúng chuẩn nhất, toàn thân nơi đẹp nhất chính là hai chân thon dài, không ngờ có một ngày lại bị chê là ngắn.

Quên đi, để anh ta ôm cũng không sao, Nhan Tử Kì cố gắng tự an ủi chính mình, nếu Lan Nô Triết đeo lên cổ hắn một cái vòng trang sức sau đó kéo đi, kia mới đúng là nên hộc máu.

Nhan Tử Kì ngồi trên cánh tay Lan Nô Triết, lập tức hăng hái chiến đấu với quả hạch, loại quả này có lớp vỏ cứng giống hệt vỏ dừa, bất quá hương vị tuy ngon, nhưng cả ngày cứ phải ăn nó cũng cảm thấy ngán, thật không biết đến lúc nào vị sư tử hổ báo đại ca này mới cho hắn ăn thịt.

Lan Nô Triết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó, trong lòng cực kỳ yêu thích, nhịn không được nhéo một chút lên mông Nhan Tử Kỳ, khiến cho Nhan Tử Kì hoảng sợ trừng hai mắt, ánh mắt kia tựa hồ như đang lên án Lan Nô Triết sao lại đột nhiên đùa giỡn lưu manh như vậy.

Lan Nô Triết cúi đầu cười thành tiếng: “Yên tâm, ta còn chưa muốn ăn ngươi, ngươi gầy yếu như vậy, ta sợ làm ngươi chết mất.”

Lời nói của Lan Nô Triết như một đạo sấm chớp giữa trời quang, trong nháy mắt chém Nhan Tử Kì thành tro bụi, cái….cái gì? Không thể nào, sủng vật ở đây còn phải cung cấp dịch vụ!

Cái gì mà gầy yếu, sẽ bị làm đến chết? Lời nói của Lan Nô Triết chính là có ý như hắn đã nghĩ sao?

Nhan Từ Kì cứng ngắc thân thể, nhìn nhìn Lan Nô Triết, lại tự nhìn chính mình, tỷ lệ thân hình chênh lệch lớn như vậy, sao có thể làm chuyện đó! Những thú nhân này không phải phát sinh cũng là trời sinh biến thái! Nhan Từ Kì nhìn thân mình Lan Nô Triết, tự tưởng tượng với chiều cao như vậy thì đệ đệ của anh ta sẽ nhỏ cỡ nào, cứ nghĩ như vậy, trong đầu Nhan Tử Kì bắt đầu ong ong…..

Kế tiếp Lan Nô Triết đưa hắn tới hoa viên, giới thiệu cái này cái kia cho hắn, Nhan Tử Kì căn bản không hề nghe thấy, trong lòng hắn vẫn còn mãi suy nghĩ, nếu dã thú này quả thực muốn thượng mình, hắn phải làm thế nào mới bảo vệ được cúc hoa của mình a.

“Ngôi nhà chính bên kia là nơi của phụ thân ta, tính tình người rất….cổ quái, ngươi trăm ngàn lần đừng đi tới đó.” Lan Nô Triết chỉ vào tòa nhà lớn đối diện nói với Nhan Tử Kì.

Nhan Tử Kì sớm bị dọa rơi mất cả hồn vía, căn bản không hề nghe thấy Lan Nô Triết nói gì, chỉ tùy tiện gật gật đầu.

Tâm tình Lan Nô Triết tốt lắm, cùng hắn đi dạo rất vui vẻ, dọc theo đường đi gặp rất nhiều hạ nhân, tất cả đều cúi đầu chào hỏi Lan Nô Triết, thuận tiện khen ngợi sủng vật mới của anh ta rất đáng yêu khiến cho Lan Nô Triết càng vui vẻ hơn, bàn tay lại bóp mông Nhan Tử Kì vài cái, đến mức làm hắn muốn bật khóc.

Trời ơi, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ dã thú lưu manh a a a!
Chương trước Chương tiếp
Loading...